Ngạn Quan sau khi nói xong, nhìn thấy Lục Vô Hổ cũng không đứng ra nói giúp
Diệp Mặc, lại thở phào nhẹ nhõm. Y sợ Lục Vô Hổ mạnh bạo, một khi Lục Vô Hổ
nhất quyết muốn mang Lạc Tố Tố đi, Huyền Băng phái vì giữ được tôn nghiêm, chỉ
có thể đấu một trận với Lục Vô Hổ. Cho dù cuối cùng có thắng, thì kết cục này
tuyệt đối không phải như Ngạn Quan muốn.
Vì chẳng những cùng đánh nhau với Lục Vô Hổ thì hai bên cùng thiệt hại, hơn
nữa lại đắc tội với Đan thành.
Mà lần này Phồn trưởng lão sau khi đưa ra chuyện tỉ thí, Diệp Mặc không ngờ
lại không cường thế để Lục Vô Hổ ra tay, hơn nữa Lục Vô Hổ cũng không chủ động
đứng ra. Ngạn Quan thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng ngầm đoán mối quan hệ
giữa Diệp Mặc và Lục Vô Hổ, nếu như quan hệ của bọn họ đúng như những gì mà
Diệp Mặc nói, thì vừa nãy khi Phồn trưởng lão đề nghị tỉ thí, Lục Vô Hổ chắc
hẳn là phải đứng ra nói rồi.
Ngạn Quan thấy rất rõ chi tiết này, một số người của môn phái khác đương nhiên
cũng nhìn ra. Bọn họ đều là lão yêu quái tu luyện đã bao năm, lúc trước Diệp
Mặc mạnh mẽ như vậy, cuối cùng Phồn trưởng lão đề nghị tỉ thí để quyết định ai
là hôn phu của Lạc Tố Tố, Diệp Mặc không ngờ lại không phản bác lại. Có thể
giải thích được ngoại trừ Diệp Mặc không nắm chắc, chính là Diệp Mặc trẻ tuổi
trai tráng, bị Phồn trưởng lão của Huyền Băng phái kích bác đến bế tắc, lúc
này mới đồng ý tỉ thí.
Diệp Mặc biết là khích tướng, hắn đồng ý tỷ thí để chọn ra hôn phu, một là vì
hắn rất không thích lúc trước Văn Thái Y muốn khiêu chiến Tố Tố, nói Tố tố
không bằng cô ta. Cho nên hắn phải làm cho Văn Thái Y mở to mắt ra mà nhìn,
chồng của Tố Tố còn mạnh hơn người mà cô ta chọn. Tố Tố tính tình mềm mỏng,
không thích tranh đấu, nhưng Diệp Mặc lại không có tính cách vậy, hắn muốn
giúp Tố Tố xả được sự khó chịu này.
Nhưng nguyên nhân nhiều hơn chính là vì không có sức lực phản đối lại, nước xa
không giải được khát gần. Hậu đài Đan thành mặc dù lớn mạnh, nhưng cũng chỉ là
có tác dụng uy hiếp mà thôi. Nói cách khác, một khi hắn cương quyết nhất định
phải mang Tố Tố và Bắc Vi đi, chọc giận những tông môn chín sao này, đánh nhau
thật, không cần nói Lục Vô Hổ không có cách nào giúp hắn được, mà cho dù có
giúp được hắn, chỉ cần có người quấn lấy Lục Vô Hổ, thì một tu sĩ Hư Thần như
hắn cũng chết ngay lập tức. Sau khi hắn chết rồi, Đan thành sẽ thế nào?
Hơn nữa Diệp Mặc cũng biết, chỉ cần hắn tiếp tục cứng rắn, tất nhiên sẽ chọc
giận tông môn chín sao. Lúc trước hắn đã chọc giận Vô Cực tông, Hạ Lâm của Vô
Cực tông ra tay với hắn, nếu như không phải là Lục Vô Hổ, hắn sớm đã chết dưới
tay của Hạ Lâm rồi.
Đồng thời Diệp Mặc trong lòng cũng thầm than mình thất sách, sớm biết mời
thành chủ Ngân Nguyệt của Đan thành đến, mình mang Tố Tố và Bắc Vi đi căn bản
cũng không có ai dám ngăn cản.
Nói cho cùng vẫn là tu vi. Một tu vi thấp, thứ hai thiếu quan hệ. Hắn vừa mới
thăng cấp lên Đan vương thất phẩm, vẫn còn chưa có được sức mạnh và quan hệ
như Đan chủ Ngân Nguyệt và Đan chủ Nghiễn Điền. Nếu như bọn họ cũng ngồi ở
đây, có lẽ là chỉ cần một câu nói, thì sẽ có một tông môn chín sao sẽ ra mặt
giúp hắn.
Nếu như thi đấu nhất định phải diễn ra, Diệp Mặc cũng sẽ xả giận giúp Tố Tố.
Nhưng hắn cũng không phải là thằng ngốc. Nếu đồng ý chuyện tỉ thí chọn hôn
phu, hắn cũng không thể tiếp tục lấy ra nhiều sính lễ như vậy được.
Đợi đề nghị của Văn Thái Y được Ngạn Quan đồng ý rồi, hơn nữa cũng nhận được
sự chấp thuận của đại đa số các môn phái. Diệp Mặc lại lần nữa đứng ra nói:
– Ngạn môn chủ, nếu là tỷ thí chọn hôn phu, vậy thì sính lễ trước đây của tôi
cũng sẽ thu lại. Tôi nghĩ không thể mỗi một môn phái tham gia thi đấu đều sẽ
lấy ra đồ giống như của tôi đúng chứ? Ngạn môn chủ đồng ý tỉ thí chọn hôn phu,
thì bỏ sính lễ của tôi ra, mọi người đều cần phải công bằng mới được. Tôi nghĩ
Huyền Băng phái cũng không thể vì Đan thành của tôi giàu có, mà yêu cầu sính
lễ của tôi nhiều hơn chút mới có thể tham gia được. Đương nhiên, sính lễ của
tôi đưa ra nhiều hơn chút cũng chẳng sao. Nhưng lấy sính lễ rồi vẫn còn muốn
tôi đi tỉ thí, tôi nghĩ Huyền Băng phaí cũng chưa đến nỗi làm chuyện như này.
– …
Nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, Ngạn Quan sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, y sở dĩ
đồng ý chuyện tỉ thí chọn hôn phu, đó là vì bất luận Diệp Mặc thắng hay thua,
cuối cùng sinh lễ cũng đều là của Huyền Băng phái.
Từng đường trong này y sớm đã tính toán xong rồi, y không muốn đắc tội với Vô
Cực tông, nên mới để cho Đan thành đi đắc tội. Một khi Diệp Mặc thắng trong
cuộc tỉ thí, tất cả đều dễ nói, đây cũng là kết quả mà y hài lòng nhất. Diệp
Mặc một khi bị thua, nếu như thua tông môn bảy sao thậm chí tám sao bình
thường. Ngạn Quan biết rằng những môn phái này không thể nào dám cướp Tố Tố
của Diệp Mặc, cho nên cuối cùng Tố Tố vẫn là do Diệp Mặc dẫn đi.
Một khi Diệp Mặc thua tông môn chín sao như Vô Cực tông thậm chí Lôi Vân tông,
với số sính lễ của Diệp Mặc dành cho Tố Tố vừa nãy, rõ ràng Lạc Tố Tố có địa
vị rất cao trong lòng hắn. Hắn chắc chắn sẽ lấy tất cả lợi thế của Đan thành
để giành lấy Lạc Tố Tố, bất luận là môn phái chín sao nào, cũng không có cách
nào đấu được với Đan thành. Cuối cùng Lạc Tố Tố vẫn bị Diệp Mặc dẫn đi, y cũng
vẫn lấy được sính lễ.
Như vậy có thể trực tiếp mở ra xung đột giữa Đan thành và Huyền Băng phái, để
những môn phái khác xung đột với Đan thành. Trong lòng y vẫn còn đang cảm kích
Phồn trưởng lão đã đưa ra chuyện tỉ thí chọn hôn phu, không ngờ bây giờ Diệp
Măc nói bỏ sính lễ, như vậy sao có thể được?
Nhưng vừa nãy y đồng ý chuyện này rồi, bây giờ căn bản không thể đổi ý được. Y
quay đầu lại lạnh lùng nhìn Phồn Y Trúc một cái, nếu như lúc trước Phồn Y Trúc
đồng ý để Diệp Mặc dẫn Tố Tố đi, thì làm gì còn nhiều chuyện như này? Mặc dù
đắc tội với Vô Cực tông, nhưng cũng kết giao được với Đan thành và Đan vương
thất phẩm Diệp Mặc.
Bây giờ chỉ sau khi tỷ thí xong, để Phồn Y Trúc đi cầu Lạc Tố Tố, để Lạc Tố Tố
nói một chút lời dễ nghe bên tai Diệp Mặc.
Phồn Y Trúc lúc này cũng đã bình tĩnh lại, cô biết cách làm của mình có chút
không ổn. Lúc trước cô chưa bao giờ nghĩ gả Lạc Tố Tố đi, nếu như Diệp Mặc
không đến, cho dù là sính lễ của Vô Cực tông là Chân Linh đan, cô chắc cũng
không đồng ý. Đã từng có đệ tử nòng cốt ủy thác trưởng bối đến hỏi cưới Tố Tố,
nhưng bị cô cự tuyệt rồi.
Sau đó cô sở dĩ đổi ý kiến, mà lại đồng ý sính lễ của Dương Phí Thành, muốn gả
Tố Tố cho Vô Cực tông. Một là vì Diệp Mặc cho cô ấn tượng đầu tiên rất xấu,
thứ hai là vì sau khi biết được ý đồ của Diệp Mặc đến đây, cô biết cho dù là
Huyền Băng phái cũng không có cách nào đánh nhau với Đan thành được, cho dù cô
hôm nay không đồng ý, sau này cũng sẽ phải để cho Diệp Mặc dẫn Tố Tố đi.
Cho nên nhất thời dưới sự xúc động tức giận, cô dứt khoát đồng ý sính lễ của
Dương Phí Thành. Đương nhiên, cái này với bản thân Dương Phí Thành mà nói cũng
có quan hệ thân. Sau này muốn giúp đỡ Vô Cực tông, thậm chí đồng ý chuyện tỉ
thí chọn hôn phu, hoàn toàn là vì Diệp Mặc mắng cô nói láo, khiến cô mất đi lý
trí hoàn toàn.
Lúc này tỉnh táo lại, dĩ nhiên biết mình làm thế này không có lợi gì cho Tố Tố
và tông môn, đáng tiếc là cô đã làm rồi.
…
Huyền Vân Phong, là một trong những ngọn núi phụ của dãy Huyền Băng, phong chủ
là Phồn Y Trúc, Lạc Tố Tố và Đường Bắc Vi là đệ tử của cô.
Mà lúc này trong một căn nhà nhỏ trong Huyền Vân Phong, Đường Bắc Vi vẻ mặt
nghi ngờ đang nhìn Lạc Ảnh hỏi:
– Chị Tố Tố, chị cũng đã là Kim Đan đỉnh phong rồi, chỉ cần một bước là thăng
cấp lên Nguyên Anh, vì sao lại đột nhiên xuất quan?
Ngồi đối diện với Đường Bắc Vi là một cô gái thanh tú mặc quần áo màu vàng
nhạt, cô chính là Lạc Ảnh mà Diệp Mặc muốn dẫn đi.
Lạc Ảnh nghe thấy Đường Bắc Vi nói vậy, nhíu mày nói:
– Chị đột nhiên nóng ruột, cứ như có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy, căn bản
không có tâm trạng thăng cấp lên Nguyên Anh, cho nên mới ra ngoài.
Đường Bắc Vi nghĩ trong chốc lát rồi nói:
– Chị Tố Tố, hay là chúng ta đến chỗ sư phụ hỏi một chút, đến Phiêu Miểu tiên
trì thăm Khinh Tuyết được không? Cả ngày ở trong chỗ này đúng là bực mình chết
đi được.
Lạc Ảnh biết Đường Bắc Vi muốn mình ra ngoài đi lại một chút, giải buồn, cô
thản nhiên cười nói:
– Chị không sao, nhưng quả thực là phải đi thăm Khinh Tuyết chút. Khinh Tuyết
không biết bây giờ có tốt hay không, còn cả Lạc Phi và Tử Y nữa bây giờ không
biết thế nào rồi.
Đường Bắc Vi vừa muốn nói chuyện, thần thức nhìn thấy một người con gái mặc
váy màu hồng phấn vội vã chạy đến. Cô vừa nói một câu :
– Chị Tố Tố, Dung sư tỷ đến.
Ngay lập tức người con gái mặc váy hồng phấn bên ngoài đẩy cửa vào.
– Dung sư tỷ.
Lạc Ảnh cùng Đường Bắc Vi đứng dậy.
Triệu Dung thấy Lạc Tố Tố liền vội vàng nói:
– Em Tố Tố sư muội, em xuất quan rồi à?
– Đúng vậy chị Dung sư tỷ. Có chuyện gì xảy ra à? Xem chừng chị rất vội vàng?
Lạc ảnh nghi ngờ hỏi.
– Huyền Băng phong dường như tất cả tông môn bảy sao đều đến hết, chị nghe
nói là vì Văn Thái Y của Vô Cực tông chọn rể, môn phái chúng ta mới phát thư
mời. Bây giờ chị nhận được tin tức xác thật không phải như vậy, nghe nói môn
chủ và Phồn trưởng lão cũng muốn thông qua cơ hội lần này chọn hôn phu cho Tố
Tố, Tố Tố sư muội, làm sao đây?
Triệu Dung vẻ mặt lo lắng nói, cô mặc dù không biết chồng của Lạc Tố Tố là ai,
nhưng cũng biết Tố Tố là người có chồng rồi.
– Không thể nào.
Tố Tố sắc mặt tái mét thốt lên. Sư phụ rất tốt với cô, tuyệt đối sẽ không đồng
ý chuyện này. Vì chuyện như này đã xảy ra một lần rồi, nhưng bị sư phụ không
chút do dự mà cự tuyệt.
– Chị Tố Tố…
Đường Bắc Vi cũng lo lắng nắm chặt lấy tay của Lạc Ảnh, trong lòng cũng vô
cùng lo lắng.
– Em đến tìm sư phụ.
Lạc Ảnh bỗng nhiên dứt khoát nói.
Triệu Dung kéo tay của Lạc Ảnh nói:
– Bây giờ đại điện của Huyền Băng phong đều là những người có lai lịch lớn.
Tố Tố em căn bản không vào được. Chuyện hôm nay căn bản là vì chưởng môn của
Vô Cực tông đến đặt sính lễ, sau đó Phó thành chủ của Đan thành hình như đối
đầu với Vô Cực tông, đột nhiên cũng nói muốn dẫn em đi, kết quả hai bên đấu
nhau tại trận. Sau đó môn chủ mới đồng ý ý kiến của Văn Thái Y, tỷ thí chọn
hôn phu.
– Phó thành chủ của Đan thành cũng đến?
Đường Bắc Vi và Lạc Tố Tố rất ít ra ngoài, cho nên cũng không biết Diệp Mặc đã
trở thành Phó thành chủ danh dự của Đan thành, nhưng danh tiếng của Đan thành
thì hai cô lại biết.
Triệu Dung gật đầu nói:
– Đúng vậy, chính là người mà Ninh Khinh Tuyết của Phiêu Miểu tiên trì được
gả, quán quân Đại hội đan vương lần trước, Ninh Khinh Tuyết của Phiêu Miểu
tiên trì bị hắn dẫn đi tại trận. Phiêu Miểu tiên trì một câu cũng không dám
nói, chị sợ hôm nay cũng có kết cục giống như lần trước.
Lạc Ảnh và Đường Bắc Vi chân tay run lên, sắc mặt hai người cũng trở nên khó
coi.
– Bây giờ không phải là lúc để lo lắng, chúng ta nhanh chóng phải nghĩ ra
cách mới được…
Triệu Dung còn cho rằng Lạc Ảnh và Đường Bắc Vi là vì chuyện tỷ thí chọn hôn
phu mới lo lắng như vậy.
– Chị nói Ninh Khinh Tuyết đúng là bị thành chủ của Đan thành dẫn đi sao?
Ninh Khinh Tuyết không có phản kháng nào sao?
Giọng điệu của Lạc Ảnh thậm chí có chút vội vàng xao động.
Triệu Dung lại càng nghi ngờ nhìn Lạc Ảnh, bản thân cô ấy bây giờ đã rất nguy
hiểm rồi, còn có tâm trạng lo lắng cho Ninh Khinh Tuyết sao? Nhưng cô cũng gật
đầu nói:
– Đúng vậy, lúc đó cô ấy và Diệp thành chủ xem chừng bộ dạng rất thân mật,
căn bản là cam tâm tình nguyện, tại sao lại có thể phản kháng lại được?
– Diệp thành chủ?
Đường Bắc Vi và Lạc Ảnh đồng thời hỏi.
Triệu Dung gật đầu:
– Ừ, hắn tên Diệp Mặc, chẳng những là quán quân Đại hội đan vương, hơn nữa
lại là Phó thành chủ danh dự của Đan thành, hôm nay lại đến Huyền Băng phong,
tranh giành Tố Tố với Vô cực tông… Tố Tố, Đường Bắc Vi, hai em định đi đâu à?
Đừng làm loạn lên nữa!
Lời của Triệu Dung còn chưa dứt, lại phát hiện ra Tố Tố và Đường Bắc Vi đã
chạy ra khỏi Huyền Vân phong rồi.