Tên tu sĩ Trúc Cơ kia đưa Diệp Mặc vào bên trong, sau khi giúp Diệp Mặc làm
xong thủ tục thuê phòng riêng, lại có một mỹ nữ cực đẹp dẫn Diệp Mặc đi tới
một căn phòng riêng đắt nhất.
Sau khi tới căn phòng riêng, Diệp Mặc mới biết được vì sao căn phòng riêng này
đắt nhất, tuy rằng vị trí chưa được tính là tốt nhất, nhưng lại hết sức xa
hoa. Toàn bộ bên trong chẳng những có Tụ Linh Trận cao cấp, còn có đủ loại
linh quả, và một ít nữ tu mặc quần áo rất bốc lửa. Ngoại trừ những thứ này,
thậm chí còn có một chiếc giường lớn màu hồng phấn.
Nếu nói đây là một căn phòng riêng trong hội đấu giá, còn không bằng nói đây
là một căn phòng riêng chốn lầu xanh.
Tuy nhiên vị trí căn phòng này chưa phải tốt nhất, hiển nhiên đây là căn căn
phòng riêng đắt nhất, nhưng không phải tốt nhất.
Hiển nhiên chỗ này thích hợp nhất với cách ăn mặc bây giờ của Diệp Mặc, Diệp
Mặc vốn sợ bị người khác nhận ra, nếu không cũng sẽ không giả bộ khó bị tiếp
cận như vậy. Hắn phất tay nói với những nữ tu có tướng mạo không tầm thường
đang đứng cạnh đó
– Các cô có thể đi ra ngoài, nơi này không cần các cô phục vụ, không nên quấy
rầy tôi nghỉ ngơi.
Giọng điệu lạnh lùng, không có chút tình người nào.
Tuy rằng những nữ tu kia có chút uất ức, nhưng cũng không dám tiến lên nói
chuyện, một đám chỉ có thể thi lễ xong liền rời khỏi căn phòng
Diệp Mặc đợi những nữ tu đó sau khi rời đi, lúc này mới kiểm tra tình hình bên
trong phòng riêng này. Ở đây có thể vừa xem toàn bộ tình hình hội đấu giá, hơn
nữa nơi này còn có trận pháp phòng ngự thần thức cao cấp, không có trận pháp
theo dõi, cho nên hội đấu giá lần này được coi như là quang minh. Diệp Mặc yên
lòng, thời gian còn lại hắn ngồi xuống tu luyện.
…
– Cậu nói là một gã khoảng hơn hai mươi tuổi? Sắc mặt tái nhợt, hơn nữa rất
lạ mặt?
Ở trong một căn phòng xa hoa giống vậy, một gã đàn ông Nguyên Anh hậu kỳ cau
mày, đang hỏi tên tu sĩ Trúc Cơ vừa rồi thu của Diệp Mặc một trăm ngàn linh
thạch.
– Đúng vậy, dường như một trăm ngàn linh thạch kia đối với hắn căn bản cũng
không đáng gì. Hắn tùy ý liền đem ra trả. Hơn nữa, sau khi hắn vào phòng riêng
đã đuổi những nữ phụ vụ ra ngoài.
Tên tu sĩ Trúc Cơ kia kính cẩn trả lời, nói xong, gã lại bổ sung một câu
– Có nên cử người đi tìm hiểu một chút hay không?
Tu sĩ Nguyên Anh kia trầm mặc một lát, sau đó khoát tay nói:
– Không cần, hắn là tới tham gia hội đấu giá, chúng ta tổ chức hội đấu giá đã
nhiều năm như vậy, tu sĩ gì đều đã gặp qua. Chỉ cần hắn an phận thủ thường thì
không cần đi tìm hiểu, nếu hắn có hành động gì. Lại càng không cần tìm hiểu.
Loại tu sĩ này, giỏi lắm thì cũng chỉ có nhiều linh thạch mà thôi.
– Vâng.
Tên tu sĩ Trúc Cơ kia vội vàng trả lời, nói xong, gã cúi đầu lui ra khỏi
phòng. Gã đương nhiên hiểu được lời của người tu sĩ Nguyên Anh nói. Nhiều nhất
chỉ có nhiều linh thạch mà thôi. Bởi vì tại hội đấu giá này, căn phòng riêng
cao cấp nhất không phải căn phòng đắt nhất, loại căn phòng riêng cao cấp này
nhất định phải là người có thân phận mới có thể vào ở. Loại người không có bất
kỳ thân phận nào như Diệp Mặc, chỉ có nhiều linh thạch thì chỉ có thể ở phòng
đắt nhất thôi, muốn ở phòng cao cấp nhất ư, tuyệt đối không có khả năng.
Mấy tiếng đồng hồ thoáng một cái đã trôi qua, Diệp Mặc mở to mắt, phát hiện
người cũng đã đến khá nhiều.
Diệp Mặc thần thức quét một chút, phát hiện người tham gia hội đấu giá phần
lớn là một số tu sĩ Kim Đan. Cũng có tu sĩ Nguyên Anh, nhưng ít hơn. Về phần
tu sĩ Trúc Cơ, lại không thấy người nào. Phỏng chừng yêu cầu thấp nhất của hội
đấu giá này là tu sĩ Kim Đan.
Lại qua một nén nhang, thời điểm cổng vào hội đấu giá đã đóng cửa, một nữ tu
Kim Đan quần áo nóng bỏng đi lên bàn đấu giá.
Thần thái của người nữ tu lên đài kia khiến Diệp Mặc nhớ tới người phụ nữ chủ
trì mà hắn gặp ở tiểu thế giới, nghĩ đến tiểu thế giới, Diệp Mặc liền nghĩ đến
Mục Tiểu Vận, trong lòng lại cảm thấy vô cùng nhớ thương cô.
Cho đến khi thanh âm của người nữ tu kia đã cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, hắn
mới thở dài, Mục Tiểu Vận sau khi ra khỏi núi Thần Châu, liền không có tin tức
gì nữa.
– Vật phẩm đầu tiên của buổi đấu giá này là một lọ 'Thanh uẩn đan' thượng
đẳng gồm sáu viên. Tác dụng của ‘Thanh uẩn đan' không cần tôi nói ra thì các
vị cũng biết rõ hơn tôi. Hiện tại mức giá khởi điểm của bình đan dược này là
một trăm nghìn linh thạch bậc cao, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn năm
nghìn.
Sau khi thanh âm của người nữ tu hạ xuống, người ngồi phía dưới lập tức ồn ào
lên. Món đồ vật đầu tiên này chính là thứ tất cả tu sĩ Kim Đan đều cần, chỉ
cần là tu sĩ Kim Đan, đều không thể không cần ‘Thanh uẩn đan'.
– Một trăm mười nghìn.
Thanh âm của người nữ tu kia vừa mới hạ xuống, đã có người báo giá.
– Một trăm hai mươi nghìn.
– Một trăm năm mươi nghìn…
Giá cả trong nháy mắt đã vọt tới một trăm năm mươi nghìn, Diệp Mặc trong lòng
thầm than, hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao tu sĩ đều thích đến các thành phố vùng
duyên hải.
Tu sĩ nơi này rất có tiền, so với những tu sĩ hắn gặp trước đây ở những địa
phương khác, giá trị con người căn bản cũng không phải cùng một đẳng cấp, lần
trước hắn ở hội đấu giá phường thị Nam Sơn, linh thạch sử dụng là bậc trung,
mà hiện tại sử dụng lại là linh thạch bậc cao. Mọi người ra giá cũng không
thèm để ý, thậm chí tăng mấy chục nghìn một lần.
Cuối cùng, một lọ ‘Thanh uẩn đan' thượng đẳng được bán ra với cái giá ba trăm
nghìn, cái giá tiền này đã không phải là cái giá mà một tu sĩ Kim Đan bình
thường có thể chấp nhận nổi, tương đương với một viên đan dược là năm mươi
nghìn linh thạch.
Người nữ tu chủ trì buổi bán đấu giá hiển nhiên rất vừa lòng với hiệu quả bán
ra của ‘Thanh uẩn đan', nàng thấy hiện trường đang bị kích động, liền đưa ra
món đồ thứ hai:
– Đây là 'Thái hồng vũ y' một linh khí thượng phẩm, được dùng tơ Thái dực
linh tằm luyện chế ra… Chẳng những năng lực phòng ngự kinh người, hơn nữa
còn có thể buộc vòng quanh dáng người của nữ tu, giá khởi điểm là hai trăm
nghìn linh thạch bậc cao, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn mười nghìn…
Diệp Mặc không có linh giáp phòng ngự, hơn nữa Ánh Trúc và Diệp Lăng đều không
có linh giáp phòng ngự, cái 'Thái Hồng Vũ Y' này thoạt nhìn rất xinh đẹp, cũng
rất nhẹ nhàng. Diệp Mặc cảm thấy thích nó rồi, hắn định mua về, bất kể là Ánh
Trúc hay Diệp Lăng hoặc là Tĩnh Văn cũng có thể mặc.
Nghe được Thái dực linh tằm, Diệp Mặc lập tức liền nghĩ tới 'Vô ảnh” của hắn,
chính xác mà nói, 'Vô ảnh' cũng là một loại tằm, gọi là 'Vô ảnh thao tằm'.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc đem thần thức tìm 'Vô ảnh' trên người, 'Vô ảnh' vẫn
đang ngủ say như cũ, chỉ có điều hiện tại thân thể của nó lại mọc thêm một lớp
tơ mỏng, hơn nữa lớp tơ kia đã hình thành một cái kén tằm khá lớn.
Diệp Mặc thu hồi thần thức, hắn biết chỉ cần 'Vô ảnh' tỉnh lại, năng lực của
nó nhất định sẽ lại nâng cao. Chỉ có điều không biết mỗi lần 'Vô ảnh' ngủ say,
tơ tằm nó nhổ ra có thể luyện chế thành hộ giáp phòng ngự hay không.
Diệp Mặc chỉ mới suy nghĩ một chút mà giá của 'Thái hồng Vũ Y' đã tăng lên tới
ba trăm sáu mươi ngàn linh thạch, Diệp Mặc biết rằng thứ này được rất nhiều nữ
tu yêu thích, căn bản giá không thể thấp, hắn nói thẳng:
– Năm trăm ngàn…
Cái giá tiền hắn hét ra này khiến mọi người đều trầm mặc lại. Năm trăm ngàn
linh thạch bậc cao, cái giá tiền này quả thật không thấp. Hơn nữa người có thể
xuất ra năm trăm ngàn linh thạch bậc cao tuyệt đối không đơn giản.
Hiện trường chỉ yên lặng một lát, liền có một thanh âm vang lên:
– Năm trăm mười ngàn, tôi là Áo Kỳ Long ở thương hội Ngạo Thành, anh bạn kia,
nếu anh còn ra giá cao hơn, vậy tôi sẽ nhường đường, ha ha.
Ý tứ uy hiếp của gã rất rõ ràng, ngoại trừ Diệp Mặc còn có mấy người muốn ra
giá. Nhưng vì câu thương hội Ngạo Thành của Áo Kỳ Long, những người đó lập tức
đè lại ý nghĩ của chính mình.
Áo Kỳ Long là Thiếu chủ thương hội Ngạo Thành, tuy rằng hiện tại mới bốn mươi
tuổi, nhưng tu vi đã là Kim Đan tầng chín.
Diệp Mặc bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm giác rất kỳ quái. Hắn dường như trở
lại cảnh ở phường thị Nam Sơn lúc trước. Giọng điệu của Phí Tứ Giang và Áo Kỳ
Long này không khác nhau là mấy. Thậm chí ngay cả lời nói đều không khác lắm,
cuối cùng cái ụ đá kia hắn không tăng giá nữa. Lúc trước hắn không tăng giá,
không phải vì hắn sợ Phí Tứ Giang, mà là không có linh thạch.
Mà hiện giờ Phí Tứ Giang đã sớm hóa thành xương khô, cái ụ đá kia đã ở trong
thế giới Trang vàng của hắn. Không ngờ hiện tại hắn tới 'Phỉ kỳ đảo' lại gặp
loại người hiếm thấy này, vẫn định uy hiếp hắn như cũ, khiến hắn rời khỏi cuộc
cạnh tranh 'Thái hồng Vũ Y'.
Hắn là Nhị thế tổ giả, nhưng Diệp Mặc biết rằng, Áo Kỳ Long này mới là Nhị thế
tổ thật. Không trách loại tính cách này của y. Bình thường Nhị thế tổ luôn
được người tôn kính, luôn đứng trong cảm giác cao cao tại thượng. Tất cả đều
đã hình thành loại thói quen này. Tuy rằng không tuyệt đối, nhưng loại tính
cách này hình thành là có đạo lý của nó.
Diệp Mặc bỗng nhiên cảm giác có chút buồn cười, hắn ở thời điểm Trúc Cơ, đã
dám trộm đồ của hai gã tu sĩ Hư thần, không cần nói đến hiện tại hắn đã là Kim
Đan tầng năm rồi, nên một Kim Đan tầng chín Áo Kỳ Long vẫn không thể uy hiếp
được hắn. Nếu hắn sợ thương hội Ngạo Thành thì đã không nói chuyện của thương
hội Ngạo Thành ở trong quán rượu rồi.
Nữ tu chủ trì hội đấu giá kia tuy rằng rất không hài lòng thái độ của Áo Kỳ
Long, tuy nhiên cũng không thể làm gì được, dù sao người ta cũng không nói
không cho phép tăng giá.
Diệp Mặc giờ phút này không ngờ nghĩ đến, có một ngày 'Mặc Nguyệt' của mình
cũng làm lớn, thời điểm tổ chức hội đấu giá, nếu có người ở hội đấu giá tiến
lên uy hiếp như vậy, mình nên làm gì đây?
Còn xử lý thế nào? Trực tiếp đá ra bên ngoài. Nếu như không có thực lực này,
'Mặc Nguyệt' cũng đừng nghĩ đến tổ chức hội đấu giá.
– Năm trăm mười ngàn linh thạch bậc cao lần một…
Từ thanh âm của người chủ trì, mọi người ở hội đấu giá đều biết rằng, kẻ ra
giá năm trăm ngàn kia, hẳn sẽ không tăng giá.
– Năm trăm mười ngàn linh thạch bậc cao lần hai…
Thanh âm của nữ tu chủ trì kia đã làm Diệp Mặc giật mình tỉnh lại.
Khóe miệng Áo Kỳ Long đã lộ ra mỉm cười, y biết cái tên nhà giàu mới nổi vô
danh kia sẽ không dám đấu cùng y. Ở căn phòng riêng cao cấp thì sao? Chỉ cần
có linh thạch, ai cũng có thể vào. Nhưng người tiến vào căn phòng riêng giống
như y, cũng không phải có linh thạch là được, nhất định còn phải có thân phận.
Nghĩ đến đây, y vỗ vỗ nữ tu bên người kia nói:
– Anh nói bộ y phục kia của em sẽ là của em, không ai đoạt được.
Nữ tu xinh đẹp ở bên cạnh y, lại kiều mỵ giống như mèo kêu một tiếng, rúc vào
trong ngực của y, hiển nhiên rất là vừa lòng với 'Thái hồng Vũ Y' sắp tới tay.
Diệp Mặc kịp phản ứng căn bản cũng không đợi người nữ tu kia nói lần thứ ba,
trực tiếp hét lên:
– Năm trăm hai mươi ngàn.
Waaa…
Gần như tất cả mọi người đem ánh mắt hoặc thần thức quét về phía căn phòng
riêng của Diệp Mặc, tuy rằng bên ngoài có bảng hiệu là căn phòng riêng cao cấp
đắt nhất, thần thức của người khác không thể quét vào, nhưng cái này không thể
gây trở ngại với các tu sĩ tâm tư thích buôn chuyện. Tất cả mọi người muốn
biết, người dám ra giá năm trăm hai mươi ngàn rốt cuộc là ai. Cũng muốn biết
tu sĩ dám trắng trợn tát vào mặt thiếu công tử thương hội Ngạo Thành là ai.
Không cần nói tu sĩ khác không thể tưởng được, ngay cả nữ tu chủ trì bán đấu
giá kia cũng không nghĩ ra, tu sĩ nhà giàu mới nổi này lại có gan lớn như vậy,
cũng dám giật đồ với Áo Kỳ Long. Cô đương nhiên sẽ không nghĩ đến lai lịch của
Diệp Mặc, nếu lai lịch thật sự rất lớn, cũng sẽ không ở căn phòng riêng đắt
nhất, mà ở trong căn phòng rẻ một chút, nhưng lại cao cấp hơn.
Áo Kỳ Long nghe thấy Diệp Mặc báo giá, lập tức sắc mặt xanh mét, đột nhiên
liền đứng lên.