Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 810: Môn chủ Cửu Minh
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Share by MTQ banlong.us
Thái Cơ nắm đại viên bồi nguyên đan mà Diệp Mặc đưa cho cô, cô không dám tin,
một viên đan dược có thể lập tức tăng lên thiên cấp.
Nhưng cô vẫn không chút do dự nuốt viên đan dược, rất nhanh cô cũng cảm giác
được sự tấn công mạnh mẽ của linh lực, niềm vui bất ngờ trong lòng càng làm
cho cô không chút chậm trễ bắt đầu vận chuyển công pháp, đem linh khí trong cơ
thể luyện hóa thành nội khí, nội khí bên trong tăng thêm, khí hải của cô dần
dần hình thành.
Thái Cơ biết, khi khí hải của cô hình thành đầy đủ, điều đó chứng tỏ cô đã
thật sự thăng lên Thiên cấp rồi, cũng chính là Tiên Thiên mà người khác hay
nói. Cố nén sự kích động trong nội tâm, Thái Cơ không ngừng luyện hóa đan
dược.
Diệp Mặc không để ý đến Thái Cơ luyện hóa đan dược, hắn cũng nuốt một đại viên
bồi nguyên đan bắt đầu tu luyện. Sau mấy chu thiên, Diệp Mặc đột nhiên đứng
lên, hắn đã chính thức tiến vào luyện khí tầng tám hậu kỳ.
Diệp Mặc đứng lên cảm thấy rất hài lòng, lúc này mới phát hiện sắc trời bên
ngoài đã sáng. Hắn nhìn Thái Cơ, Thái Cơ lúc này mới thu công, cô rít một
tiếng rồi đứng lên, vẻ mặt vui mừng nhìn vào tay của mình, dường như trở nên
sáng bóng hơn. Cô cảm thấy khí hải mạnh mẽ hơn trong cơ thể, dường như chỉ cần
khẽ vươn tay đã là có thể đánh sập một ngôi nhà. Tu vi so với địa cấp hậu kỳ
đâu chỉ tăng lên mấy lần
– Tôi đột phá Thiên cấp rồi.
Thái Cơ lầm bầm nói, cô cảm ơn Diệp Mặc, cô không ngờ đan dược của Diệp Mặc
thật sự có thể nghịch thiên như thế.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói một câu.
– Chúc mừng.
– Không ngờ có một viên đan dược nghịch thiên như thế.
Thái Cơ lại ngạc nhiên nói.
…
Trịnh Triều đúng lúc đến cửa phòng của Diệp Mặc, y đã nghe được tiếng rít của
Thái Cơ trong phòng Diệp Mặc. Lập tức kinh ngạc, chẳng lẽ Diệp Mặc không ngờ
không bằng cầm thú? Sao lại trở thành con ma háo sắc như vậy? Chỉ ở thư viện
Cửu Minh một đêm, đã trắng trợn cưỡng hiếp sư muội Thái Cơ?
Trịnh Triều từ trước đến nay ngấp nghé hy vọng đoạt được Thái Cơ, tuy đoạt
rằng tướng mạo Thái Cơ không có gì là nổi bật, nhưng y lại biết Thái Cơ là cơ
thể có mùi hương trời sinh. Tiếc rằng tư chất của y bình thường, mười mấy năm
trước cũng bởi vì thiên tài địa bảo tích tụ tới địa cấp trung kỳ. Đáng tiếc
chính là hiện tại y vẫn ở địa cấp trung kỳ, ngay cả tu vi cũng không bằng Thái
Cơ. Hơn nữa sau khi thổ lộ với sư muội Thái Cơ bị cô cự tuyệt. Y càng sốt ruột
muốn ở trên tu vi theo đuổi Thái Cơ, tiếc rằng y càng sốt ruột, tốc độ tu
luyện càng chậm.
Lúc này y nghe thấy sư muội Thái Cơ ở phòng Diệp Mặc. Y làm sao có thể nhịn
được, lập tức gõ cửa. Nếu không phải Diệp Mặc là khách quý của thư viện Cửu
Minh, y đánh không lại Diệp Mặc. Hiện tại thậm chí ngay cả môn chủ Vương Kỳ
Kiếm cũng muốn gặp hắn, y không cần gõ cửa, mà là trực tiếp đá cửa mà vào.
Diệp Mặc vốn đã biết người đang ở bên ngoài chính là Trịnh Triều, hắn nhìn
Thái Cơ nói:
– Chúng ta đi ra ngoài, cô dẫn tôi đi tìm Bàng Húy. Sau khi sự tình này chấm
dứt, tôi phải rời khỏi thư viện Cửu Minh.
– Vâng, anh Diệp.
Thái Cơ lúc này đã biết, tu vi của Diệp Mặc đã chính thức là Tiên Thiên, thậm
chí còn ở cấp cao hơn Tiên Thiên.
Cửa phòng vừa mở, Trịnh Triều lại thấy người mở cửa là Thái Cơ. Hơn nữa quần
áo của Thái Cơ dường như cũng không mấy chỉnh tề, phải nói là hơi xốc xếch.
Nhưng trên mặt Thái Cơ lại mang theo nụ cười, không có một chút gì bị cưỡng
ép? Thái Cơ lúc nào cũng mỉm cười, Trịnh Triều thấy Thái Cơ mỉm cười, lại ngây
ngẩn cả người.
Trịnh Triều sửng sốt lúc lâu mới cứng nhắc hỏi.
– Sư muội Thái Cơ, em sáng sớm tìm đến phòng của Diệp Mặc để làm gì?
Thái Cơ tắt lịm nụ cười, tạo vẻ lạnh lùng, lắc đầu nói:
– Không phải, em tối hôm qua đã tới đây rồi, anh có chuyện gì sao?
Cô buổi sáng đột phá tới Thiên cấp. Dưới sự kích động trong lòng, không ngờ đã
quên sửa sang lại tóc và trang phục của mình.
Nghe xong lời nói của Thái Cơ, Trịnh Triều lập tức phản ứng, sư muội Thái Cơ
và Diệp Mặc ở qua đêm cùng nhau trong phòng. Cô nam quả nữ cùng nhau qua đêm
trong phòng có thể làm chuyện gì, Trịnh Triều chính là dùng đầu ngón chân cũng
có thể nghĩ đến.
Y há miệng thở dốc, sau một lát, bỗng nhiên hét lớn lên, rút ra cây kiếm dài
đâm tới Diệp Mặc.
– Tao phải giết mày
Diệp Mặc còn chưa kịp nghĩ ra chuyện gì, Thái Cơ gằn một tiếng, nhấc chân đá
văng cây kiếm của Trịnh Triều ra xa mấy mét, kiếm rơi xuống bên ngoài lan can
chạm trổ cạnh bồn hoa.
Trịnh Triều hét lớn và ra tay đánh nhau, làm chấn động rất nhiều người, bọn họ
nô nức kéo tới. Phong Võ là người đầu tiên đi đến, y nhìn thấy quần áo của
Thái Cơ khi đứng nép bên cạnh Diệp Mặc có chút xốc xếch, lại nhìn Trịnh Triều
lúc này mới nhíu mày hỏi:
– Sư đệ Trịnh, cậu tới đây làm gì?
– Tôi muốn giết Diệp Mặc, hắn dụ dỗ Thái Cơ ở trong phòng qua đêm cùng hắn.
Thái Cơ ra tay không mạnh, cho nên Trịnh Triều lập tức đứng lên, vẫn hung hãn
như cũ nói.
Thái Cơ nhíu mày cười gằn nói:
– Trịnh Triều, tôi là gì của anh? Không cần nói tôi chủ động nhờ anh Diệp
giúp tôi làm một chuyện, mới tới đây, cho dù anh Diệp bảo tôi tới, thì mắc mớ
gì tới anh chứ?
Trịnh Triều há miệng thở dốc, đúng vậy, chuyện này mắc mớ gì đến y, chuyện
Thái Cơ và Diệp Mặc ở cùng một chỗ không liên quan gì đến y.
Người xung quanh liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra, trong lòng Tăng Chấn Hiệp cũng
cười gượng, anh Diệp làm người quang minh lỗi lạc, nhưng đứng trước sắc đẹp
của phụ nữ cũng không thể kìm lòng. Hơn nữa, Thái Cơ cũng không được xem là
một người phụ nữ sắc nước hương trời.
Đối với loại chuyện này, Diệp Mặc ngay cả giải thích cũng lười giải thích. Hắn
tin rằng cho dù sự tình truyền đến tai Lạc Ảnh và Khinh Tuyết, các cô cũng sẽ
không hoài nghi hắn.
– Còn không đi đi.
Phong Võ quát lớn Trịnh Triều, không thèm nhìn y.
Sau khi quát lớn Trịnh Triều, Phong Võ hơi khách khí nói với Diệp Mặc:
– Sư huynh của tôi nghe nói Diệp thành chủ hạ cố đến chơi, đã rất vui. Sư
huynh của tôi muốn gặp Diệp thành chủ, mời Diệp thành chủ đi theo tôi.
Sư huynh của Phong Võ là Vương Kỳ Kiếm, tất cả người ở đây đều biết. Vương Kỳ
Kiếm sau khi thành Tiên Thiên đệ nhất Hoa Hạ, rất ít ra ngoài, ngược lại một
lòng hướng võ, chuyên tâm tu luyện. Hiện tại y lại muốn gặp Diệp Mặc, có thể
thấy y rất coi trọng Diệp Mặc. Mấy câu nói tùy ý của cao thủ Tiên Thiên có uy
tín lâu năm, sẽ làm ấy bọn hậu bối gặt hái không ít, cho nên đối với việc gặp
mặt môn chủ Vương Kỳ Kiếm, bất cứ người nào cũng mong đợi.
– Tôi cùng đi với cậu.
Tăng Chấn Hiệp nói với Diệp Mặc, y biết thư viện Cửu Minh có ấn tượng không
tốt với Diệp Mặc, y dù sao cũng là môn chủ của một trong sáu ẩn môn, đi cùng
Diệp Mặc xem như tỏ rõ lập trường của y cho Vương Kỳ Kiếm.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, khoát tay Tăng Chấn Hiệp, sau đó nói với Phong Võ:
– Rất xin lỗi, nếu môn chủ Vương muốn gặp tôi thì tới nơi này, tôi lập tức
phải đi cùng với Thái Cơ có một số việc, nên không có thời gian đi gặp Vương
môn chủ của các anh.
– Hả…
Phong Võ thật không ngờ, Diệp Mặc ngay cả Vương môn chủ cũng không nể mặt, đây
chính là môn chủ chủ động mời hắn. Cho nên trong lúc nhất thời, y không biết
phải nói như thế nào cho phải.
Người chung quanh sau khi nghe thấy lời nói của Diệp Mặc lập tức nghị luận,
tuy rằng Diệp Mặc mất thời gian cả đêm khiến cho Tăng Chấn Hiệp thăng cấp tới
Tiên Thiên, nhưng dù sao cũng là mới vào Tiên Thiên, nghe nói Vương Kỳ Kiếm
của thư viện Cửu minh đã là Tiên Thiên hậu kỳ rồi, Diệp Mặc tuy rằng lợi hại,
cũng không thể không nể mặt Vương môn chủ. Dù sao ở trước mặt Vương môn chủ,
hắn vẫn là một hậu bối.
Đương nhiên cũng có một số người cảm thấy Diệp Mặc cũng không có gì thua kém
hơn Vương Kỳ Kiếm, nếu không hắn cũng không thể tiêu diệt Hồ Lô cốc rồi. Cho
nên cho rằng Diệp Mặc không cần nể mặt Vương Kỳ Kiếm, đương nhiên nơi này dù
sao cũng là thư viện Cửu minh.
Diệp Mặc làm như vậy hơi quá đáng. Dưới tình thế Diệp Mặc và Thái Cơ cùng nhau
qua đêm ở thư viện Cửu minh, trái lại chưa tính là gì.
Chỉ có Tăng Chấn Hiệp và Thái Cơ biết, Diệp Mặc làm như vậy không phải cố ý,
mà là hoàn toàn chính đáng. Giống như một người luyện võ hoàng cấp nói chuyện
với một người địa cấp
– Ồ, tôi xem trọng cậu, cho nên cho cậu một cơ hội, đến gặp tôi một chút.
Thử nghĩ người luyện võ địa cấp kia sẽ để ý tới y sao? Không một kiếm giết
chết người luyện võ hoàng cấp kia, đã là vận may của y
Không khí của hiện trường hơi quỷ dị, Thái Cơ lại đứng dậy nói:
– Phong Sư huynh, Diệp đại ca đúng là đi với tôi có chút chuyện, cho nên anh
ấy không có thời gian đi gặp môn chủ.
Cô đến thư viện Cửu minh chính là báo thù, cho nên cô thay mặt Diệp Mặc chuyển
lời.
– Thái Cơ…
Phong Võ cũng thật không ngờ Thái Cơ thuộc thư viện Cửu minh lại nói ra những
lời như vậy, hơn nữa còn gọi Diệp Mặc là Diệp đại ca, y nhất thời không kịp
phản ứng.
Cho dù là Thái Cơ và Diệp Mặc ở cùng một chỗ, cũng không thể trong một đêm lại
có thay đổi lớn như vậy? Chẳng qua là khi y đến quan sát Thái Cơ cẩn thận một
chút, lập tức mới kinh ngạc.
– Sư muội Thái Cơ, em, em đã thăng cấp Tiên Thiên?
Phong Võ nói liên tiếp ba chữ em, cuối cùng là đem chuyện Thái Cơ thăng cấp
Tiên Thiên nói ra
– Cái gì?
Lúc này người chung quanh đều thấy rõ ràng tình huống của Thái Cơ, giống Tăng
Chấn Hiệp ngày hôm qua, nội khí tràn ra ngoài, hiển nhiên là mới vừa tiến vào
Tiên Thiên.
Tất cả mọi người nhanh chóng nhớ tới sự tình của Thái Cơ, tối hôm qua Thái Cơ
và Diệp Mặc chỉ ở cùng nhau một đêm mà đã thăng cấp Tiên Thiên. Mà Tăng Chấn
Hiệp cũng là bởi vì Diệp Mặc, trong một đêm đã thăng cấp Tiên Thiên.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Diệp Mặc rất nóng bỏng, xem Diệp Mặc
như là Đường Tăng, ăn thịt của hắn có thể trường sinh bất lão. Đặc biệt những
phụ nữ tu luyện cổ võ, lại hận sao không nhanh chóng kéo Diệp Mặc đến gian
phòng, mặc cho Diệp Mặc chà đạp, chỉ cần làm ình thăng cấp Tiên Thiên thì tốt
rồi.
Tăng Chấn Hiệp lúc này mới tỉnh ngộ, y lập tức biết giữa Diệp Mặc và Thái Cơ
giữa là không có quan hệ gì, bởi vì y thăng cấp Tiên Thiên cũng mất cả đêm. Tu
vi của Thái Cơ thấp hơn so với y, cho dù là tư chất của Thái Cơ tốt hơn y,
thăng cấp Tiên Thiên cũng cần thời gian cả đêm, căn bản không có thời gian đi
làm việc khác.
Diệp Mặc nhìn nhìn ánh mắt xung quanh như sói lang, đành phải nói:
– Kỳ thật, đây là lúc trước khi tôi ở dãy núi Hoành Đoạn tìm kiếm dược liệu,
tìm được ba quả Tiên Thiên, tôi ăn một quả, còn hai quả cho Thái Cơ và Tăng
môn chủ ăn. Cho nên bọn họ có thể thăng cấp Tiên Thiên.
Diệp Mặc biết rằng người luôn có lòng tham vô đáy, cho nên hắn nhất định phải
nói ra mọi chuyện, mặc dù hắn không sợ, nhưng hắn không muốn bởi vì chuyện này
mà đại khai sát giới.
– Nói như vậy, Diệp thành chủ, anh đã là Tiên Thiên?
Phong Võ ngơ ngác hỏi.
Diệp Mặc còn chưa kịp trả lời, một giọng nói hùng hậu từ phía sau mọi người
truyền đến:
– Hậu sinh khả uý à, tôi không mời được Diệp thành chủ tới, vậy tôi đích thân
đến đây gặp mặt Diệp thành chủ.
Những người đang ở đây đều biết Vương Kỳ Kiếm của thư viện Cửu Minh đã đến.
Bạch Sầu