Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1220: Người ác độc


Lúc này hai người con gái trốn được ra ngoài lại càng liều mạng chạy ra khỏi
Lạc Hồn Khư, bọn họ bị Diệp Mặc và người con gái trần truồng kia doạ cho chết
khiếp rồi. Nếu như không phải tu sĩ trẻ tuổi tiến vào sau này ra tay, bọn họ
nói không chừng đã bị người con gái kia đánh cho tan xác rồi.

– Chị à, hai người kia là tu vi gì vậy? Sao em lại không nhìn ra.

Hai người sau khi đã chạy cách Lạc Hồn Khư khoảng mấy chục nghìn mét rồi,
người con gái mặc áo đỏ mới dám nói.

Người con gái mặc váy hoa xanh lắc đầu nói:

– Mặc dù chị cũng không nhìn ra, nhưng người nữ tu kia hình như bị thương
rồi. Cô ta bị thương rồi mà vẫn có thể biến hóa bàn tay chân nguyên, ít nhất
cũng là Kiếp Biến hậu kỳ rồi, thậm chí đã là tu vi Hóa Chân rồi. Người nam tu
kia có thể giằng co với người nữ tu kia, rõ ràng cũng không kém nữ tu đó là
bao, thấp nhất cũng phải là tu vi Kiếp Biến. Đừng nhìn hắn trẻ tuổi, tuổi tác
của hắn nói không chừng cũng lớn như cha chúng ta rồi.

– Chúng ta làm sao bây giờ? Lạc Hồn Khư xảy ra biến cố như vậy, nói không
chừng sớm sẽ có người đến.

Người con gái áo đỏ tiếp tục nói.

– Ở đây chờ cha đến, cha chắc hẳn cũng đến nhanh thôi.

Người con gái mặc váy hoa xanh khẳng định nói.

Lúc này Diệp Mặc cũng biết nữ tu kia đang tụ kết chân nguyên, nhưng cửa ra lại
quá gần với nữ tu đó, nếu như hắn muốn chạy, hắn không dám chắc là có thể
thoát được đòn công kích của cô ta hay không. Với cự ly bây giờ của hắn, nữ tu
kia có thể di động được, cho dù chân nguyên tụ kết được phóng ra dải ruy băng
màu đỏ, nhiều nhất cũng chỉ làm trọng thương hắn, cũng không thể nào giết nổi
hắn.

Nhưng Diệp Mặc trong lòng lo lắng chính là nơi này nhanh chóng sẽ có người
ngoài đến, một khi có vài tu sĩ Hóa Chân đến đây, hắn cũng chết là chắc. Đặc
biệt là mấy tên của Giao Đằng cung, Diệp Mặc trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Nữ tu Hóa Chân kia chỉ nhìn nhìn vẻ mặt của Diệp Mặc, liền biết được Diệp Mặc
đã nhìn ra rồi, chỉ cần hắn không tiếp cận với khoảng cách nhất định, thì sát
chiêu của mình đối với hắn cũng không có chút nào uy hiếp đến tính mạng. Nhưng
cô bây giờ cũng không thể nào di chuyển được, đối với Diệp Mặc bây giờ đứng xa
như vậy thủ đoạn của cô căn bản cũng khó khăn.

Khi chân nguyên của cô khôi phục đến trình độ nhất định, cô cũng không ra tay,
mà lại chằm chằm nhìn Diệp Mặc hỏi:

– ngươi cũng là tu sĩ, ngươi biết chặt đứt căn cơ là thù hận cỡ nào không?
Hôm nay anh đoạn căn cơ của ta, ta cho dù có rút hồn rút tủy của ngươi ra cũng
không quá đáng.

Diệp Mặc lạnh lùng cười, châm chọc nói:

– Đừng nói dễ nghe, công pháp phệ hồn mà cô tu luyện chẳng phải là rút hồn
phách của người khác sao? Lại còn nói tôi, lúc trước cô chẳng phải là muốn tôi
làm hồn quán sao? Người đàn bà độc ác như cô chuyện gì mà không làm được? Đáng
tiếc bây giờ tôi không có khả năng giết được cô, đợi tôi thăng cấp lên Hóa
Chân rồi, loại người cặn bã như cô tôi sẽ giết chết không còn một ai.

– Ha ha, ta độc ác…

Người con gái đó bỗng nhiên cười vang, chỉ bên ngoài nói:

– Ta có một phần vạn sự độc ác của Phong Thuần coi như là đã coi trọng ta
rồi, ngươi cho rằng hồn quán kia là do ta làm ra sao? Đó là do tên súc sinh
Phong Thuần làm ra đấy. Lão đánh lén người bạn già của lão, lão dùng chính con
trai mình để bố trí Giá Linh trận, hấp thụ linh căn của con dâu tương lai. Lão
dùng Tỏa Hồn trận khóa thần hồn của chính vợ mình dưới đáy hồ, vĩnh viễn không
thoát thân được…

Diệp Mặc nghi ngờ nhìn nữ tu này, nữ tu này chẳng phải là cũng bị khóa dưới
đáy hồ sao? Chẳng lẽ bà chính là vợ của Phong Thuần hay sao? Khó trách nữ tu
này lại không động thân được, hóa ra là bị Tỏa Hồn trận khóa hồn phách lại.

Giọng nói của nữ tu kia trở nên thê thảm:

– Ngươi đoán đúng rồi, không sai, ta chính là vợ của lão, ta bị lão khóa hồn
phách của mình dưới đáy hồ bao nhiêu năm rồi. Lão lợi dụng chính con trai mình
bố trí Giá Linh trận bị ta phá hoại rồi, ta mặc dù bị khóa dưới đáy hồ, nhưng
ta lại có cách truyền tin cho Kế Hòa. Kế Hòa dẫn con của gã đi rồi, đồng thời
cũng mang luôn thần hồn của Phong Hi đi. Nhưng cho dù là như vậy, Phong Thuần
cũng không bỏ qua. Nó không có cách nào nâng linh căn của mình lên được, không
ngờ lại muốn tu luyện công pháp phệ hồn.

Nói tới đây người đàn bà nghiến răng nghiến lợi:

– Lão để cho yêu thú công kích Minh Nguyệt thành của mình, sau đó giết tất cả
yêu thú và những người của Minh Nguyệt thành, rồi lại bố trí một Rút Hồn trận,
bố trí màn sương mù u hồn, nuôi dưỡng những thần hồn của những người bị lão
giết để cho lão tu luyện. Lão dùng chính con ruột của lão làm hồn quán, nuôi
dưỡng thần hồn, vì thần hồn nuôi dưỡng được đối với lão mà nói lại càng tốt.
Ngươi biết thần hồn đầu tiên bị cắn nuốt là ai không? Là tôi, lão không những
khóa ta dưới đáy hồ, mà còn nuốt thần hồn của ta để tu luyện công pháp, tên
súc sinh này, lão đến súc sinh cũng không bằng…

Diệp Mặc cười lạnh:

– Bà không phải rất tốt sao, hơn nữa và cũng tốt không đến mức này, Phong Hi
cũng là con trai của bà, bà cũng là dùng anh ta làm hồn quán.

Nữ tu kia tỉnh táo lại một chút, căm hận nói;

– Ta rất may, là vì lão bị ta đánh lén. Sau khi lão nuốt thần hồn của ta rồi,
lại bị ta dùng bí pháp mà không có người nào biết được ám thương bỏ chạy. Ta
biết lão không chết, ta cũng biết lão sẽ quay trở về, nhưng đáng tiếc là ta
không tu luyện đến Hóa chân đỉnh phong, ta không có cách nào rời khỏi Tỏa Hồn
trận này, ta nhất định phải giết lão, nhất định phải giết lão thì mới cam tâm
chết được.

Diệp Mặc khinh thường cười lạnh, cũng chẳng thèm hỏi người đàn bà này. Nhưng
hắn cũng hiểu rồi, những thứ này đều là do Phong Thuần bố trí ra, người hưởng
lợi cuối cùng trước mắt chính là nữ tu này.

Người nữ tu này nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Mặc, ngữ khí lại không kích động như
vừa nãy, bà lạnh giọng nói:

– Phong Hi căn bản không phải con trai của ta, là con trai của con tiện nhân
đã đề nghị lão khóa thần hồn của ta lại. Đáng tiếc con tiện nữ đó cũng bị
Phong Thuần đánh lén, cha của con tiện nhân đó là kẻ thù không đội trời chung
của Phong Thuần, Phong Thuần giỏi giả tạo, lừa được người đàn bà này vào tay
mình, rồi lại hành hạ con trai của bà ta.

Diệp Mặc nghe vậy cũng chẳng nói được gì, đây là loại logic chó má gì, con
trai của người đàn bà kia, bộ không phải là con trai của Phong Thuần sao?
Nhưng Diệp Mặc lại lập tức hiểu đây là chuyện gì rồi, nếu như nữ tu này nói
không phải là sự thực, thì Phong Thuần căn bản không phải là vì hành hạ Phong
Hi, mà là muốn yên lòng khi tu luyện. Phong Thuần có lẽ không xem Phong Hi là
con trai mình, mà là con trai của con gái của kẻ thù. Lý do này thật quá mức
hoang đường, nhưng Diệp Mặc nghĩ không thông ngoài lí do này, Phong Thuần còn
có lý do gì khác.

Bất luận Phong Thuần có dùng con trai của mình là Phong Hi làm hồn quán hay
không, nhưng hành động của Phong Thuần quả thực là táng tận lương tâm. Mặc dù
Diệp Mặc biết thông qua Giá Linh trận có thể lấy được linh căn, người hiến
linh căn hẳn phải chết, còn người truyền linh căn thì có thể là một người bình
thường không thể nào tu luyện được. Nói cách khác, nếu Giá Linh căn của Phong
Thuần thành công, Kế Hôn chắc chắn sẽ chết, Phong Hi thì lại có thể sống thành
một người bình thường thêm mấy chục năm nữa.

Nhưng hành động của Phong Thuần, chuyện gì làm không được chứ? Giá Linh căn
của lão trước mắt bị người đàn bà này phá hỏng, không thể không chuyển tu công
pháp phệ hồn, nói như vậy, lão quả thực có thể dùng con trai Phong Hi của mình
là hồn quán.

Tên Phong Thuần này và người vợ này của lão đều không phải là người tốt đẹp
gì, Diệp Mặc trong lòng càng ngày càng chán ghét. Tên Kế Hòa kia mắt bị mù,
kết giao với loại bạn bè như này, hại mình thì không nói, còn hại cả con gái
của mình.

Trong mắt Diệp Mặc hiện lên tia chán ghét, nữ tu này bỗng nhiên nói:

– Phong Hi cũng là một tông sư trận pháp cấp chín. Ngươi có thể phá vỡ được
trận pháp của nó, rõ ràng ngươi cũng khôn đơng giản. Ngươi chỉ là tu vi Thừa
Đỉnh tầng thứ hai, ngươi chắc hẳn cũng biết, chỉ cần một thời gian nữa là
trong này sẽ có người đến, ngươi cũng không thoát được. Cho nên ngươi và ta
hãy làm một cuộc giao dịch, ngươi giúp ta loại bỏ Tỏa Hồn trận, rồi cho ta một
gốc Tiên Khuyên Hoa, sau đó chúng ta dứt nợ

Diệp Mặc cười lạnh:

– Tôi chẳng những phải giúp bà loại bỏ Tỏa Hồn trận, lại còn đưa cho bà một
gốc Tiên Khuyên Hoa, vụ giao dịch này của bà cũng khôn khéo phết.

Người nữ tu kia cũng châm chọc nhìn Diệp Mặc một cái nói:

– Tiên Khuyên Hoa của ngươi? Dược viên đó là của ngươi? Ngươi rõ ràng là cướp
từ tay ta, còn nói là của ngươi?

Diệp Mặc nghe thấy bà ta nói vậy cũng có chút lúng túng, dường như chuyện đúng
là như vậy thật.

Nữ tu kia thấy dường như Diệp Mặc có chút toan tính, lại nói tiếp:

– Nếu như ngươi bằng lòng thì nhanh một chút, nơi này có một linh mạch bán
cực phẩm và một linh mạch hạ phẩm bị tàn phá, ta có thể cho anh. Nếu không ta
trần giữ cửa ra này, ngươi cũng không thể nào tránh được một đòn của ta, cũng
không ra ngoài được.

Diệp Mặc biết nữ tu này nói hoàn toàn đúng, lập tức gật đầu nói:

– Được, cứ giao dịch vậy đi. Bà phải thề, sau khi tôi giải thoát bà khỏi Tỏa
Hồn trận, bà không được ra tay với tôi.

Nữ tu kia dường như không nghĩ ngợi gì lập tức nói:

– Diệu Huệ Trân ta thề, nếu như có người giải thoát cho tôi khỏi Tỏa Hồn trận
này, Diệu Huệ Trân ta sẽ coi anh ta là ân nhân cả đời mình, tuyệt đối không
đổi ý. Nếu như phản lại, sẽ bị kiếp lôi phệ tâm mà chết.

Người nữ tu kia sau khi thề thốt xong, giọng nói thậm chí có chút run rẩy. Nếu
như sớm có tông sư trận pháp đến làm vụ giao dịch này với bà, thì bà bỏ ra cái
gì cũng bằng lòng. Lúc này bà thậm chí cảm thấy may mắn vì Diệp Mặc đến đây,
giải thoát bà khỏi Tỏa hồn trận, còn chuyện Diệp Mặc trẻ tuổi như vậy đã là
tông sư trận pháp cấp chín rồi, thì bà cũng không để ý lắm.

Diệp Mặc cũng là người quả quyết, nữ tu này thề như vậy, hắn cũng không do dự
gì. Hắn đồng thời cũng hiểu được, càng trễ nải thời gian thì đối với hắn càng
bất lợi. Cho nên hắn đồng thời ném ra mấy trận kỳ, sau đó nhanh chóng luyện
chế trận kỳ, thậm chí một số nguyên liệu cao cấp cũng được đem ra hết.

Người nữ tu kia không phải là người không có kiến thức, bà thấy nguyên liệu mà
Diệp Mặc luyện chế trận kì, lập tức liền biết Diệp Mặc là toàn tâm toàn ý muốn
giải trừ Tỏa Hồn trận. Lập tức không nói câu nào, chỉ căng thẳng nhìn hành
động của Diệp Mặc. Bà bị khóa ở đây đã bao nhiêu năm, lúc này được giải thoát,
trong lòng lại vô cùng kích động.

Mấy nghìn năm rồi, cho dù bà tu luyện công pháp phệ hồn, thần thức mạnh, nhưng
nếu như không giải thoát khỏi Tỏa Hồn trận, thì bà không thể phi thăng được,
cho dù lên một cấp cũng vô cùng khó khăn.

Sau hai tuần hương, Diệp Mặc vứt ra trận kì cuối cùng, hơn mười đạo giam cầm
xung quanh nữ tu trong nháy mắt biến mất. Bà bỗng nhiên đứng dậy, lại vừa khóc
vừa cười nói:

– Phong Thuần tên súc sinh này, ta phải khóa lại thần hồn của ông, sau đó
chính tay mình răn dạy ông.

Diệp Mặc lập tức đứng sang một bên, đề phòng canh chừng người nữ tu tên Diệu
Huệ Trân này.

Người nữ tu này thoáng nhìn Diệp Mặc hỏi:

– Mặc dù ngươi hại ta tu vi giảm đi một nửa, nhưng ngươi cũng đã cứu ta. Ta
nói rồi sẽ không gây rắc rối cho ngươi thì sẽ không gây rắc rối cho ngươi,
nhưng ngươi cần phải đưa cho ta một gốc Tiên Khuyên Hoa.

Diệp Mặc cũng không nghĩ ngợi gì, lập tức lấy ra một gốc Tiên Khuyên Hoa ném
cho nữ tu này.

Nữ tu gật đầu, vừa mới lấy Tiên Khuyên Hoa cũng không nói gì, sắc mặt lại biển
đổi, một lát sau, bà nói một câu:

– Có người đến rồi, là tu sĩ Hóa Chân.

Rồi trong nháy mắt xuyên qua cửa vào, trong tích tắc liền biến mất.

Diệp Mặc nhìn linh mạch bán cực phẩm lộ một nửa ra ngoài, cuối cùng nghiến
răng, rồi lại ném ra vài trận kì, vứt linh mạch vào Thế giới trang vàng. Còn
linh mạch hạ phẩm bị hư hỏng, hắn căn bản cũng không thèm nhìn.

Nữ tu chạy từ trong Lạc Hồn Khư chạy ra ngoài sau khi nghe thấy tiếng nổ ầm ầm
bên trong, toàn thân bỗng nhiên đơ ra, quay đầu lại kinh dị nhìn một cái, lẩm
bẩm nói:

– Chỉ là một tu sĩ Thừa Đỉnh mà lại to gan đến vậy.

Nói xong liền với tốc độ nhanh nhất chạy mất dạng.

Âm thanh ầm ầm đó tất nhiên là do Diệp Mặc lấy linh mạch mà nổ, hắn sau khi
lấy được linh mạch rồi, liền nhìn thấy một pháp bảo phi hành bay đến, trong
nháy mắt đã đến Lạc Hồn Khư. Vì trận pháp của Lạc Hồn Khư, thần thức của tu sĩ
đứng ngoài tạm thời không nhìn vào bên trong được.

Lúc này Diệp Mặc cũng không để ý đến Dược Viên nhỏ kia nữa, phóng ra ngoài,
lập tức dùng độn pháp, rời xa Lạc Hồn Khư, ngồi trên Thanh Nguyệt, trong nháy
mắt chạy ra xa.

Diệp Mặc biết Lạc Hồn Khư mặc dù có ảo trận, nhưng không có linh mạch chống
đỡ, cũng chỉ có tác dụng mê hoặc ánh mắt người khác mà thôi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.