– Diệp Mặc, em có chút nhớ Lạc Nguyệt thành rồi… Lúc nào chúng ta có thể
quay về đó?
Tống Ánh Trúc nghe được Diệp Mặc nói 'Mặc Nguyệt chi thành', đột nhiên nhớ tới
Lạc Nguyệt thành lúc xưa.
Diệp Mặc phải rời khỏi Phỉ Hải, loại cảm giác nhớ nhung này càng trỗi dậy
trong cô. Không có Diệp Mặc, cô cảm giác rất trống rỗng. Dù cho Diệp Mặc không
có thời gian ngày nào cũng ở cùng một chỗ, thì cũng nên để cô biết hắn vẫn
luôn ở bên cạnh là tốt rồi.
Diệp Mặc nắm chặt tay Tống Ánh Trúc, hắn bỗng nhiên hiểu rõ ý tứ của Tống Ánh
Trúc, cô không phải nhớ Lạc Nguyệt thành, cô chính là không muốn rời khỏi hắn.
Hắn không dám nhắc tới Ức Mặc, Tống Ánh Trúc thoạt nhìn rất kiên cường, nhưng
đôi khi cô lại yếu đuối hơn so với Tô Tĩnh Văn và Diệp Lăng.
– Ánh Trúc, anh hứa với em, anh sẽ nhanh chóng trở về bên em, đem bọn em đi.
Sau khi tu vi của chúng ta cao hơn, chúng ta có thể trở lại Lạc Nguyệt thành
rồi. Kỳ thực anh cũng rất nhớ nơi đó.
Diệp Mặc thanh âm trầm thấp xuống.
Hắn tuy rằng nói như vậy, nhưng hắn biết, rất khó để trở lại Lạc Nguyệt thành.
Hắn chỉ cần nhìn quảng đường từ Bắc Vọng Châu đi Nam An Châu đã biết khó khăn
đến nhường nào rồi. Coi dù hắn tu luyện tới Hóa chân thì làm sao? Truyền Tống
Trận cấp chín cũng chỉ có thể chuyên chở ở cự ly Vô Tâm hải thôi
Lúc trước Truyền Tống Trận từ Tiểu thế giới đến Lạc Nguyệt, Diệp Mặc rất hoài
nghi có phải do tu sĩ Tu Chân giới bố trí hay không. Coi dù là tu sĩ Tu Chân
giới bố trí, những tu sĩ đó năng lực đúng là phi thường, hắn có thể làm được
không?
Diệp Lăng đã ở chỗ này, nhưng hắn còn có một người em trai là Diệp Tử Phong ở
bên đó nữa. Diệp Lăng tuy rằng chưa từng nói qua, thế nhưng Diệp Mặc cảm thấy
cô rất nhớ người anh hai đó, chỉ là không muốn nói ra mà thôi.
Giờ khắc này hắn thậm chí nhớ tới Vân Băng, cô giáo lạnh lùng kiều diễm, hiện
tại không biết thế nào rồi? Còn có Văn Đông, lý tưởng của nàng thực hiện được
chưa? Căn nhà ở Ninh Hải có còn hay không? Bọn người Hứa Bình như thế nào rồi?
Cái tên Đông Phương Vượng kia có thể biến thành con thiêu thân hay không?
Hoàng Ức Niên hẳn là có thể ngăn chặn được gã chứ?
Còn có Tăng Chấn Hiệp, Hàn Tại Tân, Tiêu Lôi, chị Nhan, Du Nhị Hổ, Úc Diệu
Đồng, Thi Tu…
Vô số khuôn mặt quen thuộc chậm rãi hiện ra trong đầu Diệp Mặc, Diệp Mặc bỗng
nhiên cảm giác có chút thương cảm, bao nhiêu năm nữa hắn mới có thể trở lại
Lạc Nguyệt thành, trở lại Ninh Hải, chỉ là những năm sau, bọn họ có còn tồn
tại nữa hay không?
Người cuối cùng đọng lại trong đầu hắn dĩ nhiên là một người thiếu nữ mười bảy
mười tám tuổi, đó là Lạc Huyên. Diệp Mặc giờ mới phát hiện, hắn tuy rằng vẫn
không nhớ thương người con gái này, thế nhưng hình bóng của nàng lại nằm trong
đầu hắn.
Cô là người cùng hắn nhảy từ tầng mười hai xuống, có thể khiến Diệp Mặc nhớ kỹ
nàng đó chính là một câu nói của nàng
– Em chỉ không muốn anh Diệp lại thất vọng một lần nữa mà thôi.
Chỉ như vậy không hơn?
– Có thể mình đã nợ cô ấy
Diệp Mặc thì thào tự nói một câu.
Hắn nói hắn nợ Lạc Huyên không phải là quá khoa trương, hắn có được thế giới
Trang vàng cũng là nhờ Lạc Huyên mới có được nó. Nếu như không có Lạc Huyên,
hắn không có khả năng có thế giới Trang vàng. Hơn nữa ba tờ giấy vàng tạo nên
thế giới Trang vàng là do Lạc Huyên cho hắn hai tờ.
Cô thậm chí lừa gạt hai sư tỷ tình như chị em, phần tình cảm này, tuy rằng lúc
đó hắn và Lạc Huyên hai người đều không cảm thấy, thế nhưng hiện tại Diệp Mặc
rõ ràng cảm nhận được.
Lúc trước khi Lạc Huyên mất tích tại Song Thạch Nhai, hắn đã đi tìm nhiều lần,
thế nhưng vẫn không tìm được.
Thế giới Trang vàng rất có tác dụng đối với hắn. Nếu như không có thế giới
Trang vàng, hắn không biết đã chết bao nhiêu lần rồi. Nếu như không có thế
giới Trang vàng, hắn không có 'Tam sinh quyết', cũng không có khả năng đi tới
ngày hôm nay. Có thể nói hắn có ngày hôm nay có liên quan tới tấm chân tình
của Lạc Huyên lúc trước.
Mà ngay cả thi thể Lạc Huyên hắn cũng không tìm được, Diệp Mặc thở dài một
tiếng, tâm tình nhớ đến Lạc Huyên.
Cảm nhận được sự trầm mặc và cô đơn của Diệp Mặc, Tống Ánh Trúc ôm chặt Diệp
Mặc, ôm lấy cánh tay hắn rồi thấp giọng nói rằng:
– Anh đang lo lắng chuyện gì sao?
Nghĩ đến việc sắp rời xa nhau, Diệp Mặc bỗng nhiên giãn lông mày, đem toàn bộ
tâm tư phiền muộn để qua một bên, kéo Tống Ánh Trúc nói rằng:
– Ánh Trúc, em yên tâm, anh nhất định sẽ nhanh chóng mang bọn em cùng đi. Em
ở chỗ này tu luyện cho tốt, đừng lo lắng cho anh.
Đây đã là lần thứ ba hắn nói câu này với Tống Ánh Trúc rồi, Diệp Mặc quyết
tâm, hắn nhất định phải thành lập một nơi thuộc về chính mình, sau đó đem
những người mình yêu thương ở cùng một chỗ, không bao giờ bôn ba đây đó, không
bao giờ phiêu lưu nữa.
– Vâng, em tin anh.
Tống Ánh Trúc cũng vứt bỏ vẻ u sầu, cô muốn Diệp Mặc lúc rời đi cũng vui vẻ.
– Ánh Trúc, anh phải đi rồi, không quay về tạm biệt mấy người Tĩnh Văn nữa,
em nói với mọi người, anh rất mau sẽ trở lại…
Diệp Mặc rất muốn nhìn thấy Diệp Lăng và Tô Tĩnh Văn rồi mới đi, thế nhưng hắn
biết khó nhất chính là giây phút chia tay. Hắn vốn đi ra ngoài nhiều nhất chỉ
một năm rưỡi, nhưng lần này đi Nam An Châu còn không biết bao lâu.
Tô Tĩnh Văn và Diệp Lăng đều đang nỗ lực tu luyện, lúc này đối mặt với việc
chia tay hắn, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của các nàng. Đối với Diệp
Mặc mà nói, tốc độ tu luyện của các nàng càng nhanh càng tốt.
Tống Ánh Trúc hiểu rõ ý Diệp Mặc, cô gật đầu dịu dàng nói rằng:
– Linh thạch còn đủ không? 'Mặc Nguyệt' hiện tại có rất nhiều linh thạch, hay
anh trở về lấy một ít linh thạch?
Diệp Mặc cảm nhận được cái loại dặn dò ấm áp này, nhưng hắn lắc đầu. Hắn hiện
tại có khoảng một trăm triệu linh thạch. Hơn nữa Mặc Nguyệt cũng chỉ có hơn
một trăm triệu linh thạch mà thôi, trong đó một trăm triệu chính là tiền bồi
thường mà 'Hiệp hội thương nghiệp Dương Hải' mang tới. 'Hiệp hội thương nghiệp
Dương Hải' sau khi xuất ra một trăm triệu linh thạch, hầu như đã trở nên nghèo
rồi.
Hai người đều không nói thêm gì nữa, chỉ hưởng thụ loại cảm giác yên tĩnh này.
Mặc dù tiếng ồn ở đây không khác gì ngoài đường cái, thế nhưng hai người đều
cảm giác được sự yên lặng đến từ ở sâu trong nội tâm.
Một trận thanh âm ầm ĩ cắt đứt cảm giác yên tĩnh này của hai người, Diệp Mặc
ngẩng đầu, đã phát hiện một nam một nữ bị ba gã tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bao vây.
Trong hai người người bị bao vây kia, tên đàn ông là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, còn
người phụ nữ dường như vừa Trúc Cơ, hơi thở còn có chút chưa ổn định.
Lúc này một nam một nữ bị chặn lại kia trên mặt đều có chút hoảng sợ, hiển
nhiên cũng không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
Điều khiến Diệp Mặc kinh ngạc chính là, hắn nhận ra người phụ nữ kia. Chính là
Vu Vũ Yến, là người hắn gặp ở thị trấn Từ Tây khi lần đầu tiên hắn đến Tiểu
thế giới. Đây là một người phụ nữ mưu mô, hơn nữa rất lợi thế. Diệp Mặc luôn
không có thiện cảm với cô ta, lúc trước cô ta còn định dùng Diệp Mặc làm người
chịu tội thay, chỉ là Diệp Mặc chưa kịp để cô hành động thì đã rời đi mà thôi.
– Là anh? Diệp Mặc…
Vu Vũ Yến trong lúc hoảng sợ đã nhận ra Diệp Mặc, vui mừng kêu một tiếng, thế
nhưng đảo mắt liền nghĩ tới quan hệ giữ cô và Diệp Mặc, sự vui mừng trong mắt
liền biến mất. Thế nhưng cái loại khát vọng được người khác giúp đỡ vẫn còn
đang hiện rõ như cũ.
Đứng ở góc độ của Diệp Mặc, hắn sớm đã không so đo tính toán với Vu Vũ Yến nữa
rồi. Thế nhưng người phụ nữ này lúc trước không ngừng tính kế với hắn, giờ bảo
hắn ra tay giúp thì cũng không có khả năng.
– Đừng có đứng đấy mà Diệp Mặc, Mặc Diệp gì hết, bố mày mặc kệ hắn là ai,
ngày hôm nay ai tới cứu tụi mày đều phải nhừ tử.
Trong ba gã tu sĩ Trúc Cơ cản đường, có một gã tu sĩ Trúc Cơ tầng chín mắt
lạnh lùng nhìn chằm chằm Vu Vũ Yến nói, thậm chí ngay cả đầu cũng không ngẩng
lên nhìn một cái.
“Hừ!” Tống Ánh Trúc nghe tên tu sĩ Trúc Cơ nói năng lỗ mãng với Diệp Mặc, lập
tức hừ lạnh một tiếng, sắc mặt có chút không được tốt.
– Thật lớn tiếng đấy…
Tên tu sĩ Trúc Cơ vừa nói kia nghe thấy Tống Ánh Trúc hừ lạnh, lập tức quay
đầu lại nói, đồng thời ngẩng đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn Tống Ánh Trúc. Ý gã
là nói, không ngờ có người dám đứng một bên hừ lạnh.
Chỉ là gã còn chưa hoàn toàn nói ra, đã bị hai tên đồng bọn bên cạnh kéo lại.
Hai tên đồng bọn kéo tên tu sĩ Trúc Cơ đến phía sau, sau đó khom lưng chín
mươi độ làm lễ với Tống Ánh Trúc
– Vãn bối Chu Trường Điền ra mắt Tống tiền bối 'Mặc Nguyệt'…
Tên tu sĩ Trúc Cơ kia vốn không biết vì sao bị kéo về phía sau, đang chuẩn bị
chất vấn, lại nghe thấy hai chữ 'Mặc Nguyệt', lập tức nuốt xuống những lời sắp
sửa nói ra. Gã đang nghĩ về những lời mình vừa nói lúc nãy, sắc mặt nhất thời
trở nên tái nhợt.
– Ba người tụi mày thật ra rất uy phong nha, ai cho tụi mày lá gan gây sự ở
Phỉ Hải? Hiện tại cút ra khỏi Phỉ Hải cho tôi, bằng không tụi mày vĩnh viễn
cũng không cần đi ra nữa.
Lại một thanh âm lạnh lùng từ bên ngoài truyền đến.
Âm thanh sau khi nói xong, đi tới trước mặt Diệp Mặc khom lưng thi lễ giống
như người tu sĩ Trúc Cơ lúc này
– Chủ phủ thành Phỉ Hải Vương Địch ra mắt Diệp Hội chủ…
Ba gã tu sĩ Trúc Cơ nghe được Vương Địch nói như vậy, nhất thời sắc mặt trắng
bệch như người chết. Bọn họ loại tiểu nhân vật này, coi như là gây sự, Vương
Địch loại đại nhân vật này cũng sẽ không thèm quan tâm. Thế nhưng thật không
ngờ, ngày hôm nay Vương quản sự thành Phỉ Hải lại quan tâm đến chút việc nhỏ
ấy.
Chờ một chút, ba gã tu sĩ Trúc Cơ lúc này mới phản ứng kịp, Vương Địch đều
phải hành lễ với người thanh niên kia, hắn và Tống Ánh Trúc 'Mặc Nguyệt' lại ở
cùng một chỗ, hơn nữa Vương quản sự cũng gọi hắn là Diệp Hội chủ, lại liên
tưởng đến người phụ nữ vừa rồi kia cũng gọi hắn là Diệp Mặc.
Ba gã tu sĩ Trúc Cơ dù là heo, cũng biết người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này
là ai rồi, chính là Hội chủ 'Mặc Nguyệt' thần bí – Diệp Mặc, người mà căn bản
bọn họ không thể chọc vào.
– Thì ra là Vương quản sự, thực sự là vinh hạnh nha.
Diệp Mặc ôm quyền lộ ra dáng tươi cười, tuy rằng hắn rất chán ghét tên Vương
quản sự này, thế nhưng hắn đi rồi 'Mặc Nguyệt' vẫn còn đó. Đối với quản sự
thành Phỉ Hải, không nên đắc tội vẫn hơn.
Song hắn cũng hiểu rõ, cái tên Vương quản sự này hẳn là sau khi biết hắn liền
lập tức tới đây.
– Có thể nhìn thấy Diệp Hội chủ là vinh hạnh cho tôi, Diệp Hội chủ, ba người
ngu ngốc này xử lý như thế nào, xin anh cứ nói.
Vương Địch tuy rằng biết Diệp Mặc không đắc tội gã bởi vì gã chính là quản sự
thành Phỉ Hải, thế nhưng gã cũng biết Diệp Mặc nếu muốn bóp chết gã cũng rất
dễ. Phía sau lưng hắn là Vọng Nguyệt tông, hơn nữa Vọng Nguyệt tông còn phái
một gã tu sĩ Hư thần đến trông nom 'Mặc Nguyệt', mục đích chính là chống lưng
cho 'Mặc Nguyệt'.
Diệp Mặc lắc đầu, đối với người như thế hắn căn bản đề không có hứng thú làm
gì.
– Tụi bây còn chưa cút.
Vương Địch nhìn ba gã tu sĩ Trúc Cơ quát lớn một tiếng, sau đó nói với Vu Vũ
Yến:
– Cô gái này, nếu có gì cần giúp đỡ cứ việc nói.
Gã cho rằng Vu Vũ Yến quen Diệp Mặc, đang muốn lấy lòng Vu Vũ Yến một chút,
cũng là lấy lòng Diệp Mặc.
Vu Vũ Yến lắc đầu, sau đó cắn môi đi tới trước mặt Diệp Mặc thấp giọng nói:
– Cảm ơn anh ra tay giúp đỡ, xin lỗi trước đây…
Thanh âm của xô càng nói càng nhỏ, cuối cùng chính cô ta cũng không biết nói
cái gì, chỉ xoay người bỏ chạy, ngay cả tên đồng bọn cũng không gọi đi theo.
Vương quản sự không biết chuyện là như thế nào, đương nhiên sẽ không nói thêm
cái gì.
Diệp Mặc càng sẽ không đi quan tâm chuyện Vu Vũ Yến, hắn tạm biệt Vương quản
sự, trực tiếp dẫn theo Tống Ánh Trúc đi về phía Truyền Tống Trận.