Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1130: Khe nứt dưới đáy đầm lầy


Diệp Mặc căn bản là không dám ra khỏi Thế giới trang vàng, thậm chí
một trận pháp quan sát cũng không dám ném ra ngoài. Đó là hai tên tu
sĩ Hư Thần, vạn nhất mà bị phát hiện thì nhất định hắn chỉ còn
có con đường chết.

Nếu đã không dám ra ngoài, vậy thì Diệp Mặc dứt khoát ở lại trong Thế giới
trang vàng tu luyện luôn. Nhưng có điều mặc dù 'Khổ Trúc' có một cái linh mạch
duy trì, nhưng sinh trưởng không được tốt cho lắm, cho nên Diệp Mặc không dám
ở bên cạnh 'Khổ Trúc' tu luyện.

Thế nhưng Diệp Mặc thấy 'Tuyết Nhung Hồ' ở trong Thế giới trang vàng, liền
nghĩ đến một việc, nếu như để cho 'Tuyết Nhung Hồ' ra ngoài đi tìm cái nơi
phát sinh ra mùi dược hương kia, nói không chừng sẽ có hiệu quả hơn so với
mình tự tìm kiếm ấy chứ. 'Tuyết Nhung Hồ' ở Tu Chân giới được xưng là ‘Tầm
linh thú’, vây khả năng đi tìm linh thảo có thể không tốt được sao?

Ngày trước Viên Quan Nam có thể tìm được số lượng lớn linh thảo ở Vẫn Chân
Điện, chính là nhờ có 'Tuyết Nhung Hồ' hỗ trợ.

Ba ngày nhanh chóng trôi qua, tu vi của Diệp Mặc cũng không có tăng lên được
bao nhiêu, chỉ là chân nguyên Nguyên Anh tầng năm cô đọng được một chút mà
thôi. Diệp Mặc biết rằng cứ tu luyện như vậy năm ba năm nữa, hắn cũng không
nhất định có thể tấn cấp đến Nguyên Anh tầng sáu được, càng không cần phải nói
đến Nguyên Anh hậu kỳ.

Lượng linh khí mà hiện tại hắn cần thực quá mức kinh khủng. Có lẽ chân nguyên
và thần thức cường đại cùng với thời gian tu luyện của hắn có quan hệ với linh
khí.

Vài ngày trôi qua mà không có chút tăng tiến nào, Diệp Mặc không muốn tiếp tục
tu luyện nữa, hắn đã đưa được một trận pháp quan sát ra bên ngoài. Khiến Diệp
Mặc kinh ngạc chính là hắn nhìn qua trận pháp thì thấy cũng không phải là màu
đen thùi của vùng đầm lầy, mà là một mảng đen kịt của lòng sông. Nói cách khác
Thế giới trang vàng của hắn dưới lực hút của vùng đầm lầy, cũng đã sớm không
còn ở bên trong vùng đầm lầy nữa rồi.

Diệp Mặc lập tức đi ra khỏi Thế giới trang vàng, đứng ở bên cạnh lòng sông, ở
chỗ này nhìn không thấy bầu trời, hiển nhiên là đang ở trong lòng đất. Thật
không ngờ ở dưới lòng đất lại còn có một lòng song lớn vậy, còn có một thế
giới như vậy. Thật không biết đầm lầy đưa hắn tới đây như thế nào.

Lòng sông băng lãnh đen kịt vẫn chảy xuôi dòng nước bùn đầm lầy có chút tanh
hôi, hiển nhiên là Thế giới trang vàng đã được đầm lầy cuốn trôi đến đây. Bởi
vậy có thể thấy được đầm lày cũng chảy xuôi dòng chứ cũng không phải là bất
động.

Diệp Mặc liền không chút do dự đem 'Tuyết Nhung Hồ' ra ngoài, sau khi 'Tuyết
Nhung Hồ' đứng bên cạnh lòng sông đen ngòm, liền ngửi ngửi một chút. Nó lập
tức chạy ngược với phương hướng vừa tới.

Phương hướng mà 'Tuyết Nhung Hồ' chạy đi dường như càng ngày càng thấp, Diệp
Mặc cảm giác được chính mình hình như đang liên tục đi sâu vào lòng đất.

Chạy theo phía sau 'Tuyết Nhung Hồ' ba bốn giờ liền, 'Tuyết Nhung Hồ' xuyên
qua lòng sông thật dài, lại chạy xuống thêm hai giờ nữa mới dần chậm lại, cuối
cùng 'Tuyết Nhung Hồ' dừng lại ở trước một cái khe nứt sâu đen thăm thẳm.

Cái khe sâu hun hút, thẳng tuột, bất luận là độ dài hay chiều sâu, thần thức
của Diệp Mặc đều không thể quét đến tận cùng, giống như là có kích thước vô
cùng vô tận vậy. Mà cái khe tối cũng chỉ rộng khoảng một thước, có khi còn
không đến một thước.

'Tuyết Nhung Hồ' đứng ở trên khe nứt, quay đầu lại nhìn về phía Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhíu mày hỏi:

– Mày có ý gì? Lẽ nào mày muốn đi vào trong cái khe đó?

Thực lòng mà nói, tuy rằng Diệp Mặc đã là tu vi Nguyên Anh tầng năm, thế nhưng
muốn hắn chẳng chuẩn bị gì mà tiến vào trong cái nơi mà ngay cả thần thức cũng
không thấy rõ này, thì cũng làm hắn có chút do dự sợ hãi. Ai biết được cái khe
này có giống với vùng đầm làyhay không, vừa đi vào được một chút đã bị hút
vào?

Nếu như không phải có Thế giới trang vàng, Diệp Mặc khẳng định ở bên trong
vùng đầm lày, hắn không biết bị hút đến địa phương nào rồi, thậm chí đến cả
tro xương cũng không còn nữa. Coi như là hắn có Thế giới trang vàng, hiện tại
cũng đã bị hút tới đây rồi, nếu như đi vào cái khe này rồi lại bị hút vào, ai
biết được cuối cùng hắn sẽ bị hút đến nơi nào nữa?

Nhưng Diệp Mặc lại không ngờ là 'Tuyết Nhung Hồ' lại cố sức mà gật đầu. Rõ
ràng là đang trả lời câu hỏi khi nãy của Diệp Mặc.

Diệp Mặc tuy rằng không nghĩ đến việc đi vào, thế nhưng ở đây cũng không có
lối ra khác, coi như là hắn có muốn đi ra ngoài thì cũng còn nhiều khó khăn,
ngoại trừ việc nghe theo 'Tuyết Nhung Hồ', thì hắn căn bản là không thể đưa ra
chủ ý gì khác nữa.

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lấy ra 'Tử Đao', rồi nói với 'Tuyết Nhung Hồ':

– Mày đứng lên vai tao, tao mang mày xuống dưới đó.

'Tuyết Nhung Hồ' cũng không hề suy nghĩ, lập tức nhảy lên vai Diệp Mặc, Diệp
Mặc đứng lên 'Tử Đao', trực tiếp bay vào trong cái khe.

Hắn là một người dứt khoát. Nếu như chưa đưa ra quyết định, vậy thì khẳng định
sẽ do dự cả nửa ngày, thậm chí sẽ không đi xuống. Thế nhưng một khi đã quyết
định. Hắn sẽ không có chút do dự nào. Lúc này hắn đã chuẩn bị tốt tâm tình,
nếu như có bất cứ vấn đề gì, hắn lập tức sẽ trốn vào trong Thế giới trang
vàng.

Diệp Mặc vừa bay vào trong cái khe, thì lập tức có một lực hút kinh khủng
truyền tới. Không ngờ thật sự có lực hút, hơn nữa lực hút còn mạnh hơn rất
nhiều, so với lực hút của vùng đầm lày quả thực có thể nói là chín trâu so với
một sợi lông mà. Diệp Mặc lập tức biết chuyện không tốt, loại lực hút này căn
bản không phải là người như hắn có khả năng chống đỡ được, đừng nói là hắn,
cho dù là tu sĩ Thừa Đỉnh cũng không thể chống đỡ được. Dưới lực hút này thì
dù hắn có muốn bay ngược lên cũng là chuyện vô vọng.

Cái khe này quả nhiên là không có nơi nào có thể sánh được, nếu như bản thân
hắn không có cái Thế giới trang vàng, thì đã mắc mưu 'Tuyết Nhung Hồ' rồi. Tên
nhóc này căn bản là không biết bên trong cái khe này nguy hiểm như thế nào mà
lại dám bảo mình bay vào trong này.

Nếu như cái khe này đủ sâu, thì cho dù phía dưới là nước hay là thứ gì mềm
mại, Diệp Mặc cũng khẳng định là hắn sẽ không còn đường sống với cái tốc độ
rơi này.

Diệp Mặc căn bản là không dám tiếp tục tưởng tượng nữa, lập tức mang theo 'Tử
Đao' và 'Tuyết Nhung Hồ' tiến vào trong Thế giới trang vàng.

Quả nhiên sau khi tiến vào Thế giới trang vàng, Diệp Mặc thấy trong mắt 'Tuyết
Nhung Hồ' cũng lộ ra sự kinh hãi tột độ, hiển nhiên cũng bị chuyện vừa rồi dọa
cho sợ hãi.

Diệp Mặc cũng không tức giận nhưng vẫn liếc mắt nhìn nó nói:

– Nếu như không phải tao có bản lĩnh, thì sớm đã bị mày hại chết rồi.

'Tuyết Nhung Hồ' tuy rằng rất sợ hãi, thế nhưng nghe được lời Diệp Mặc nói,
trên mặt cũng lộ ra một chút khinh thường, hiển nhiên là nó cho rằng không
phải là Diệp Mặc có bản lĩnh, mà là nhờ có Thế giới trang vàng. Diệp Mặc cũng
mặc kệ nó, ngồi xuống yên lặng chờ đợi trong Thế giới trang vàng.

Cứ qua khoảng hai giờ, hắn lại ném ra bên ngoài một trận pháp quan sát, mãi
mười mấy giờ sau, Diệp Mặc mới phát hiện Thế giới trang vàng đã dừng lại.

Diệp Mặc mang theo 'Tuyết Nhung Hồ' từ trong Thế giới trang vàng đi ra, đập
vào mắt hắn chính là một dãy núi lớn màu đen như một cự long.

Dãy núi cũng không cao, nhưng kéo dài vài dặm, nếu như đứng nhìn từ xa, đúng
là một con Hắc Long.

Diệp Mặc lại cực kỳ thất vọng,không gian ở đây khác với bên ngoài khe nứt, nơi
này thoạt nhìn phải ngoài trăm ki-lô-mét vuông, thế nhưng ngoại trừ dãy núi
hắc long này ra, cũng không có gì cả.

Diệp Mặc đi vài bước, bỗng nhiên có cảm giác không đúng, hắn cúi đầu nhìn một
chút, phát hiện dưới chân mình đều là hài cốt của người chết. Hơn nữa nơi nào
cũng có, thế nhưng những hài cốt này cũng đều biến thành màu đen.

Sau khi thấy cả một mặt đất đầy hài cốt này, Diệp Mặc mới phát hiện những thứ
đen thui trên mặt đất cũng không phải là các loại đá cuội, mà đều là một ít
mảnh pháp bảo, và xương cốt đã vỡ vụn.

Lẽ nào ở đây chính là một chiến trường thượng cổ? Diệp Mặc nghi hoặc đá vào
đống xương cốt dưới chân xem, cảm giác được chủ nhân của đống xương cốt này
khi còn sống đều là nhân vật hiển hách một phương. Bằng không sẽ không có
chuyện chết lâu như vậy rồi mà xương cốt vẫn còn cứng rắn như thế. Nếu như là
người thường, thì những xương cốt này đã sớm thành tro bụi rồi.

Một cái nhẫn xuất hiện ở dưới chân của Diệp Mặc, Diệp Mặc vô thức nhặt nó lên,
nhưng phát hiện chiếc nhẫn liền tự động vỡ vụn, những thứ bên trong nhất thời
đều rơi ra ngoài, nhưng toàn bộ cũng đều là tro bụi.

Tuy rằng chiếc nhẫn đã bị hủy, nhưng Diệp Mặc cũng là một Đại sư trận pháp,
hắn đương nhiên biết được chiếc nhẫn này ít nhất là của một tu sĩ tu vi đã
ngoài Thừa đỉnh. Có vẻ như những người đã chết ở đây đúng là cao thủ nhiều vô
số kể, nơi đây thật không biết là chỗ nào? Không ngờ còn là đang ở sâu trong
lòng đất.

Không biết mình có thể đi ra ngoài hay không, nếu như không thể đi ra, liệu có
thể giống như đống xương khô dưới nền đất này hay không.

Ngoài chiếc nhẫn mà Diệp Mặc phát hiện ra, còn có vô số pháp bảo cũng đều tan
thành tro bụi. Mấy thứ này nếu mà có thể dùng, thì thật rất có phong thái đấy.

Diệp Mặc âm thầm thở dài, nếu như những chiếc nhẫn của các cao thủ này đều
hoàn chỉnh không chút sứt mẻ nào, thì hắn giàu to rồi, nhiều nhẫn trữ vật như
vậy, hơn nữa đều là của những cao thủ đỉnh cấp, sau này hắn sẽ thu thập được
bao nhiêu đồ đây?

Diệp Mặc đi một bước, lại đá một cái, hắn đang suy nghĩ, vạn nhất gặp một cái
nhẫn còn chưa bị hủy hoại thì sao? Nếu như vạn nhất thực sự có, thì liệu hắn
có thể trở nên mạnh mẽ như những tu sĩ thượng cổ đó không?

Khiến Diệp Mặc không ngờ chính là, hắn thật sự nghe được một tiếng ‘Leng keng’
phát ra dưới chân, nãy giờ Diệp Mặc vẫn luôn nghe được các âm thanh ‘Bịch
bịch’, nhưng cái âm thanh ‘Leng keng’ này vẫn là lần đầu tiên hắn nghe được.
Lập tức hắn phát hiện ra một vật giống như đĩa tròn, cái món đồ này dường như
không hư hao gì cả.

Trong lòng Diệp Mặc lập tức vui mừng. Ở đây không biết đã trải qua mấy vạn năm
rồi, còn có thứ đồ gì mà không bị hư hao, thì chắc chắn là đồ tốt rồi, thế nên
hắn lập tức cúi xuống nhặt món đồ này lên.

Thứ này chính là đồ vừa rơi ra từ trong nhẫn trữ vật nào đó, mà chiếc nhẫn thì
đã tan thành bụi, mà cái đồ vật có hình dạng tròn tròn này, hoàn hảo không
chút sứt mẻ gì, hiển nhiên là một thứ đồ tốt.

Khi Diệp Mặc nắm lấy đồ vật hình tròn kia, liền cảm giác được một luồng khí
lạnh lẽo, hắn chưa kịp kiểm tra vật hình tròn trong tay, thì thân thể hắn liền
cảm giác được một trận tê dại, cực kỳ khó chịu, dường như ngay cả da đầu cũng
nổi da gà.

Diệp Mặc còn chưa hiểu rõ đây rốt cuộc là chuyện gì, thì đã cảm giác được dòng
suy nghĩ của mình trở nên mê man. Thậm chí có một thanh âm ở sâu trong thức
hải và ý thức đang gọi hắn, muốn nguyên thần hắn rời khỏi

Nghe âm thanh đó, Diệp Mặc thực sự muốn phải rời khỏi, thậm chí phiêu lãng
càng xa càng tốt. Nhưng 'Tam sinh quyết' vẫn luôn tự động vận hành, lại khiến
cho Diệp Mặc tạm thời tỉnh táo lại.

‘Đoạt xá’ (Lời DG: đây là một kiểu chiếm đoạt thể xác)

Diệp Mặc lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra? Hóa ra là một linh hồn thể
trên vật phẩm hình tròn đã bám vào khi hắn chạm tay vào, và muốn ‘Đoạt xá’ với
hắn.

Diệp Mặc giận giữ, dám ‘Đoạt xá’ với hắn sao, hắn liền không chút suy nghĩ,
vận chuyển 'Tam sinh quyết' tới cực hạn, một linh hồn thể liền xuất hiện ra
trong thức hải của hắn.

– Cút ra ngoài cho tao!

Diệp Mặc lạnh lùng quát lên một tiếng, dưới sự vận chuyển của 'Tam sinh
quyết', linh hồn thể mỏng manh gần như trong suốt kia lập tức bị bức khỏi thức
hải của hắn.

– Đây là công pháp gì?

Linh hồn thể kia kinh hãi thốt lên khi bị ý thức của Diệp Mặc bắt được.

– Liên quan gì tới mày.

Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, 'Vụ Liên Tâm hỏa' đã được hắn lấy ra, tuy rằng đã
bức ra được cái linh hồn thể này rồi, thế nhưng Diệp Mặc cũng rất phẫn nộ,
muốn đốt cái linh hồn thể này thành tro bụi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.