Nghe thấy câu hỏi của Diệp Mặc, một gã hộ vệ vội vã nói:
– Diệp thành chủ, hai người này không có hẹn trước, thế nhưng bọn
họ lại cứ nhất thiết muốn tiến vào bên trong tìm ngài, vì vậy
chúng tôi mới ngăn bọn họ lại.
Diệp Mặc chính là Đan Vương thất phẩm đạt danh hiệu đệ nhất của
đại hội Đan Vương, muốn nhờ hắn luyện đan, thì dù là miễn phí hỗ
trợ thì cũng phải có hẹn trước, hơn nữa còn phải là người có thân
phận. Không có hẹn trước mà muốn tìm hắn luyện đan thì đúng là
rất khó khăn.
– Lâm Dị Bán bái kiến Diệp Đan Vương, đây là vợ của tiểu nhân tên
gọi Từ Đồng.
Sau khi tên tu sĩ trung niên thấy Diệp Mặc thì liền vội vã ôm quyền
nói.
Diệp Mặc quan sát hai người Lâm Dị Bán và Từ Đông này một chút,
tướng mạo của Lâm Dị Bán rất bình thường, tướng người hơi lùn, hơn nữa
tên gọi cũng thật quái dị. Nhưng Từ Đồng lại là một cô gái rất
đẹp, thậm chí không thua gì Khâu Tuyết trong Thập mỹ Nam An. Hai người
này sánh đôi cùng nhau khiến người khác có cảm giác không cân xứng,
thế nhưng lại có vẻ rất là ân ái.
Diệp Mặc cũng ôm quyền đáp lại:
– Anh Lâm, bởi vì mấy ngày này là miễn phí hỗ trợ luyện đan, cho
nên những người đến tìm tôi nhờ luyện đan rất nhiều, nếu như anh Lâm
cũng muốn luyện đan, vậy thì có thể hẹn trước. Coi như là số người
hẹn trước đã đầy, thì tôi cũng có thể vì anh Lâm phá lệ mà luyện
đan một lần.
Diệp Mặc mới vừa được tương phùng cũng Ninh Khinh Tuyết, cho nên đối
với đôi vợ chồng tình cảm đằm thắm này có một loại cảm giác đồng
cảm, vì thế phá lệ giúp họ một lần thì cũng không có vấn đề gì
cả.
Lâm Dị Bán nghe được lời nói của Diệp Mặc, lập tức ôm quyên nói với
Diệp Mặc:
– Đa tạ Diệp Đan Vương đã ưu ái, chỉ là Lâm mỗ cùng vợ đến đây
cũng không phải vì muốn nhờ ngài hỗ trợ luyện đan, mà là có việc
muốn cầu Diệp Đan Vương trợ giúp, nếu như Diệp Đan Vương không muốn,
thì Lâm mỗ xin lập tức rời đi, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng
đến ngài.
Lâm Dị Bán cũng không nói ra chuyện cần cầu Diệp Mặc là chuyện gì,
thế nhưng Diệp Mặc cũng nhìn ra được nỗi khó khăn của y. Nghĩ tới
đây, Diệp Mặc gật đầu nói:
– Đã như vậy, anh cùng vợ theo tôi vào trong rồi hẵng nói.
– Đa tạ Diệp Đan Vương.
Lâm Dị Bán mừng rỡ, vội vã ôm quyền cám ơn Diệp Mặc.
Hai tên hộ vệ đều thấy Diệp Mặc đã đồng ý gặp hai vợ chồng kia,
cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục đứng canh giữ ngoài cửa. Về
phần an toàn của Diệp Mặc, bọn họ rất yên tâm, cấm chế của đan
phòng này, thì cho dù là tu sĩ Kiếp Biến cũng không thể nào động
thủ với Diệp Mặc được.
Sau khi vào đan phòng, Diệp Mặc mời hai vợ chồng Lâm Dị Bán và Từ
Đồng ngồi xuống, lúc này mới lên tiếng:
– Hai vị tìm tôi có chuyện gì, xin mời cứ nói.
– Diệp Đan Vương, tôi và vợ của mình muốn đến nương tựa ngài.
Lâm Dị Bán trực tiếp đứng lên khom người ôm quyền nói với Diệp Mặc.
Thân là một tu sĩ Ngưng Thể thi lễ đối với một tu sĩ Nguyên Anh như
Diệp Mặc, cho dù Diệp Mặc có thân phận là một Đan Vương, thì hắn
cũng cần phải có một quyết tâm rất lớn.
Diệp Mặc từ chối cho ý kiến, hắn bây giờ là một Đan Vương thất
phẩm. Cho nên người cần tìm đến nương tựa hắn nhiều lắm. Hắn căn
bản là sẽ không lưu ý tới hai người tu sĩ Ngưng Thể như thế, huống
chi người hắn đã đắc tội rất nhiều, ai biết được những người tìm
tới nương tựa hắn là thật hay giả.
Thấy Diệp Mặc không nói gì, Lâm Dị Bán bỗng nhiên giơ một tay lên
trời:
– Tôi Lâm Dị Bán thề với trời, nếu như ngày hôm nay tôi có nửa câu
dối trá, thì sẽ vĩnh viễn không thể thành công độ kiếp, sẽ chịu
hình phạt thần hồn câu diệt dưới lôi kiếp.
Diệp Mặc nghe thấy lời thề của Lâm Dị Bán, lập tức lộ vẻ cảm
động. Đối với tu sĩ mà nói, hình phạt thần hồn câu diệt dưới lôi
kiếp có thể nói chính là lời thề nặng nhất rồi.
Không đợi Diệp Mặc lên tiếng, Từ Đồng cũng đã lập lời thề:
– Tôi Từ Đồng cùng chồng xin thề, nếu như hai vợ chồng chúng tôi có
nửa câu giả dối, Từ Đồng cũng xin chịu thần hồn câu diệt dưới lôi
kiếp.
Diệp Mặc mời hai người tiếp tục ngồi xuống rồi mới lên tiếng hỏi:
– Coi như là cần tìm đến nương tựa tôi, thì hai người cũng không cần
phải phát ra lời thề độc như vậy chứ? Tôi thấy có phải còn có
chuyện gì khác hay không?
Lâm Dị Bán gật đầu:
– Vâng thưa Diệp Đan Vương. Bởi vì vợ chồng chúng tôi đã không còn
con đường nào khác để đi nữa rồi.
Nói xong y cũng không đợi Diệp Mặc hỏi, mà tiếp tục nói luôn:
– Tôi và vợ đều là người Lôi Vân Tông phải giết, cho nên đã phải lẩn
trốn rất lâu, lần đại hội Đan Vương này của Đan thành. Hai vợ chồng
chúng tôi vốn muốn đến tìm kiếm một ít đan dược, sau đó lại tiếp
tục ẩn nấp mà cố gắng tu luyện. Không ngờ rằng lại bị người của
Lôi Vân Tông phát hiện, chỉ là bọn họ không có cách nào động thủ ở
Đan thành nên chúng tôi vẫn còn sống được đến giờ. Thế nhưng đại
hội Đan Vương hiện đã kết thúc, hai chúng tôi cũng không thể ở lại
mãi trong Đan thành được, chỉ có thể tới cầu Diệp Đan Vương che trở.
Không ngờ cũng là người đắc tội với Lôi Vân Tông, đồng thời Diệp
Mặc cũng thầm cảm thán sự bá đạo của Lôi Vân Tông, cả hai người
này đều là tu sĩ Ngưng Thể, vậy mà cũng bị bức đến nỗi không còn
đường nào để đi. Diệp Mặc gật đầu lên tiếng hỏi:
– Đan Vương ở Đan thành nhiều như vậy, vì sao hết lần này đến lần
khác hai người lại tìm đến tôi để mà nương tựa.
Lâm Dị Bán lập tức trả lời:
– Với tu vi của chúng tôi mà nói thì cũng chẳng là gì ở Đan
thành, tìm tới những Đan Vương khác xin nương tựa thì cũng sẽ không
được coi trọng, càng không thể vì chúng tôi mà đắc tội với một tông
môn chín sao, còn Diệp Đan Vương ngài không chỉ là một Đan Vương thất
phẩm, hơn nữa còn là thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành, cho nên
chúng tôi nghĩ ngài khẳng định sẽ cần người hỗ trợ, vì thế chúng
tôi mới tìm tới ngài…
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng:
– Người khác không muốn đắc tội với một tông môn chín sao, mà bản
thân tôi tuy là một Đan Vương thất phẩm thế nhưng cũng chỉ là một tu
sĩ tu vi Nguyên Anh mà thôi, vậy thì tôi dựa vào cái gì mà đắc tội
với Lôi Vân Tông bây giờ?
Lúc này Từ Đồng bỗng nhiên lến tiếng:
– Năm ngày trước, trên tấm bia bạch ngọc của Bia đề danh Kim Đan
thuộc thành Nam An đã hiện lên tên của Diệp Đan Vương. Hiện giờ ngài
đã là người đứng đầu trên Bia đề danh Kim Đan. Nghe đồn rằng sau khi
Diệp Đan Vương sau khi đề danh liền đột nhiên rời khỏi thành Nam An.
Điền Ngạo Phong của Lôi Vân Tông đã bị giết tại Vô Tâm Hải, còn đêm
hôm đó Lôi Vân Tông cũng đã điều tra ở thành Nam An, biết đến đối
tượng hoài nghi là Mạc Ảnh, mà tên của Diệp Đan Vương đọc ngược lại
cùng đồng âm với Mạc Ảnh, vì thế cũng không chỉ có chúng tôi mà
rất nhiều người cũng đều nghĩ cái chết của Điền Ngạo Phong có quan
hệ với Diệp Đan Vương…
Diệp Mặc bỗng nhiên cười ha ha nói:
– Tốt, đã như vậy thì hai người cùng tôi trở lại Mặc Nguyệt Chi
Thành. Chúng ta đều có chúng một kẻ thù, vì thế chúng ta chính là
bạn. Nguyên tắc của tôi luôn là ‘Người kính ta một thước, ta kính
người một trượng’.
Còn có một câu mà Diệp Mặc không có nói ra, đó chính là ‘Mày hại
ta một lần, ta sẽ trả lại mày mười lần’. Chỉ là lời này cũng không
cần phải nói ra, Lâm Dị Bán và Từ Đồng đều tự hiểu rõ.
Đối với chyện mình đã giết Điền Ngạo Phong, Diệp Mặc cũng không
cần tiếp tục che giấu nữa. Ngay cả Lâm Dị Bán cũng biết rồi, thì Lôi
Vân Tông lẽ nào lại không biết gì, đó là chuyện không thể nào.
Chờ sau khi hai người rời khỏi, Diệp Mặc bắt đầu nghĩ đến chuyện
của Mặc Nguyệt Chi Thành. Tuy rằng biết Lâm Dị Bán và Từ Đồng thật
sự là đến nương tựa mình, nhưng tu vi của chính mình và bọn họ
chênh lệch quá lớn, đôi khi đây là một khuyết điểm. Dù sao hắn cũng không hiểu
hai người kia lắm, bởi vì có tu vi chênh lệch này, có đôi khi một số chuyện bí
mật của mình, trái lại không tiện tìm hai người hỗ trợ
Diệp Mặc thở dài, mình nên đưa hai người đến Mặc Nguyệt Chi Thành
trước thì hơn. Còn về phần sau khi kết thúc hoàn toàn đại hội Đan
Vương, thì hắn muốn đi tìm 'Dược Vương Linh Mạch', việc này vẫn là
không nói với người khác thì tốt hơn.
Không đợi Diệp Mặc nghĩ ra làm sao đi Đại Chú sơn, thì Cảnh Anh Ly
đã dẫn theo Duẫn Phán Điệp đi tới.
Diệp Mặc vội vã đứng lên, đối với Cảnh Anh Ly thì hắn vô cùng cảm
kích, bởi vì nếu không có cô thì bản thân sẽ không thể có được vị
trí hiện tại.
Cảnh Anh Ly thấy Diệp Mặc đứng lên, lập tức cười khoát tay:
– Tôi biết anh muốn cảm ơn tôi. Nhưng mà không cần thiết, anh đã giúp
tôi luyện chế đan dược, hơn nữa sau này không chừng tôi còn có thể
đến tìm anh nhờ hỗ trợ, còn hôm nay là tôi đưa Duẫn Phán Điệp sư
muội đến tìm anh.
Hiện giờ biểu hiện của Duẫn Phán Điệp đối với Diệp Mặc không còn
tiêu sái như khi ở Vẫn Chân Điện nữa, mà còn có chút xấu hổ hướng
đến Diệp Mặc thi lễ rồi nói:
– Lần trước ở cấm địa Vẫn Chân, xin được đa tạ ân cứu mạng của
Diệp sư huynh, Phán Điệp lúc trước có nhiều điều không phải, xin
Diệp sư huynh bỏ qua cho….
Diệp Mặc mời hai người ngồi xuống rồi cười nói:
– Việc nhỏ này hà tất phải để tâm như vậy, hơn nữa lúc trước cũng
là chúng ta hiểu lầm nhau mà thôi, Duẫn sư muội không cần để ở trong
lòng.
– Đúng rồi, chúc mừng anh được tương phùng với vợ của mình, Ninh
Khinh Tuyết thật sự rất xinh đẹp.
Cảnh Anh Ly thấy Duẫn Phán Điệp chỉ nói một câu, không thể làm gì
khác hơn là chủ động chuyển đề tài.
Nói đến chuyện được trùng phùng với Ninh Khinh Tuyết, Diệp Mặc lại
cảm thấy biết ơn Cảnh Anh Ly, chỉ là hắn có cảm giác dường như
Cảnh Anh Ly có tâm sự. Cho nên vốn dự định rủ Cảnh Anh Ly cùng đi
đến Đại Chú sơn, thế nhưng hiện giờ chỉ có thể tạm thời đem ý
niệm này chôn xuống dưới.
Sau khi ba người nói chuyện mấy câu, Cảnh Anh Ly và Duẫn Phán Điệp
đứng lên cáo từ. Lúc này Diệp Mặc lại xuất hiện một cảm giác
buồn vô cớ, hắn cảm giác giữa mình và Cảnh Anh Ly trong lúc này đã
không còn có loại ăn ý như trước nữa.
Đêm đó Diệp Mặc và Kỷ Bẩm tâm tình cả một đêm, rồi lại đến chỗ
của thành chủ Nguyệt Kỳ Siêu cùng vài tên Đan Vương đàm luận về đan
đạo, đồng thời cũng đem phương pháp luyện chế 'Chức Thần đan' truyền
cho Nguyệt Kỳ Siêu. Tuy rằng truyền thừa của Diệp Mặc là đến từ
'Tam sinh quyết', thế nhưng cùng Nguyệt Kỳ Siêu và mấy vị Đan Vương kia
đàm luận với nhau mấy ngày, hắn cũng thu được lợi ích không nhỏ.
Thấy Triệu Thuận Thiên vẫn chưa quay lại, Diệp Mặc còn cố ý hỏi
thăm một chút. Thẩm Nghiễn Thanh nói cho hắn biết, Đan Vương Trường
Thuận có chút việc cho nên phải rời khỏi Đan thành một thời gian,
cho nên Diệp Mặc không cần hỏi nữa cũng biết, chắc chắn là Mạc Hữu
Thâm đã nhận ra mình rồi, cho nên y cùng Đan Vương Trường Thuận mới
muốn tránh mình.
Cái tên Mạc Hữu Thâm này không biết đã gặp được cơ duyên gì, mà lại
có thể được Đan Vương Trường Thuận thu nhận và ưu ái như vậy.
Rời khỏi phủ thành chủ của Đan thành, Diệp Mặc cũng mang theo một
viên ‘Hóa Tang đan’. Chưa cần nói đến Nguyệt Kỳ Siêu muốn Diệp Mặc
phân giải hoàn mỹ ra phương thuốc của ‘Hóa tang đan’, thì chính Diệp
Mặc cũng muốn phân giải ra cái phương thuốc của ‘Hóa tang đan’ này.
Từ cách nói truyện của Ngân Nguyệt thành chủ, Diệp Mặc mơ hồ cảm
giác được Nguyệt Kỳ Siêu biết được hắn có phương thuốc của 'Thiên
Hoa Đan', thế nhưng Nguyệt Kỳ Siêu không nhắc đến, thì Diệp Mặc cũng
không nói ra.
Diệp Mặc lại lần nữa đi tới nơi ở của Lục Vô Hổ, nhưng vẫn chỉ
thấy một khoảng không, Lục Vô Hổ sau khi rời khỏi hội trường Đan
thành, hình như còn chưa trở về.
Rơi vào đường cùng, Diệp Mặc không thể làm gì khác hơn là mang theo
Lâm Dị Bán và Từ Đồng về nơi ở của mình, sau khi sắp xếp cho Lâm Dị
Bán và Từ Đồng, hắn chuẩn bị đi Đại Chú sơn một chuyến.
Việc đi đến Đại Chú sơn, Diệp Mặc ngoài trừ Ninh Khinh Tuyết thì
cũng không hề nói cho bất cứ ai. Coi như là Cố Mân Tiềm hắn cũng
không nói, bởi vì Diệp Mặc biết Cố Mân Tiềm mặc dù có tu vi Hư
Thần, thế nhưng sức chiến đấu của y cũng rất bình thường, sở
trường của y chủ yếu chỉ ở luyện đan mà thôi.
– Anh lại muốn đi?
Ninh Khinh Tuyết đối với Diệp Mặc cũng rất lo lắng, cô biết tình
cảnh lúc này của Diệp Mặc, cho nên không hề muốn Diệp Mặc đơn độc
rời khỏi Đan thành.
Thế nhưng Diệp Mặc hiểu rõ, hắn phải nhanh chóng tấn cấp lên tu vi
Hư Thần, nếu chỉ dựa vào cách liều mạng tu luyện thì không thể
được. Hắn mặc dù có 'Tam sinh quyết', thế nhưng lại cần có quá
nhiều linh khí để tu luyện, không có 'Khổ trúc' hỗ trợ thì đừng
nghĩ đến việc nhanh chóng tấn cấp. Mà 'Khổ trúc' không có linh
mạch, thì hiện tại cũng không có giúp được gì cho hắn cả.