Thế nhưng Diệp Mặc nhanh chóng bỏ qua chuyện Thần Dược Môn, dù sao môn phái đã
mất nhưng hắn vẫn còn có Lạc Ảnh ở bên, thiếu chủ của Tây Lưu Môn là Kinh Vũ
Điền cũng đã bị hắn giết ở Vẫn Chân Điện, còn về phần Kinh Thân cha của y thì
Diệp Mặc biết, chỉ cần đi qua Đông Huyền Châu thì đều có thể tùy thời mà giết
hắn báo thù.
– Tàng Đao Tông là tông môn tám sao cao cấp nhất ở Đông Huyền Châu, vì sao
Nhị Tháp anh lại rời khỏi đó?
Diệp Mặc thu liễm lại tâm tình, sau đó lại đổi đề tài hỏi Biên Phượng Tháp.
Biên Phượng Tháp lại có chút ưu tư:
– Tuy chuyện này đã là quá khứ, nhưng tôi thủy chung cũng chưa thể nào quên
đi được. Cha tôi kỳ thực chính là tông chủ của Tàng Đao Tông – Biên Hướng Tân.
Khi đó Tàng Đao Tông có ba đệ tử thiên tài, tôi là một trong số đó, còn lại là
sư huynh Diêu Thiện, cùng với vị hôn thê của tôi là sư muội Kỳ Di Dung. Khi
tôi còn trẻ, ỷ lại vào việc cha tôi là tông chủ, cho nên cũng không chuyên tâm
vào tu luyện, chỉ thường xuyên ngao du chơi bời mà thôi.
Biên Phượng Tháp nói tới đây lại thở dài một hơi:
– Bởi vì tôi không bao giờ cố gắng tu luyện, cho nên khi tôi còn là Nguyên
Anh trung kỳ, thì sư huynh Diêu Thiện của tôi đã sắp tấn cấp Hư Thần, hơn nữa
ngay cả vị hôn thê của tôi là Kỳ Di Dung cũng sắp tấn cấp lên Hư Thần. Lúc ấy
tôi cũng không hề để tâm đến, nhưng rồi sau này Di Dung dần dần xa lánh tôi mà
trở nên thân thiết với Diêu Thiện sư huynh thì tôi mới giật mình tỉnh giấc.
Diệp Mặc nghe đến đó liền nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói gì. Biên Phượng
Tháp thấy Diệp Mặc nhíu mày, thì cười khổ một tiếng:
– Vốn tôi muốn tiếp tục cố gắng đuổi theo họ, nhưng không ngờ sư huynh của
tôi lại đề xuất xin được kết làm vợ chồng với vị hôn thê Kỳ Di Dung của tôi.
Chuyện Kỳ Di Dung là vị hôn thê của tôi đã được công khai từ lâu, nhưng không
ngờ là cha tôi lại đồng ý với lời đề nghị sư huynh. Tôi lúc ấy thực sự không
thể nào hiểu được, liền đi tìm cha tôi nói lý lẽ, không ngờ chính cha tôi lại
châm chọc tôi mấy câu, nói tôi là người không có chí tiến thủ, không xứng với
Di Dung…
Sau đó tôi lại đi tìm Di Dung để nói chuyện, thì lại phát hiện cô ấy đang cùng
sư huynh Diêu Thiện thì thầm cùng nhau. Quá thương tâm, tôi liền rời khỏi Tàng
Đao Tông, sau đó luôn luôn tu luyện ở phụ cận Vô Tâm Hải. Hơn nữa còn dựa vào
chính cố gắng của mình, trở thành một Đan Vương tam phẩm. Thẳng đến khi tôi
tấn cấp lên tu vi Thừa Đỉnh tầng bảy, thì tôi mới phát hiện bản thân không thể
nào tiếp tục tu luyện lên cao hơn ở Đông Huyền Châu được, thì tôi mới nghĩ đến
việc vượt qua Vô Tâm Hải để đi tới Nam An Châu.
Tuy Diệp Mặc không hiểu rõ cách làm của Biên Hướng Tân, nhưng hắn vẫn vỗ vai
an ủi Biên Phượng Tháp:
– Đại trượng phu sợ gì không lấy được vợ, đối với người con gái không chung
thủy như vậy thì cũng chẳng cần gì phải đau buồn cả.
Nói xong Diệp Mặc liền lấy ra 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt', rồi nhìn Biên
Phượng Tháp:
– Nhị Tháp, lên đây đi, chúng ta đi Lạc Hồn Khư thôi.
– Pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm?
Biên Phượng Tháp nhất thời khiếp sợ kêu lên. Y là một tu sĩ Thừa Đỉnh tầng
tám, đương nhiên có thể biết được sự trân quý của chân khí cực phẩm, huống chi
còn là một kiện pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm nữa.
Diệp Mặc gật đầu cười:
– Cho nên anh không cần đến một năm thì đã có thể dẫn tôi đến Lạc Hồn Khư
rồi, nếu toàn lực phi hành thì chắc chỉ hơn nửa năm là có thể tới nơi.
Biên Phượng Tháp hít vào một hơi:
– Nếu có pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm, thì cho dù là cậu muốn đi Bắc
Vọng Châu thì chắc cũng chỉ trong thời gian vài năm mà thôi. Khi tôi tới đây,
là vừa đi vừa tu luyện, thậm chí còn có lúc dừng lại để thu thập linh thảo.
Nếu như cậu chỉ toàn lực phi hành, thì thậm chí có thể chỉ tốn ba bốn năm là
có thể tới Bắc Vọng Châu rồi.
Diệp Mặc cũng không khách khí với Biên Phượng Tháp:
– Nhị Tháp, ở trên đường đi, tôi muốn tu luyện một chút, anh có thể giúp tôi
khống chế chiếc 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' này không?
Biên Phượng Tháp lập tức đáp ứng:
– Đương nhiên là không có vấn đề, cậu cứ vào tu luyện đi. 'Ô vân trùy – Thanh
Nguyệt' này thì cứ giao cho tôi. Tôi còn chưa từng được cảm nhận tốc độ của
pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm.
Diệp Mặc cần lợi dụng thời gian này để tăng tu vi của mình lên. Hắn sau khi
tới Vô Tâm Hải, thì mới hiểu được ý vị của việc tu vi thấp kém là như thế nào.
Ở trước mặt của Ung Lam Y, thì hắn thậm chí còn không có quyền lên tiếng. Nếu
lúc ấy, tu vi của hắn đã là Kiếp Biến, thì hắn cũng có thể lập tức quay đầu bỏ
chạy.
Sau khi giao 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' cho Biên Phượng Tháp, Diệp Mặc liền
để lại cho Biên Phượng Tháp một cái thông tin châu, sau đó tiến vào trong
phòng riêng trên 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt'. Sau khi bố trí một cái trận
pháp, thì mới tiến vào bên trong Thế giới trang vàng.
Tuy rằng Diệp Mặc khẳng định Biên Phượng Tháp sẽ không dùng thần thức để tra
xét hắn tu luyện, nhưng Thế giới trang vàng của hắn là bí mật quá lớn, hắn
không thể để nó bị bại lộ được.
Giờ phút này Diệp Mặc đã có hai linh mạch cực phẩm, 'Linh mạch Dược Vương' hắn
sẽ không động đến. 'Linh mạch Dược Vương' là linh mạch vô cùng hiếm có và trân
quý, đương nhiên hắn sẽ để lại để nuôi dưỡng 'Khổ Trúc'.
Chuẩn bị tốt ‘Lộ ngưng đan’ cùng với trận bàn gia tốc, Diệp Mặc nhanh chóng bố
trí một cái tụ linh trận ở trên linh mạch để có thể tăng tốc độ hấp thụ linh
khí lên.
Theo 'Tam sinh quyết' liên tục vận chuyển, linh khí cũng liên tục quay cuồng
xung quanh Diệp Mặc, hình thành một màn sương mù linh khí dày đặc phía trên
linh mạch cực phẩm. Thậm chí còn không thấy được cái bóng của Diệp Mặc ở trong
màn sương mù linh khí này.
'Vô Ảnh' vẫn luôn nằm ngủ bên cạnh 'Khổ Trúc' cũng bị thanh thế quá lớn khi
Diệp Mặc hấp thu linh khí làm cho bừng tỉnh, nhưng nó chỉ liếc qua một cái,
lại lập tức lăn ra ngủ say, vì nó cảm giác được việc của Diệp Mặc cũng không
ảnh hưởng gì đến nó cả.
…
Một năm sau, Diệp Mặc đột phá lên tới Ngưng Thể tầng tám, rồi lại qua hai năm
nữa thì hắn đột phá lên Ngưng Thể tầng chín. Đến năm thứ tư thì tu vi của Diệp
Mặc đã tới Ngưng Thể tầng chín đỉnh, lúc này thì hắn mới dừng việc tu luyện
lại. Tu vi tới Ngưng Thể tầng chín đỉnh, thì đối với khái niệm 'Vực' hắn lại
càng lĩnh ngộ được rõ ràng hơn. Nếu hiện giờ hắn phải đối chiến một chiêu với
tên tu sĩ Kiếp Biến tầng một lúc trước, thì hắn nắm chắc có thể khiến cho đối
phương phải chịu chút mệt mỏi.
Khi đã ở trong trận bàn gia tốc tu luyện được bốn năm, thì cũng có nghĩa là
thời gian bên ngoài đã trôi qua khoảng bốn tháng. Diệp Mặc cũng phải cảm thán
với cái trận bàn nghịch thiên này, nhưng khi hắn quay ra nhìn cái linh mạch
cực phẩm thì lại không biết phải nói gì cả. Không ngờ là cái linh mạch cực
phẩm kia đã mất đi hơn một nửa rồi, chỉ còn lại có hơn một phần ba mà thôi.
Tuy rằng hắn tu luyện với tốc độ rất nhanh, nhưng linh khí tiêu sài cũng quá
là khủng bố. Chính bản thân hấp thu nhiều linh khí đã đành, mà cái trận bàn
gia tốc thời gian này cần linh khí cũng quá khổng lồ. Nếu hắn không tiếp tục
tìm kiếm thêm linh mạch, thì hai cái linh mạch hiện tại khó mà đủ cho hắn tu
luyện tới tu vi Thừa Đỉnh viên mãn. Nhưng chỉ nghĩ tới vấn đề này thôi thì
Diệp Mặc đã thấy đau đầu rồi.
Quẳng cái vấn đề thiếu thốn linh mạch qua một bên, Diệp Mặc thu hồi lại trận
bàn gia tốc, rồi quét thần thức ra ngoài, nhưng lại bất ngờ phát hiện ra Nhị
Tháp đang ở trong khoang thuyền của 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' luyện chế đan
dược, khiến cho Diệp Mặc có chút cảm kích trong lòng. Ngay sau đó thì hắn cũng
lấy ra 'Thần nông đỉnh'.
Lúc này Diệp Mặc cũng muốn luyện chế 'Côn thừa đan'. Hắn cũng chỉ có dược liệu
đủ để luyện chế một lò 'Côn thừa đan', một khi luyện chế thất bại, vậy thì
xong rồi. Nhưng Diệp Mặc cũng không thèm lo lắng, hắn tin tưởng vào trình độ
hiện tại của bản thân, luyện chế 'Côn thừa đan' tuyệt đối sẽ không thất bại.
Sau thời gian ba nén hương, Diệp Mặc thu hồi lại sáu viên đan dược, ba viên
thượng đẳng và ba viên hạng nhất. Nếu sáu viên đan dược này được đặt ở một cửa
hàng buôn bán đan dược tại Nam An Châu, chắc chắn sẽ tạo thành một chấn động
cực lớn. Bởi vì sáu viên đan dược này chính là một lò 'Côn thừa đan' được Diệp
Mặc mới luyện chế hoàn thành
Luyện chế một lò 'Côn thừa đan', Diệp Mặc cũng không thu hồi lại đan lô, mà
tiếp tục luyện chế ‘Đỉnh nguyên đan’. ‘Đỉnh nguyên đan’ chẳng những có thể
dùng để nhanh chóng khôi phục chân nguyên cho tu sĩ Thừa Đỉnh, mà còn có thể
cho tu sĩ Thừa Đỉnh dùng để tu luyện nữa.
Diệp Mặc luyện chế xong mấy lô đan dược, đang chuẩn bị ra ngoài nói cho Biên
Phượng Tháp là hắn muốn tìm địa phương độ kiếp lên Thừa Đỉnh, thì lại thấy
Biên Phượng Tháp đột nhiên thu hồi lại đan lô, sau đó y khống chế 'Ô vân trùy
– Thanh Nguyệt' chuyển sang một hướng đi khác, tốc độ càng lúc càng được đẩy
nhanh hơn.
Diệp Mặc nhanh chóng ra khỏi Thế giới trang vàng rồi tiến tới cạnh y hỏi:
– Nhị Tháp, xảy ra chuyện gì thế?
Nhưng Diệp Mặc lập tức không cần phải hỏi thêm gì nữa, vì hắn đã thấy ở phía
trước không xa trên một hòn đảo nhỏ, đang có hai tên tu sĩ đánh nhau đến
nghiêng trời lệch đất. Hơn nữa cả hai tên này đều là yêu tu, đều là yêu thú
hóa hình.
– Diệp Mặc, cậu đã xuất quan rồi sao? Hai tên đang đánh nhau phía trước có
một tên là bạn của tôi, chính là cái tên Đằng Dịch mà tôi đã nói với cậu đó. Y
đang đánh nhau với người ta, chúng ta mau chóng đến xem y có cần hỗ trợ không…
Biên Phượng Tháp thấy Đằng Dịch cũng không phải là đang gặp nguy hiểm, cho nên
cũng không lấy pháp bảo của bản thân ra.
Nhưng lời y còn chưa nói hết, thì liền nhìn Diệp Mặc với vẻ mặt tràn ngập
khiếp sợ:
– Cậu, cậu đã là tu vi Ngưng Thể viên mãn rồi sao? Điều này… Làm sao có thể?
Cho dù có là tu sĩ thiên tài, linh căn tinh khiết, tu luyện trong hoàn cảnh
tuyệt vời, thì cũng tuyệt đối không có khả năng tấn cấp từ tu vi Ngưng Thể
tầng bảy lên đến Ngưng Thể tầng chín viên mãn trong vòng bốn tháng được.
Diệp Mặc cười ha hả:
– Đúng thế, tôi hiện giờ muốn tìm nơi nào đó để độ kiếp chuẩn bị thăng cấp
lên Thừa Đỉnh. Nếu không thì tu vi quá thấp, tiến vào Lạc Hồn Khư đúng là
không đảm bảo lắm.
Hít…
Biên Phượng Tháp hít sâu một hơi. Quên luôn cả chuyện bạn mình đang đánh nhau
với người khác, mà chỉ dùng vẻ mặt kinh hãi mà nhìn Diệp Mặc.
Thật lâu sau, y mới lắc lắc đầu, rồi thở dài một hơi:
– Tôi khẳng định cậu chính là đệ nhất thiên tài của đại lục Lạc Nguyệt. Lúc
trước tôi còn đang hoài nghi cậu có phải là chưa đến một trăm tuổi hay không,
nhưng hiện tại thì không cần phải hoài nghi nữa rồi, mà có thể cậu còn chưa
đến năm mươi tuổi cũng nên. Tôi chưa từng thấy qua tu sĩ nào có tốc độ tu
luyện quái thai như cậu cả, đây là lần đầu tiên, nhưng tôi sợ sau này cũng
không không gặp được.
Diệp Mặc cũng không trả lời. Yêu tu đang đánh nhau bên kia nhìn thấy Biên
Phượng Tháp thì lại kêu lên:
– Nhị Tháp, vì sao anh vẫn còn ở nơi này? Không phải là đi Nam An Châu sao?
Khi y nói chuyện thì lại cùng yêu tu kia đối chiến một chiêu, nơi mà hai người
đánh nhau thì đá vụn văng đi khắp nơi, rồi lại xuất hiện thêm một cái hố lớn
nữa.
Tên yêu tu cùng đánh nhau với Đằng Dịch thấy Đằng Dịch có đồng bạn tới, thì
không tiếp tục công kích Đằng Dịch nữa, mà lấy ra pháp bảo rồi đứng yên một
bên nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc cùng với Biên Phượng Tháp.
Diệp Mặc thì y không để ý nhiều vì hắn chỉ có tu vi Ngưng Thể, nhưng còn Biên
Phượng Tháp thì đã là Thừa Đỉnh tầng tám.
Biên Phượng Tháp nghe được Đằng Dịch gọi y, thì mới có phản ứng trở lại, và
nhớ ra là y đến đây để giúp Đằng Dịch, cho nên vội vàng nói:
– Tôi vốn là muốn đi Nam An Châu, chỉ là trên đường xảy ra chút vấn đề, nên
mới quay lại đây, vừa lúc thấy anh đánh nhau với người khác nên thuận tiện đến
xem.
Yêu tu cùng Đằng Dịch giằng co, thấy Biên Phượng Tháp cùng Đằng Dịch là đồng
bạn, lập tức lạnh lùng nói:
– Đồng bạn của mày đã đến, vậy thì chúng ta lần sau lại đánh tiếp…
Đằng Dịch “Xì” một tiếng rồi dùng giọng khinh miệt nói:
– Ông mày đánh nhau, chính là tự mình đánh, đồng bạn có đến thì cũng sẽ không
ra tay giúp đỡ, mày sợ thì nói ra, lấy cái cớ chó má làm gì.
Tên yêu tu kia cũng không để ý đến Đằng Dịch, lấy ra một cây phi kiếm phi hành
chân khí rồi xoay người rời đi, nháy mắt đã biến mất hoàn toàn.
Đằng Dịch thấy y rời đi, cũng không hề đuổi theo, mà đi tới bên Biên Phượng
Tháp, sau đó lại lập tức chú ý tới cái pháp bảo phi hành mà Biên Phượng Tháp
đã dừng lại trên đảo, thì nhất thời ánh mắt liền sáng ngời:
– Nhị Tháp, anh kiếm được một cái pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm này khi
nào thế?