Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 961: Nỗi ám ảnh


– Ồ, không ngờ là chứng bệnh cưỡng ép ý niệm, một người phụ nữ có nỗi ám ảnh
quá lớn.

Nói những lời này không ngờ là gã đàn ông có tướng mạo bình thường được Tôn
Hậu Thường đưa ra.

Diệp Mặc nghe thấy giọng nói này lại như đang nghe tiên âm, vội vàng tiến lên
kính cẩn chắp tay nói:

– Vị đạo hữu này, anh biết nguyên nhân bệnh của cô ấy phải không?

Người đàn ông tướng mạo bình thường tuy rằng tu vi cao hơn nhiều so với Diệp
Mặc, nhưng tính tình rất hòa thuận. Ông ta gật đầu nói:

– Tôi biết nguyên nhân bệnh của cô ấy, bởi vì tôi đã gặp qua rồi. Cậu hẳn
cũng là tìm đến Tôn đan sư xin thuốc phải không? Nhưng tôi đoán cậu phải thất
vọng rồi.

Tôn Hậu Thường lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn đang nằm
trong lòng của hắn, ánh mắt lạnh lùng, không nói gì.

Diệp Mặc rất khó chịu đối với cách đối xử của Tôn Hậu Thường, y chỉ là một đan
sư luyện đan mà thôi, có cái gì mà làm dáng chứ? Hắn là Đan Vương nè. Tuy
nhiên người đàn ông có tướng mạo bình thường lại nhận ra bệnh tình của Tô Tĩnh
Văn, Diệp Mặc cũng không dám xem thường Tôn Hậu Thường.

Hơn nữa hắn cũng biết bây giờ là đến cầu người khác giúp đỡ, đành phải chấp
tay nói:

– Tôn Đan sư, xin hỏi…

Không đợi Diệp Mặc nói hết lời, Tôn Hậu Thường liền khoát tay áo nói:

– Không cần xin hỏi, tôi không có cách nào trị bệnh này, đến mấy chữ ‘chứng
bệnh cưỡng ép ý niệm’ này tôi cũng là lần đầu tiên nghe được.

Nói xong y không hề để ý tới Diệp Mặc, mà chỉ chắp tay nói với người đàn ông
có tướng mạo bình thường:

– Anh Lê, Tôn mỗ không tiễn.

Sau khi nói xong câu này liền xoay người đi vào bên trong, đóng cửa lại.

Người đàn ông mà được gọi là anh Lê xòe tay nói với Diệp Mặt:

– Y chính là người có tính tình cổ quái như vậy, nhưng y vẫn là linh đan sư
lục phẩm. Tôi cũng tìm đến y luyện đan đấy. Tuy nhiên loại bệnh này, tôi phỏng
chừng y thật sự không biết, tôi cũng tình cờ nghe nói qua một lần. Cho dù là
cậu có tranh cãi với y, cũng là không có tác dụng gì.

Diệp Mặc làm gì có thời gian đi tranh cãi với Tôn Hậu Thường, hắn ngoại trừ
phải cứu Tô Tĩnh Văn, còn khẩn cấp muốn biết Ức Mạc mấy người đi nơi nào,
những điều này hắn đều phải hỏi Tô Tĩnh Văn. Nếu người này nói Tôn Hậu Thường
không có cách nào chữa trị. Hắn làm sao còn có thể đi thỉnh cầu Tôn Hậu
Thường?

Nhưng tin tức này Diệp Mặc sẽ không bỏ qua, hắn lại chắp tay hỏi:

– Vị đạo hữu cho hỏi, anh có biết chứng bệnh cưỡng ép ý niệm trị liệu như thế
nào không?

Tu sĩ họ Lê lắc đầu nói:

– Tôi sở dĩ biết chứng bệnh cưỡng ép ý niệm, là vì bảy mươi năm trước tôi
cùng một vị trưởng bối đi thăm hỏi một vị cao nhân tiền bối, đã thấy qua bệnh
tình này. Lúc ấy vị cao nhân tiền bối kia nói bệnh này là vì nỗi ám ảnh trong
lòng quá sâu, loại ám ảnh này đã vượt qua sự quyến luyến và sinh tử của người
bệnh. Nếu như không có biện pháp làm thức tỉnh nỗi ám ảnh sâu trong nội tâm
của cô ấy. Căn bản không có thuốc nào chữa trị khỏi.

– Vị tiền bối kia cuối cùng nói như thế nào?

Diệp Mặc vội vàng hỏi.

Thấy dáng vẻ Diệp Mặc vội vàng như thế, tu sĩ họ Lê có chút thông cảm nói:

– Vị tiền bối kia lúc ấy cũng không có cách nào chữa khỏi, y chỉ nói là, đối
với loại bệnh này người chữa trị cần phải hiểu được nỗi ám ảnh của cô ấy, sau
đó phối hợp đan dược mà đánh thức thần trí mới có thể cứu được. Nhưng hiện tại
đan dược đánh thức thần trí rất quý báu, chỉ sợ….

Dường như không đành lòng nhìn thấy sự thất vọng của Diệp Mặc, tu sĩ họ Lê lại
nói:

– Đừng nói đan dược đánh thức thần trí, ngay cả đan dược khôi phục tinh thần
cũng rất quý hiếm. Lần trước tôi nghe nói qua cuộc thi Đan Vương của Thành
Toái Diệp, có một gã đan sư thông qua Dẫn thần thảo đã tổ hợp ra Chức thần
đan, hay là cậu đi tìm kiếm y xem sao.

Diệp Mặc trong lòng ngẩn ngơ. Người kia chẳng phải là hắn sao? Nếu tôi có cách
tôi cần gì cầu cạnh linh đan sư lục phẩm?

Thấy Diệp Mặc có chút sững sờ, tu sĩ họ Lê tiếp tục nói:

– Lúc ấy vị cao nhân tiền bối kia nói có một loại dược liệu gọi là Tiếp Lan
Xuân Hiểu, nếu dùng loại dược liệu này nhập đan, có lẽ có thể đánh thức nỗi ám
ảnh tinh thần của người bệnh. Nếu đan sư hạng nhất luyện đan danh nhân đường
của cuộc thi luyện đan lần trước đồng ý ra tay, nói không chừng có thể đem
loại đan dược này tổ hợp thành.

Diệp Mặc bỗng nhiên có chút sáng tỏ. Hắn là người trong cuộc thường mê muội,
hắn chính là một Đan Vương, chỉ có điều trong lúc nhất thời gấp gáp, không thể
nghĩ ra nhiều vấn đề. Cũng không hiểu rõ nguyên nhân mà Tô Tĩnh Văn tại sao có
nỗi ám ảnh tinh thần quá sâu.

Tiếp Lan Xuân Hiểu hắn đương nhiên biết, đây chỉ là một loại linh thảo cấp ba
mà thôi, quả đúng như người này nói. Có tác dụng lớn đối với chữa trị bệnh tâm
thần. Có lẽ hắn sẽ dùng loại dược liệu này luyện chế đan dược, sau đó thử qua
một chút. Hơn nữa hắn hiện tại đã biết Tô Tĩnh Văn có nỗi ám ảnh tinh thần quá
sâu, rất có thể có liên quan đến nỗi ám ảnh về hắn.

Khó khăn duy nhất là đi nơi nào kiếm Tiếp Lan Xuân Hiểu, Diệp Mặc bỗng chốc lo
lắng. Tiếp Lan Xuân Hiểu mặc dù là linh dược cấp ba, tuy nhiên lại cực kỳ hiếm
thấy, cũng quý báu như linh thảo cấp năm.

Hơn nữa Diệp Mặc cũng hiểu được ý của đối phương, bởi vì Tiếp Lan Xuân Hiểu
mặc dù không như Dẫn Thần Thảo khó nhập đan, nhưng cũng là một loại dược liệu
rất khó nhập đan. Hắn đã từng đem Dẫn thần thảo nhập đan, giờ lại đem Tiếp Lan
Xuân Hiểu nhập đan cũng không phải là không được.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc đã có phần thông suốt, cho dù là không thể đem Tiếp Lan
Xuân Hiểu nhập đan, hắn còn có Phục thần đan. Đây chính là đan dược Thiên cấp
tam phẩm, là đan dược tốt nhất chữa trị thần trí, cho dù là không thể chữa hết
bệnh cho Tô Tĩnh Văn, cũng có thể làm cho bệnh tình của cô thuyên giảm.

Hơn nữa loại đan dược Phục thần đan này không chứa linh lực bạo phát, đối với
người chưa từng tu luyện qua như Tô Tĩnh Văn cũng không có bất kỳ thương tổn
nào.

Sau khi Diệp Mặc hiểu đạo lý này, lập tức lấy ra một viên Phục thần đan bỏ vào
miệng Tô Tĩnh Văn.

Phục thần đan vừa vào miệng đã tan chảy, sau khi Tô Tĩnh Văn ăn Phục thần đan,
con mắt bỗng nhiên khép lại, một lát sau, cô không ngờ đã ngủ say.

Diệp Mặc trong lòng mừng rỡ, Tô Tĩnh Văn mấy ngày nay không ngủ được, đây mới
là lý do làm cho hắn lo lắng, nếu không phải hắn giúp cô tẩy tủy, nói không
chừng rất khó kiên trì. Lúc này cô đã ngủ, nói đúng là, cứ cho là như vậy
không tốt cho cô, nhưng cũng có thể có đủ thời gian để cho hắn đi tìm Tiếp Lan
Xuân Hiểu. Hoặc cho dù là không có Tiếp Lan Xuân Hiểu dùng Phục thần đan thời
gian dài, cô cũng có thể bình phục.

Tìm được nguyên nhân bệnh của Tô Tĩnh Văn, còn có thể đưa ra biện pháp khả thi
chữa trị bệnh cho cô, trong lòng Diệp Mặc rất vui sướng, hắn rất biết ơn người
tu sĩ trước mặt. Hiện tại Tô Tĩnh Văn đang ngủ, hắn lúc này mới có thể nói lời
cảm ơn.

– Cảm ơn anh Lê, thật sự là nghe anh nói một hồi lâu, tôi mới hiểu ra.

Tu sĩ họ Lê lúc này mới phản ứng, y sửng sốt nhìn Tô Tĩnh Văn ngủ say nói:

– Tôi nghe vị tiền bối kia nói chứng bệnh cưỡng ép ý niệm chắc là sẽ không
rơi vào ngủ say, cậu dùng biện pháp gì vậy? Không ngờ mới ăn một viên đan dược
đã làm cho cô ấy ngủ say?

Tu sĩ họ Lê này đã giúp đỡ Diệp Mặc quá nhiều, Diệp Mặc cũng không muốn giấu
diếm y, lập tức nói:

– Vâng, tôi tình cờ có một viên Phục thần đan…

– Cái gì?

Diệp Mặc chưa dứt lời, tu sĩ họ Lê thất kinh.

– Cậu nói là Phục thần đan – đan dược Thiên cấp tam phẩm?

Cho dù là hỏi, y cũng không thể tin được, tuy rằng y không biết Phục thần đan
được luyện chế từ dược liệu gì, nhưng đan dược Thiên cấp tam phẩm, là một viên
đan dược vô giá, mà người tu sĩ trước mắt này không ngờ tùy tiện cho người phụ
nữ mà hắn đang ôm trong lòng ăn, người này chắc là giàu có đây?

Diệp Mặc không muốn bàn nhiều về chuyện này, hắn đành phải nói:

– Anh Lê, tôi phải đi tìm tìm Tiếp Lan Xuân Hiểu, cáo từ anh nhé.

Vốn Diệp Mặc được người này ưu đãi, hắn rất muốn nói tên cho y nghe, nhưng vừa
nghĩ tới hắn hiện tại đắc tội với nhiều người như vậy, còn phải suy nghĩ lại.

Diệp Mặc vừa nói ra lời này, tu sĩ họ Lê chỉ biết Diệp Mặc hẳn là không muốn
nói vể chủ đề Phục thần đan, y cũng không có hỏi, chỉ nói:

– Nếu cậu muốn tìm Tiếp Lan Xuân Hiểu, tôi biết có một nơi sau bốn ngày có
thể tìm được loại dược liệu này.

– Nơi nào?

Diệp Mặc thốt ra.

– Bốn ngày sau ở thành Sóc Hàm có một hội giao lưu Kim Đan quy mô nhỏ, tôi
nghe nói có người sẽ đem Tiếp Lan Xuân Hiểu tới đó. Tôi đúng lúc cũng đi tham
gia, nếu cậu đi, hay là chúng ta cùng đi vậy.

Tu sĩ họ Lê nói.

Thậm chí có sự tình trùng hợp như vậy? Diệp Mặc nhìn tu sĩ họ Lê, phát hiện
giọng nói của y rất chân thành, hơn nữa quả thật cũng không có gì bất ổn,
trong lòng biết người này thật sự chính là một tu sĩ nhiệt tình.

Hắn gật đầu nói:

– Như vậy phải cảm ơn anh Lê thật nhiều, tôi gọi là Mạc Ảnh, một tán tu.
Không biết anh Lê tìm đến Tôn Hậu Thường để luyện chế đan dược gì, mà cần đến
một tháng trời?

Tu sĩ họ Lê cười ha hả:

– Tôi tên là Lê Kinh Mân, cũng giống cậu, cũng là tán tu. Tôi trong một lần
ngẫu nhiên tìm được hai gốc cây Thanh uẩn thảo, tôi muốn mời Tôn đan sư luyện
chế một lò Thanh uẩn đan.

Diệp Mặc hơi sửng sốt, hắn cảm thấy tên của Lê Kinh Mân này và Tôn Hậu Thường
nên đổi cho nhau, gã Kinh Mân quá thật thà, còn gã Hậu Thường kia không có một
chút phúc hậu.

Tuy nhiên gã Lê Kinh Mân đã giúp hắn, hắn cũng không thể làm cho Lê Kinh Mân
bị hố. Hơn nữa gã Tôn Hậu Thường này, Diệp Mặc không có thiện cảm đối với y.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc nói thẳng:

– Anh Lê, không phải tôi nói anh làm không đúng, anh phải biết rằng Thanh uẩn
đan cũng không phải là linh đan sư lục phẩm có thể luyện chế ra, cho dù là
muốn luyện chế ra Thanh uẩn đan, ít nhất cần linh đan sư thất phẩm. Nếu như
muốn luyện chế ra Thanh uẩn đan hạng nhất, thậm chí cần Đan Vương mới có thể.

Lê Kinh Mân cười khổ một tiếng nói:

– Tôi đương nhiên biết, nhưng đan sư mà tôi quen, chỉ có Tôn đan sư là có cấp
bậc cao nhất. Muốn đi tìm đan sư thất phẩm trở lên, nói không chừng chỗ đan
dược này của tôi còn không đủ trả thù lao, ái chà…

Diệp Mặc trong chốc lát đã hiểu sự khó khăn của Lê Kinh Mân, trên thực tế
chính hắn là Đan Vương, cho nên không hiểu được nỗi khổ của một tu sĩ bình
thường đi cầu lấy đan dược.

Diệp Mặc có ý giúp đỡ nhưng lại suy nghĩ một lúc mới nói:

– Anh Lê, nếu tôi không nhìn lầm, Tôn Hậu Thường không thể luyện chế ra được
Thanh uẩn đan, hơn nữa y nói phải cần một tháng luyện chế ra lò Thanh uẩn đan
là gạt anh đấy. Tôi đã luyện chế qua Thanh uẩn đan, cho dù còn chút nữa là đan
sư thất phẩm, cũng không đến một ngày.

– Cậu đúng, đúng linh đan sư thất phẩm à?

Lê Kinh Mân ngạc nhiên với lời nói của Diệp Mặc

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.