Không ngờ thật sự có loại gnười gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ? Tu sĩ
Kim Đan tầng tám kia đã quên tình cảnh của mình, ngơ ngác nhìn đường sáng tím
hồng trong chớp mắt lập tức đến. Trong lòng anh ta bỗng nhiên rùng mình một
cái, âm thầm tự nhủ. Ánh đao thật nhanh.
– Không biết trời cao đất rộng…
Tu sĩ Kim Đan tầng chín kia cười lạnh một tiếng, vòng tròn bạch ngọc trong tay
gã lại muốn phóng ra. Nhưng bỗng nhiên gã cảm giác được chân nguyên toàn thân
đã bị kiềm hãm. Không ngờ vòng tròn bạch ngọc của gã không thể kích phát được
hoàn toàn, chỉ có thể kích phát một bộ phận nhỏ sau đó dừng lại.
Sao lại thế này? Tu sĩ Kim Đan tầng chín kia vừa mới nghĩ đến đây, lập tức
hiểu được chân nguyên của gã đã bị trói buộc. Sau khi hiểu được điểm này, gã
lập tức sợ hãi, toàn thân rét run. Gã hiểu rất rõ hậu quả của mình một khi
chân nguyên bị trói buộc. Chỉ cần đối phương chém đao thứ hai xuống trước khi
chân nguyên của gã thoát ra được, không thể nghi ngờ gì gã chắc chắn phải
chết.
Rốt cuộc không lo nghĩ đến việc đã coi thường tên tu si Kim Đan tầng năm bỗng
nhiên lao đến. Tu sĩ Kim Đan tầng chín liên tiếp thi triển biện pháp đốt tinh
huyết, thiêu đốt ba ngụm máu, lúc này khó khăn lắm mới thoát khỏi Huyễn Vân
Thúc Nguyên Đao của Diệp Mặc.
Người tu sĩ này tuyệt đối không phải là Kim Đan tầng năm. Sau khi tu sĩ Kim
Đan tầng chín hiểu được đạo lý này, rốt cuộc không nghĩ tới chuyện lưu lại đối
chiến với Diệp Mặc, ngược lại xoay người bỏ chạy.
Nếu như gã tiếp tục đánh nhau với Diệp Mặc, nói không chừng còn có cơ hội chạy
trốn. Nhưng một khi gã xoay người bỏ chạy, nửa phần cơ hội kia đã bị gã chôn
vùi.
Đao thứ hai của Diệp Mặc đã chém xuống, tu sĩ Kim Đan tầng chín kia chỉ kịp
phóng ra vòng tròn ngăn cản một chút, đã bị ánh đao đầy trời cuốn đi.
Một chiếc nhẫn rơi vào trong lòng bàn tay của Diệp Mặc. Lúc này hắn quay đầu
lại nhìn tu sĩ Kim Đan tầng tám đang kinh ngạc đến ngây người.
Tên tu sĩ Kim Đan tầng tám kia chấn động mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Diệp
Mặc. Khoảng cách xa như thế, hai đao liền giết chết một gã Kim Đan tầng chín?
Cho dù mình đã đánh nhau với tu si Kim Đan tầng chín kia một hồi lâu, chân
nguyên bị hao tổn, vẫn không địch lại nổi. Nhưng không có khả năng hai chiêu
đã bị giết chết? Đây quả thực có chút thái quá. Chẳng lẽ đối phương là Kim Đan
viên mãn? Cho dù là Kim Đan viên mãn cũng không có khả năng này.
Kỳ thật người tu sĩ Kim Đan tầng tám này đã nhầm. Mặc kệ Huyễn Vân Thúc Nguyên
Đao, đao đầu tiên của Diệp Mặc lợi hại thế nào, vẫn chưa đến mức hai đao liền
giết chết một gã Kim Đan chín tầng.
Tên Kim Đan chín tầng kia bị đao thứ nhất của Diệp Mặc làm hoảng sợ, đánh nhau
cùng một tu sĩ có thể trói buộc chân nguyên của gã, vậy có khác nào tự tìm cái
chết? Ban đầu nếu trong lòng gã không nảy sinh cảm giác sợ hãi, sau khi thoát
khỏi trói buộc lập tức xoay người bỏ chạy, cho dù Diệp Mặc có thể đánh thắng
gã, chí ít cũng phải đánh nhau một thời gian. Hơn nữa trong quá trình này, chỉ
cần Diệp Mặc không bố trí trận pháp, gã thậm chí còn có cơ hội đào tẩu.
Đáng tiếc, gã rất sợ chết. Hơn nữa một chiêu thứ nhất của Diệp Mặc đã khiến gã
kinh hồn bạt vía. Cuối cùng thời điểm gã thậm chí không dám trực tiếp đánh
nhau với Diệp Mặc, mà một lòng muốn chạy trốn lại bị đao thứ hai của Diệp Mặc
giết chết.
– Ngài là tiền bối Kim Đan viên mãn sao?
Người tu sĩ Kim Đan tầng tám này choáng váng một hồi lâu, lúc này mới thốt lên
một câu.
Diệp Mặc từ chối cho ý kiến. Hắn khẽ mỉm cười lúc này mới hỏi:
– Nơi này là chỗ nào, còn cách thành Phỉ Hải xa lắm không?
Lúc này tu sĩ Kim Đan tầng tám kia mới tỉnh ngộ. Mình đã được cứu. Anh ta lập
tức thi lễ với Diệp Mặc nói:
– Vãn bối tên Lý Khởi Thiện. Cảm ơn tiền bối đã cứu mạng. Nơi này cách thành
Phỉ Hải không xa lắm. Tiến về phía đông khoảng mười nghìn dặm chính là Phỉ Kỳ
Đảo. Thương hội Ngạo Thành vô sỉ cấu kết yêu thú, lừa tu sĩ Kim Đan rời bến
chịu chết. Tôi nhất định phải truyền chuyện này ra ngoài. Tiền bối, vãn bối
xin từ biệt trước. Sau khi hoàn thành chuyện này, vãn bối sẽ đặc biệt đến cảm
ơn tiền bối.
Diệp Mặc gật đầu. Hắn hiểu ý của Lý Khởi Thiện. Hiện tại anh ta muốn đi tố cáo
thương hội Ngạo Thành. Hiển nhiên đây là chuyện cửu tử nhất sinh. Diệp Mặc
không cần nghĩ cũng biết thương hội Ngạo Thành là một thương hội cự phách. Đối
mặt với thương hội cự phách này, Lý Khởi Thiện cũng biết lực lượng của mình
quá nhỏ.
Tuy nhiên cũng may anh ta chỉ cần truyền tin tức ra ngoài là được. Bởi vì
không biết mình sẽ sống hay chết, cho nên Lý Khởi Thiện cũng chỉ nói sau khi
hoàn thành chuyện này sẽ quay lại cảm ơn sau.
Đối với Lý Khởi Thiện này, Diệp Mặc lại có chút thưởng thức. Hắn thấy Lý Khởi
Thiện xoay người rời đi, bỗng nhiên lại gọi anh ta lại. Hắn lấy vòng tròn bạch
ngọc của tu sĩ Kim Đan tầng chín ném cho anh ta nói:
– Linh khí trung phẩm này không tồi, vậy tặng cho anh. Nếu như về sau anh
không có chỗ nào có thể đi, có thể đến thành Phỉ Hải tìm tôi. Tôi tên là Diệp
Mặc, người của Mặc Nguyệt tại thành Phỉ Hải.
– Được.
Lý Khởi Thiện không từ chối, sau khi nhận lấy thứ đó liền xoay người nhanh
chóng biến mất không thấy nữa. Về phần Mặc Nguyệt, anh ta luôn ở ngoài biển,
còn chưa từng nghe nói về nó. Anh ta tưởng rằng đó chỉ là một địa phương không
lớn mà thôi. Anh ta cũng không để ở trong lòng.
Diệp Mặc lại đi tới Phỉ Kỳ Đảo. Chỉ có điều để tới Phỉ Kỳ Đảo, hắn chỉ có một
phương hướng.
Xa vạn dặm, đối với Diệp Mặc mà nói, sẽ nhanh chóng tới nơi.
Vừa đến Phỉ Kỳ Đảo, liền thấy náo nhiệt khác thường. Diệp Mặc cảm giác nơi này
căn bản không phải là một hải đảo, mà là một thành phố trên đất liền.
Sở dĩ Diệp Mặc muốn lên Phỉ Kỳ Đảo, vì muốn thuận tiện hỏi thăm một chút về
chuyện Thành Phỉ Hải. Diệp Mặc còn dự định thông qua Truyền Tống Trận quay về
Phỉ Hải. Như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn một chút.
Diệp Mặc vừa đến Phỉ Kỳ Đảo, chợt nghe thấy một tin tức khiến hắn phấn chấn
không thôi. Đó chính là Nam An Châu, Bắc Vọng Châu, Đông Huyền Châu muốn thành
lập Truyền Tống Trận Châu Tế.
Tổng cộng có ba Truyền Tống Trận. Một cái ở Nam An Châu. Một cái ở Bắc Vọng
Châu. Một cái ở Đông Huyền Châu. Tin tức này khiến Diệp Mặc phấn chấn không
thôi. Hắn vốn định sau khi tu luyện đến Hư Thần, tìm cách nắm một chân khí phi
hành lớn, dẫn theo đám người Ánh Trúc đi Nam An Châu. Hiện tại có Truyền Tống
Trận, quả thực là một điều đáng mừng.
Diệp Mặc vốn không định vào quán rượu nhỏ, nhưng bởi vì nghe được một tin tức
này, Diệp Mặc liền chủ động đi vào.
Trong đó có mấy tên tu sĩ Trúc Cơ vừa ăn vừa nghị luận, căn bản không biết
Diệp Mặc nghe được tin tức bọn họ nói, đã chủ động đi đến bàn ăn này.
Diệp Mặc biết với tu vi Kim Đan của mình, có thể sẽ khiến những tu sĩ này cảnh
giác một chút. Cho nên hắn trực tiếp thể hiện tu vi của mình xung quanh Trúc
Cơ tầng năm.
– Mấy vị đạo hữu này, tôi tên là Diệp Mặc, luôn rèn luyện ngoài biển. Vừa nãy
tôi mới nghe được mấy vị nói Bắc Vọng Châu muốn lập Truyền Tống Trận đến Nam
An Châu. Không biết chuyện này có phải là thật hay không?
Diệp Mặc cố ý đi đến bên cạnh bàn này, ôm quyền hỏi một câu.
Ngồi trên bàn ăn này chỉ là ba gã tu sĩ. Một gã mặc áo tu sĩ màu đen, tu vi
Trúc Cơ tầng chín. Ngồi bên cạnh anh ta chính là một thanh niên thật thà chất
phác, tu vi Trúc Cơ tầng bảy. Nhìn người thanh niên này, khiến Diệp Mặc nhớ
tới Lư Minh mình đã gặp tại Thành Toái Diệp. Còn cả cô gái Mộc Hà có làn da
ngăm đen kia. Không biết hiện tại bọn họ thế nào.
Ngoại trừ hai người này ra, còn có một nữ tu, khoảng ba mươi tuổi, dáng người
đầy đặn, tu vi Trúc Cơ tầng tám.
Diệp Mặc đột ngột tới nói như vậy, khiến mấy tên tu sĩ đều sửng sốt. Tuy nhiên
khi bọn họ thấy rõ ràng Diệp Mặc chỉ có tu vi Trúc Cơ tầng năm, sự cảnh giác
lập tức giảm bớt. Dù sao tu sĩ Trúc Cơ tầng năm cũng thấp hơn ba người bọn họ.
Nữ tu kia tự nhiên cười nói:
– Vị tiểu ca này mời ngồi đi. Những lời chúng ta vừa nói đều là sự thật. Anh
chưa từng nghe nói về nó, có phải bởi vì anh luôn rèn luyện ở bên ngoài, chưa
từng quay về Phỉ Kỳ Đảo phải không?
Diệp Mặc xấu hổ nói.
– Không sai, tôi quả thật mới rèn luyện bên ngoài vừa mới trở về. Cho nên khi
nghe nói tới tin tức này thực sự giật mình.
– Ôi, hiện tại chúng ta đang muốn ra ngoài du lịch cũng khó có thể. Khu vực
gần hải đảo này đều bị yêu thú thổi quét không còn nữa. Hiện tại trên Phỉ Kỳ
Đảo có nhiều tu sĩ như vậy, đều bởi vì không có chỗ nào để đi mới dừng lại ở
chỗ này. Một vài tiền bối Kim Đan đã tìm người khắp nơi, chuẩn bị lập nhóm đi
tới biển sâu tìm cơ duyên. Nhưng sau khi những người này đi, lại không có tin
tức trở về. Dù sao ra biển thời gian lâu, tu vi của chúng ta rất thấp, cho dù
có thể tổ đội, cũng không dám đi vào biển sâu nữa.
Người thanh niên tu sĩ thật thà chất phác tu sĩ nghe Diệp Mặc nói xong, liền
phát ra một tiếng cảm khái.
Tu sĩ mặc áo đen kia lại nói:
– Nghe nói lúc trước có tổ đội gồm một vài tu sĩ Kim Đan. Sau đó đã lên
thuyền của thương hội Ngạo Thành ra biển sâu đuổi đám yêu thú này đi. Không
biết bọn họ có thành công hay không nữa.
Diệp Mặc qua đây đương nhiên không phải tham luận và nghiên cứu những nội dung
này. Hắn cười ha hả nói:
– Tôi còn nghe nói, đám tu sĩ Kim Đan này chính là do thương hội Ngạo Thành
tổ chức. Tuy nhiên bọn họ không phải đi đuổi yêu thú, thương hội Ngạo Thành tổ
chức nhóm tu sĩ Kim Đan này để đi giao dịch với yêu thú. Mục đích của bọn họ
chính là lừa tu sĩ Kim Đan ra ngoài, sau đó bán rẻ cho yêu thú, thu lấy lợi
ích từ yêu thú…
Diệp Mặc còn chưa nói xong, nữ tu kia vội vàng đưa tay ngăn cản Diệp Mặc, luôn
miệng thở dài vài lần, sau đó mới cẩn thận nhìn xung quanh một lát nói:
– Vị tiểu ca này, anh không muốn sống nữa sao? Dám nói lung tung như vậy. Ở
đây khắp nơi đều là người thương hội Ngạo Thành. Một khi bị bọn họ nghe thấy
được, anh chỉ có một con đường chết. Ngay cả chúng tôi cũng sẽ bị liên lụy
vào.
Diệp Mặc biết những lời cô ta nói là sự thật. Hắn không thể làm gì khác hơn là
mỉm cười nói:
– Được rồi, không nói những chuyện này nữa. Chuyện Truyền Tống Trận của Bắc
Vọng Châu thế nào?
Giống như để Diệp Mặc không có cơ hội nói thêm về chuyện của thương hội Ngạo
Thành, nữ tu kia vội vàng tiếp lời nói.
– Truyền Tống Trận Bắc Vọng Châu được bố trí ở Thành Phỉ Hải. Nghe nói có mấy
tu sĩ Hóa Chân đến bố trí. Về phần tu sĩ Kiếp Biến lại càng nhiều. Đúng rồi,
anh đã từng nghe nói về Mặc Nguyệt ở Thành Phỉ Hải chưa? Hiện tại đã là thương
hội lớn nhất Thành Phỉ Hải. Nghe nói bọn họ có quan hệ rất tốt với một Tông Sư
trận pháp Kiếp Biến đã đến Thành Phỉ Hải bố trí trận pháp.
Diệp Mặc ngây ngẩn cả người. Mặc Nguyệt có bao người, hắn hiểu rõ nhất. Từ lúc
nào bọn họ lại có quan hệ với tu sĩ Kiếp Biến? Vì sao hắn không biết?
Nghĩ đến đây Diệp Mặc lập tức hỏi:
– Tôi biết Mặc Nguyệt. Nhưng Mặc Nguyệt là một thương gia mới lên, sao có thể
có quan hệ với Tông sư trận pháp Kiếp Biến được?
Nữ tu kia thấy Diệp Mặc không biết, càng muốn nói chuyện hơn.
– Trong đám người Mặc Nguyệt đều là thiên tài trên thương trường. Công việc
buôn bán của bọn họ rất phát đạt. Chỉ trong thời gian hai ba tháng, Mặc Nguyệt
đã trở thành thương gia đứng dầu thành Phỉ Hải. Nhưng bởi vì vậy, bọn họ đã
đắc tội với thương hội Dương Hải vốn lớn nhất thành Phỉ Hải.
Diệp Mặc nghe đến đó, liền trở nên khẩn trương. Hiện tại Mặc Nguyệt tuyệt đối
không thể đắc tội với thương hội Dương Hải lớn nhất Phỉ Hải…