Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1163: Cực kỳ bi thảm


Vương Thuyền Hòa vẻ mặt âm trầm ngồi giữa chủ điện, chưa giết được Diệp Mặc,
hơn nữa Diệp Mặc cũng không quay về Mặc Nguyệt Chi Thành, tiếp tục đi tiêu
diệt Mặc Nguyệt Chi Thành, chẳng qua cũng chỉ để cho Đan thành kiếm cớ khai
chiến mà thôi. Hơn nữa giết mấy người phàm, gã cũng không có hứng.

Sở dĩ sắc mặt âm trầm, là vì lúc này gã hoàn toàn hiểu đựơc vì sao Dương Phí
Thành của Vô Cực tông nhất định muốn giết Diệp Mặc rồi. Vì đối với Vô Cực tông
mà nói, Diệp Mặc phải giết không tha.

Diệp Mặc trẻ tuổi như vậy, cũng đã là Đan vương thất phẩm, hơn nữa lại là Hư
Thần tầng thứ nhất mà lại có thể giết được thiên tài Hư Thần tầng thứ bảy của
Vô Cực tông. Cuối cùng đến Thiên Hỏa Trùng cũng thiêu cháy, rõ ràng đã biến
thái đến cực điểm. Nếu như nói từ trước đến nay có vị tu sĩ Hư Thần nào lại
biến thái như Diệp Mặc, chỉ có thể là Sở Cửu Vũ. Thậm chí Sở Cửu Vũ cũng không
kinh khủng như Diệp Mặc.

Loại tu sĩ như Diệp Mặc nếu như không thể kết giao, thì tuyệt đối không thể
kết thù. Một khi kết thù, ngoại trừ giết chết đối phương, nếu không một khi
hắn trưởng thành rồi, lại có thể bỏ qua cho người đã từng lén lút tính toán
với hắn sao?

Dương Phí Thành của Vô Cực tông chính là biết bọn họ và Diệp Mặc đã là tử thù
rồi, nên mới quyết đánh đến cùng. Chẳng những tu sĩ Hóa Chân trong môn phái
đều bị xuất động, thậm chí đến trấn phái chi bảo cũng lấy ra. Vì bọn họ biết,
một khi để cho Diệp Mặc trưởng thành, thì Vô Cực tông chỉ có một con đường
chết.

Nếu như nói lúc trước hai môn phái lớn là Vô Cực tông và Lôi Vân tông cùng
trong trạng thái thù hận với Diệp Mặc, nhưng tâm trạng thù hận này, chỉ là sự
căm thù của bọn họ với Diệp Mặc, Diệp Mặc đối với bọn họ lại không chắc là
phẫn hận như vậy. Nhưng Vô Cực tông ra tay với Kiếm Cốc, còn ra tay cả với Lạc
Tố Tố của Huyền Băng phái. Hơn nữa Diệp Mặc liên tiếp giết đệ tử nòng cốt của
Vô Cực tông, có thể nói giữa Vô Cực tông và Diệp Mặc đã là căm hận vô cùng
rồi.

Lôi Vân tông mặc dù tiếng sấm lớn, nhưng cũng không mưa, thậm chí sau Điền
Ngạo Phong, cũng không phát sinh xung đột nào với Diệp Mặc, hoặc là chưa kịp
ra tay với Diệp Mặc.

Cho nên nói giữa Vô Cực tông và Diệp Mặc là tử thù, nhưng giữa Lôi Vân tông và
Diệp Mặc lại không phải vậy. Nhưng đây cũng chỉ có thể nói ngày trước không
phải, sau khi mai phục thuyền đoàn hộ tống Diệp Mặc, giữa bọn họ và Diệp Mặc
cũng đã là tử thù rồi. Hơn nữa còn đắc tội với Đan thành.

Lúc này Vương Thuyền Hòa cũng đã hoàn toàn hiểu được dụng ý của Dương Phí
Thành, chỉ cần đồng ý yêu cầu của y, thì cũng không có cách nào rút lui khỏi
chuyện này được. Huống chi, lần này Lôi Vân tông còn bị chết một tu sĩ Hóa
Chân.

Nếu như nói phải chọn lựa giữa tu sĩ Hóa Chân và Điền Ngạo Phong, gã cũng
không chút do dự nào mà chọn tu sĩ Hóa Chân.

Hối hận cũng đã muộn rồi, lúc này gã thậm chí còn không thể lật lọng được với
Vô Cực tông, bởi vì chỉ có liên minh với Vô Cực tông thì mới có thể giữ vững
được Lôi Vân tông.

Điền Cực giờ phút này một câu cũng không dám nói, chuyện quan trọng của Lôi
Vân tông và Diệp Mặc là chính y quậy lên. Vì Điền Ngạo Phong chính là đệ tử
của y. Bây giờ Lôi Vân tông dường như tất cả trưởng lão đều hiểu được đây là
chuyện gì rồi, cũng đều biết Lôi Vân tông thực ra là bị Vô Cực tông lôi kéo
vào.

Nếu như giết Diệp Mặc, cũng còn dễ nói, nhưng bây giờ Diệp Mặc vẫn chưa bị
giết chết, ngược lại lại còn đắc tội với Đan thành, Huyền Băng phái, Thiên Ma
môn, Kim Kiếm môn, Vạn Trận môn thậm chí còn có một “Lục Địa khí thần”.

Đừng nói là Diệp Mặc, cho dù là “Lục Địa khí thần” đứng lên nói một tiếng, thì
người đi giúp bọn họ cũng nhiều vô số kể.

Đại chiến xảy ra đã 3 tháng, nhưng lúc này Nam Anh châu ngược lại lại trở nên
yên bình. Đan thành không đi gây phiền phức cho Vô Cực tông và Lôi Vân tông,
mấy môn phái lớn như Huyền Băng phái, Thiên Ma môn cũng không nói nhiều, Lục
Vô Hổ lại giống như biến mất, còn Mặc Nguyệt Chi thành của Diệp Mặc thì vẫn y
nguyên, chưa có ai tìm đến

Đồng thời, Diệp Mặc thành chủ, Đan vương thất phẩm của Đan thành từng bị khinh
thường, thì cũng không có tin tức gì.

Giờ phút này ở một nơi của Nam cực của Nam An châu, có một phi hành pháp bảo
màu xanh đang phi hành rất nhanh. Pháp bảo này đã bay ba tháng rồi, vẫn chưa
tới điểm đến.

Đương nhiên Thanh Nguyệt đang bay kia chính là của Diệp Mặc, nơi mà hắn muốn
đến chính là “cấm địa Băng Thần”. Diệp Mặc cũng không ngờ “cấm địa Băng Thần”
lại xa như vậy, chân khí cực phẩm của hắn đã bay ba tháng rồi, không ngờ vẫn
chưa đến đích.

Diệp Mặc biết về “cấm địa Băng Thần” là từ bản đồ của Thiện Băng Lam, hắn cũng
không biết “cấm địa Băng Thần” thực ra là một trong tứ đại cấm địa của Nam An
châu.

Hắn biết “cấm địa Băng Thần” là một trong tứ đại cấm địa của Nam An châu là do
Lâm Dị Bán nói cho hắn biết.

Tứ đại cấm địa của Nam An châu xếp theo thứ tự, xếp thứ nhất là cấm địa Ma
Ngục, xếp thứ hai là cấm địa Diễm Hải, xếp thứ ba là cấm địa Băng Thần, và xếp
thứ tư là cấm địa Vẫn Chân.

Cấm địa Vẫn Chân thì Diệp Mặc đi qua rồi. Đó là một cấm địa trong Vẫn Chân
điện. Nếu như không phải hắn có thể hấp thu lôi nguyên, hoặc là nếu như không
phải Duẫn Phán Điệp nói cho hắn đi thế nào. Hắn ở cấm địa Vẫn Chân chỉ có thể
giống như một con ốc sên không dám tiến lên.

Xếp hạng của cấm địa Băng Thần trong các cấm địa ở Nam An châu vẫn còn trên
cấm địa Vẫn Chân, mức độ lợi hại, cho dù Diệp Mặc chưa đi, nhưng trong lòng
cũng hiểu đôi chút.

Thanh Nguyệt càng bay về phía nam càng chậm, người đứng trên Thanh Nguyệt cũng
cảm giác được cái lạnh thấu xương. May là Diệp Mặc còn là một đại sư trận
pháp, liên tiếp trên Thanh Nguyệt bố trí một trận pháp chống lạnh, như vậy mới
khiến cho những người có tu vi thấp như Cận Chỉ Hằng mới không run rẩy được.

Diệp Mặc thậm chí nghi ngờ, nếu như hắn ngồi không phải chân khí phi hành cực
phẩm như Thanh Nguyệt, nói không chừng lúc này pháp bảo phi hành cũng đã nứt
vỏ rồi.

Ở chỗ này có linh tủy sao? Diệp Mặc quả thực có chút khó tưởng tượng. Nhưng
Diệp Mặc cũng biết, Thiện Băng Lam của Thanh Mộng trai cũng sẽ không lừa hắn.

Lại một tháng nữa, Thanh Nguyệt tiến về phía trước lại càng trở nên khó khăn.
Thần thức của Diệp mặc quét ra ngoài, phát hiện thần thức của hắn ở nơi này
thậm chí cũng như bị đông cứng lại vậy, căn bản không thể quét ra ngoài phạm
vi mười mét. Hơn nữa không khí ở đây thậm chí cũng bị đông cứng lại, tốc độ
Thanh Nguyệt càng ngày càng chậm.

Lúc này Diệp Mặc cũng không dám chậm trễ nữa, mặc dù Thanh Nguyệt là chân khí
cực phẩm, nhưng gặp phải nơi lạnh thấu xương như này, ai có thể khẳng định
Thanh Nguyệt sẽ không nứt vỏ?

Diệp Mặc phóng đại đỉnh tám cực ra khỏi khoang thuyền, bước tới phía trước
Thanh Nguyệt, mặc dù có đại đỉnh tám cực, nhưng Diệp Mặc không ngờ lại không
tự chủ được mà rét run cầm cập. Đại đỉnh tám cực trên đỉnh đầu hắn mang theo
từng đợt âm thanh răng rắc, giống như trong quá trình chuyển động cũng gặp
phải đóng băng vậy. Nhưng Diệp Mặc biết, những thứ này không phải là băng, mà
chính là giá lạnh khủng bố.

Đứng bên ngoài Thanh Nguyệt, Diệp Mặc lấy ra vài trận kỳ bỏ xuống, nhưng không
đợi trận kỳ của Diệp Mặc bố trí trận pháp phòng ngự trên Thanh Nguyệt, lập tức
đã bị vỡ tan hoàn toàn.

Diệp Mặc bất đắc dĩ, đành phải đồng thời khởi động trận pháp phòng ngự kèm
theo của Thanh Nguyệt, cũng hi vọng nhanh chóng đến được cấm địa Linh Tủy.

Mấy người Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết trong khoang thuyền Thanh Nguyệt, mặc dù
có trận pháp chống lạnh, nhưng vẫn cảm thấy lạnh run người. Nhưng vì Diệp Mặc
ra ngoài rồi, hai người lại lo lắng cho hắn, ai ai cũng đứng trước cửa nhìn
Diệp Mặc.

Diệp Mặc ám thị cho hai người bước vào trong, lại từ thế giới Trang vàng lấy
ra một “Đông Chí”.

Kể từ khi tu vi của hắn và của Vô Ảnh tăng lên, hắn rất ít sử dụng Đông Chí,
đây cũng là lần đầu tiên hắn lấy Đông Chí ra.

Hắn nghĩ Đông Chí có phải có thể hấp thu được sự giá lạnh khủng bố ở nơi này
hay không, điều khiến Diệp Mặc không thể tưởng tượng được chính là, Đông Chí
vừa mới lấy ra, lập tức bám vào một mặt của Thanh Nguyệt, đồng thời một màu
trắng nhạt giống như dòng khí vậy, bị Đông Chí hút vào trong. Hơn nữa màu
trắng ấy càng lúc càng nhanh, cuối cùng thậm chí giống như thực chất vậy.

Diệp Mặc trong lòng mừng rỡ, hắn không ngờ Đông Chí có thể hút được sự băng
hàn nơi này.

Quả nhiên màn băng hàn xung quanh Thanh Nguyệt sau khi bị Đông Chí hút hết,
tốc độ của Thanh Nguyệt lập tức trở nên nhanh hơn, cuối cùng càng ngày càng
nhanh, không ngờ lại không khác gì mấy tốc độ bay ở những nơi bình thường.

Diệp Mặc thở phào, không để ý đến Đông Chí nữa, tốc độ của Thanh Nguyệt đã
nhanh rồi, chứng tỏ pháp bảo phi hành của mình bây giờ chắc chắn không có
chuyện gì nữa rồi.

– Làm sao có thể nhanh như vậy được?

Lâm Dị Bán kinh ngạc nhìn bên ngoài Thanh Nguyệt, cảm nhận được tốc độ vô cùng
nhanh chóng rồi nói:

– Tôi nghe người ta nói, sau khi đến được bên ngoài cấm địa Băng thần, cho dù
pháp bảo phi hành bán tiên khí, cũng sẽ bị ảnh hưởng đến tốc độ.

Diệp Mặc lại càng cảm thấy “Vô Ảnh Thao Tàm” của mình không tầm thường, “Vô
Ảnh Thao Tàm” chẳng những toàn thân quý báu, hơn nữa khi mới sinh ra lại cho
ra Đông Chí không ngờ lại hung mãnh như này. Băng hàn ở đây, Diệp Mặc có thể
nói là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng hắn dám chắc rằng, tuyệt đối không có
băng hàn nơi nào lại khủng bố như ở đây. Mà đến cả loại băng hàn như này, Đông
Chí cũng có thể hút được, vậy người làm ra “Vô Ảnh Thao Tàm” cho ra Đông Chí
kia rốt cục là thần thánh nơi nào?

Nhưng đáng tiếc hôm đó hắn giả bộ hiểu, cũng không tiện đi hỏi Lục Vô Hổ.
Nhưng Diệp Mặc hạ quyết tâm, đợi sau khi đi ra vùng cấm địa Băng Thần này,
nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Vì sự hấp thu của Đông Chí, ở phía trước Thanh Nguyệt đã không có màn băng hàn
đó nữa rồi, những người trong khoang thuyền ai ai cũng rối rít ra ngoài, đứng
trước Thanh Nguyệt quan sát cảnh sắc phía trước.

– Đến bên ngoài cấm địa rồi.

Lâm Dị Bán bỗng nhiên kinh ngạc thốt lên.

Cùng lúc Lâm Dị Bán ngạc nhiên thốt lên, Diệp Mặc cũng thấy được, trong lòng
nhất thời cực kì kinh hãi. Hắn cho rằng khu vực bên ngoài cấm địa Băng Thần
lạnh như vậy, thì bên trong cấm địa chắc chắn toàn bộ đều là từng khối từng
khối như núi băng hoặc tảng băng.

Trên thực tế hắn cũng không nghĩ sai, nhưng điều khác nhau duy nhất chính là,
trong này không chỉ có núi băng, ngoại trừ núi băng, còn có người băng. Những
người băng này đứng giữa ngọn núi băng ngoằn ngoèo, cũng phải trên trăm người.

Hơn nữa hơn trăm người băng này dường như đều là những cô gái tuyệt sắc, mỗi
người đều rất sống động, nhưng sớm đã bị băng đông cứng lại không nghi ngờ gì.

– Thật thê thảm…

Đường Bắc Vi một hồi lâu sau mới kinh hãi thốt lên một câu, những người con
gái này rõ ràng khi sống bị đột nhiên chết rét, vậy mới duy trì được trạng
thái trước khi chết.

Là loại Đại năng nào mà tàn nhẫn như vậy? Không ngờ cùng một lúc lại làm chết
rét nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, hơn nữa những người con gái này vẫn còn giữ
được động tác lúc trước khi còn sống.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.