Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1119: Nước mắt của Ninh Khinh Tuyết


Thế nhưng khi Diệp Mặc lao xuống khỏi 'Mười hai bậc Đan Vương', không
đợi hắn lao ra khỏi đài thi đấu thì đã bị cấm chế ngăn trở, căn bản
vì lúc này trong mắt của hắn chỉ có một mình Ninh Khinh Tuyết, còn
lại thì đã quên hết tất cả mọi chuyên, kể cả chuyện trên đài thi
đấu có cấm chế.

Ninh Khinh Tuyết thấy Diệp Mặc phi thân xuống, lại hướng ánh mắt
nhìn về mình, lập tức biết Diệp Mặc đã thấy được cô rồi, thế nên
cô cũng bất chấp tất cả trực tiếp lao về phía đài thi đấu.

Hoàng Thiên thấy Ninh Khinh Tuyết lao về phía đài thi đấu thì ngây
ngẩn cả người, muốn gọi cô lại thì cũng không kịp nữa.

Sau khi thấy Diệp Mặc đã là Đan Vương thất phẩm, mấy người trưởng
lão cùng với Trịnh Kha Nhân của Phiêu Miểu Tiên Trì cũng không còn
chút lòng tin nào nữa. Tuy rằng Ninh Khinh Tuyết rất xinh đẹp, nhưng
cũng chỉ là một tu sĩ Kim Đan mà thôi, người ta liệu có thèm để
mắt tới hay không. Hơn nữa trong Thập mỹ Nam An còn có vài cô gái
đẹp hơp Ninh Khinh Tuyết nữa. Nếu Phiêu Miểu Tiên Trì các cô đã nghĩ
tới cái biện pháp này, thì chẳng lẽ người khác lại không nghĩ tới.
Chỉ cần mang một nữ đệ tử của môn phái đi để lôi kéo về một Đan
Vương thất phẩm, loại chuyện này bất cứ môn phái nào cũng nguyện ý
đi làm.

Khi mà Trịnh Kha Nhân còn đang suy nghĩ vẩn vơ, thì phát hiện Ninh
Khinh Tuyết đã lao lên đài thi đấu của đại hội Đan Vương rồi, cô nhất
thời hoảng hốt, lập tức kinh hoàng hét lên:

– Khinh Tuyết, con điên rồi sao? Mau quay lại đây.

Thế nhưng Ninh Khinh Tuyết đâu còn tâm trí nào mà nghe cô nói, trong
mắt của Ninh Khinh Tuyết lúc này chỉ có Diệp Mặc mà thôi, cách
biệt nhiều năm như vậy, cô có thể chịu đựng đến khi Diệp Mặc thi
đấu xong rồi mới lao lên gặp mặt cũng đã là cực hạn của cô rồi.

Trịnh Kha Nhân nhớ tới bộ dáng nhất mực quan tâm của Ninh Khinh Tuyết
đối với trận thi đấu trên 'Mười hai bậc Đan Vương', nhất thời không
biết phải nói sao, lúc trước cô cũng đã nhắc nhở Ninh Khinh Tuyết
rằng cô cùng với những Đan Vương này không có quan hệ gì. Nhưng cho
dù là vậy, thì lúc này Ninh Khinh Tuyết cũng đã chạy tới trên đài
thi đấu rồi, lúc này có chạy tới kéo tay cô lại cũng không có ý
nghĩa gì nữa.

Tuy rằng Trịnh Kha Nhân hận không thể đem Ninh Khinh Tuyết về cấm túc
vài chục năm, thế nhưng hiện tại cô cũng chỉ có thể mong rằng hành
động này của Ninh Khinh Tuyết sẽ không chọc giận Đan thành là may
mắn lắm rồi.

Việc Ninh Khinh Tuyết chạy xuống đài thi đấu, lập tức khiến ọi
người quan tâm, một ít cô gái khác còn la hoảng lên. Càng có mấy cô
gái lớn gan muốn bắt chước Ninh Khinh Tuyết chạy xuống đài thi đấu.

Cũng may hành động của Ninh Khinh Tuyết đã cảnh báo trước, cho nên
những môn phái của các cô gái lớn mật kia đều có người đứng ra ngăn
cản.

– Cô ta muốn làm gì?

Cảnh Anh Ly thấy một cô gái mặc đồ trắng nhắm phía đài thi đấu mà
chạy tới, liền đứng lên. Cô có chút nghi hoặc mà nhìn chằm chằm
vào Ninh Khinh Tuyết.

Cảnh Anh Mộng cũng cực kỳ khó hiểu trước hành động của cô gái kia,
thế nhưng lại chủ động nói cho Cảnh Anh Ly biết cô gái kia là ai:

– Cô gái kia chính là Ninh Khinh Tuyết của Phiêu Miểu Tiên Trì.

– Cô gái xếp thứ ba trong Thập mỹ Nam An?

Cảnh Anh Ly vô thức hỏi lại một câu.

Cảnh Anh Mộng gật đầu:

– Đúng là cô ấy. Chỉ là em vẫn luôn nghe nói Ninh Khinh Tuyết là
một cô gái lạnh lùng trầm tĩnh, đối với bất cứ ai cũng có bộ
dáng như vậy, càng không thích nói chuyện với người khác, vậy mà
hôm nay sao lại xúc động như vậy. Nhưng cũng phải công nhận là màn
biểu diễn của Diệp Mặc kia cũng thật là quá kinh diễm rồi. Coi như
là em thì cũng có chút động tâm…

– Ngay cả em cũng không xứng với anh ta, vậy Ninh Khinh Tuyết cũng
không xinh đẹp hơn em là bao nhiêu, hơn nữa cũng chỉ là một tu sĩ Kim
Đan vậy mà cũng dám xông lên đó.

Cảnh Anh Mộng lặp lại lời Cảnh Anh Ly nói với cô ngày trước, chỉ
là muốn chặn không cho Cảnh Anh Ly nói mà thôi. Hiển nhiên là cô không
thích nghe chị mình nói rằng cô không xứng với Diệp Mặc.

– Chị hiểu rồi.

Cảnh Anh Ly bỗng nhiên có chút chán nản ngồi xuống. Vẻ mặt trở nên
vô cùng bình tĩnh.

Cảnh Anh Mộng biết chị của mình vô cùng thông minh, chuyện gì cũng
chỉ cần nói một chút, là có thể suy đoán ra kết quả rồi. Hiện
tại cô thấy chị mình nói như vậy, liền lập tức dò hỏi:

– Chị hiểu được cái gì rồi?

– Cô gái tên Ninh Khinh Tuyết này chính là vợ của Diệp Mặc, y đã
từng nói cần phải đón vợ của y quay về, hiện tại cho thấy đúng là
nói về Ninh Khinh Tuyết này rồi.

Cảnh Anh Ly nhẹ nhàng trả lời.

– Vì sao?

Cảnh Anh Mộng bỗng nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, lập tức
lên tiếng hỏi.

Cảnh Anh Ly không trả lời, chuyện này đã hoàn toàn sáng rõ rồi. Căn
cứ vào lời Cảnh Anh Mộng nói về cá tính của Ninh Khinh Tuyết, hiển
nhiên là cô ấy sẽ không vì một Đan Vương như Diệp Mặc mà trở nên si
mê. Cô và Diệp Mặc nhất định là đã quen nhau từ trước, đây là điều
thứ nhất. Thứ hai, trước khi Diệp Mặc thành danh thì có khi là ngay
cả cổng lớn của Phiêu Miểu Tiên Trì cũng không đi qua được, càng
không cần phải nói tới việc gặp được Ninh Khinh Tuyết. Mà trước đó
Diệp Mặc cũng có hành động muốn lao ra khỏi đài thi đấu, nhưng bị
cấm chế ngăn trở, hơn nữa Ninh Khinh Tuyết cũng lao lên đài ngay sau
đó, nếu như vậy mà cô còn không đoán ra được Ninh Khinh Tuyết là vợ
của Diệp Mặc thì thật uổng cho hai chữ ‘Thông minh’ rồi.

Khác với Cảnh Anh Ly, Văn Thái Y chỉ biết Lạc Tiểu Mặc chính là
Diệp Mặc, còn với Ninh Khinh Tuyết thì chỉ biết rằng cô từng nói
là mình đã có chồng rồi thôi. Nhưng hiện tại Ninh Khinh Tuyết phi
thân tới đài thi đấu không chút nào do dự thì cô cũng có thể đoán
ra được sự tình rồi.

– Hắn muốn làm cái gì vậy?

Thẩm Nghiễn Thanh thấy Diệp Mặc lao vào cấm chế. Lập tức cau mày
nghi hoặc.

Lục Vô Hổ uống một hớp rượu trong bầu, rồi nở một nụ cười hắc
hắc:

– Cài này còn chưa đủ rõ ràng sao, người ta hiện nhìn thấy người
yêu bé nhỏ của mình rồi, nên muốn nhanh chóng đến gặp, kết quả là bị
cấm chế ngăn cản lại.

Thẩm Nghiễn Thanh suốt đời chuyên chú vào luyện đan, nào có hiểu
mấy về tình yêu nam nữ đâu, y nghe Lục Vô Hổ nói xong liền vô thức
quay sang nhìn Nguyệt Kỳ Siêu.

Nguyệt Kỳ Siêu gật đầu:

– Từ động tác và thần thái của cả hai thì tôi thấy đúng là như
Lục tiền bối nói rồi, vậy thì tôi sẽ mở cấm chế, để cho bọn họ
được gặp mặt nhau. Về phần kết quả cuộc thi thì đợi lát nữa tuyên
bố cũng được.

Mấy vị giám khảo còn lại nghe xong cũng thầm ước ao, Ngân Nguyệt Đan
Vương, thành chủ của Đan thành đối với Diệp Mặc thật là quá ưu ái
mà.

Diệp Mặc bị cấm chế cản lại, tuy rằng biết đây là quy tắc của đại
hội, nhưng vẫn muốn cưỡng chế mở ra, cũng không nghĩ rằng cấm chế lại
tự động được mở ra.

Lúc này Ninh Khinh Tuyết đã vọt tới trên đài thi đấu, Diệp Mặc cũng
không buồn suy nghĩ vì sao cấm chế lại tự động mở ra mà nhanh chóng
lao tới ôm lấy Ninh Khinh Tuyết kéo cô vào lòng mình.

Một mùi hương ôn nhu quen thuộc tỏa ra, Diệp Mặc bỗng nhiên trở nên
dạt dào cảm xúc. Tuy rằng có rất nhiều nguyên nhân khiến cho hắn
không thể nào gặp được Ninh Khinh Tuyết, thế nhưng sau những gì hắn
đã nỗ lực thì rốt cuộc ngày hôm nay đã được đền bù rồi. Tuy rằng
hắn đã phải để lộ ra rất nhiều con bài tẩy của mình, thế nhưng hắn
vẫn cảm giác được nó hoàn toàn đáng giá. Lúc này hắn đã được tất
cả công nhận là một Đan Vương Thiên cấp thất phẩm, coi như là một
tông môn chín sao muốn tìm hắn gây phiền toái thì cũng phải dè chừng
một chút.

Đến lúc đó hắn đi Huyền Băng Phái đón cả Lạc Ảnh trở về, rồi lại
trở lại Phỉ Hải đón cả mấy người Tống Ánh Trúc, sau đó sẽ cùng
nhau đi Mặc Nguyệt Chi Thành. Diệp Mặc nghĩ tới đây, thì thầm công
nhận quyết định tham gia đại hội Đan Vương của mình là hết sức
chính xác, trong lòng cũng vô cùng biết ơn Cảnh Anh Ly đã cung cấp
cho hắn cái chủ ý này.

Ninh Khinh Tuyết bị cánh tay mạnh mẽ của Diệp Mặc ôm chặt, cảm nhận
được mùi vị quen thuộc trên người hắn, cô đã hoàn toàn quên mất hết
những lời định nói với Diệp Mặc rồi, chỉ biết khóc và khóc thôi.
Cái loại cuộc sống hoàn toàn là những cảm giác cô độc, bất lực,
không một chỗ dựa ở một nơi hoàn toàn xa lạ là Phiêu Miểu Tiên Trì
làm cho cô càng ngày càng sợ hãi. Nhưng giờ khắc này thì toàn bộ
những cảm giác đó đã biến mất khỏi cô rồi.

Cô đã tìm được Diệp Mặc rồi, đó chính là chồng của cô, sau này cho
dù có phát sinh bất cứ chuyện gì, thì cô cũng không muốn rời khỏi
hắn nữa. Cô không thể tiếp tục chấp nhận cái cảm giác cô đơn, tịch
mịch không một chỗ dựa đó nữa rồi, cô thật không thể nào chịu nổi
những ngày tháng sống mà không có Diệp Mặc ở bên nữa.

Cô rất muốn lớn tiếng hét lên cho Diệp Mặc biết rằng ‘Em cuối cùng
cũng tìm được anh rồi’, thế nhưng lúc này cô thực sự là một chữ
cũng không thể thốt ra khỏi miệng được. Cô cảm giác nước mắt của cô
chảy xuống ngày hôm nay còn nhiều hơn cả một đời nữa, những đau
khổ, tuyệt vọng, thương tâm cứ thế theo dòng lệ chảy dài trên má,
những sự vui mừng và hạnh phúc liên tục trào dâng từ trong đáy lòng
giống như là đang tiễn biệt những thứ kia đã trôi theo dòng lệ vậy.

Cô hiện giờ mới hiểu, bản thân dù gì cũng là một người con gái, tâm
tình và tâm trạng của mình đều sẽ được biểu đạt trong những dòng nước
mắt, không cần có một lời bằng ngôn ngữ, thế nhưng cô tin tưởng Diệp
Mặc hiểu được lòng của cô.

– Đừng khóc, chờ mọi chuyện ổn định rồi, anh sẽ mang em đi đón Lạc
Ảnh, sau đó chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa.

Diệp Mặc thấy khuôn mặt tiều tụy và vẻ uể oải của Ninh Khinh
Tuyết, trong lòng liền trào dâng cảm giác thương yêu.

Ninh Khinh Tuyết chỉ biết tiếp tục rơi lệ, cô vốn có ‘thiên ngôn vạn
ngữ’ (ngàn lời vạn chữ) muốn nói. Thế nhưng lúc này cô nói không
nên lời. Cho dù từng có bao nhiêu khó khăn, lúc này cô đều cảm giác
được chúng đã bay thành mây khói. Đối với cô mà nói, kiếp này cô
sinh ra gặp được Diệp Mặc đã là niềm vui lớn bằng trời, có thể ở
cùng một chỗ với Diệp Mặc chính là phúc phận lớn nhất đời cô, cho
dù có vô số những mong đợi, vô vàn những khổ đau, nhưng lúc này đây
chỉ cần hắn ôm cô vào lòng, thì cô đã rất hạnh phúc và mãn nguyện
rồi.

Mà lúc này những tu sĩ dưới đài khi nãy nghĩ rằng Ninh Khinh Tuyết
si mê Diệp Mặc đều kinh ngạc há miệng, giờ đây ai cũng có thể nhận
ra được cái cô gái vừa rồi xông lên đài thi đấu và Đan Vương đệ nhất
Lạc Tiểu Mặc không ngờ là có quen biết nhau từ trước rồi.

Thế nhưng tất cả cũng không ngờ rằng một nam một nữ lại ngang nhiên
ở trên đài ôm ấp lấy nhau. Nếu như không phải là vì Diệp Mặc vừa
mới dành được danh hiệu đệ nhất đại hội Đan Vương, còn là một Đan
Vương Thiên cấp thất phẩm, nói không chừng đã có người lên tiếng
mắng chửi rồi.

Nhưng cho dù là có người mắng chửi đi nữa, thì Diệp Mặc và Ninh
Khinh Tuyết lúc này cũng không có tâm tư mà để ý đến bọn họ. Cả hai
người đều đến từ Địa Cầu, thậm chí còn có lúc từng nghĩ sẽ không
thể gặp lại được nhau nữa, vậy nên đến lúc này đây thì trong mắt
của cả hai đều chỉ có nhau mà thôi, căn bản là không có cái gì
khác nữa.

Với tâm tình vui sướng và kích động được tương phùng, thì cho dù là danh
hiệu đệ nhất đại hội Đan Vương, hay là danh hiệu Đan Vương thất phẩm
thì Diệp Mặc lúc này cũng đã ném hết ra khỏi đầu rồi.

Khâu Tuyết của Bích Đan Tông vẫn luôn quan tâm đến Diệp Mặc cuối cùng
cũng hiểu rõ vì sao lúc trước Diệp Mặc lại muốn hỏi thăm cô tin
tức về Thập mỹ Nam An rồi. Hóa ra là hắn và Ninh Khinh Tuyết có quan
hệ sâu như vậy.

Cận Chỉ Hằng thấy sư phụ ôm lấy cô gái vừa xông lên đài thi đấu,
cũng có chút kinh ngạc, nhưng khi cô nhìn rõ dung mạo của Ninh Khinh
Tuyết thì lập tức bắt đầu tán thưởng ánh mắt của sư phụ. Dù là cô
gái xinh đẹp nhất Đan thành thì tựa hồ cũng không đẹp hơn sư nương
được. Hơn nữa trong lòng cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy
rằng trước nay cô không dám biểu đạt ra, thế nhưng ở sâu trong nội tâm
của cô, thì cô thực không muốn Cảnh Anh Ly trở thành sư nương của
mình.

Chị Anh Ly tuy rằng rất tốt, thế nhưng cô vẫn cảm giác sư nương tương
xứng với sư phụ của cô phải là một mỹ nhân tuyệt sắc, mà Ninh Khinh
Tuyết này đúng là rất hợp với ý tưởng của cô.

– Y không ngờ còn là một người có tình cảm mãnh liệt như vậy, em
cảm giác được mình cũng có chút thích y rồi.

Cảnh Anh Mộng thấy Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết ôm nhau lâu như vậy,
bỗng nhiên nhẹ nhàng nói một câu.

Cảnh Anh Ly giống như là không nghe được lời cô nói, vẫn ngồi yên
tĩnh ở chỗ đó.

Vốn Trịnh Kha Nhân đang lo lắng không dứt, thì lại thấy đệ tử Ninh
Khinh Tuyết của mình lại có quan hệ sâu xa với Lạc Tiểu Mặc như
vậy, lập tức mừng rỡ không thôi, nhưng lại đứng im ở đó vì không
biết phải biểu đạt tâm tình của mình như thế nào.

Thế nhưng cô lại lập tức nhớ tới Ninh Khinh Tuyết đã từng nói rằng
mình là người đã có chống, lẽ nào chồng của cô chính là Lạc Tiểu
Mặc sao? Nghĩ đến việc Lạc Tiểu Mặc chính là chồng của Ninh Khinh
Tuyết, sau lưng Trịnh Kha Nhân nhất thời úa ra mồ hôi lạnh.

Trước đó cô không chỉ ngăn cấm Ninh Khinh Tuyết nhắc tới chồng mình,
hơn nữa còn dự định cưỡng ép cô gả cho Lôi Vân Tông, vạn nhất cái
tên Lạc Tiểu Mặc kia chụp tội danh chia rẽ uyên ương lên đầu mình,
thì căn bản là mình gánh không có nổi. Cho dù là Phiêu Miểu Tiên Trì
cũng không có cách nào bảo vệ được cho cô.

Khi Trịnh Kha Nhân còn đang lo được lo mất, thì vài vị trưởng lão
'Phiêu miểu tiên trì', thậm chí còn có cả phó môn chủ cũng đi tới bên
người cô rồi.

Vị Trì trưởng lão còn chưa đi tới gần, cũng đã cao hứng nói:

– Chúc mừng con rồi, Kha Nhân, đệ tử Khinh Tuyết của con không ngờ
lại có quan hệ sâu xa với Lạc Tiểu Mặc như vậy.

Không đợi Trịnh Kha Nhân trả lời, một gã đệ tử khác đã chạy tới
bên cạnh cô nhỏ giọng nói:

– Sư phụ, có hai vị trưởng lão của Kim Kiếm Môn và Thiên Tinh Phái
xin được tới thăm hỏi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.