Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1174: Linh tủy trì bại lộ


Tên tu sĩ béo mặc dù là nhân tài kiệt xuất của tông môn bẩy sao Vô
Lượng Hải, thậm chí không thua kém gì Tông Môn tám sao bình thường, thế
nhưng muốn so sánh với tông môn chín sao Thanh Mộng Trai thì căn bản
chỉ là đứa trẻ mà thôi. Người ta chỉ cần xuất động một cao thủ tu
sĩ Hóa Chân là có thể san bằng cả Vô Lượng Hải rồi.

– Trận pháp…

Lúc này một tên tu sĩ Ngưng Thể viên mãn đang nhìn chằm chằm vào
một chỗ cách đó không xa, rồi thốt lên một câu.

Mọi người đều nhìn về phía tên tu sĩ Ngưng Thể viên mãn kia, một
cái trận pháp ẩn nấp đang từ từ lộ ra nguyên dạng khiến ọi người
phải kinh ngạc. Tuy rằng tốc độ rất chậm, thế nhưng không có dừng
lại một chút nào, cuối cùng chắc chắn lộ ra hoàn toàn..

Khi trận pháp hoàn toàn lộ ra, hầu như tất cả mọi người đều cùng
đi tới.

– Đây chính là một trận pháp ẩn nấp, tại sao lại không có hiệu
lực nữa?

Một tên tu sĩ Hư Thần hậu kỳ có chút nghi hoặc.

Bên cạnh lập tức đã có người lên tiếng:

– Vừa rồi Dịch tông sư đã nói qua rồi mà, linh nguyên của nơi này
đã bị người khác lấy đi, cho nên những trận pháp này đã không có
linh lực duy trì nữa, đường nhiên là sẽ bị lộ ra rồi Cho dù là trận
pháp ẩn nấp thì cũng cần có linh lực để duy trì.

Có lẽ người bố trí trận pháp này cũng không thể ngờ được, trận
pháp ẩn nấp của y inh như vậy, nhưng hiện bị lấy mất linh nguyên
rồi, thì cũng không khác gì một trận pháp ẩn nấp bình thường cả.

– Trận pháp này thật là inh.

Dịch Cảnh nhìn trận pháp trước mặt kinh hãi than một tiếng, loại
trận pháp này y chưa từng được thấy qua, đúng là vô cùng ình.

– Dịch tông sư, làm sao để đi qua trận pháp này.

Lúc này tên tu sĩ Ngưng Thể viên mãn lúc trước đã phát hiện ra trận
pháp mở miệng hỏi.

– Dịch Cảnh hân hạnh được gặp sư huynh Hồ Quý Minh của Thần Phong
Cốc, thủ đoạn của người thiết lập trận pháp này vô cùng inh, tôi
không có cách nào để nhìn thấy nó cả. Trận pháp này tuy là lấy
ẩn nấp làm chính, thế nhưng sức phòng ngự cũng đã đạt trận pháp
cấp tám, chúng ta chắc là cũng không thể cưỡng chế ép nó mở ra
được.

Dịch Cảnh là tông sư trận pháp của Thiên Diễn Tông, nếu như là tu sĩ
Ngưng Thể khác thì y căn bản là không cần phải để ý, thế nhưng Hồ
Quý Minh là tu sĩ Ngưng Thể viên mãn của Thần Phong Cốc, Thần Phong
Cốc là một tông môn chín sao, nên y không dám không để ý tới.

Một tông sư trận pháp cấp bẩy như y cũng không được như Diệp Mặc trâu
bò như thế. Nếu như y đắc tội với Hồ Quý Minh, thì Hồ Quý Minh có
làm ra hành động gì với y thì cũng không có một ai nguyện ý vì y
mà ra mặt cả.

– Ừ.

Hồ Quý Minh gật đầu một cái, vẫn vẫn đứng im một bên.

Ở đây chỉ có Hồ Quý Minh mà tên tu sĩ béo của Vô Lượng Hải là có
tu vi Ngưng Thể viên mãn, những người còn lại thì tu vi cao nhất cũng
chỉ là Ngưng Thể tầng chín. Hơn nữa Hồ Quý Minh còn là tu sĩ của
tông môn chín sao Thần Phong Cốc, vì thế sau khi y nói xong rồi lại im
lặng đứng một bên, thì những người còn lại cũng chỉ có thể im
lặng đứng tại chỗ của mình.

Dịch Cảnh bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra trận pháp này, sau một ngày một
đêm, việc nghiên cứu của Dịch Cảnh không có chút nào tiến triển. Hồ
Quý Minh đã có chút nóng vội không nhịn được nữa, y liền đứng ra
nói:

– Nếu không thì chúng ta cùng nhau cố gắng công kích trận pháp này
là được rồi.

Hồ Quý Minh vừa nói ra lập tức được hầu hết mọi người đồng ý. Hồ
Quý Minh lập tức lấy ra pháp bảo của mình, chỉ là khi y vừa đánh
ra pháp bảo tới cái trận pháp kia thì trận pháp lập tức đã bị
đánh thủng một lỗ.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn tại chỗ.

Dịch Cảnh là một tông sư trận pháp, y nói trận pháp này không thể
nào dùng sức mà công phá được, vậy thì chắc chắn là đúng rồi.
Thế nhưng Hồ Quý Minh chỉ là tùy ý đánh ra một cái, đã khiến trận
pháp này bị thủng một lỗ rồi. Đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện
gì?

Hồ Quý Minh có thể nhẹ nhàng đánh thủng một lỗ, cho thấy trận
pháp này nhiều nhất cũng chỉ là trận pháp phòng ngự cấp bốn mà
thôi, thậm chí còn không phải là trận pháp cấp năm.

– Ha ha…

Hồ Quý Minh ha ha cười, đi đầu tiến qua cái trận pháp kia, những
người còn lại đều đi theo vào.

Sắc mặt của Dịch Cảnh đỏ bừng lên, lúc này y mới nhớ ra là trận
pháp ẩn nấp đã không có linh lực duy trì, thì hiển nhiên là trận
pháp phòng ngự cũng sẽ không khác gì.

Cũng may không có ai chế nhạo y, nhưng y cũng cảm nhận được không ít
ánh mắt cười nhạo rồi. Tiếp tục tiến theo mọi người nhưng cũng
không dám tiếp tục ba hoa nữa.

Những người này rất nhanh nhìn thấy cảnh tượng giống như đám người
Diệp Mặc đã thấy. Có vài cô gái đã nhất thời la hoảng lên.

– Cảnh tượng chỗ này có chút giống với bên ngoài cấm địa Băng
Thần.

Một tên tu sĩ hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước măt.

Măc dù có những người cảm thấy xót xa trong lòng, nhưng số người đi
xung quanh tìm kiếm bảo vật thì càng nhiều hơn.

– Cửa vào ở chỗ này.

Rất nhanh có người đã phát hiện cái trận pháp ẩn nấp mà lúc trước
đám người Diệp Mặc đã đi vào. Lúc này thì cái trận pháp ẩn nấp
đó đã hoàn toàn lộ ra.

Không chỉ nói đến người bố trí trận pháp trước kia không ngờ rằng
sẽ có một ngày phát sinh cái tình huống linh mạch bị đoạt đi này,
mà ngay cả chính Diệp Mặc cũng không ngờ được, nếu như hắn nghĩ
tới thì khẳng định sẽ bố trí thêm một ít linh thạch để bổ xung
linh nguyên cho cái trận pháp ẩn nấp ở trong này. Hắn đã nhờ vào
chính bản lĩnh trận pháp của mình mà trải qua muôn ngàn khó khăn
để đi tới được đây, vậy mà mấy người này chỉ đơn giản là nhìn
bằng mắt thôi cũng có thể tìm được đến nơi này rồi.

Mọi người tiến vào cái trận pháp ẩn nấp kia, một cánh cổng hình
bán nguyệt đã xuất hiện trước mắt.

– Lại là một trận pháp phòng ngự, còn là trận pháp phòng ngự
cấp bẩy.

Dịch Cảnh bỗng nhiên thốt lên một câu, bởi vì y đã nhìn ra trận
pháp phòng ngự này còn mang theo hiệu quả công kích nữa. Hơn nữa
trận pháp phòng ngự này cũng có được linh nguyên duy trì. Lúc trước
y quên mất vấn đề linh nguyên để duy trì trận pháp, nhưng lần này đã
để ý kĩ rồi, nên lúc này mới thốt lên như vậy.

Thế nhưng không ai để ý tới y cả. Sau sự việc vừa nãy, địa vị của
tông sư trận pháp cấp bẩy Dịch Cảnh này cũng giảm xuống rất nhiều.

Thấy không người nào để ý đến lời y nói, Dịch Cảnh liền tự giác
ngậm miệng lại lùi sang một bên.

Một tên tu sĩ Nguyên Anh của Vô Lượng Hải lấy ra một thanh phi kiếm
đánh thẳng vào trận pháp.

Rầm…

Phi kiếm của tên tu sĩ Nguyên Anh đánh vào trận pháp, phát ra một âm
thanh mạnh mẽ, thế nhưng khiến tất cả mọi người thật không ngờ là
ở giữa trận pháp lóe ra một luồng sáng đen. Luồng sáng đen này nhanh
chóng phóng xuyên qua đan điền của tên tu sĩ Nguyên Anh rồi biến mất.

Mà tên tu sĩ Nguyên Anh bị luồng sáng đen phá tan đan điền lập tức phun
ra một ngụm máu tươi, trên đỉnh đầu lập tức có một viên Nguyên Anh
nhỏ chui ra.

Đan điền bị hủy, hiển nhiên tu sĩ Nguyên Anh này đã không có cách
nào sống sót nữa. Nguyên Anh còn có thể chạy ra ngoài như tên tu sĩ
này cũng rất ít. Mà tên tu sĩ béo của Vô Lượng Hải không ngờ lại
hừ lạnh một tiếng, rồi tung ra một hỏa cầu, Nguyên Anh của tên tu sĩ
vừa chết còn đang kinh hoàng không ngớt thì đã lập tức bị hỏa cầu
thiêu rụi hoàn toàn.

Nhũng người xung quanh sau khi thấy một màn này liền âm thầm líu
lưỡi, tên béo này cũng thật quá hung tàn, một tên tu sĩ Nguyên Anh
đồng môn hậu bối bị giết chết, vậy mà y còn không chút do dự mà
tiêu diệt cả Nguyên Anh vừa thoát ra.

Tuy rằng mọi người cũng biết tên béo này đang tức giận chuyện tên
hậu bối vô phép không thông qua sự đồng ý của y thì đã ra tay. Thế
nhưng loại nghiêm phạt này cũng thật quá hung tàn.

Thế nhưng chỉ là một tên tu sĩ Nguyên Anh đã chết mà thôi. Cũng sẽ
không có ai quá chú ý đến cả.

– Trận pháp phòng ngự này không ngờ còn có cả tác dụng công kích,
nhưng lại không mất đi hiệu lực như những trận pháp kia.

Hồ Quý Minh của Thần Phong Cốc mở miệng, nói xong y quay đầu nhìn
Dịch Cảnh, rồi ôm quyền nói:

– Dịch tông sư, không biết anh có biện pháp nào ngắn nhất có thể
giúp chúng ta công phá trận pháp này hay không?

Dịch Cảnh mặc dù có chút khó chịu, thế nhưng cũng không chậm trễ,
y gật đầu nói:

– Trận pháp này so với trận pháp bên ngoài đơn giản hơn rất nhiều,
tuy rằng thủ pháp bố trí này tôi chưa từng thấy qua, nhưng hẳn là tôi
có biện pháp để công phá nó.

Khi Lâm Dị Bán vừa tấn cấp Ngưng Thể tầng chín, thì đã phải kinh
ngạc tỉnh lại khi trận pháp bên ngoài bị công kích, anh ta lập tức
đứng lên dùng thần thức quét ra ngoài.

Trận pháp mà Diệp Mặc bố trí tuy rằng thần thức của người khác
không thể dò xét vào bên trong, nhưng lại có thể từ bên trong quét ra
ngoài. Khi Lâm Dị Bán thấy hơn mười tên tu sĩ đứng ở bên ngoài, nhất
thời kinh hãi. Hơn mười tu sĩ này còn có cả hai tên là tu vi Ngưng
Thể viên mãn, hai tên là Ngưng Thể tầng chín đỉnh.

Mà phía bọn họ thì ngoại trừ y là vừa mới tấn cấp Ngưng Thể tầng
chín ra, thì chỉ có vợ của y là Từ Đồng có tu vi Ngưng Thể tầng
bảy mà thôi, những người còn lại đều là tu vi Nguyên Anh hoặc Kim
Đan, căn bản thể không thể so sanh cùng thực lực của đối phương.

Ầm.

Trận pháp phòng ngự bên ngoài lại lần nữa bị công kích.

Lần này thì không chỉ có mình Lâm Dị Bán, mà ngay cả đám Lạc Ảnh
và Ninh Khinh Tuyết cũng đã nghe thấy được.

Tất cả đều dừng việc tu luyện lại, toàn bộ đứng lên nhìn chằm
chằm vào trận pháp phòng ngự.

– Anh em nói với em là anh ấy cần đi độ kiếp rồi, bảo em nói với
mọi người một câu. Giờ em sẽ lập tức truyền tin tức đi, chắc chắn
anh ấy sẽ rất nhanh trở về.

Đường Bắc Vi thấy mọi người đều nhìn về phía Diệp Mặc tu luyện,
liền vội vàng nói. Sau đó lấy ra ngọc truyền tin chuẩn bị thông báo
tin tức cho Diệp Mặc.

Từ Đồng kinh ngạc:

– Tu vi của thành chủ không phải mới chỉ có Hư Thần tầng một sao?
Cho dù là ở đây tu luyện cũng không có khả năng nhanh chóng độ kiếp
như vậy chứ?

Không thế trách Từ Đồng, bởi vì cho dù là thiên tài, có tài nguyên
tu luyện dồi dào, cũng không có khả năng trong bốn năm tháng có thể
tu luyện từ Hư Thần tầng một tấn cấp đến Hư Thần đỉnh, thậm chỉ
là độ kiếp tấn cấp Ngưng Thể, nếu có thì cũng là phải mất thời
gian ba bốn năm.

Không chỉ riêng Từ Đồng kinh ngạc, mà ngay cả Lạc Ảnh và Ninh Khinh
Tuyết cũng cảm thấy có chút kinh dị. Tu vi Diệp Mặc là Hư Thần
tầng một thì các cô đều biết, nếu cần độ kiếp thì nhất định là
Lôi Kiếp Ngưng Thể. Lúc này mới qua có mấy tháng, cho dù là có linh
tủy trì, cũng không thể nào độ Lôi Kiếp Ngưng Thể nhanh như vậy chứ?

Ầm…

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Không đợi mấy người Lạc Ảnh kịp phản ứng, trận pháp phòng ngự ở
cánh cửa đại điện lập tức đã bị phá tan.

– A, không ngờ lại có người bên trong?

Lập tức có tu sĩ đã nhìn thấy đám người Lâm Dị Bán.

– Không đúng, ở đây còn có rất nhiều linh tủy trì, linh khí rất
nồng hậu.

Chốc lát sau lại có người phát hiện ra mấy cái linh tủyy trì, lập
tức kinh hỉ kêu lên.

– Có bẩy cái đã khô cạn rồi, còn hai cái thì chỉ còn phân nửa.

Tên tu sĩ phát hiện linh tủyy trì lại nói tiếp.

Lâm Dị Bán trầm giọng nói:

– Những linh tủy trì này là do chúng tôi phát hiện được.

– Thì đã làm sao? Mấy người đã tu luyện thời gian dài như vậy, thì
có thể nhường một chút rồi. Thứ tốt thì phải cùng chia sẻ.

Hồ Quý Minh cười nhạt.

Lâm Dị Bán nắm chặt bàn tay lại, nhưng cũng không có cách nào cả, y
căn bản không phải là đối thủ của đối phương.

– Đó là Ninh Khinh Tuyết của Phiêu Miểu Tiên Trì, vợ của Diệp Mặc.
Ninh Khinh Tuyết đã ở đây, vậy thì Diệp Mặc khẳng định cũng ở
đây…

Một tên tu sĩ Hư Thần đã nhận ra Ninh Khinh Tuyết, đồng thời nhớ tới
Vô Cực Tông và Lôi Vân Tông đã liên thủ treo giải thưởng.

– Ha ha, hóa ra cô chính là Ninh Khinh Tuyết, vậy bên cạnh cô chính
là Lạc Tố Tố và Đường Bắc Vi rồi. Được, được, Vô Cực Tông đang truy
bắt các người, vậy thì linh tủy trì của cô Phổ Trình tôi phải lấy
rồi.

Tên tu sĩ béo của Vô Lượng Hải vốn đã nhìn chằm chằm vào Ninh Khinh
Tuyết, lúc này nghe người khác nói ra tên của cô, thì lập tức cười
ha hả.

– Mày dám.

Lạc Ảnh và Đường Bắc Vi lập tức đứng sát vào với Ninh Khinh Tuyết.

– Trước đây thì ta không dám, thế nhưng hiện tại cô đã không phải là
đệ tử của Huyền Băng Phái nữa rồi, Huyền Băng Phái từ lâu đã tuyên
bố đem cô trục xuất ra khỏi sư môn rồi.

Tên béo Phổ Trình nói.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.