Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 849: Huyễn Vân đệ nhất đao
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Share by MTQ banlong.us
Đây không phải là lần đầu Diệp Mặc luyện chế “Bạo Nguyên Đan”, nhưng đó đều là
chuyện trong kiếp trước của hắn. Hiện giờ Diệp Mặc đã có cách luyện đan mới,
đối với việc luyện chế “Bạo Nguyên Đan”, cũng có cách nhìn mới.
Thêm vào đó trước đây hắn đã luyện chế qua “Trúc Cơ Đan”, hơn nữa tu vi lại
tăng lên rất nhiều, thế nên Diệp Mặc không quá lo lắng về việc luyện chế “Bạo
Nguyên Đan”.
Dược liệu phụ trợ cho “Bạo Nguyên Đan” không quý giá gì, Diệp Mặc đã nhanh
chóng tinh luyện ra dược liệu, tiếp theo bắt đầu luyện dịch thành đan…
Một tiếng sau, Diệp Mặc đã thành công luyện được một lò “Bạo Nguyên Đan”, chỉ
là đan dược có được rất ít, chỉ có hai viên. Nhưng đối với Diệp Mặc mà nói là
đã đủ rồi, loại đan dược này hắn không cần nhiều lắm, thậm chí chỉ cần một
viên, là hắn đã rất hài lòng rồi.
– Chúng ta đi thôi.
Có “Bạo Nguyên Đan” Diệp Mặc cảm thấy lại có thêm một sự đảm bảo trong việc
đối phó với Lý Bách Sâm.
…
Sau khi ba người đến Yến Viên Phong, mới phát hiện đại sư tỷ của Tống Ánh Trúc
và Diệp Lăng lại không có ở Yến Viên Phong, điều này khiến Tống Ánh Trúc và
Diệp Lăng có thể mang Ngân Tử đi mà không gặp trở ngại gì, Ngân Tử lại được
Diệp Mặc thu vào thế giới trang vàng.
Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng nhớ ân tình Ngu Vũ Thiên thu làm đệ tử, vẫn để lại
một phong thư, viết rõ nguyên nhân bỏ đi cùng Diệp Mặc.
Diệp Mặc cho rằng hắn đưa Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng đi, nhất định sẽ bị người
của Lý Bách Sâm ngăn lại, nhưng vượt ngoài dự đoán của hắn, mãi đến lúc ba
người bọn họ rời khỏi Chính Nguyên Kiếm phái, cũng không có ai đến ngăn cản.
– Diệp Mặc, tên họ Lý kia hình như không ngăn chúng ta lại thì phải?
Mãi đến sau khi ra khỏi Chính Nguyên Kiếm phái, Tống Ánh Trúc mới lấy làm lạ
lên tiếng hỏi.
Diệp Mặc chau mày, trong lòng cảm thấy chuyện này có gì không ổn. Không nói
chuyện Lý Bách Sâm không thể điều người giám sát bọn họ về. Dù là Diệp Mặc
cũng không tin Lý Bách Sâm sẽ tha cho hắn. Chỉ cần nhìn những việc Lý Bách Sâm
đã làm ở Lam Phong Môn là biết, đây là người kiêu ngạo như thế nào rồi.
– Có lẽ mấy tên giám sát chúng ta biết anh hai đã là tu sĩ Trúc Cơ rồi, nên
mới không dám ngăn cản chúng ta.
Diệp Lăng nói xen vào một câu.
Diệp Mặc lắc đầu nói:
– Anh trở về Chính Nguyên Kiếm phái đã lâu rồi, dù là Lý Bách Sâm đang tham
gia đấu giá cũng sẽ biết được tình hình ở đây, ông ta nhất định đã sắp đặt hết
cả rồi. Lùi một bước mà nói, dù ông ta không thể chuẩn bị trước, với mạng lưới
quan hệ và tiền đồ của ông ta ở Chính Nguyên Kiếm phái, muốn thông qua môn
phái để giữ chúng ta lại cũng là chuyện rất đơn giản.
Diệp Mặc không tin Lý Bách Sâm không có cách đối phó hắn, nếu hắn tin điều
này, thì sau khi hắn đến Chính Nguyên Kiếm phái, sẽ không đến Nhiệm Vụ Đường
trước tiên, mà đã đưa Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc chạy trốn rồi.
Chính vì hắn biết Lý Bách Sâm tuyệt đối sẽ không để hắn đi, nên mới đến Nhiệm
Vụ Đường tìm “Minh Nguyên Đan”. Còn thong thả luyện chế “Bạo Nguyên Đan”.
– Nhưng chúng ta đã rời khỏi Chính Nguyên Kiếm phái mấy vạn dặm rồi…
Diệp Lăng vẫn chưa dứt lời, thì Diệp Mặc liền dừng lại.
Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc được Diệp Mặc dẫn theo trên phi kiếm, nên Diệp Mặc
ngừng lại, hai người đều nhìn về Diệp Mặc, không biết tại sao hắn phải đột
ngột dừng lại mà không không lên đường tiếp.
Diệp Mặc đáp xuống đất, sau đó nói với Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc:
– Hai em ở phía sau chờ anh, anh muốn xem thử tên họ Lý này có bản lĩnh gì.
– Ha ha…
Không đợi Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc lên tiếng, một tiếng cười không hề có ý
cười cợt liền vang lên. Ngay sau đó một người đàn ông mặt lạnh như tiền đáp
xuống trước mặt ba người Diệp Mặc:
– Mày quả nhiên che đậy rất tốt. Không ngờ lại có thể phát hiện ra ta đã đến,
hèn gì mà em trai ta lại chết trong tay mày.
Diệp Mặc vẻ mặt bình thản nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên đang ở
trước mặt này, hắn đã hiểu tại sao ba người bọn hắn có thể rời khỏi Chính
Nguyên Kiếm phái không chút trở ngại gì, thì ra tên họ Lý kia hoàn toàn không
định giải quyết hắn ở Chính Nguyên Kiếm phái.
Nói cách khác sau khi biết hắn là tu sĩ Trúc Cơ, tên họ Lý này chỉ mong sao
hắn rời khỏi Chính Nguyên Kiếm phái. Dù sao đi nữa, dù là đệ tử thiên tài,
cũng không có quyền lực tùy tiện xử trí một đệ tử Trúc Cơ không phạm lỗi. Dù
ông ta xác định Diệp Mặc giết chết em trai ông ta, nhưng chuyện không có chứng
cứ thì môn phái cũng sẽ không ủng hộ, làm sao sảng khoái bằng việc một mình
ông ta giết chết Diệp Mặc chứ?
– Mày rất thông minh, không sai, ta muốn giữ mấy người bọn mày ở lại Chính
Nguyên Kiếm phái rất đơn giản. Nhưng ta muốn bọn mày nếm đủ mùi vị tốt đẹp,
rồi mới chết dần dần. Em gái và vợ của mày, rất đẹp, sau khi ta hưởng thụ
xong, cũng sẽ ày thưởng thức thử mùi vị của em gái mình ngay trước mặt ta.
Oán hận trên mặt Lý Bách Sâm đã không có cách nào che dấu, hung hăng dữ tợn,
từ đó có thể thấy, sát ý của ông ta đối với Diệp Mặc mãnh liệt đến thế nào.
Diệp Mặc cười nhạt:
– Em trai của ông Lý Bách Lâm cũng có kiếm pháp tốt, tiếc là sau khi tôi giết
hắn xong, biến thi thể của hắn thành tro cũng không tìm được kiếm pháp của
hắn. Điều này khiến tôi rất thất vọng, hy vọng túi trữ vật của ông sẽ không
khiến tôi thất vọng lần nữa. Ồ, tôi nói sai rồi, cái của ông không phải là túi
trữ vật, không ngờ ông lại có nhẫn trữ vật, ghê gớm nhỉ.
– Em trai ta quả nhiên là do mày giết, ta phải nuốt sống mày…
Dù nghi ngờ em trai mình là do Diệp Mặc giết, nhưng khi Diệp Mặc chính miệng
nói ra, Lý Bách Sâm không thể kiềm chế được sự phẫn nộ trong lòng nữa, cả
người bừng bừng sát khí.
Vang lên một tiếng “vụt”, gần như khi Lý Bách Sâm vừa dứt lời, thì một đường
đao chứa đầy sát khí đã bổ lên đầu của Diệp Mặc.
Gần như trong giây phút đao của Lý Bách Sâm bổ tới, Diệp Mặc cảm thấy không
khí xung quanh ngưng tụ lại, thân pháp của hắn cũng đơ cứng, dường như đang
chờ đợi ánh đao bổ xuống đầu mình.
Một đao lợi hại như thế của Lý Bách Sâm, giữa chừng lại biến hóa lần nữa, hóa
thành hàng trăm đường đao bổ xuống. Dường như mỗi đường đao đều kèm theo sát
khí thực sự, phát ra tiếng “xoẹt xoẹt” trong không khí.
Thân hình của Diệp Mặc bị chân nguyên của Lý Bách Sâm làm chậm lại, trong lòng
vô cùng kinh ngạc, hắn không ngờ rằng Lý Bách Sâm lại không dùng kiếm, mà dùng
đao. Không những dùng đao, hơn nữa ông ta cũng không dùng thần thức điều khiển
đao, mà trực tiếp vung đao đánh giáp lá cà như những nhân sĩ võ lâm vậy.
Đối với tu chân giả mà nói, đấu nhau đương nhiên là đấu pháp bảo, chân nguyên,
thủ đoạn… Nhưng Lý Bách Sâm là nhân vật thiên tài của Chính Nguyên Kiếm phái,
không dùng kiếm mà dùng đao cũng đành rồi, lại còn áp dụng cách đánh giáp lá
cà, điều này thật không thể tưởng.
Diệp Mặc không kịp nghĩ ngợi nhiều, hắn kêu lên một tiếng, máu huyết sục sôi,
liền thoát khỏi trói buộc của chân nguyên của Lý Bách Sâm trong nháy mắt. Đồng
thời phi kiếm trong tay hắn dưới sự khống chế của thần thức, cũng hóa thành
mấy trăm đường kiếm quang. Mấy đường kiếm quang này chặn đao của Lý Bách Sâm
lại, không đợi cho đao của Lý Bách Sâm biến hóa lần nữa, Diệp Mặc đã tích tụ
chân nguyên toàn thân, vung một kiếm bổ vào thân đao của Lý Bách Sâm.
“Ầm” một tiếng, đao kiếm giao nhau, Diệp Mặc bị đánh văng ra mấy chục mét,
được Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng đỡ lấy, mở miệng là phun ra một ngụm máu tươi.
Chỉ có một chiêu, Diệp Mặc đã bị thương, hơn nữa đây còn chỉ là chiêu đầu
tiên, hắn đã phải đốt cháy hết máu huyết, Lý Bách Sâm không phải là người mà
hắn có thể đánh nổi, đây là suy nghĩ đầu tiên của Diệp Mặc.
Hơn nữa một chiêu này, hắn thậm chí cả thủ đoạn của sát thủ cũng không có cơ
hội dùng đến.
– Anh, anh không sao chứ.
Diệp Lăng hoảng hốt đỡ lấy Diệp Mặc, giọng nói run rẩy, Tống Ánh Trúc càng
hoảng sợ hơn, một chiêu lúc nãy Diệp Mặc đấu với Lý Bách Sâm bọn họ không biết
lợi hại cỡ nào, nhưng hai người bọn họ cách đó mấy chục mét cũng bị đao khí
chém trúng mấy nhác, mà còn là sau khi Diệp Mặc đã đỡ lấy chín phần đao khí.
– Không sao.
Diệp Mặc lắc tay, nuốt một viên “Liên Sinh Đan”, đồng thời cũng nuốt luôn “Bạo
Nguyên Đan”. Hắn nhìn phi kiếm trên tay mình, đã bị nứt một lỗ to. Nhưng khi
Diệp Mặc bỏ phi kiếm xuống, cũng đã phóng ra Vô Ảnh từ dưới chân, hắn tin rằng
dù là Lý Bách Sâm cũng sẽ không dùng thần thức để kiểm tra chân mình trong lúc
này.
Điều khiến Diệp Mặc yên tâm là, trong lúc hắn làm những động tác này, Lý Bách
Sâm không hề đuổi theo công kích hắn, có thể thấy một kiếm lúc nãy của hắn
cũng khiến ông ta khổ sở.
Lý Bách Sâm chỉ lùi ra sau hai ba mét thì dừng lại, ông ta lạnh lùng nhìn chằm
chằm vào Diệp Mặc:
– Tao đã xem thường mày rồi, chỉ có tu vi Trúc Cơ tầng ba, mà lại có thể ngăn
“Huyễn Vân đệ nhất đao” của ta lại. Cái giá phải trả chỉ là một ngụm máu mà
thôi, hèn gì mà mày ngạo mạn đến thế. Có điều Huyễn Vân Đao của ta tổng cộng
có sáu đao, ta muốn xem thử mày rốt cuộc có thể ngăn được mấy đao.
Diệp Mặc nói với Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng:
– Hai em lui về sau thêm trăm mét, đừng lên phía trước.
Hắn biết đao thứ nhất này đã lợi hại như vậy, thì mấy đao sau này sẽ còn lợi
hại hơn, để em gái và Tống Ánh Trúc lùi ra sau cũng là để được an toàn hơn.
Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng biết rằng lúc này không phải là lúc bọn họ có thể
nhúng tay vào, bọn họ chỉ có thể để Diệp Mặc không phải lo lắng, bận tâm gì,
thì mới có tia hy vọng. Tống Ánh Trúc càng hạ quyết tâm, một khi Diệp Mặc
chết, cô sẽ tự vẫn ngay, cũng không để cho tên trước mắt kia làm nhục.
Diệp Mặc nhìn thấy Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng lùi ra sau, hắn gõ vào phi kiếm
trong tay, thản nhiên nói:
– Tên họ Lý kia, không ngờ ông che dấu thân thủ rất tốt. Ở kiếm phái mà lại
tu luyện đao pháp, nếu tôi không nhìn lầm, thì đao pháp của ông mới là tuyệt
chiêu của ông đúng không, có giỏi thì lại đây, ông mày không sợ thằng nào đâu.
Khóe miệng Lý Bách Sâm lộ ra nụ cười mỉa mai:
– Người biết đao pháp của ta mới là sát chiêu của ta đều đã trở thành người
thiên cổ rồi, nhà ngươi cũng không ngoại lệ đâu. Mấy ngày trước đao pháp của
ta có chút thành tựu, rất muốn tìm người thử đao, không ngờ nhà ngươi quả là
không khiến ta thất vọng. May là ta dùng đao pháp, không thì chiêu đầu tiên
nói không chừng nhà ngươi cả một ngụm máu cũng không phun ra được.
Diệp Mặc cảm thấy “Bạo Nguyên Đan” trong người bắt đầu bộc phát, hắn cảm thấy
một cách rõ ràng cảnh giới của mình đang được nâng cao, Trúc Cơ tầng bốn, Trúc
Cơ tầng năm, Trúc Cơ tầng sáu…
Mãi đến sau khi tu vi của hắn thăng cấp đến đỉnh cao Trúc Cơ tầng sáu, mới
ngừng lại. Một viên “Bạo Nguyên Đan” này lại làm cho chân nguyên của hắn tăng
lên gấp mấy lần, Diệp Mặc hoảng sợ trong lòng. Đan dược này lợi hại như vậy,
đến lúc hiệu quả của đan dược qua đi, cảnh giới của hắn có khi nào sẽ trực
tiếp rơi xuống Trúc Cơ tầng hai không?
Lý Bách Sâm hiển nhiên cảm thấy khí thế trên người Diệp Mặc đang tăng vọt, hơi
sững người ra, nhưng ông ta nhanh chóng phản ứng trở lại, cười lạnh ha hả nói:
– Không ngờ mày dùng “Bạo Nguyên Đan”, cũng phải thôi, mày đã không sống nổi
rồi, dùng đan dược này cũng là danh xứng với thực.
Ngụ ý là ông ta không hề để tâm việc Diệp Mặc dùng “Bạo Nguyên Đan”.
Diệp Mặc làm sao lại để tâm câu nói nhảm của Lý Bách Sâm, phi kiếm của hắn đã
vung ra vô số hoa kiếm, bao vây lấy Lý Bách Sâm đang tiến lại gần. Những hoa
kiếm đẹp mắt này lại nhanh chóng tách ra, gần như đã tách thành gần trăm đường
kiếm trong chớp mắt.
Lý Bách Sâm cười nhạt một tiếng:
– Kiếm hoa chỉ nhìn đẹp mắt mà không thực dụng cũng dám dùng trước mặt ta…
– Huyễn Vân đệ nhị đao…
Cùng với lời nói của Lý Bách Sâm, ông ta lại nhanh chóng vung đao trong tay.
Huyễn Vân Đao pháp của ông ta mới là sát chiêu thật sự, tuyệt đối không phải
là những kiếm hoa đẹp mắt lúc nãy của Diệp Mặc có thể so sánh được…
Diệt Hồng Trần