Đấu Phá Thương Khung

Chương 1109: Không Chịu Nổi Một Kích


Bầu không khí trong sân vào lúc này như đọng lại trở nên cực kỳ căng thẳng.

Huyết sắc ngọc bài ở trong tay Linh Tuyền khiến hai lão nhân áo đen không dám hành động. Khối lệnh bài này trong Cổ tộc có lực uy hiếp rất mạnh, cho dù là hai lão cũng không dám vọng động.

Ánh mắt Tiêu Viêm chuyển hướng nhìn Linh Tuyền, khuôn mặt trở nên xám xịt, hàn ý chậm rãi dâng lên.

Khi Huân Nhi nhìn thấy Huyết sắc ngọc bài trên tay Linh Tuyền, hai mắt nàng lóe hàn quang. Không nghĩ tới, tên gia hỏa này lại mang theo Huyết Ngọc Lệnh.

– Linh Tuyền, hiện tại theo ta rời đi, ta có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì!

Thở dài, Huân Nhi nhìn thẳng vào Linh Tuyền, chậm rãi nói.

Khóe miệng Linh Tuyền hơi run lên. Một lát sau hắn chậm rãi lắc đầu. Huân Nhi càng như vậy, sát ý trong lòng hắn đối với Tiêu Viêm càng đậm.

– Tiểu thư, đây là mệnh lệnh của trưởng lão, ta không thể không tuân!

Đối với lời nói này của Linh Tuyền, sắc mặt Huân Nhi ngược lại dần bình tĩnh, hạ giọng nói:

– Hảo, ta sẽ nhớ kỹ chuyện này!

Nghe được Huân Nhi nói vậy, sắc mặt Linh Tuyền biến đổi, hắn biết, Huân Nhi đã thật sự tức giận rồi.

– Đều do tên phế vật của Tiêu gia này! Hôm nay, cho dù đắc tội với tiểu thư, ta cũng phải để lại cho tên phế vật ngươi một ấn tượng khó quên!

Sắc mặt Linh Tuyền càng lúc càng âm trầm, như ánh mắt dã thú gắt gao nhìn chòng chọc vào Tiêu Viêm. Bàn tay đang chậm rãi nắm chặt Huyết Ngọc Lệnh, vang lên từng tiếng vang “kẽo kẹt” rất nhỏ.
– Ngươi tự mình chịu trói hay phải để ta phải ra tay?

Giọng nói âm hàn khàn khàn chậm rãi vang lên từ trong miệng Linh Tuyền.

Ánh mắt Tiêu Viêm nhìn thẳng Linh Tuyền, khóe miệng cong lên. Linh Tuyền đã khơi dậy sát ý ẩn sâu trong lòng hắn.

– Ngươi còn tưởng rằng bây giờ vẫn là năm đó sao?

Nghe Tiêu Viêm nói vậy, Linh Tuyền không giận mà cười nói:

– Rất tốt, xem ra ngươi không có ý định đi Cổ tộc một chuyến?

Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu. Hắn sao không biết Linh Tuyền muốn lấy cớ để ra tay với mình. Đồng dạng, đối phương như thế nào biết được chính bản thân hắn cũng muốn chuyện này xảy ra?!

Ân oán năm đó, nếu hắn cứ bỏ qua như vậy chẳng phải sẽ uất ức lắm sao?

Mà hiện tại, Tiêu Viêm rất muốn cho vị Thống lĩnh Hắc Yên Quân này biết rằng năm đó hắn có thể dễ dàng mang đi Huân Nhi từ trong tay mình, nhưng hện giờ thì hắn đã không còn tư cách này nữa.

Nhìn thấy trên vẻ tươi cười trên khuôn mặt Tiêu Viêm, Linh Tuyền nở nụ cười mang theo sát ý lạnh lẽo, cho dù là kẻ mù cũng có thể cảm nhận được.

– Bản thống lĩnh hôm nay muốn biết ngươi làm sao có thể thoát được? Ở trong mắt Cổ tộc ta, ngươi bất quả cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi. Ngươi thật nghĩ đến gia tộc của ngươi chính là Tiêu gia bá chủ Trung Châu năm xưa ư?

Linh Tuyền bước tới từng bước, cả người toát lên cỗ thơi thở mạnh mẽ như một tòa núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát dữ dội, quét ngang trên bầu trời.
– Bước thêm một bước nữa, chết!

Giọng nói êm ái đột nhiên vang lên, một bóng hình xinh đẹp xuất hiện trước mặt Tiêu Viêm, hôi sắc khí lưu nhàn nhạt từ trong cơ thể Tiểu Y Tiên chầm chậm dâng lên.

Đột nhiên thấy thân ảnh Tiểu Y Tiên hiện ra, đồng tử Linh Tuyền hơi co rụt lại. Lấy năng lực của hắn, tự nhiên có thể nhận biết được thực lực đáng sợ của Tiểu Y Tiên.
– Dựa vào nữ nhân ư? Năm đó ở trong Nội Viện nhờ vào Tô Thiên, lần này lại muốn nhờ đến nữ nhân ra mặt. Đến khi nào thì ngươi mới có thể chân chính dựa vào thực lực của mình? Nếu tổ tiên ngươi dưới suối vàng biết được, chỉ sợ chết cũng không nhắm mắt?

Linh Tuyền chuyển hướng nhìn Tiêu Viêm, giọng nói chứa đầy sự châm chọc lẫn khinh thường.

– Thứ nhất, nếu làm chủ được lực lượng thì lực lượng đó sẽ thuộc về mình. Chỉ biết dựa vào người khác mà lên giọng kiểu trẻ con thế thì chỉ khiến người khác chê cười chính ngươi mà thôi! Ngươi có thể kiêu ngạo như vậy chẳng qua là nhờ danh tiếng của Cổ tộc. Chỉ bằng thực lực Ngũ tinh Đấu Tông thì có thể làm được cái gì?

Tiêu Viêm khẽ mỉm cười, nụ cười càng lúc càng lạnh đến thấu xương.

– Thứ hai, tổ tiên Tiêu gia ta, ngươi còn chưa có tư cách nhắc tới!

– Thứ ba, đối phó ngươi cũng không cần nhờ người khác tương trợ!

Tiêu Viêm mỉm cười nhìn da mặt không ngừng run run của Linh Tuyền. Sau đó, nhẹ nhàng kéo Tiểu Y Tiên sang một bên.

– Ngươi…

Thấy thế, Tiểu Y Tiên khẽ cau mày.

– Chẳng lẽ nàng lại nghĩ là đến cả một con gà như hắn mà ta cũng không thu thập được sao?

Tiêm Viêm nghiêng đầu, nhìn Tiểu Y Tiên, cười nói.

Nghe vậy, Tiểu Y Tiên bất đắc dĩ lắc đầu nhưng cũng đành nghe theo lời hắn. Đối với tên Linh Tuyền này, nàng cực kỳ không vừa mắt.

– Tiêu Viêm ca ca, cứ việc ra tay. Hết thảy hậu quả, ta sẽ chịu trách nhiệm!

Huân Nhi thản nhiên nói. Có thể khiến cho nàng nói những lời lãnh đạm như vậy, có thể biết Linh Tuyền đã khiến nàng giận dữ đến mức nào.

Hai lão nhân áo đen ở bên cạnh liếc nhau cười khổ, thầm mắng Linh Tuyền không thức thời. Cho dù là có Huyết Ngọc Lệnh trong tay, cũng không nên túy tiện làm bậy. Bọn họ có thể nghĩ đến việc người này lần này có thể thuận lợi trở về Cổ tộc nhưng kết quả sau này cũng không khá hơn chút nào.

Tiêu Viêm cười cười, ánh mắt đảo quanh bốn phía, chắp tay nói:

– Diệp Trọng trưởng lão, nơi này có không ít chuyện riêng chẳng quan hệ đến Diệp gia. Xin vui lòng cho chúng ta mượn dùng nơi này trong chốc lát!

– Tiêu Viêm tiên sinh nói đùa! Đừng nói là nơi này mà cho dù là cả Diệp gia, chỉ cần ngươi mở miệng thì lão phu cũng không dị nghị nửa câu!

Ở bên ngoài viện, Diệp Trọng nghe vậy vội vàng cười nói. Bọn họ dĩ nhiên là bị Tứ dực Độc Giác Thú hấp dẫn mà đến. Hơn nữa, bản thân lão cũng hiểu được, với những người có quan hệ với Tiêu Viêm thì Diệp gia hắn phần lớn không thể đắc tội.

Tiêu Viêm cười cười, mắt chuyển hướng sang Linh Tuyền đang âm trầm, nói:

– Linh Tuyền thống lĩnh, ngươi muốn tự mình hay là tất cả cùng lên?

Vừa nói, ánh mắt hắn nhìn về đám người đi theo Linh Tuyền đến đây. Những người này thực lực cũng không yếu, bất quá cao nhất cũng là Đấu Hoàng đỉnh phong mà thôi, không đủ để hắn phải bận tâm.
– Chớ ngông cuồng trước mặt ta! Một mình ta là đủ!

Linh Tuyền nhe răng cười dữ tợn, bản tay mạnh mẽ siết chặt thành quyền. Trên quyền này lóe ra lôi mang tạo thành một luồng sáng bạc kéo dài rồi trực tiếp hóa thành một thanh Lôi Điện trường thương. Khi thanh trường thương hoàn toàn ngưng tụ, chân Linh Tuyền đạp mạnh trên đất, thân hình trong nháy mắt bay lên trời, chỉ thẳng trường thương vào Tiêu Viêm, cười lạnh nói:
– Hôm nay, để cho ta nhìn xem, tên phế vật Tiêu gia năm xưa có tư cách gì mà kiêu ngạo đến thế?

Tiêu Viêm khẽ mỉm cười, trong đôi mắt đen nhánh hiện đầy sát ý, thân hình vừa động đã xuất hiện trên không trung, bàn tay nắm chặt, Huyền Trọng Xích nhanh chóng hiện ra.

Xuy!

Tiêu Viêm vừa hiện thân, hàn ý Linh Tuyền chậm rãi chuyển động. Trường thương trong tay rung mạnh lên, điện mang lượn lờ chung quanh chợt chấn động, hóa thành Lôi Đình Cự Long, mang theo tiếng sấm rền vang bắn nhanh tới Tiêu Viêm.

Ánh mắt Tiêu Viêm bình tĩnh nhìn Lôi Điện trường thương đang dữ dội lao đến, không có nửa điểm né tránh, hỏa diễm xanh biếc lượn lờ quanh Trọng Xích bổ xuống.
– Đinh!

Trọng Xích mang theo hỏa diễm xanh biết hung hăng xẹt qua không gian, cùng Lôi Đình Cự Long chạm mạnh vào nhau, hoa lửa bắn tung tóe khắp nơi.

Khi hai người chạm vào nhau, hai đạo thân ảnh bị chấn động, liền lùi lại mấy bước. Sắc mặt Linh Tuyền khẽ biến, từ trên trường thương truyền đến lực đạo hùng hồn khiến cho bàn tay hắn tê dại.
– Đúng là tên nhóc con dã man chỉ biết cậy vào sức lực!

Linh Tuyền tức giận cười gằn. Thân hình vừa động đã tạo thành một đạo tàn ảnh hiện ra tại chỗ hắn đứng. Hắn vũ động thanh Lôi thương một lần nữa chợt tiến về phía Tiêu Viêm đang ở xa xa nhanh như chớp giật.
– Lôi Xà Vũ!

Xuy xuy xuy…

Từng đạo tàn ảnh trên thân trường thương hiện lên giữa không trung nhưng t Tiêu Viêm vẫn nhanh chóng tránh né thương pháp sắc bén của Linh Tuyền.

Nhìn thấy thân pháp huyền diệu của Tiêu Viêm, mắt Linh Tuyền thoáng hiện hàn ý. Bàn tay mạnh mẽ đánh lên chuôi thương làm nó đột nhiên xuất hiện xung lực khủng khiếp, trực tiếp làm cho Lôi thương như nỏ cứng bắn mạnh ra. Không gian xung quanh lập tức vỡ vụn tạo thành một cái khe đen nhánh.

Xuy…

Trường thương nhanh như chớt lướt đi, nhưng khi tưởng chừng như sắp đánh trúng lồng ngực Tiêu Viêm thì hỏa diễm từ bàn tay Tiêu Viêm dữ dội tuôn ra, mạnh mẽ nắm chặt thân thương, đem kình lực đẩy tới trước đánh tan xung lực kia. Bàn tay mạnh mẽ nắm chặt trường thương bẻ nó gãy lìa. Trường thương hóa thành vô số ngân xà, cuối cùng dưới vô số hỏa diễm đang bốc lên hóa thành hư vô.
– Thương thuật chỉ được cái đẹp mã! Vô dụng!

Trường thương của Linh Tuyền trực tiếp bị một chưởng của Tiêu Viêm phá hủy, trên gương mặt Tiêu Viêm hiện lên vẻ cười lạnh. Thương pháp quả thật rất nhanh nhưng khi linh hồn lực của hắn bao phủ xuống thì căn bản không hề có tác dụng.

Trường thương bị hủy, sắc mặt Linh Tuyền rốt cuộc kịch biến, thân hình trong nháy mắt lui ra. Trong lúc thối lui, hai hay hắn kết xuất thủ ấn nhanh như chớp. Thủ ấn quen thuộc này Tiêu Viêm cũng biết, chính là Đế Ấn Quyết.
– Thiên Hỏa Tam Huyền Biến – Đệ nhất biến!

Trong lòng Tiêu Viêm cười lạnh, lấy thực lực hiện tại của hắn, muốn thi triển Thiên Hỏa Tam Biến thì chỉ trong chốc lát mà thôi. Đệ nhất biến, hắn sớm đã luyện đến lô hỏa thuần thanh. Nguồn: http://truyenyy.vn

Quát lạnh một tiếng, khí thế của Tiêu Viêm đột nhiên tăng vọt rồi nhanh chóng vượt qua trình độ của Linh Tuyền. Thân hình hắn chợt lóe, ngân mang chớp động quỷ dị hiện ra trước mặt Linh Tuyền, hàn ý đen kịt trong mắt chớp động.
– Khai Sơn Ấn!

Tốc độ của Tiêu Viêm khiến Linh Tuyền chấn động tâm thần, thủ ấn vừa hoàn thành, chợt đánh mạnh ra một chưởng.

– Ta cho ngươi Khai Sơn…!!!

Bàn tay Linh Tuyền vừa mới đưa ra, Tiêu Viêm mạnh mẽ tung ra một quyền hung hăng oanh kích lên trên, hỏa diễm xanh biếc dữ dội tuôn ra.

Đối với Khai Sơn Ấn, Tiêu Viêm vô cùng quen thuộc, biết Thủ ấn này có nhược điểm nên một quyền này của hắn cực kỳ xảo diệu oanh kích tại nơi lực lượng Thủ ấn phân tán yếu nhất.
– Thình thịch!

Hỏa diễm đầy trời, cổ tay Linh Tuyền vang lên tiếng “răng rắc” thật nhỏ, trên trán cũng đầy mồ hôi lạnh.

Bất quá, tố chất tâm lý của Linh Tuyền quả nhiên không kém. Mới vừa rồi, bị Tiêu Viêm phản kích mạnh mẽ, cước bộ liên tiếp lui về sau, bàn tay một lần nữa biến ảo ra Thủ ấn. Tiếc là Thủ ấn còn chưa kết xong thì hỏa diễm lại chợt một lần nữa xuất hiện kềm chế tay hắn rồi.
– Thương pháp diễm lệ, kết ấn chậm chạp, đấu khí phù phiếm. So với dự đoán của ta, ngươi còn kém quá xa! Thật khiến cho ta thất vọng!

Bàn tay nắm chặt thủ chưởng của Linh Tuyền, Tiêu Viêm chậm rãi lắc đầu, ánh mắt có chút thương hại nhìn sắc mặt trắng bệch của tên Thống lĩnh này.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Vũ Thần Chúa Tể

Chương 1109: Không chịu nổi một kích


“Vũ Vương vô địch , nhưng không phải chỉ là nói suông .” Hồ Cảnh Hoa khoan thai nói ra .

Đổi thành Thiên La hoàng triều thập kiệt đứng đầu ở chỗ này , vậy hắn khẳng định chỉ có chịu phục phân , nhưng Đỗ Thanh Thành ?

Nghe đồn ở thập kiệt bên trong chỉ là bài danh thứ bảy , cũng dám tự xưng vô địch ? Vũ Vương bên trong không ai có thể ngăn cản ?

thật là hơi quá , liền một cái bài danh thứ bảy đều dám nói thế với , đem bọn họ những thứ này hắn Hoàng Cấp thế lực thiên tài đưa vào chỗ nào ?

Đỗ Thanh Thành xem Hồ Cảnh Hoa một cái , lộ ra một tràn đầy nở nụ cười trào phúng , nói: “Ngươi không phục ?”

Lời thừa , đương nhiên không phục!

Đừng nói Hồ Cảnh Hoa , hai gã khác nam nữ cũng là vẻ mặt khó chịu , ngươi một cái thập kiệt bên trong bài danh thứ bảy , kém chút đệm mặt hàng , lại không phải thứ nhất , liền ba vị trí đầu cũng không tính là , ở chỗ này kiêu ngạo cái gì ?

Coi là sinh ra tự Thiên La hoàng triều cũng không lên sao? Thiên La hoàng triều rác rưởi , không đồng dạng vẫn là rác rưởi , sẽ không biến thành bảo thạch .

“Đương nhiên không phục!” Hồ Cảnh Hoa hừ lạnh , hắn sau này có một cơ hội trở thành Võ Hoàng , đối phương cũng là một cơ hội trở thành Võ Hoàng , không có người nào so với ai khác cao quý .

“Các ngươi cũng không phục ?” Đỗ Thanh Thành nhìn về phía hai người khác .

“Hừ!” Hai người này đồng dạng lộ ra rất cao ngạo , Thiên La hoàng triều là so với bọn hắn chỗ thế lực mạnh, nhưng không phải nói Thiên La hoàng triều đi ra võ giả , liền nhất định mạnh hơn bọn họ .

“Ha hả , xem ra chư vị cũng không phục , cũng tốt , không phục nói , lại động thủ đi , Bản thiếu chuyến này xem , chính là muốn mở Yêu Kiếm truyền thừa , dò xét ra Yêu Kiếm truyền thừa chân chính bí ẩn , bọn ngươi xem vậy cũng giống như ta , như vậy vừa lúc cho ta xem xem , cùng Bản thiếu cạnh tranh , đến đều là cái gì phế vật .” Đỗ Thanh Thành cười nhạo nói ra , không chút nào cho này ba tên thiên kiêu mặt mũi .

Hồ Cảnh Hoa ba người tức khắc giận dữ , bỗng đứng lên , “Ngươi nói cái gì ? Nói ai là phế vật ?”

Đỗ Thanh Thành cười nhạt: “Ba vị chẳng những phế vật , lỗ tai cũng không dễ dùng lắm , Bản thiếu nói chính là các ngươi ba vị , chẳng lẽ các ngươi nghe không hiểu sao? Ha hả , chỉ bằng ba người các ngươi , ở ta Thiên La hoàng triều , cho Bản thiếu xách giày cũng không xứng .”

Bạch!

Hồ Cảnh Hoa ba người đồng thời giận dữ , tức giận không thôi .

Gia hỏa này cũng quá kiêu ngạo , đúng bọn họ thừa nhận Thiên La hoàng triều cường đại , nhưng là không cần phải lớn lối như thế đi.

” Được, tốt, hôm nay ta Hồ Cảnh Hoa liền phải xem thử xem , các hạ đến có tức giận gì nói lời này , đến, chúng ta đi ra sân , nhìn một chút các hạ là hay không có can đảm ta nhất chiến .” Hồ Cảnh Hoa nộ khí đằng đằng nói.



— QUẢNG CÁO —

Đỗ Thanh Thành khu khu lỗ tai , nói: “Lời thừa quá nhiều , đối phó ngươi , không cần đi ra bên ngoài , ở chỗ này liền có thể , đúng hai người các ngươi có thể một khối bên trên, cũng tiết kiệm ta từng cái đối phó .”

“Ngươi , lớn mật!”

Ba người tức đến nổi điên , một người đối phó bọn hắn ba cái , hơn nữa còn ưu tai du tai ngồi ở đó một bên, đây cũng quá được cấp kiêu ngạo .

Hứa Vọng cũng xem kích động , hắn chính là ước gì Đỗ Thanh Thành cho mình báo thù , dĩ nhiên là đối phương càng mạnh càng tốt .

Thế nhưng , này ba người khác , cũng là Hoàng Cấp thế lực thiên tài , tuy là không biết có phải hay không là tông tử a , Thánh Tử này một cấp bậc , nhưng xem khí thế liền cực kỳ phi thường , mạnh hơn chính mình phía trên quá nhiều , Đỗ Thanh Thành lấy một địch ba , có phải hay không quá khinh thường ?

Hàn Lập còn lại là cười nhạt ngồi ở đó một bên, thưởng thức trà , đầy hứng thú hình dạng , dường như không có chút nào khẩn trương .

“Hồ Cảnh Hoa , ba người chúng ta phế tiểu tử này , nhìn hắn còn rầm rĩ không kiêu ngạo!” Tên còn lại Lưu Văn Thanh cả giận nói .

“Khỏi cần , một mình ta là đủ , trước hết để cho ta Hồ Cảnh Hoa , lĩnh giáo người này cao chiêu .”

Thương 1 tiếng , Hồ Cảnh Hoa trong tay xuất hiện một thanh trường thương , trường thương nơi tay , cả người khí thế đột nhiên biến , oanh , phảng phất có một đạo sắc bén thương khí phóng lên cao , dường như muốn đem này nóc nhà đều có thể chọc .

Mang thương nơi tay , Hồ Cảnh Hoa cả người trong nháy mắt như là trở thành một thanh cao ngất trường thương , nhắm thẳng vào trời xanh , hắn vận chuyển chân nguyên , quán thâu ở thiết thương trong , thoáng chốc thiết thương ông ông tác hưởng , sau đó chợt quét ngang ra , oanh 1 tiếng , thương mang hóa thành một đầu gầm thét cự lang đánh phía đối phương , kinh thiên động địa .

Một chiêu này vừa ra , thiên địa biến sắc , Hứa Vọng chỉ cảm thấy lay động thân hình , ở thương phong quét ngang xuống cơ hồ không đứng được , thân thể giống như trong bão táp thuyền buồm một dạng tùy thời huỷ diệt , tức khắc sắc mặt đại biến .

Quá mạnh, một thương này lần, hắn sự khó thở , nếu như đối thủ là hắn , hắn có lẽ một kích phía dưới, sẽ trọng thương , không có con đường thứ hai có thể đi .

Đây chính là Hoàng Cấp trong thế lực thiên tài đứng đầu sao?

Hứa Vọng hoảng sợ , nhưng này Đỗ Thanh Thành nhưng ngay cả vũ khí cũng không có rút ra , y nguyên ngồi ở đó , tay phải cách không một trảo , chợt mò xuống .

“Toái!”

Một tiếng ầm vang , súng kia mang biến thành cự lang trong nháy mắt bị một cổ vô hình lực lượng cầm cố tại trong hư không , một hư vô bàn tay , cầm cự lang , sau đó dùng sức bóp một cái , cự lang hư ảnh ầm ầm nổ tung .

“Trở về!”



— QUẢNG CÁO —

Tay phải đón lấy một vòng nhất chuyển , nổ tung thương mang như hàn tinh vạn điểm , lấy càng nhanh chóng độ nổ bắn ra lùi lại .

Đinh đinh đang đang!

Tia lửa văng gắp nơi trong , Hồ Cảnh Hoa cầm thiết thương thổ huyết bay ngược , một đường đấu đá lung tung , đem Hàn Lập phòng khách vách tường đều đụng phá , ngã tại bên ngoài trong vườn hoa .

“Không chịu nổi một kích .” Đỗ Thanh Thành bĩu môi , mặt mang cười nhạo .

Cái gì ?

Hoàng Cấp thế lực thiên tài lại bị một chiêu đánh lui ? Mấy người đại chấn , cả đám trợn mắt há mồm .

“Hai người các ngươi còn muốn lên sao ?” Đỗ Thanh Thành cười nhạt , nhìn về phía chậm văn rõ ràng hai người , trong ánh mắt toát ra hí ngược vẻ .

Chậm văn rõ ràng cùng nàng kia liếc nhau , thân hình đột nhiên động , rầm rầm , hai cổ khí thế đáng sợ theo trên người hai người bạo phát , trong khoảnh khắc đem hai người làm nổi lên như là hai vị Chiến Thần , đáng sợ kình khí cuồn cuộn lần, toàn bộ phòng khách soàn soạt rung động , tùy thời muốn nổ tung .

Hai người khí thế nhảy lên tới cực hạn sau , phút chốc động thủ , nhất tề oanh kích mà tới.

Chậm văn rõ ràng là cầm quyền mà phát động , đấm ra một quyền , trời long đất lở , Hứa Vọng chỉ cảm thấy ngực khó chịu , phải đương trường thổ huyết , còn cô gái kia thì thân hình mờ ảo , lóe lên phía dưới, lại xuất hiện sau lưng Đỗ Thanh Thành , một cước đạp ra ngoài , như thiên ngoại phi tiên , mênh mông vô tung .

“Ha hả , này chính là các ngươi hai người thực lực ? Cũng không so với trước kia cái kia mạnh hơn thiếu sao!”

Đỗ Thanh Thành cười nhạt , ở hai người sắp đánh trúng hắn trong nháy mắt , chợt xuất thủ .

Hưu!

Thân thể hắn đột nhiên theo biến mất tại chỗ , sau đó lại xuất hiện ở chậm văn rõ ràng phía trước , một quyền liền đập tới .

“Thật nhanh thân pháp!” Chậm văn rõ ràng kêu lên một tiếng đau đớn , sắc mặt đại biến , hắn không nghĩ tới Đỗ Thanh Thành tốc độ thật không ngờ cực nhanh , lay động thân hình phía dưới, hắn thậm chí ngay cả thân ảnh đều không bắt được , đối phương lại đã xuất hiện ở trước mặt hắn .

Bất quá, hắn dù sao đến từ Hoàng Cấp thế lực , thân phận bất phàm , trong nguy cơ mặc dù kinh hãi nhưng không loạn , cũng chưởng làm kiếm , hướng Đỗ Thanh Thành tước đi qua , chưởng duyên có kiếm quang lưu động , tản mát ra ngập trời kiếm ý .

Hắn đến cướp đoạt Yêu Kiếm truyền thừa , tự nhiên trên kiếm đạo có không nhỏ tạo nghệ , lại thêm hắn huyết mạch chi lực , thuận tay chưởng kiếm cũng không so với bình thường Vương Binh đến yếu, uy lực vô hạn .

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.