Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 864: Có được Tinh Thần Sa


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 864: Có được Tinh Thần Sa

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Share by MTQ banlong.us

Khi cô gái áo hồng thấy Diệp Mặc nhận lấy linh thạch, khóe miệng lộ ra tia
khinh thường, vừa định đùa cợt một câu, tên thanh niên mặt đen kia liền cản
trước, nói:

– Tiểu nhị, nếu vị đại ca này đã không cần phòng hảo hạng, vậy phòng hảo hạng
nhường cho tôi đi.

Diệp Mặc cũng đã nói không cần phòng đó, tiểu nhị dĩ nhiên không có bất kỳ dị
nghị gì, vội vàng đưa phòng hảo hạng nhường ột nam một nữ này.

Nhìn Diệp Mặc rời đi, cô gái kia nhịn không được, cười lạnh một tiếng, nói:

– Quỷ nghèo, còn muốn phòng cao cấp.

Diệp Mặc tuy nghe thấy, nhưng lại coi như gió thoảng bên tai, căn bản không
muốn quay đầu lại nói nhiều. Nhưng tên mặt đen kia lại có chút bất đắc dĩ lắc
đầu.

Thấy tên mặt đen lắc đầu, cô gái kia lập tức tức giận mắng:

– Dư Như Ngọc, anh lắc đầu làm gì? Không muốn đi theo tôi thì nhanh biến đi
chỗ khác.

Người được kêu là Dư Như Ngọc vội vàng cẩn thận đáp:

– Hải Đồng, bác trai nói Tu Chân Giới cao thủ như mây, chúng ta ở bên ngoài
cố gắng không nên đắc tội với người khác

– Hừ

Cô gái tên là Hải Đồng hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phòng mình, mặc kệ
không hỏi tới người thanh niên bên cạnh.

Diệp Mặc không khỏi có chút buồn cười, người thanh niên mặt đen kia có khuôn
mặt chữ điền, thoạt nhìn đôn hậu thành thật, lại có tên là Dư Như Ngọc, thật
sự chưa nhìn ra y rốt cuộc nơi nào giống như ngọc đây, điều này thật sự có
chút tức cười.

Mặc dù nói là nhà dưới, nhưng Diệp Mặc cũng rất hài lòng, ngoại trừ không có
Tụ Linh Trận thì những thứ khác cũng tương đối đủ. Hơn nữa có thể do chung
quanh khách sạn này có Tụ Linh Trận Pháp cho nên gian phòng của Diệp Mặc ở mặc
dù không có Tụ Linh Trận, nhưng Diệp Mặc vẫn cảm thấy linh khí nơi này thật sự
dư thừa.

Tiêu tốn tám viên linh thạch cũng đáng giá. Vốn dĩ Diệp Mặc không có ý định tu
luyện, nhưng khi cảm thấy linh khí cũng không tệ, nên nhất thời nổi lên tâm tư
tu luyện.

Hắn lập tức bố trí mấy trận pháp phòng ngự, lấy ra mấy viên Ích Nguyên Đan
nuốt xuống, bắt đầu luyện hóa.

Diệp Mặc đã đạt tới tu vi Trúc Cơ tầng ba đỉnh phong, cho nên hắn không sử
dụng Minh Nguyên Đan, bởi vì Minh Nguyên Đan chỉ có thể dùng một lần, Diệp Mặc
quyết định ở Trúc Cơ trung kỳ mới sử dụng, như vậy sau khi hắn tăng cấp lên
Trúc Cơ tầng bốn liền trong thời gian rất ngắn là có thể tăng lên Trúc Cơ tầng
năm.

Động tĩnh tu luyện của Diệp Mặc rất lớn, cơ hồ linh khí có thể tạo thành lốc
xoáy. Nhưng ở các khách sạn gần đây trong phường thị đều tụ tập rất nhiều tu
sĩ cao cấp, hơn nữa họ cũng không muốn lãng phí thời gian tranh thủ tập trung
tu luyện. Cho nên phía trên các khách sạn đều có linh khí tụ tập, Diệp Mặc ở
trong đó mặc dù động tĩnh hơi lớn, nhưng cũng sẽ không khiến cho người khác
đặc biệt chú ý.

Ba canh giờ sau, Diệp Mặc cảm giác kinh mạch huyệt đạo lần nữa mở rộng, tăng
thêm một cấp bậc, sau khi một tiếng răng rắc rất nhỏ khó có thể nghe được vang
lên, chân nguyên trong cơ thể hắn giống như các tế bào tách rời, nhanh chóng
bành trướng.

Chân nguyên so với lúc trước cường đại hơn gấp đôi, khuếch tán đến các kinh
mạch huyệt đạo của Diệp Mặc, rồi chậm rãi tụ tập trong đan điền.

Diệp Mặc trong lòng vui mừng, Trúc Cơ trung kỳ. Hắn không cần suy nghĩ liền
lấy ra mấy chục viên linh thạch thượng phẩm đặt ở bên người, bắt đầu củng cố
tu vi Trúc Cơ trung kỳ.

Đối với tu luyện, cho dù là lấy ra toàn bộ linh thạch, hắn cũng sẽ không đau
lòng chút nào

Thăng cấp lên Trúc Cơ trung kỳ, Diệp Mặc chẳng những cảm thấy tinh huyết bị
thiêu đốt đã được bổ sung, hơn nữa thần thức còn có thể khuếch tán ra phạm vi
hơn mười dặm.

Diệp Mặc đứng lên, quyết định đi tẩy rửa những thứ dơ bẩn trên người. Cũng
không có nửa điểm buồn ngủ, thừa dịp rảnh rỗi, hắn lấy Cửu Biến ra, luyện hóa
đơn giản một chút, sau đó ra khỏi phòng. Diệp Mặc vừa đi không xa thì nhìn
thấy Dư Như Ngọc đang ngồi ở cửa phía xa kia, tựa hồ đang nhắm mắt dưỡng thần.

Dường như không cần nghĩ, Diệp Mặc cũng đoán được Dư Như Ngọc vì cái gì lại
ngồi ở cửa, nhất định là cô gái ngang ngược kia không cho anh ta vào.

Đối với Dư Như Ngọc, Diệp Mặc vẫn có chút hảo cảm, hắn lắc đầu, cảm giác mặc
dù Hải Đồng người kia rất đẹp nhưng không nhất định có thể xứng với thanh niên
mặt đen này.

– Anh Dư, nếu như anh không chê, có thể tới chỗ tôi nghỉ ngơi một đêm.

Diệp Mặc tới trước mặt Dư Như Ngọc, ôm quyền nói một câu, dù sao buổi tối hắn
cũng tu luyện xong, cũng không có chuyện gì. Hơn nữa ấn tượng của hắn về Dư
Như Ngọc cũng không tệ. Liền lên tiếng mời.

Dư Như Ngọc thấy Diệp Mặc cố ý tới đây nói chuyện với y, không cách nào giả bộ
không biết, không thể làm gì khác hơn là lúng túng đứng lên nói:

– Xin chào anh, hảo ý của anh, tôi cảm ơn, nhưng tôi bây giờ không thể đi.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, cũng không khuyên nữa, người khác thích hay không không
phải chuyện của hắn. Chẳng qua khi hắn vừa muốn xoay người rời đi, chỉ thấy Dư
Như Ngọc nói:

– Anh trai cũng tới tham dự buổi đấu giá sao?

Diệp Mặc gật đầu nói:

– Đúng vậy, tôi muốn tới đây một chút xem có Tinh Thần Sa, Tiệt Thổhay không.
Còn nữa, tôia tên là Diệp Mặc, sau này trực tiếp gọi tôi là Diệp Mặc đi.

Diệp Mặc nhìn ra lai lịch của Dư Như Ngọc tựa hồ không tầm thường, hơn nữa hắn
cũng không có ý định nói sai tên của mình, nơi này không phải là Tiểu Thế
Giới, không phải bất luận kẻ nào cũng biết hắn.

Dư Như Ngọc nghe Diệp Mặc nói xong, có chút giật mình nói:

– Tinh Thần Sa cùng Tiệt Thổ thượng đẳng, đều là đồ vật ngàn vàng khó cầu

Dư Như Ngọc nói được phân nửa liền dừng lại, y cảm giác mình mới chỉ gặp Diệp
Mặc hai lần, một vài lời không thể nói thẳng ra.

Diệp Mặc lại biết, Dư Như Ngọc đối với mình kình cẩn tất nhiên có quan hệ tới
phẩm hạnh của y, nhưng trọng yếu hơn, đoán chừng là vì y nhìn không thấu tu vi
của mình.

Diệp Mặc cười ha ha, nói:

– Tôi không cần Tinh Thần Sa thượng đẳng, tôi chỉ cần Tinh Thần Sa là được,
không quan tâm tới cấp bậc.

Tinh Thần Sa thượng đẳng dĩ nhiên giá trị liên thành, nhưng Diệp Mặc biết nếu
là Tinh Thần Sa hạ đẳng thì giá tiền của nó căn bản là cách biệt giữa trời với
đất so với thượng đẳng.

Thì ra là không hạn chế cấp bậc, Dư Như Ngọc chợt hiểu ra. Đều là Tinh Thần
Sa, hạ đẳng tuy rằng cũng rất đáng giá, nhưng không phải là vật khó cầu.

Trong chốc lát, Dư Như Ngọc bỗng nhiên lấy ra một khối khoáng thạch to bằng
nắm tay, đưa cho Diệp Mặc, nói:

– Cái này là một khối Tinh Thần Sa hạ đẳngtôi trong khi tình cờ lấy được,
không biết có hữu dụng với anh Diệp hay không?

Diệp Mặc chỉ vì thấy Dư Như Ngọc người này không tệ, nên hắn mới tới nói vài
lời, nhưng hắn không nghĩ tới Dư Như Ngọc còn có Tinh Thần Sa. Cho dù là Tinh
Thần Sa hạ đẳng cũng không phải là có thể dễ dàng lấy đươc, nếu không Diệp Mặc
cũng không cần tới buổi đấu giá ở Phường thị Nam Sơn.

Nhận lấy Tinh Thần Sa từ trong tay Dư Như Ngọc, Diệp Mặc trong lòng mừng rỡ.
Hắn cẩn thận nhìn qua, quả nhiên là một khối Tinh Thần Sa hạ đẳng. Khối Tinh
Thần Sa này tuy không lớn, nhưng đối với Diệp Mặc như vậy cũng đủ rồi.

Xác định khoáng thạch trong tay chính là Tinh Thần Sa, Diệp Mặc vội vàng cảm
tạ nói:

– Đa tạ anh Dư, đây chính là món đồ mà tôi muốn có, xin anh ra giá.

Dư Ngọc thấy Tinh Thần Sa của mình vừa vặn Diệp Mặc cần tới, lập tức vui vẻ
nói:

– Anh diệp, Tinh Thần Sa này là tôi vô tình có được. Vật này đối với tôi mà
nói không có bất kỳ tác dụng nào, nếu như anh Diệp cần tới, thì lấy đi, không
nên nói tới chuyện tiền nong.

Diệp Mặc sững sờ một chút, hắn và Dư Như Ngọc bất quá đây mới là lần thứ hai
gặp mặt mà thôi, nói là người xa lạ cũng không sai. Nhưng nếu như vậy, Dư Như
Ngọc tại sao lại đưa Tinh Thần Sa ình. Đây thật sự là quá hào phóng

Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Diệp Mặc, Dư Như Ngọc vội vàng mở miệng nói:

– Tôi vừa thấy anh Diệp liền có hảo cảm, hơn nữa anh Diệp tu vi sâu không
lường được, bạn của tôi mạo phạm anh Diệp, anh Diệp không so đo, cho nên viên
Tinh Thần Sa này đưa cho anh, hy vọng anh Diệp không nên từ chối.

Diệp Mặc nhất thời hiểu được, vốn là y nhìn không thấu tu vi của mình, sợ mình
là tu sĩ Kim Đan. Lúc trước khi Hải Đồng nói mình là quỷ nghèo, y khẳng định
mình nghe thấy, nhưng mình không so đo với Hải Đồng, điều này khiến cho Dư Như
Ngọc cực kỳ cảm kích. Từ trong giọng điệu của Dư Như Ngọc, y tựa hồ có ý muốn
kết giao với mình.

Diệp Mặc nghe Dư Như Ngọc nói vậy, vội vàng khoát tay nói:

– Anh Dư chỉ sợ nhìn lầm rồi, thật ra tu vi của tôi còn không bằng anh. Tinh
Thần Sa này mặc dù là hạ đẳng nhưng nó có giá trị quá lớn, nếu như không trả
tiền, tôi không thể nhận được.

Dư Như Ngọc lại càng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng chỉ lát sau, y lại càng
khâm phục nói:

– Anh Diệp đừng nói tới chuyện tiền nữa, coi như là tôi kết giao người bạn
như anh Diệp

Trong lòng Dư Như Ngọc âm thầm giật mình, y mặc dù chỉ là Trúc Cơ tầng bảy
nhưng có thể coi là người đã bước vào tu vi Kim Đan sơ kỳ, y có thể thấy được
y không nhìn ra được bất kỳ dấu vết gì về tu vi của Diệp Mặc, có thể thấy biểu
hiện của hắn tuyệt đối là phi thường giỏi, rất có thể là người tới từ một đại
môn phái.

Thấy Dư Như Ngọc sống chết không chịu nhận lấy linh thạch, Diệp Mặc cũng không
nói thêm nữa, trực tiếp thu lấy Tinh Thần Sa, dứt khoát lấy ra hai chiếc đẩu
để ngồi, cùng Dư Như Ngọc ngồi trước cửa hàn huyên.

Trải qua một lần giới thiệu, Diệp Mặc mới biết được địa vị của Dư Như Ngọc
thật sự không nhỏ. Y là đệ tử ngòng cốt của Thần Kiếm Môn một trong Tông Môn
hàng năm sao, hơn nữa cha của y chính là tông chủ một thời của Thần Kiếm Tông,
bây giờ là Thái Thượng Trưởng Lão của Thần Kiếm Tông.

Diệp Mặc không hỏi tới tu vi của cha y nhưng nếu là Thái Thượng Trưởng Lão của
Tông Môn năm sao, tu vi ít nhất cũng phải là Nguyên Anh Đại viên mãn, thậm chí
có thể là tu vi Hư Thần.

Mà cô gái Hải Đồng kia đến từ Song Tâm Cốc, cũng là Tông Môn năm sao. Lần này
tại buổi đấu giá ở Phường thị Nam Sơn, hai vị trưởng bối đều đồng ý để cho Hải
Đồng cùng Dư Như Ngọc ra ngoài rèn luyện, tới Phường thị Nam Sơn trước. Dĩ
nhiên hàm nghĩa bên trong mặc dù Dư Như Ngọc không nói gì, nhưng Diệp Mặc hiểu
được chính là trưởng bối hai bên có ý tứ thúc đẩy hai người.

Dư Như Ngọc này tới từ môn phái năm sao, là một người biết hạn chế hơn nữa lại
không có nửa điểm kiêu ngạo. Điều này khiến cho Diệp Mặc nhớ lại thiếu chủ
Thẩm Kiến Thanh của Tây Lưu Môn, cũng tới từ Tông Môn năm sao, tên đó thật sự
rất kiêu ngạo. Nếu như không phải vì trọng sinh, mình và Lạc Ảnh sớm đã chết
trong tay y, hơn nữa Thần Dược Môn cũng là do y tiêu diệt.

Vừa nghĩ tới Thẩm Kiến Thanh, trong lòng Diệp Mặc liền dâng lên sát ý vô tận.

– Dư Như Ngọc, anh có biết xấu hổ hay không? Lại dám kết giao với đồ bỏ đi
như vậy, mặt mũi của tôi bị anh làm mất hết rồi.

Một thanh âm thanh thúy đầy vẻ bất mãn vang lên, Hải Đồng mang vẻ mặt khinh
thường đứng ở cửa, mà cửa phòng cô cũng đã mở ra.

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.