Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 982: Bí mật động trời.


Diệp Mặc khắp người đều là vết máu, hắn thở dài, sau đó đứng dậy. Hắn quan sát
một chút, từ khi ăn viên đan dược thứ nhất cho đến bây giờ ít nhất đã vài ngày
rồi.

Kim Đan tầng thứ ba rồi, hơn nữa chân nguyên hùng hậu, không có chút cảm giác
không khỏe nào. Trừ lần đó ra, hắn thậm chí cảm giác kinh mạch trong cơ thể
mình không những được mở rộng, mà càng vững chắc hơn rồi. Quả nhiên là một
viên đan dược chính là một cảnh giới, phương thuốc này nếu tiết lộ ra ngoài,
sẽ thu hút nhiều tên điên cuồng? Diệp Mặc thậm chí còn không dám tưởng tượng
ra, nhưng bây giờ phương thuốc này cho dù là hắn cũng không rõ ràng lắm.

Năm loại dược liệu này hắn dùng linh tinh thay thế, rõ ràng dược liệu thứ năm
vốn không phải là linh tinh.

Thăng cấp lên Kim Đan tầng thứ ba, Diệp Mặc cũng không nghỉ ngơi, tiếp tục ở
lại trong linh mạch bắt đầu củng cố tu vi của mình. Năm ngày sau, Diệp Mặc cảm
giác được tu vi của mình đã hoàn toàn được củng cố, lúc này mới lấy ra hai
viên “Thiên Hoa đan” còn lại.

Hắn nhìn một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục thăng cấp.

Đã trải qua một lần, mặc dù hắn không nghĩ lại phải trải qua loại đau đớn
khủng khiếp đó nữa, nhưng hắn biết, không có sức mạnh nói không chừng tiếp
theo không phải là đau đớn mà là tử vong

Diệp Mặc nhắm mắt lại, vẫn còn đang ở giữa linh mạch tiếp tục nuốt một viên
“Thiên Hoa đan” nữa. Hắn biết rõ mặc dù trong linh mạch tu luyện càng nguy
hiểm hơn, nhưng không có linh mạch hiệu quả của “Thiên Hoa đan” không thể hoàn
toàn bộc phát ra hết được.

Lúc này Diệp Mặc đã chuẩn bị tất cả, hơn nữa trải qua một lần đau đớn rồi.
Trước khi trải qua lần đau đớn thứ hai, hắn lại càng sớm vận chuyển “Tam sinh
quyết”.

Kinh mạch trong cơ thể hắn lại bị phát nát, rồi lại phục hồi, cứ lặp lại như
vậy. Lần này Diệp Mặc không chịu đau đớn, Diệp Mặc đã có sự chuẩn bị, sau khi
chịu các loại đau đớn, không có gì xảy ra thì thăng cấp lên Kim Đan tầng thứ
tư.

Diệp Mặc cảm thấy mặc dù bây giờ hắn đã thăng cấp lên Kim Đan cấp thứ tư rồi,
nhưng hiệu lực dường như đã không còn mạnh như lần đầu tiên.

Cho dù là như vậy, Diệp Mặc cũng đã rất hài lòng rồi. Hai viên đan dược, khiến
cho hắn thăng lên Kim Đan trung kỳ rồi, mà hắn trong thế giới Trang vàng nhiều
nhất cũng chỉ mới có hơn một tháng mà thôi, hơn một tháng mà đã thăng lên Kim
Đan tầng thứ tư rồi, chứng tỏ tên đó nói chỉ trong nửa năm mà y có thể thăng
lên cấp Kim Đan viên mãn thì cũng không có lừa hắn.

Thăng cấp lên Kim Đan tầng thứ tư, sau khi Diệp Mặc củng cố tu vi xong, cũng
không tiếp tục nuốt viên “Thiên Hoa đan” còn lại, mà mỗi ngày không ngừng dùng
“Ngưng bích đan” tu luyện, và bắt đầu nghiên cứu đao pháp thứ năm của Huyễn
vân đao pháp và “Tử nhãn thần hồn thiết cát”.

Đao thứ năm Huyễn vân, Diệp Mặc không những nghiên cứu Huyễn vân đao pháp,
thậm chí còn nghĩ tới việc hắn từng gặp hai tu sĩ sử dụng kiếm trận, một tên
tu sĩ Kim Đan trung kỳ gặp ở Sa Nguyên dược cốc, một tên đạo tặc tu sĩ Kim Đan
tầng thứ chín.

Bản thân hắn tinh thông trận pháp, hắn cảm thấy nếu như đem trận pháp dung hợp
với đao pháp của hắn, Huyễn vân cửu đao của hắn sẽ bước lên một bậc thang mới.

Diệp Mặc lại không ngừng thí nghiệm và nghiệm chứng, nhưng lúc nào cũng thiếu
một chút.

Sau khi sử dụng “Ngưng bích đan” và linh tinh tu luyện, cảnh giới của Diệp Mặc
hoàn toàn ổn định. Hắn không tiếp tục ăn “Thiên Hoa đan” để thăng cấp lên Kim
Đan tầng thứ năm, mà ra ngoài thế giới Trang vàng, chuẩn bị giết một số yêu
thú.

Diệp Mặc hiểu rõ, hắn sở dĩ vượt xa các tu sĩ cùng cấp, ngoại trừ vì pháp
quyết của hắn là “Tam sinh quyết” ra, còn liên quan đến việc hắn không ngừng
đánh nhau chém giết.

Diệp Mặc rời khỏi hải đảo này, lại tìm thấy một hải đảo khác không nhỏ. Hải
đảo này mặc dù không có “Thủy Ma Hải Đài”, nhưng lại có không ít yêu thú cấp
ba trở lên, thậm chí còn có một con cá sấu hai đầu cấp năm.

Con cá sấu hai đầu kia vốn lười biếng nằm cạnh bờ cát, Diệp Mặc căn bản không
nền hà gì xông đến, nhưng khi Diệp Mặc liên tục chém giết ba con yêu thú cấp
ba cấp bốn, nó rốt cục cũng không ngồi yên nữa rồi.

Con cá sấu hai đầu cấp năm kia gầm rú một tiếng, xông về phía Diệp Mặc, ngẩng
một cái đầu lên phóng mấy đường đao đen thui hình lưỡi dao về phía Diệp Mặc.

Nếu là khi Kim Đan tầng thứ hai, Diệp Mặc gặp con cá sấu hai đầu này còn rất
có hứng đánh nhau với nó, nhưng bây giờ Diệp Mặc lại không để ý đến con cá sấu
hai đầu cấp năm này.

“Tử Đao” bị Diệp Mặc bổ ra, mang theo một chùm ánh sáng tím, Diệp Mặc muốn thử
nhìn Huyễn vân đệ ngũ đao.vẫn chưa hình thành.

“Tử Đao” và màn sương đen của của con cá sấu hai đầu hợp lại, phát ra âm thanh
bặt bặt. Theo âm thanh biến mất, Diệp Mặc thất vọng phát hiện ra một đao kia
của hắn căn bản không làm được gì, đao trận kia căn bản không khởi động ra
được một chút nào. Tác dụng duy nhất chính là chặn sự công kích của đường đao
của con cá sấu hai đầu kia lại.

Diệp Mặc có chút thất vọng, con cá sấu hai đầu kia cũng thất vọng, nó thấy
chiêu đầu tiên của mình không ngờ lại bị phá giải, mà còn là một tu sĩ cảnh
giới thấp hơn nó phá giải nữa, lập tức nổi giận. Nó giơ thân thể to lớn của nó
quăng về phía Diệp Mặc, đồng thời giơ hai cái đầu lớn lên.

Rõ ràng nó đang chờ Diệp Mặc rơi xuống, sau đó tiến hành tấn công lần hai.

Huyễn vân đệ ngũ đao của Diệp Mặc không thành hình, trong lòng cũng không có
hi vọng nữa, trực tiếp bổ ra Huyễn vân đệ nhất đao “Huyễn Vân thúc nguyên
đao”.

Yêu thú kia hiển nhiên thật không ngờ tu vi của mình thâm hậu hơn đối phương,
không ngờ trong nháy mắt lại bị trói buộc lại, nó vẫn còn chưa kịp hoảng sợ,
đã bị một mũi đao của Diệp Mặc bổ lên đầu.

Cái đầu còn lại lập tức khẩn trương, thậm chí đến ý nghĩ báo thù Diệp Mặc
trong đầu cũng không có, quay người lao xuống biển.

Diệp Mặc đang muốn ngăn con cá sấu hai đầu này lại, bỗng nhiên cảm giác được
một sự nguy hiểm cực độ đang tiến lại gần. Hắn không cần suy nghĩ, liền tranh
thủ đá đầu con cá sấu rơi xuống biển, sau đó tìm một chỗ ẩn náu. Lập tức Diệp
Mặc liền cảm nhận được hai dao động chân nguyên đang hướng về phía này, hơn
nữa còn rất nhanh.

Nơi này là biển sâu, Diệp Mặc đã từng trải, đương nhiên biết nguy hiểm luôn
rình rập bên mình. Hơn nữa một khi ở trong này hắn gặp được một yêu thú cấp
sáu, thì hắn xong đời rồi, huống chi là, hắn còn nghe nói nơi này có rất nhiều
yêu thú cấp sáu thường lui tới.

Diệp Mặc vừa ẩn nấp xong, nín thở, hai luồng chân nguyên đã lao tới trên không
ngay trên chỗ Diệp Mặc ẩn nấp.

Khiến Diệp Mặc ngạc nhiên chính là, hai luồng chân nguyên dao động này, có một
luồng không ngờ hắn lại có chút quen thuộc, hắn nhanh chóng nhớ ra, luồng chân
nguyên này giống như của một người mà ba tháng trước hắn gặp trên đường, lúc
đó là người ngồi trên một phi thuyền chân khí hạ phẩm.

Là một tu sĩ Nguyên Anh, càng làm cho Diệp Mặc ngạc nhiên chính là, tu sĩ
Nguyên Anh này không ngờ lại trốn một chỗ, mà truy đuổi gã lại là một con yêu
thú.

Lúc này Diệp Mặc làm sao còn dám dùng thần thức quan sát con yêu thú cấp sáu
kia và tu sĩ Nguyên Anh kia đánh nhau nữa, mà lại dùng toàn bộ sức lực để nín
thở, thậm chí nhìn cũng không dám nhìn. Hắn thậm chí có chút nghi ngờ, mình đã
bị hai tên này phát hiện ra.

– Xích Hồng, tại sau mày lại không giữ chữ tín? Chẳng lẽ mày không sợ thương
hội tao trả thù hay sao?

Tên tu sĩ Nguyên Anh kia đã đáp xuống đảo, rõ ràng gã biết có trốn nữa, dường
như cũng không có tác dụng lắm.

Diệp Mặc từ giọng nói của tu sĩ Nguyên Anh có thể nghe ra, gã dường như đã bị
trọng thương.

Mặc dù Diệp Mặc không dám nhìn, nhưng lại có thể đại khái đoán được Xích Hồng
hẳn là tên con yêu thú kia. Quả nhiên hắn lập tức nghe được một giọng nói khàn
khàn khó nghe cười ha hả lạnh lúng nói:

– Chữ tín? Chúng mày nói chữ tín cái rắm. Đã nói đưa ba trăm Kim Đan đến đây,
kết quả chúng mày lại muốn dựa vào những tu sĩ Kim Đan kia tạo phản, may là
tao cũng có chuẩn bị, bằng không nói không chừng đã bị chúng mày giết chết
rồi.

– Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, chúng tao không liên quan gì đến
những tu sĩ tự nhiên đứng lên tạo phản kia, tao cũng không biết bọn họ tại sao
lại có được tin tức, không ngờ gần đến lúc này phản bội.

Giọng điệu của tu sĩ Nguyên Anh kia có chút căm tức nói.

– Được lắm.

Âm thanh khàn khàn kia lại lạnh giọng nói:

– Nếu như không có quan hệ gì đến mày, nhưng mày phát hiện ra những tên tu sĩ
Kim Đan đó phản bội, hơn nữa khi chiếm thượng phong, tại sao lại không giúp
tao, lại nhân lúc cháy nhà đi hôi của? Chẳng lẽ nói chuyện này cũng không có
liên quan gì đến mày?

Tên tu sĩ Nguyên Anh kia chán nản, căn bản cũng không có cách nào cãi lại một
chữ. Qua một lúc lâu sau, gã mới hạ giọng nói:

– Nếu như chúng tao muốn lừa bọn mày, cũng sẽ không phải lần này, sao chúng
tao không đợi lần sau đưa tu sĩ Nguyên Anh đến rồi phản bội?

– Đúng vậy.

Con yêu thú có giọng nói khàn khàn kia lại nói một câu:

– May là mày nhắc nhở bọn tao, giao dịch với những tu sĩ như bọn mày quả thực
chính là giao tiếp với âm mưu quỷ kế, may là chúng tao không đợi đến lần giao
dịch Nguyên Anh lần sau.

Diệp Mặc trong lòng kinh hoàng, quả nhiên là chuyện chẳng tốt đẹp gì. “Thương
hội Ngạo Thành” kia tìm những tu sĩ Kim Đan bình thường, không ngờ chỉ là vì
đem những tu sĩ Kim Đan này tặng cho yêu thú, tiến hành một vụ giao dịch. Đáng
thương cho những tu sĩ Kim Đan này không biết gì, lại còn mơ mơ màng màng.

Mặc dù cuối cùng không biết vì nguyên nhân gì, chuyện này lại bị lộ ra, những
tu sĩ Kim Đan kia phản kháng lại, nhưng Diệp Mặc trong lòng cũng nghĩ mà sợ.
May là hắn không nghe lời hai tu sĩ Kim Đan kia, nếu nghe, bây giờ hắn có trốn
ra được hay không, hắn cũng không chắc. Hơn nữa nghe giọng điệu của tu sĩ
Nguyên Anh kia, dường như lần sau còn có một vụ giao dịch nữa, nhưng vụ giao
dịch này đều là tu sĩ Nguyên Anh.

“Thương hội Ngạo Thành” quả nhiên là một thương hội độc ác. Lúc trước hắn chỉ
thấy hơn một trăm Kim Đan, hóa ra không ngờ lại là hơn ba trăm tu sĩ Kim Đan.
“Thương hội Ngạo thành” này chẳng những ác độc, hơn nữa lại rất thủ đoạn,
trong chốc lát mà có thể mời được nhiều tu sĩ Kim Đan như vậy, thậm chí có một
số Kim Đan còn cam tâm tình nguyện.

– Xích Hồng, trước nay chúng ta giao dịch không chỉ có một lần này, lần này
chúng tao xin lỗi. Tao bằng lòng lấy nhẫn trữ vật của mình ra, chỉ hi vọng
chúng ta có thể tiếp tục hợp tác, lần này coi như bỏ qua.

Tu sĩ Nguyên Anh dường như rất kiêng nể Xích Hồng, bị ép đến đường cùng, vẫn
không muốn động thủ.

– Bỏ qua sao? Bọn mày giết sáu anh em cấp sáu bọn tao, cứ như vậy mà bỏ qua
sao? Đừng có nằm mơ. Thằng họ Cổ kia, lấy mạng ra trả đi.

Nói xong, Diệp Mặc liền nhge thấy những tiếng nổ vang trời.

Diệp Mặc đoán rằng yêu thú đã phát động công kích rồi, nhưng hắn từ cuộc nói
chuyện của bọn họ có thể nghe ra, gã tu sĩ Nguyên Anh kia rõ ràng là muốn hợp
tác kinh doanh với con yêu thú kia thực, cuối cùng không làm được không phải
là vấn đề của gã, hẳn là đã để lộ bí mật rồi. Con yêu thú kia không thể không
biết điều này, sở dĩ vẫn muốn giết gã tu sĩ Nguyên Anh kia, nhất định còn vì
nguyên nhân khác…

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.