Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1126: Không tiếc bất cứ giá nào


Khiến cho tất cả những người trong Đan thành không ngờ chính là, rất nhiều
người muốn tiếp tục thỉnh cầu Diệp Mặc luyện đan đều nhận được một tin, đó
chính là Diệp Mặc vừa mới đoạt được ngôi vị quán quân trong đại hội đan vương
lại bế quan trong chính chỗ ở của mình, nghe nói muốn công kích Nguyên Anh hậu
kỳ.

Hơn nữa hắn còn mời Kỷ Bẩm – môn chủ của Vạn Trận môn đến bố trí một đại trận
phòng ngự cấp tám, có thể nói trong Đan thành bây giờ trừ đan hội và phủ thành
chủ ra, thì tiểu viện của Diệp Mặc có phòng ngự cao nhất. Một đại trận phòng
ngự cấp tám, còn có cả hai thủ hạ tu vi Ngưng Thể, đừng nói đây là Đan thành,
cho dù không phải là Đan thành, cũng không có ai dám đến cửa kiếm chuyện.

Lúc này rất nhiều người dường như đã hiểu được, tại sao sau khi kết thúc Đại
hội đan vương, Diệp Mặc lại nói một năm sau Mặc Nguyệt Chi Thành mới có Chức
Thần đan để bán, hóa ra hắn muốn bế quan công kích Nguyên Anh hậu kì. Với tu
vi Nguyên Anh tầng thứ năm bây giờ của hắn muốn tu luyện lên Nguyên Anh tầng
thứ bảy, cho dù là tư chất có tốt đi nữa, thời gian một năm phỏng chừng cũng
có chút quá sức.

Diệp Mặc bế quan công kích Nguyên Anh hậu kì ở Đan thành, bực mình nhất lại
chính là Điền Cực của Lôi Vân tông. Nhưng Vô Cực tông cũng lại không có tin
tức gì, thế nhưng Điền Cực một lòng quyết tâm muốn giết chết Diệp Mặc, vì báo
thù cho đồ đệ Điền Ngạo Phong của mình.

Lúc này chỗ ở của Lôi Vân tông ở Đan thành, mấy trưởng lão tu vi Ngưng Thể trở
lên, thậm chí là hai tu sĩ Hóa Chân và Phó môn chủ cũng có mặt.

Vì vấn đề thân phận của Diệp Mặc, Lôi Vân tông đã có một bộ phận trưởng lão có
chút lay động về chuyện có nhất định phải giết Diệp Mặc hay không.

– Đây đã không phải là chuyện báo thù cho Ngạo Phong nữa rồi, bây giờ Ngạo
Phong là do Diệp Mặc giết, bất cứ ai cũng đã biết, nếu như chúng ta vì thân
phận của Diệp Mặc mà không báo thù nữa, thì Lôi Vân tông chúng ta sau này cũng
không thể đứng vững được Nam An châu, cũng không cần nói đến tông môn chín sao
của mình nữa.

Một tên tu sĩ mặt trắng không râu đứng ra lạnh lùng nói, người này rõ ràng là
một tu sĩ Thừa Đỉnh rồi.

– Tôi đồng ý với ý liến của Chung trưởng lão, huống chi chúng ta vẫn truy
giết Lâm Dị Bán và Từ Đồng bây giờ cũng bên cạnh Diệp Mặc, nếu như chúng ra
không giết Diệp Mặc, còn có thể vững chân trên đất Nam An châu sao? Làm sao
tông môn chín sao có thể ngẩng đầu lên được?

Một trưởng lão tu vi Thừa Đỉnh cũng lập tức phụ họa thêm lời nói của tu sĩ
không râu

Phó môn chủ của Lôi Vân tông Khương Kiến Âu gật gật đầu, chuyện Diệp Mặc giết
Điền Ngạo Phong, bây giờ phỏng chừng cũng có rất nhiều người đoán ra rồi, hơn
nữa hắn còn đứng thứ nhất trên bia đề danh Kim Đan. Thậm chí tên của hắn còn
xuất hiện trên tấm bia bạch ngọc.

Nếu như Lôi Vân tông vì thân phận địa vị hiện tại của Diệp Mặc mà buông tha
không đuổi giết hắn. Lôi Vân tông đúng là thanh thế bị rớt xuống thảm hại, đây
cũng đã không phải là chuyện báo thù cho Điền Ngạo Phong nữa rồi.

– Vô Cực tông là con rùa rụt đầu, Diệp Mặc giết đệ tử nòng cốt Viên Quan Nam
của bọn họ, không ngờ bây giờ lại không có chút động tĩnh gì, đúng là hành vi
thật trơ trẽn.

Vị trưởng lão họ Chung bỗng nhiên nhắc đến Vô Cực tông, rõ ràng rất khinh bỉ
với cách làm bặt tăm tin tức của Vô Cực tông.

Khương Kiến Âu nhìn Chung trưởng lão một cái, giọng lạnh nhạt:

– Chung trưởng lão nếu như cho rằng Vô Cực tông như vậy là sai rồi. Tôi khẳng
định Vô Cực tông còn muốn giết Diệp Mặc hơn chúng ta. Nhưng bọn họ căn bản
cũng không cần khua chiêng múa trống như chúng ta.

– Khương môn chủ nói rất đúng, tông chủ Vô Cực tông là Dương Phí Thành, còn
cả trưởng lão Hóa Chân Hạ Lâm đều là những người giỏi về kế sách, bây giờ Viên
Quan Nam bị Diệp Mặc giết, tất cả mọi người đều biết, bọn họ lại càng không
thể nào làm ầm lên. Cho nên bọn họ không cùng với chúng ta đi giết Diệp Mặc,
là vì căn bản không muốn đắc tội với thành chủ của Đan thành và Kỷ Bẩm của Vạn
Trận môn.

Lúc này lại có một vị trưởng lão nói theo.

Chung trưởng lão lạnh lùng nói:

– Vẫn là dựa theo những gì với La trưởng lão nói, Vô Cực tông đó chỉ là con
rùa rụt đầu, không dám báo thù mà thôi.

– Hừ, Chung trưởng lão, người ta không muốn đắc tội với Đan thành, không phải
muốn làm con rùa rụt đầu, tôi dám chắc rằng, môn chủ của Vô Cực tông lại càng
muốn giết Diệp Mặc hơn chúng ta. Chỉ có điều anh ta không cần lộ liễu giết
hắn, chỉ cần ngấm ngầm là được rồi.

La trưởng lão không chút do dự đáp lại một câu.

Thấy Chung trưởng lão vẫn còn muốn nói gì nữa, Khương Kiến Âu khua tay nói:

– La trưởng lão nói không sai, tâm trạng bọn họ muốn giết Diệp Mặc cũng không
kém hơn chúng ta, cho nên điểm này không cần nghi ngờ.

– Chúng ta có phải có thể tung chuyện Diệp Mặc giết Viên Quan Nam hay không,
nếu như vậy Vô Cực tông có thể hợp tác với chúng ta rồi?

Một tu sĩ Ngưng Thể nói nhỏ đề nghị.

– Không cần.

Khương Kiến Âu khua tay nói:

– Đối với chúng ta mà nói chỉ cần giết được Diệp Mặc là được rồi, Vô Cực tông
giết thì cũng là giết, chúng ta giết thì cũng là giết, cái này không quan
trọng. Một khi chúng ra tiết lộ Vô Cực tông, ngược lại lại khiến Diệp Mặc càng
đề phòng. Còn nữa, lúc trước chuyện đề nghị đến Mặc Nguyệt Chi Thành làm loạn
cũng không cần nữa, chỉ cần Diệp Mặc chưa chết, thì chúng ta cũng không thể
động đến địa bàn của hắn. Hơn nữa Nguyệt Kỳ Siêu đứng sau lưng hắn, chúng ta
không thể không đề phòng, huống hồ trước khi Diệp Mặc đến đan hội cũng đã nói
chuyện rất lâu với Thiện Băng Lam của Thanh Mộng trai, có thể thấy Thanh Mộng
trai rất có thiện cảm với Diệp Mặc.

Vô Cực tông dường như có ý không cần nắm được Diệp Mặc, sớm đã rút lui khỏi
Đan thành. Nhưng đúng như dự đoán của Khương Kiến Âu, tông chủ Dương Phí Thành
của Vô Cực tông lúc này lại bộ mặt âm trầm nhìn vài vị trưởng lão của Vô Cực
tông.

Diệp Mặc giết đệ tử thiên tài Viên Quan Nam của Vô Cực tông, không ngờ có
trưởng lão nói không thể gây rắc rối cho Diệp Mặc, lẽ nào lại như vậy.

Dường như hiểu được ý tứ của Dương Phí Thành, một tu sĩ Thừa Đỉnh đứng ra nói:

– Thành tựu của Diệp Mặc đã thành rồi, muốn đường đường chính chính giết hắn
rõ ràng không thực tế. Lôi Vân tông làm như vậy là vạn bất đắc dĩ, chúng ra
lại không cần. Nhưng hắn có Mặc Nguyệt Chi thành, mặc dù chúng ta không có
cách nào trực tiếp đối phó với Mặc Nguyệt Chi Thành, hắn cuối cùng cũng trở về
Mặc Nguyệt Chi Thành. Tôi có hai cách, một là chúng ta vừa coi chừng Diệp Mặc,
chỉ cần đợi hắn về đến Mặc Nguyệt Chi thành, liền ngầm ra tay, chỉ là một tu
sĩ Nguyên Anh, cho dù bên cạnh hắn có Ngưng Thể hộ vệ, chúng ta muốn giết hắn
cũng dễ như trở bàn tay.

Dương Phí Thành gật đầu:

– Phùng Mộc Dung, anh nói tiếp đi.

Tu sĩ Ngưng Thể tên Phùng Mộc Dung điềm đạm nói:

– Thứ hai, Diệp Mặc đến Nam An châu cũng chưa được lâu, cô Ninh Khinh Tuyết
dường như cũng vào Phiêu Miểu tiên trì cũng chưa lâu, tôi nghĩ có phải bọn họ
cùng đến từ một nơi hay không? Chúng ta chỉ cần điều tra còn có ai quen biết
với Diệp Mặc nữa không, thậm chí có quan hệ rất tốt, sau đó hạ thủ những người
này. Nếu là báo thù, thì không phải màng đến thủ đoạn.

Dương Phí Thành gật đầu:

– Không sai, cách này rất hay, Phùng trưởng lão, việc này cứ giao cho anh
giải quyết đi. Nhưng đừng lộ chút gì về chuyện Diệp Mặc giết Viên Quan Nam, về
chuyện Viên Quan Nam bị giết bây giờ cũng tạm thời không điều tra nữa. Tên
Diệp Mặc giỏi ẩn nấp, muốn ở Đan thành phòng thủ hắn phỏng chừng cũng không
thực tế lắm.

– Vâng.

Phùng Mộc Dung ôm quyền nói:

– Thực ra tôi đã cho người đi điều tra rồi, kết quả đã điều tra ra, chỉ có
điều bây giờ vẫn chưa truyền đến đây mà thôi.

Không đợi Dương Phí Thành nói, một tu sĩ Hóa Chân bên cạnh cũng khua tay nói:

– Lập tức sẽ có kết quả truyền đến.

– Rõ, Hạ sư thúc tổ.

Vị tu sĩ Thừa Đỉnh sau khi nói xong, lập tức phát ra một đường tin truyền đi,
chỉ một lát sau, một phi kiếm truyền tin liền rơi vào tay gã. Sau khi gã
thoáng nhìn truyền tin trên phi kiếm xong, lập tức khom người nói:

– Lúc trước đi cùng Ninh Khinh Tuyết còn có bốn người con gái khác, trong đó
có Lạc Tố Tố và Đường Bắc Vi của tông môn chín sao Huyền Băng phái, còn Vân Tử
Y và Lạc Phi lại đến tông môn bảy sao Kiếm Cốc.

Dương Phí Thành nhíu mày, bỗng nhiên nói:

– Lập tức chuẩn bị lễ vật đến hai môn phái đó, cầu hôn bốn đệ tử cho đệ tử
nòng cốt của Vô Cực tông ta. Tặng cho Huyền Băng phái một viên Chân Linh đan
cộng thêm một linh mạch, về phần Kiếm Cốc thì làm phiền Hạ sư thúc một chuyến.

Mấy vị trưởng lão còn đang ngồi họp đều hít sâu một hơi, môn chủ nói ra cái
giá quá cao rồi, cả Vô Cực tông cũng chỉ có một linh mạch trung phẩm, cộng
thêm sáu linh mạch hạ phẩm, mà lại đi tặng cho người khác một linh mạch. Đồ
sính lễ này quả thực xưa nay chưa từng có, huống chi còn có cả một viên Chân
Linh đan. Chân Linh đan lại là đan dược thiên cấp cửu phẩm, là đan dược để tu
sĩ Kiếp Biến thăng cấp lên Hóa Chân, có thể nói một viên có thể trị giá một
môn phái bảy sao rồi.

Không cần phải nói một Viên Nam Quan, cho dù là mấy tên Viên Nam Quan cũng
không chắc đã xứng với cái giá này, hơn nữa cái giá này cũng không phải là
trực tiếp muốn lấy cái mạng của Diệp Mặc. Nhưng bây giờ môn chủ Dương Phí
Thành và trưởng lão Hóa Chân một lòng muốn giết Diệp Mặc bằng được, trưởng lão
còn lại cho dù có muốn phản đối, cũng không dám nói ra.

Đến cả những đồ quý giá như này, môn chủ đến chớp mắt cũng không chớp liền
tặng đi, rõ ràng đã hận Diệp Mặc thấu xương rồi, thậm chí không tiếc bất cứ
giá nào. Về chuyện để một tu sĩ Hóa Chân như Hạ Lâm đến Kiếm Cốc, hoàn toàn là
uy hiếp, uy hiếp trắng trợn. Rõ ràng một tu sĩ Hóa Chân quá bộ đến tông môn
bảy sao, tông môn bảy sao đó làm gì còn có đường phản kháng.

Diệp Mặc rõ ràng không biết Lôi Vân tông và Vô Cực tông đang làm cái gì, lúc
này hắn đã rời khỏi cách Đan thành khoảng mấy trăm dặm rồi.

Vì Ninh Khinh Tuyết ở lại Đan thành, vì đề phòng chẳng may, Diệp Mặc vẫn cố ý
mời Kỷ Bẩm giúp hắn bố trí một trận pháp phòng ngự cấp tám.

Đại Chú Sơn cách Đan thành không gần, nhưng so với Nam An Châu rộng lớn cũng
không tính là xa. Cho dù là Diệp Mặc cũng mất ba ngày, mới đến được một thôn
trấn gần với Đại Chú Sơn nhất là Mãng Sơn trấn.

Lúc này Diệp Mặc đeo Cửu biến vào, biến thành một người đàn ông mặt đầy râu.
Vùng này là vùng linh khí không được đầy đủ lắm, tu sĩ qua lại cao nhất cũng
chỉ là tu vi Nguyên Anh, cho nên Diệp Mặc đeo Cửu biến, cũng không sợ người
khác phát hiện ra.

Diệp Mặc sau khi tiến vào Mãng Sơn trấn, liền cảm thấy kiến trúc và nhân khí ở
đây quả thực không xứng đôi. Rất nhiều kiến trúc rất xa hoa, thậm chí rất sang
trọng, nhưng người thì lại không nhiều. Tuyệt đại đa số vẫn còn là một số tu
sĩ Trúc cơ. Cho dù là tu sĩ Kim Đan cũng không nhiều, còn tu sĩ Nguyên Anh,
hắn thỉnh thoảng mới gặp được một vài người mà thôi.

Để bản thân mình không lộ vẻ đặc biệt, Diệp Mặc lại đem tu vi ở mình biểu hiện
ở mức Trúc Cơ hậu kỳ.

Diệp Mặc chỉ biết cha của Cận Chỉ Hằng là Cận Tiên Quý sau khi đến Đại Chú Sơn
tìm linh mạch dược vương, thì cũng không quay về nữa, còn có phải rơi xuống
Đại Chú Sơn không thì Diệp Mặc hắn cũng không biết.

Phạm vi Đại Chú Sơn mấy trăm dặm, Diệp Mặc biết trong một khu vực rộng mấy
trăm dặm tìm một linh mạch, rõ ràng là vô cùng khó. Mặc dù hắn nhiều lần hỏi
thăm Cận Chỉ Hằng, nhưng Cận Chỉ Hằng lúc đó lại quá nhỏ, căn bản nói không
rõ. Hơn nữa năm đó người đi cùng cha của Cận Chỉ Hằng đến Đại Chú Sơn cũng
không quay trở về, cho nên muốn hỏi người khác, cũng không có chỗ nào có thể
hỏi được.

– Anh bạn có phải đến Đại Chú Sơn tìm di tích thượng cổ không?

Diệp Mặc vừa mới vào Mãng Sơn trấn, một gã tu sĩ Trúc Cơ xấu xí không biết từ
chỗ nào chạy đến trước mặt Diệp Mặc nhỏ giọng hỏi.

Diệp Mặc trong lòng sửng sốt, chẳng lẽ di tích thượng cổ của Đại Chú Sơn người
đi đầy đường cũng biết rồi sao? Như vậy thì còn tìm cái quái gì nữa.

Trong một góc mà Diệp Mặc không để ý đến, một tu sĩ Trúc Cơ bình thường sau
khi thấy Diệp Mặc, nhất thời vẻ mặt vui mừng, lập tức xoay người như không có
chuyện gì mà rời đi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.