Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1165: Cát biết di chuyển


Trong lòng Diệp Mặc bỗng nhiên có dự cảm không tốt, nhưng cũng không biết cái
gì không tốt, không biết là ở chỗ toàn cát thế này thì có thể có nguy hiểm từ
đâu chứ?

Nghĩ tới đây thì Diệp Mặc bỗng nhiên cảm giác được 'Vô Ảnh' bên trong Thế giới
trang vàng bỗng nhiên bạo động, thần thức lập tức quét vào thì Diệp Mặc thấy
được 'Vô Ảnh' kêu lên một tiếng rồi vọt tới bên cạnh 'Ô vân trùy' Thanh Nguyệt
mà hắn mới thu vào Thế giới trang vàng, há rộng miệng, một số hạt cát nhanh
chóng bay vào trong miệng nó.

Mà Diệp Mặc cũng có cảm giác rất là quái dị, hắn cảm thấy những hạt cát bị 'Vô
Ảnh' cắn nuốt hình như là có sự sợ hãi, nhưng 'Vô Ảnh' cũng rất sinh động, sau
khi ăn xong mấy hạt cát, Diệp Mặc cảm giác được nó càng lúc càng cao hứng hơn.

Diệp Mặc không có tâm tình đi quản sự kích động và hưng phấn của 'Vô Ảnh', hắn
đang suy nghĩ xem vì sao 'Vô Ảnh' lại ăn cát như vậy? Mà không ngờ đống cát
kia lại có tâm tình

Trong nháy mắt Diệp Mặc không ngờ lại cảm giác được da đầu trở nên tê dại.
“Chỗ cát này có vấn đề”. Nghĩ tới đây hắn lập tức kêu lên:

– Tất đứng im không được nhúc nhích. (Lời DG: Công an đây kaka)

Miêu Vũ Nhân và Cam Lang của Kiếm Cốc đang định đi dọc theo bãi cát vào bên
trong tìm kiếm, nghe được thanh âm của Diệp Mặc liền đứng im không động đậy
nữa.

Mà sau khi Diệp Mặc vừa kêu mọi người dừng lại thì ngay lập tức đã lấy ra 'Vụ
Liên Tâm hỏa'.

Trong nháy mắt Diệp Mặc đã đem 'Vụ Liên Tâm hỏa' bao phủ lấy tất cả mọi người,
hầu như quanh thân mỗi người đều có một đoàn 'Vụ Liên Tâm hỏa'. Ngay cả quanh
thân Diệp Mặc cũng có một đoàn 'Vụ Liên Tâm hỏa'.

Diệp Mặc thấy ngoại trừ Miêu Vũ Nhân và Hoàng Lan Lan có chút kinh hoàng, thì
những người còn lại thậm chí không có một chút biểu tình nào, nhất thời khiến
hắn cảm thấy rất yên tâm.

Biểu hiện Lâm Dị Bán và Từ Đồng là khiến Diệp Mặc an tâm nhất, mặc dù là Lâm
Dị Bán đã là tu vi Ngưng Thể hậu kỳ, còn Từ Đồng đã là Ngưng Thể trung kỳ, bọn
họ đều có thể dễ dàng phản kháng lại thiên hỏa, nhưng cả hai đều không làm như
vậy.

Cho dù với tu vi Ngưng Thể của bọn họ, thì chỉ cần tâm ý của hắn khẽ động, thì
cũng có thể tùy thời mà giết cả hai người bọn họ. Vậy mà dưới loại tình huống
này bọn họ cũng không hề có cử động nào, thì Diệp Mặc hiểu rằng bọn họ thực sự
đã quyết tâm đi theo hắn rồi.

Diệp Mặc đương nhiên không phải muốn thiêu cháy bọn họ, mà là hắn đem 'Vụ Liên
Tâm hỏa' bao quanh mọi người là để tách biệt tất cả khỏi bãi cát ở dưới chân,
chỗ cát xung quanh chân họ gặp phải 'Vụ Liên Tâm hỏa' thì lập tức tan biến
không thấy đâu nữa.

Mấy người thấy không còn chút cát nào ở chỗ bọn họ đứng nữa, phía dưới chỉ còn
lại một khoảng đất nham thạch màu xám trắng mà thôi.

Diệp Mặc thu hồi Thiên hỏa, thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đang muốn
giải thích thì Lâm Dị Bán đã kinh hãi thốt lên:

– Chỗ cát này là sinh vật sống sao?

Diệp Mặc gật đầu, lúc này hắn đã không cần giải thích nữa rồi, vừa rồi Thiên
hỏa đốt cháy chỗ cát xung quanh mọi người, trong không khí cũng đã có một mùi
vị nhàn nhạt truyền đến.

– Sinh vật sống vì sao lại bất động như vậy? Chẳng lẽ là chúng trốn dưới chỗ
cát này?

Cận Chỉ Hằng nói lên nghi ngờ của mình, chỉ là lời của cô vừa dứt thì lại thấy
chỗ cát vừa rồi bị thiên hỏa của Diệp Mặc đốt cháy cả mảng lớn, lại lần nữa
chuyển động đến một cách chậm rãi, thế nhưng tuyệt đối không phải là hoàn toàn
bất động.

– Thật đáng ghét.

Hoàng Lan Lan nhìn chỗ cát có thể di động này liền cau mày nói lên một câu.

Diệp Mặc liên tiếp ném ra hơn mười miếng trận kỳ, sau đó trầm giọng:

– Nếu như tôi đoán không sai, loại cát này chính là một loại linh trung kỳ dị
tên là 'Phệ linh trùng'.

– 'Phệ linh trùng'?

Lâm Dị Bán kinh ngạc thốt lên.

Diệp Mặc gật đầu:

– Đúng vậy, đây chính là 'Phệ linh trùng', thế nhưng cũng không hoàn toàn là
'Phệ linh trùng'.

Diệp Mặc nghĩ đến đây là 'Phệ linh trùng' bởi vì lúc trước khi hắn so đấu với
Mẫn Vô Kiếm đã gặp qua 'Thôn hỏa trùng', lúc này mới có thể nghĩ đến 'Phệ linh
trùng' xếp thứ mười một ngay sau 'Thôn hỏa trùng' trong linh trùng, thế nhưng
một khi trưởng thành thì lực công kích cũng cực kỳ kinh khủng, thậm chí tốc độ
còn nhanh hơn cả 'Thôn hỏa trùng' một bậc.

– Sư phụ, vì sao bọn 'Phệ linh trùng' này lại không hoàn toàn là 'Phệ linh
trùng'? Vậy 'Phệ linh trùng' thực sự rất đáng sợ sao?

Cận Chỉ Hằng vô thức đến gần bên Lạc Phi, nhìn bãi cát không có sự sống rồi
lại đột nhiên trở thành sinh vật sống này thật là đáng sợ.

Diệp Mặc sau khi ném một miếng trận kỳ xuống, bố trí một trận pháp phòng ngự
xung quanh mọi người, khiến những hạt cát bên ngoài không thể tiếp tục tiến
đến, lúc này mới lên tiếng:

– 'Phệ linh trùng' ăn sạch tất cả nhưng thứ có linh khí, bất luận là sinh vật
sống hay không phải là sinh vật sống đi nữa.

Chỉ cần chứa đựng linh khí, linh thể, chúng nó đều sẽ ăn sạch. Mà những 'Phệ
linh trùng' này chỉ là trứng còn chưa có ấp nở, một khi hoàn toàn được ấp nở,
thì sẽ không giống như vừa rồi nữa, mà là chúng sẽ dùng tốc độ cực nhanh cắn
nuốt chúng ta.

Hoàng Lan Lan rùng mình một cái:

– Anh Diệp, nói như vậy có nghĩa là trứng 'Phệ linh trùng' này cũng có thể
chậm rãi cắn nuốt chúng ta đúng không?

Lần này không cần Diệp Mặc trả lời Lạc Phi đã nói:

– Những thứ bị hút vào lúc trước giờ đã không thấy nữa rồi…

Mấy người liền trở nên trầm mặc, lúc trước những đồ vật bị rơi vào bãi cát
'Phệ linh trùng' kia đã không thấy nữa, hiển nhiên là đã bị trứng 'Phệ linh
trùng' này ăn sạch rồi, những trứng 'Phệ linh trùng' này thậm chí còn ăn luôn
cả một tảng đá có linh khí.

– Cũng may sư phụ có mồi lửa, nếu không chúng ta cũng không thể đốt chết
những con sâu này.

Cận Chỉ Hằng lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc.

Lâm Dị Bán cười khổ, nhưng không giải thích thêm gì, Diệp Mặc có mồi lửa, thế
nhưng đàn trứng 'Phệ linh trùng' vô cùng vô tận kia mỗi thời khắc đều dùng
thiên hỏa đốt được sao? Còn chưa có đốt chết đám trứng 'Phệ linh trùng' kia
thì chân nguyên của Diệp Mặc cũng đã cạn kiệt rồi.

Diệp Mặc cũng không nghĩ đến điểm ẩy, hắn nghĩ chính là những 'Phệ linh trùng'
này lúc nào sẽ phá trứng mà ra, một khi chúng không còn là trứng 'Phệ linh
trùng' nữa, vậy thì lực công kích không biết sẽ tăng lên gấp trăm nghìn lần
hay là hơn nữa đây.

– Anh, chúng ta làm sao bây giờ?

Đường Bắc Vi vô thức đến bên cạnh Diệp Mặc hỏi một câu, vẻ mặt có chút lo
lắng.

– Ở đây nhất định là có linh mạch cực phẩm, hoặc là một loại phúc địa tu
luyện cực phẩm nào đó, bằng không cũng sẽ không có người đem trứng 'Phệ linh
trùng' đặt ở đây để ấp nở.

Diệp Mặc khẳng định.

– A…

Đường Bắc Vi kinh hãi thốt lên:

– Anh nói là những trứng 'Phệ linh trùng' này là do người khác nuôi dưỡng?

– Nhất định là thế, bởi vì lực hút ở đáy sông này cũng là một trận pháp.

Diệp Mặc lúc này đã thấy rõ ràng, ở đây và đầm Chú Hà khác nhau, ở đây không
thể đưa thần thức vào dò xét được là bởi vì có trận pháp ngăn trở, đàn trứng
'Phệ linh trùng' đông đúc này, một khi được ấp nở toàn bộ, cho dù là công kích
cả một môn phái thì cũng chỉ mất thời gian ngắn mà thôi.

Ấp trứng 'Phệ linh trùng' chỉ cần là nơi có linh khí nồng đậm, tới thời kỳ
cuối của trứng thì chúng mới cần cắn nuốt một ít sinh vật sống có linh khí,
chẳng hạn như các tu sĩ hoặc là các loại yêu thú.

– Hơn nữa trận pháp này cũng được bố trí cách đây không lâu, nói cách khác là
trước khi chúng ta tới đây không lâu đã có người tới nơi hẻo lánh ít người này
để tiến hành nuôi dưỡng 'Phệ linh trùng'.

Diệp Mặc khẳng định.

Hắn không giải thích rõ chuyện 'Phệ linh trùng' khi bắt đầu thành thục thì cần
phải cắn nuốt rất nhiều linh thể của tu sĩ thì những trứng 'Phệ linh trùng'
này mới có thể phá trứng mà ra. Sau khi chúng đã phá trứng ra thì có thể không
cần chờ tu sĩ đi vào đây nữa mà có thể tự mình tìm kiếm nơi có linh khí nồng
đậm hơn để phát triển, đây là một quá trình rất dài, thế nhưng ở tâm kế của
người đã bố trí trận pháp chỗ này rất sâu, hiển nhiên là đã được chuẩn bị từ
trước rồi.

Những tu sĩ đi vào đây chính là để chuẩn bị cho đàn trứng 'Phệ linh trùng' này
phá trứng mà ra, hơn nữa cho dù là sau khi Diệp Mặc đi vào đã biết ý định này
của y thì cũng không có cách nào để ra ngoài cả, Diệp Mặc đã là một đại sư
trận pháp cấp sáu rồi, thế nhưng hắn lại không thể nào cảm nhận được giới hạn
của trận pháp này chứ đừng nói đến việc phá trận mà ra.

Mà người bố trí trận pháp này cũng không sợ ai tiến đến, vì vậy mới mở ra lòng
sông dưới đây, mặc dù là một cái khe có lực hút, thế nhưng loại linh khí nồng
đậm này thì căn bản là không có ai muốn cự tuyệt cả. Ngay cả Diệp Mặc và Lâm
Dị Bán lúc trước cũng chủ động đi vào.

Sau đó khẳng định sẽ có tin lọt ra và càng lúc càng có nhiều tu sĩ tiến nhập
vào nơi này, bởi vì không ai có thể cưỡng chế lại cái ham muốn với một nơi có
linh khí nồng đậm như thế này, cho dù là có sự tử vong uy hiếp đến thì các tu
sĩ sẽ càng cảm thấy hiếu kỳ. Chỉ khi đã có nhiều tu sĩ bỏ mạng lại nơi đây,
rồi qua nhiều năm sau thì mới dần dần giảm thiểu đến khi không còn ai dám đi
vào nữa.

Có thể nói người bố trí cái trận pháp lực hút này đã nắm chắc tâm lý của tất
cả những người tu luyện, lúc này mới thỉnh thoảng mở trận pháp ra để linh khí
nồng đậm có thể tràn ra ngoài.

Nghĩ tới đây, sau lưng Diệp Mặc thậm chí đã toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh, hắn
lại nhớ tới cái loại u linh có thể cắn nuốt không gian ở 'Sa nguyên dược cốc',
đồng thời lại nghĩ tới cao thủ bí ẩn ở Vẫn Chân Điện tầng bảy, liệu đó có phải
là cùng một người không? Người này cẩn thận như vậy rốt cuộc là muốn làm cái
gì? Lẽ nào muốn thống nhất toàn bộ Tu Chân giới, muốn hủy diệt toàn bộ Tu Chân
giới sao?

Thấy mọi người đều không nói gì, Diệp Mặc mạnh mẽ đem suy nghĩ trong lòng ném
sang một bên sau đó mỉm cười nói:

– Ở đây có thể chính là nơi mà chúng ta muốn tìm, tôi tuy rằng không dám
khẳng định nơi này là một linh tủy trì, thế nhưng tôi dám khẳng định ở đây
tuyệt đối là một nơi tu luyện không kém hơn linh tủy trì.

– Thế nhưng những trứng 'Phệ linh trùng' này…?

Lâm Dị Bán khác với những người khác, hiển nhiên là y hiểu nơi đầy rẫy 'Phệ
linh trùng' này không phải là nơi thích hợp để tu luyện, thiên hỏa của Diệp
Mặc tuy rằng lợi hại, thế nhưng cũng không có khả năng đốt chết hoàn toàn đám
trứng 'Phệ linh trùng' này, cũng không thể đốt ra một con đường để đi.

Diệp Mặc gật đầu:

– Những trứng 'Phệ linh trùng' này thì chúng ta hiện không cần để ý đến, tôi
trước tiên tìm nơi bắt nguồn của nguồn linh khí nồng đậm này, sau đó chúng ta
thu lấy nó thì những trứng 'Phệ linh trùng' này sẽ tự động chết đi thôi.

'Phệ linh trùng' tuy rằng lợi hại, thế nhưng điều kiện để phá trứng ra lại cực
kỳ hà khắc, không có linh khí nồng đậm, vậy thì căn bản sẽ không thể sống được
bao lâu. Diệp Mặc biết là phải nhanh chóng tìm được linh mạch ở đây trước khi
bọn trứng 'Phệ linh trùng' này nở ra.

Bất luận là linh tủy trì hay là linh mạch thì Diệp Mặc đều quyết định rồi.

Mấy người hiện tại đều là để Diệp Mặc dẫn dầu, Diệp Mặc nói ra cái gì, thì bọn
họ sẽ nghe theo cái đó, không ai phản đối. Khi Diệp Mặc chuẩn bị thả 'Vô Ảnh'
ra để mở đường thì…

“ẦM”.

Một âm thanh thật lớn vang lên.

Lại có một pháp bảo phi hành bị phá hủy rơi xuống, cách chỗ đám người Diệp Mặc
khoảng mấy chục trượng.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.