Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 874: Thiếu hụt của Đan Vương
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Share by MTQ banlong.us
Giờ phút này, Ngu Vũ Thiên đã đặt Diệp Mặc lên địa vị ngang hàng với cô. Thậm
chí còn cao hơn cô một chút. Trên thực tế, địa vị của một Đan Vương trong Tu
Chân Giới cao hơn tu sĩ Kim Đan không biết bao nhiêu lần.
Diệp Mặc nghe vậy mừng rỡ.
– Vậy là tốt rồi. Nửa năm sau, tôi còn có chỗ cần nhờ chị Ngu.
Nếu như Ngu Vũ Thiên bảo mình gọi cô là chị Ngu, Diệp Mặc không già mồm cãi
láo. Nói thật ra trong Tu Chân Giới không phải cứ tuổi lớn thì là tiền bối.
Người có tu vi ới là tiền bối chân chính.
Sau khi Ngu Vũ Thiên bớt kinh hãi lại vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ. Tuy rằng cô
có tư chất không tồi, mới khoảng sáu mươi tuổi cũng đã đạt Kim Đan hậu kỳ.
Loại tư chất này tuyệt đối là vô cùng ưu tú. Nhưng muốn nói kết thành Nguyên
Anh, Ngu Vũ Thiên cho rằng chưa tới một trăm năm mươi đến hai trăm tuổi, cô
rất khó có thể kết thành Nguyên Anh.
Nhưng loại cơ duyên này vĩnh viễn cũng nói không rõ ràng được. Trước đây không
ngờ cô không cẩn thận ăn một viên Thảo Hoàn Quả, tấn cấp tới Kim Đan hậu kỳ.
Hơn nữa điều này còn chưa chấm dứt. Không ngờ cô lại quen biết với một Đan
Vương như Diệp Mặc, để cô có được Thanh Uẩn Đan. Phải biết rằng Kim Đan hậu kỳ
nhận được Thanh Uẩn Đan, cũng có nghĩa là trong khoảng thời gian ngắn có thể
tấn cấp Kim Đan viên mãn.
Tuy rằng Thanh Uẩn Đan là linh đan thất phẩm, nhưng trong đó có một loại linh
dược Thanh Uẩn Thảo lại cực kỳ hiếm có. Cô cũng là nhờ có cơ duyên xảo hợp mới
nhận được loại linh thảo này. Cô tốn rất nhiều tiền mới mua một trận pháp hộp
ngọc có thể đảm bảo được dược tính của nó, chính là vì muốn tìm được Linh đan
sư cao cấp, chế luyện Thanh Uẩn Đan. Ban đầu cô cũng không dự định để Diệp Mặc
chế luyện Thanh Uẩn Đan. Nhưng bởi vì Diệp Mặc nói hắn là Đan Vương. Chuyện
này khiến cô cực kỳ tức giận. Lúc này cô mới lấy ra đưa cho Diệp Mặc làm thí
nghiệm ngay tại chỗ.
Nhưng không ngờ kết quả thí nghiệm lại khiến cô ngạc nhiên mừng rỡ như thế.
Đan sư bình thường một lò chỉ có thể chế luyện ra sáu đến chín viên Thanh Uẩn
Đan. Không ngờ để Diệp Mặc chế luyện lại có được mười hai viên. Có mười hai
viên Thanh Uẩn Đan này, cô tin tưởng mình khẳng định có thể tấn cấp Kim Đan
viên mãn.
Một người liên tục nhận được hai cơ duyên đã cực kỳ nghịch thiên. Nhưng không
ngờ Ngu Vũ Thiên còn nhận được cơ duyên thứ ba. Đó là Diệp Mặc còn có thể chế
luyện Thảo Hoàn Đan. Hơn nữa hắn còn có năm viên Thảo Hoàn Đan. Diệp Mặc có
thể chế luyện Thảo Hoàn Đan vẫn không phải là điều quan trọng nhất. Quan trọng
nhất. Diệp Mặc bằng lòng sẽ để cho cô một viên.
Trong thời gian ngắn như thế, nhận được ba cơ duyên này, khiến Ngu Vũ Thiên
cũng không dám tưởng tượng. Nếu suông sẻ, chí ít còn cần mấy chục đến mấy trăm
năm mới có thể kết thành Nguyên Anh. Hiện tại cô không ngờ mình có hy vọng đạt
được sau nửa năm. Cô nghĩ tới đã cảm thấy không kìm chế được sự kích động
trong lòng.
Đương nhiên theo Ngu Vũ Thiên thấy, bởi vì cô thất vọng đối với Chính Nguyên
Kiếm Phái tới Thành Hà Châu thu hoạch lớn nhất không phải này liên tục gặp
được ba cơ duyên này, mà là cô đã quen biết với một Đan Vương. Thử nghĩ Diệp
Mặc trẻ tuổi như thế đã là một Đan Vương nhất phẩm. Theo thời gian qua, hắn
tuyệt đối có thể tấn cấp tới trình độ cao hơn.
Tu luyện quan trọng nhất cái gì? Đương nhiên là tài nguyên. Mà đan dược cũng
là một trong những tài nguyên quan trọng nhất. Làm sao có được đan dược, đương
nhiên là do luyện đan sư chế luyện ra. Nếu như anh có một đống linh thảo,
nhưng không có một luyện đan sư luyện đan cho anh, số linh thảo mà anh nhận
được cũng không có tác dụng.
Quen biết một Đan Vương, đồng thời để hắn có thể luyện đan cho anh cũng không
phải là một chuyện đơn giản. Đan Vương ra tay sao có thể chuyện nhỏ. Hơn nữa
chính là cô cũng không có khả năng chi trả được chi phí luyện đan. Bởi vì đối
với những thứ bình thường, Đan Vương căn bản sẽ thấy chướng mắt, tuyệt đối sẽ
không bởi vì luyện đan mà làm chậm trễ việc tu luyện của mình.
Cho nên Ngu Vũ Thiên mới cho rằng cơ duyên lớn nhất của cô chính là quen biết
với một Đan Vương như Diệp Mặc. Nghĩ ra lúc trước khi nhìn thấy Diệp Mặc cô đã
tỏ ra khinh thường hắn, lần thứ hai Ngu Vũ Thiên lại cảm thán không thôi.
Bây giờ Diệp Mặc nói nửa năm sẽ có chuyện cần nhờ cô, đương nhiên cô hiểu được
điều đó có ý gì. Kỳ thật Diệp Mặc bảo cô ở lại ngành dược Hoa Hạ ở Hà Châu thì
cô liền hiểu được là ý gì. Đó là bởi vì Diệp Mặc muốn mượn tu vi của mình để
bảo vệ ngành dược Hoa Hạ, đương nhiên còn có cả hai người Tống Ánh Trúc và
Diệp Lăng.
Ban đầu bởi vì Ngu Vũ Thiên rất thích hai đồ đệ có tư chất rất không tầm
thường, hơn nữa cũng đã cảm thấy thất vọng đối với Chính Nguyên Kiếm Phái,
nhất thời không có chỗ nào để đi, đương nhiên một nguyên nhân quan trọng cũng
chính là Diệp Mặc đã cứu mạng cô. Tất cả những nguyên nhân này cộng lại khiến
cô lựa chọn tới Hà châu.
Hiện tại xem ra lựa chọn của cô rất chính xác. Lúc này cho dù bảo cô đi, cô
cũng sẽ không rời khỏi Diệp Mặc. Rời khỏi một Đan Vương quen thuộc có thể giúp
cô luyện đan, trừ phi cô căn bản không muốn tấn cấp tới cảnh giới cao hơn.
– Cậu yên tâm đi. Ánh Trúc và Diệp Lăng đều là đệ tử của tôi. Hơn nữa tôi đã
quen ở đây. Nếu cậu có chuyện gì cần ra ngoài xử lý, thì cứ đi. Ngành dược Hoa
Hạ cứ giao cho tôi là được rồi.
Ngu Vũ Thiên không hề chần chừ liền tỏ rõ thái độ của mình.
Diệp Mặc rất hài lòng khi thấy Ngu Vũ Thiên bày tỏ thái độ như vậy. Hắn gật
đầu nói:
– Nếu như vậy, tôi không đã quấy rầy chị Ngu tu luyện. Bản thân tôi cũng phải
đi tu luyện. Ba tháng sau tôi sẽ giao Thảo Hoàn Đan tới tay chị Ngu.
Bây giờ, Ngu Vũ Thiên thật sự không còn nghi ngờ về việc Diệp Mặc nói lấy ra
Thảo Hoàn Đan nữa. Cô gật đầu nói:
– Bất kể tôi có thể tấn cấp Nguyên Anh hay không, tôi đều coi Ngành dược Hoa
Hạ là chỗ của mình. Tuy nhiên hôm nay tôi quả thật có chuyện muốn hỏi cậu.
Thấy Diệp Mặc nhìn mình, Ngu Vũ Thiên tạm dừng một chút nói:
– Công pháp tu luyện mà cậu dạy cho Ánh Trúc và Diệp Lăng không phải là công
pháp bình thường. Nếu như tôi nghĩ không nhầm, công pháp kia chí ít phải là
linh cấp thất phẩm trở lên. Nếu quả thật là công pháp linh cấp thất phẩm trở
lên, vậy…
Nói xong trong mắt Ngu Vũ Thiên lộ vẻ lo lắng. Hiển nhiên cô không cao hứng
bởi vì Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng có công pháp tu luyện cao.
Diệp Mặc nghe Ngu Vũ Thiên nói xong, lập tức hiểu ra công pháp tu luyện của
Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng đã bị Ngu Vũ Thiên phát hiện. Ngẫm lại cũng đúng.
Hiện tại Ngu Vũ Thiên bắt tay vào dạy hai người tu luyện. Khẳng định đường dẫn
chân khí vận chuyển trong cơ thể và cách thức tu luyện của các cô ấy sẽ lọt
vào mắt cô. Hiện tại bị phát hiện là bình thường. Nếu như Ngu Vũ Thiên vẫn
giống như trước đây chỉ dạy bảo bình thường cho hai người, có lẽ sẽ còn chưa
phát hiện được.
Hiện tại Ngu Vũ Thiên đã phát hiện Diệp Mặc cũng không định giấu diếm nữa. Hắn
nói thẳng:
– Không sai, bản thân tôi vốn tính sau khi chị Ngu kết thành Nguyên Anh mới
nói. Hiện tại nếu chị Ngu đã biết, vậy tôi sẽ nói thẳng. Công pháp tu luyện
của các cô ấy chẳng những không phải là linh cấp, thậm chí cũng không phải
Thiên Cấp. Về phần đến trình độ gì, tôi cũng không hiểu rõ cho lắm.
Ngu Vũ Thiên lại bị lời nói của Diệp Mặc làm chấn động. Thậm chí không phải
Thiên Cấp? Đây là khái niệm gì? Mghe nói ở toàn bộ đại lục Lạc Nguyệt, công
pháp tu luyện có đẳng cấp cao nhất cũng không vượt quá Thiên Cấp sao? Hơn nữa
còn là Thiên Cấp hạ phẩm.
Thấy Ngu Vũ Thiên chấn động như vậy, Diệp Mặc nói:
– Chị Ngu, nếu như chị không phải sư phụ của các cô ấy, các cô ấy sẽ không
nói chuyện tu luyện với chị, chị chắc chắn sẽ không phát hiện ra đẳng cấp của
công pháp các cô ấy đã tu luyện.
Đương nhiên Diệp Mặc biết Ngu Vũ Thiên lo lắng cái gì. Một khi bị người ngoài
biết được công pháp cao hơn Thiên Cấp, vậy thì Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng nhất
định phải chết. Nhưng Diệp Mặc nói không sai. Không phải là người thân cận
nhất, có ai lại đi nói chuyện tu luyện với anh? Hơn nữa cho dù tu luyện có ai
sẽ cho anh xem phương hướng vận chuyển chân nguyên?
Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc nhất định là bởi vì có chỗ nào đó nghi hoặc chỗ nào
đó muốn thỉnh giáo Ngu Vũ Thiên, lúc này mới nói cho qua cho cô biết phương
hướng vận chuyển của chân nguyên, để Ngu Vũ Thiên đoán được công pháp các cô
tu luyện không phải là công pháp của Chính Nguyên Kiếm Phái. Cho dù như thế,
cô cũng không có cách nào suy đoán ra được công pháp mà hai người tu luyện lại
là công pháp cao hơn Thiên Cấp. Ngay cả Ngu Vũ Thiên cũng đoán không được, vậy
người ngoài lại càng không có khả năng đoán được.
Nhưng Diệp Mặc vẫn giữ ý định phải nhắc nhở Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng một
chút. Về sau bất kể ở chỗ nào, cũng phải cẩn thận, không thể cứ tùy tiện để lộ
ra như vậy.
– Chị Ngu, tôi định sau khi chị tới đẳng cấp kết thành Nguyên Anh, mới đưa
công pháp này cho chị tu luyện.
Diệp Mặc cắt đứt sự chấn động của Ngu Vũ Thiên nói. Hắn thật sự đã quyết định
như vậy. Nhưng hiện tại Ngu Vũ Thiên đã là tu vi Kim Đan hậu kỳ, hiển nhiên
không thích hợp lập tức tu luyện Hồng Mông Tạo Hóa Quyết. Nếu không cô sẽ cần
lãng phí rất nhiều thời gian để chuyển đổi chân nguyên. Nhưng một khi Ngu Vũ
Thiên tấn cấp Nguyên Anh, có nguyên thần, cô có thể lựa chọn lại công pháp tu
luyện.
Ngu Vũ Thiên ngơ ngác nhìn Diệp Mặc. Sau một lúc lâu mới choáng váng nói:
– Cậu, cậu tính đưa loại công pháp này cho tôi tu luyện sao?
Cô thật sự rất chấn động. Trong suy nghĩ của cô, nếu đẳng cấp của công pháp
cao như thế, khẳng định Diệp Mặc cũng tu luyện loại công pháp này. Nhưng loại
công pháp cao cấp này, cho dù cha con truyền cho nhau cũng rất cẩn thận. Cô
không ngờ được Diệp Mặc lại nói bằng lòng lấy công pháp này ra. Điều này thực
sự khiến cô không thể tin được.
Nói thật ra, lúc trước cô còn nghĩ sau khi mình tấn cấp Nguyên Anh, nhân thể
cũng phải lựa chọn lại pháp quyết tu luyện. Bởi vì cô biết, với công pháp tu
luyện hiện tại cô, muốn leo lên Đại Đạo, là căn bản không có khả năng. Mà hiện
tại cô còn chưa có pháp quyết tu luyện tốt, đang lúc buồn rầu, Diệp Mặc lại
đưa đến đại lễ như thế.
Diệp Mặc lại mỉm cười nói:
– Chị Ngu, nếu chị có thể đem sở học của mình truyền thụ cho Diệp Lăng và Ánh
Trúc, vậy tôi tặng pháp quyết tu luyện cũng không có vấn đề gì.
Tuy rằng biết rõ Diệp Mặc muốn lôi kéo mình, nhưng Ngu Vũ Thiên vẫn bị đại khí
của Diệp Mặc thuyết phục. Tuy rằng tuổi Diệp Mặc không lớn, nhưng cách thức
làm việc của hắn đều lộ ra đại khí.
Diệp Mặc lại biết chuyện của mình. Tuy rằng Hồng Mông Tạo Hóa Quyết thật sự
không tồi, hơn nữa Diệp Mặc tin tưởng bộ pháp quyết nói không chừng được xem
là tồn tại tốt nhất trong toàn bộ đại lục Lạc Nguyệt. Nhưng hắn tu luyện Tam
Sinh Quyết tuyệt đối mạnh mẽ hơn nhiều so với Hồng Mông Tạo Hóa Quyết. Hơn nữa
hắn tin tưởng, một khi tu vi của mình đạt đến trình độ nhất định, hắn hoàn
toàn có thể căn cứ vào các loại linh căn suy diễn ra công pháp tu luyện phát
triển mới.
Không để ý tới sự kích động, Ngu Vũ Thiên cố gắng trấn tĩnh một chút rồi mới
lên tiếng:
– Diệp Mặc, trình độ luyện đan của cậu quả thật là cả đời tôi ít thấy. Có thể
tới Ngành dược Hoa Hạ coi như là cơ duyên của tôi. Tuy nhiên tôi thấy trình độ
luyện đan của cậu lại bị đan hỏa của cậu hạn chế nghiêm trọng. Cậu chỉ dùng
chân hỏa tu vi Trúc Cơ, căn bản cũng không có biện pháp phát huy được tiêu
chuẩn luyện đan của cậu. Tôi nghĩ, nếu như cậu có một loại đan hỏa tốt, nói
không chừng trình độ luyện đan của cậu sẽ vượt xa chứ không chỉ dừng ở Đan
Vương nhất phẩm.
Diệp Mặc nghe Ngu Vũ Thiên nói xong lập tức hiểu ra. Hắn đang ở trong cuộc
ngược lại không biết. Tuy rằng hắn cũng muốn tìm kiếm một đan hỏa, nhưng dù
sao không gấp lắm. Hiện tại nghĩ đến, hiện tại cái mình thiếu không phải là
tiêu chuẩn lĩnh ngộ đối với luyện đan, mà là thiếu một đan hỏa. Thử nghĩ, nếu
như hắn có một đan hỏa mạnh, trình độ luyện đan của hắn sẽ như thế nào…
Diệt Hồng Trần