Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 802: Mày là người của “Vạn cổ môn”?


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 802: Mày là người của “Vạn cổ môn”?

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Share by MTQ banlong.us

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, hắn cảm thấy người phụ nữ này tự phụ quá rồi. Hắn không
biết người phụ nữ dựa vào cái gì mà nói mình nhìn chằm chằm vào mông cô ta,
không ngờ nói ra câu này. Trời đất chứng giám, hắn chỉ là liếc nhìn qua cái
mông của cô ấy mà thôi, trước sau còn chưa đủ một giây.

Tuy nhiên Diệp Mặc cũng không chế nhạo người phụ nữ này tự cảm thấy mình đẹp,
mà hạ giọng hỏi:

– Nói xem Nhiếp Song Song đi đâu rồi đi.

Người phụ nữ này thấy Diệp Mặc chuyển đề tài, khinh thường liếc mắt nhìn Diệp
Mặc một cái, lúc này cũng bình thản nói:

– Anh chắc là cái người tên Diệp Mặc kia rồi, mặc dù trước giờ tôi chưa từng
gặp anh, nhưng người đàn ông mà Nhiếp Song Song quen biết hình như chỉ có một
mình anh.

– Đúng vậy, tôi chính là Diệp Mặc. Bây giờ cô nói Nhiếp Song Song đi đâu rồi
đi?

Diệp Mặc vẫn bình tĩnh như cũ hỏi.

Người phụ nữ này khinh thường nhìn Diệp Mặc một cái, cô biết rằng bất kỳ người
đàn ông nào đi sau cô đều nhìn chằm chằm vào mông cô. Nhưng người đàn ông
trước mặt này nhìn cũng nhìn rồi, cô hỏi hắn, hắn lại còn giả bộ như không có
chuyện gì, điều này làm cho cô rất khinh bỉ hắn, cô không hiểu sao Nhiếp Song
Song lại coi trọng người đàn ông này.

Nhưng cô vẫn trả lời lại:

– Chị Song Song đi tìm anh rồi.

– Cái gì, cô nói Nhiếp Song Song đi tìm tôi?

Diệp Mặc kinh ngạc nhìn người phụ nữ đứng trước mặt hỏi. Hắn không ngờ khi
người phụ nữ này biết được hắn là Diệp Mặc, lại nói rằng Nhiếp Song Song đi
tìm hắn.

Người phụ nữ này thấy Diệp Mặc kinh ngạc như vậy, trong lòng không khỏi lại
càng khinh bỉ. Đối diện với một người phụ nữ thích hắn, không ngờ hạ quyết tâm
mấy năm cũng không thấy mặt, cái này không tính, người con gái mà mình thích
mất tích đã năm nay, hắn không ngờ cũng không biết.

Cô lại càng không hiểu tại sao Nhiếp Song Song lại thích người đàn ông vô tình
vô nghĩa như hắn, với nhan sắc của Nhiếp Song Song, cô muốn tìm người đàn ông
thế nào cũng được. Cuối cùng lại vì người đàn ông này, thậm chí còn lôi cả
mình vào. Về tin tức của Nhiếp Song Song trong năm năm, cô biết nếu như chị
Song Song đi Miêu Cương thật, vậy thì có thể lành ít dữ nhiều rồi.

– Cô có biết cô ấy đi đâu tìm tôi không?

Diệp Mặc tỉnh táo lại, hắn biết Nhiếp Song Song chưa từng đến Lạc Nguyệt tìm
hắn, hoặc có đi rồi, cũng không làm kinh động Diệp Lăng, nếu không Diệp Lăng
không thể không đề cập đến được.

– Mấy năm trước chị Song Song biết tin anh mất tích, cô ấy liền rời khỏi Yến
Kinh, nói muốn đi tìm anh. Nên giao lại quán rượu này cho tôi, vì chị Song
Song mở quán rượu không phải là để kiếm tiền, cho nên tôi cũng theo ý của chị
Song Song, không thay đổi bất cứ cái gì. Thực ra chị Song Song đi đâu, tôi
cũng không được rõ lắm. Nhưng tôi từng nghe chị Song Song đã từng nói đến Miêu
Cương, không biết có phải đi đến đó hay không.

Người phụ nữ này mặc dù có mối quan hệ rất tốt với Nhiếp Song Song, nhưng xem
ra cô ta không hiểu Nhiếp Song Song lắm, Diệp Mặc đoán là cô ta chắc cũng
không biết chuyện tu vi của Nhiếp Song Song.

Diệp Mặc vừa mới rời khỏi “Quán rượu Túy Nhãn”, người phụ nữ này liền lấy cuốn
băng màn hình giám sát ra, cô rất muốn thấy bộ dạng Trư Bát Giới của Diệp Mặc
khi nhìn chằm chằm vào mông cô.

Nhưng một lát sau, sắc mặt của cô tím tái, cảm thấy tự mình đa tình rồi. Rõ
ràng trong video, người ta chỉ liếc nhìn cái mông của cô một cái, thậm chí còn
chưa đến một giây, làm gì có bộ dạng Trư Bát Giới nhìn chằm chằm vào mông cô?

Nghĩ đến những lời nói mà vừa nãy mình nói với Diệp Mặc, cô liền vô cùng xấu
hổ, đây là lần đầu tiên, cô phát hiện ra giác quan thứ sáu của mình cảm nhận
sai, không ngờ cảm giác lại không giống như sự thực, chẳng trách sắc mặt của
hắn đến biến đổi cũng không có, thậm chí chẳng thèm giải thích với cô chuyện
này.

Diệp Mặc đương nhiên không biết người phụ nữ này xem video ghi hình mình, lúc
này hắn đã đi ra “Quán rượu Túy Nhãn”.

Diệp Mặc ra khỏi “quán rượu Túy Nhãn” nhưng trong lòng lại cảm giác không tốt
chút nào. Mặc dù hắn không có chút ý tứ nào với Nhiếp Song Song, nhưng Nhiếp
Song Song vì hắn mất tích, trong lòng hắn có cái gì đó không thoải mái. Hơn
nữa Hoa Hạ rộng lớn như vậy, thần thức của hắn chỉ có thể quét hơn hai mươi
dặm, muốn tìm được Nhiếp Song Song chẳng khác gì mò kim đáy biển, huống chi
Nhiếp Song Song chưa chắc vẫn còn ở Hoa Hạ. Về phần cha của Vân Tử Y là Vân
Đông Hiệp, hắn có thể thông qua đài truyền hình làm một chuyên mục quảng cáo.

Đối với mảnh đất Miêu Cương mà người phụ nữ có cặp mông tròn trịa kia nói,
Diệp Mặc phải đi một chuyến. Vì chuyện của Ức Mặc, hắn nhất định phải đến đó,
nếu như có thể tìm được Nhiếp Song Song thì quả là tốt quá.

Diệp Mặc quyết định hay là đi thăm Tăng Chấn Hiệp trước rồi nói sau. Hắn vừa
mới ra khỏi quán rượu không được bao xa, liền có một người phụ nữ ăn mặc hở
hang đến liếc nhìn hắn một cái. Sau đó nũng nịu nói:

– Đại ca, có thể đi vào uống một chén với tôi không?

Diệp Mặc làm gì có hứng đi uống rượu với người phụ nữ này, hắn lập tức khua
tay nói:

– Xin lỗi, tôi còn có chuyện.

Nói xong hắn cũng không để ý đến người phụ nữ này, lập tức đi luôn. Diệp Mặc
đi đến một nơi không bóng người, đang định mang phi kiếm ra để bay đến Côn
Luân, thần thức lại quét được người con gái phong trần vừa mới gọi Diệp Mặc đi
uống rượu cùng.

Tuy nhiên người phụ nữ này bây giờ đã tìm được một người cũng uống rượu với
cô, đó là một người đàn ông xem chừng chưa đến năm mươi tuổi, đầu hói, mắt gã
xem ra cũng có chút ý tứ rồi.

Diệp Mặc lắc lắc đầu, hắn đang định thu hồi thần thức lại, đối với những
chuyện như này hắn gặp mãi cũng thành quen rồi. Nhưng chỉ một lát sau, hắn
liền thay đổi ý định, hơn nữa đi theo sau hai người này rời khỏi “Quán rượu
Túy Nhãn”.

Khi Diệp Mặc vừa mới dùng thần thức ra quét, hắn không ngờ lại phát hiện ra
người đàn ông hói đầu kia lại là một cao thủ cổ võ, hơn nữa lại là Địa cấp hậu
kỳ. Một cao thủ như vậy, không ngờ lại ở cùng một chỗ với người phụ nữ phong
trần đứng bên đường như kia, điều này làm cho Diệp Mặc căn bản rất khó hiểu.

Theo lý mà nói, cho dù tên này xấu xí, người luyện võ Địa cấp không nói cần
loại con gái như nào cũng có, nhưng cũng không nên đi tìm nhưng cô nàng ăn
sương bên đường như vậy chứ.

Nếu như nói điều này chưa đủ khiến cho Diệp Mặc đi theo bọn họ, vậy thì nội
khí dao động của người luyện cổ võ này làm cho Diệp Mặc cảm giác có chút quen
thuộc, cũng đủ khiến cho Diệp Mặc đến gần theo dõi.

Diệp Mặc từ thân thể người luyện cổ võ này cảm thấy được dao động nội khí của
người này mang theo một ít mùi bùn đất, dường như hắn đã gặp ở đâu rồi thì
phải, cho nên có chút cảm giác quen thuộc, nhưng Diệp Mặc lại khẳng định hắn
chưa bao giờ gặp người này, nếu như đã gặp qua thật rồi, với trí nhớ của hắn,
tuyệt đối không thể quên được.

Người đàn ông hói đầu này lái một chiếc xe tải rất bình thường, Diệp Mặc vẫn
đi theo sau chiếc xe này, đồng thời thần thức không ngừng quét người đàn ông
hói đầu này. Với tu vi hiện tại của hắn, căn bản không sợ một gã Địa cấp phát
hiện ra.

Diệp Mặc nhanh chóng nhớ ra mùi vị quen thuộc này, đó chính là ngày đó khi hắn
giúp con trai của Trác Ái Quốc là Trác Hoa Đường chữa bệnh, trong não của Trác
Hoa Đường có một tia nội khí. Nội khí đó và nội khí của người đàn ông trước
mặt kia hoàn toàn giống nhau, xem ra đúng là nội khí mà ngày trước tên này lưu
lại.

Người đàn ông đầu hói này không ngờ lại lái xe đến một nơi gần bờ sông Yến
Thủy, đây chính là khu cư trú của những người nghèo, Diệp Mặc cũng đã từng đến
đây.

– Đại ca, anh đúng thật hiểu chuyện, không ngờ lại ở nơi này.

Người phụ nữ kia cười duyên tựa sát vào người đàn ông hói đầu, nhưng Diệp Mặc
có thể nghe được sự sợ hãi trong giọng nói của cô ta, đoán chừng người đàn ông
đầu hói này đã đem cô ấy đến một nơi hơi xa.

– Ha ha, không phải lo lắng, những thứ này là thưởng cho cô.

Người đàn ông này dừng xe lại, từ trong túi rút ra mấy tờ tiền mệnh giá lớn
nhét vào ngực cô này. Sau đó kéo cô gái vào một ngôi nhà nhỏ.

Diệp Mặc theo sau, thần thức của hắn quét vào trong ngôi nhà nhỏ ấy, sắc mặt
lập tức trầm xuống. Dưới ngôi nhà này không ngờ còn có tầng hầm, hơn nữa dưới
tầng hầm này lại có vô số thi thể, nói chính xác là hài cốt. Diệp Mặc chỉ cần
nhìn những hài cốt này, liền biết được những người này chắc chắn là có quan hệ
gì đó với tên hói đầu kia.

Người phụ nữ kia mặc dù lấy được một ít tiền, nhưng cũng không phải là một con
ngốc, cô vừa đến ngôi nhà nhỏ này liền cảm giác được nơi này có chút âm trầm.
Người đàn ông hói đầu kia đem cô đến đây hình như không phải có ý định chơi
gái, mà là làm chuyện khác.

– Tôi tên Hồng Quảng Bình, cô không cần oán hận tôi, bởi vì tôi cũng là bất
đắc dĩ. Cô yên tâm, sau khi cô chết, tôi sẽ đốt cho cô ít giấy bạc.

Người đàn ông hói đầu này bỗng nhiên lấy từ trên người ra một con sâu đỏ như
máu nhìn người phụ nữ này nói, giọng điệu lại vô cùng dịu dàng, thậm chí còn
mang chút áy náy.

– Anh muốn làm gì? Anh cần tiền thì tôi đưa cho anh hết, đừng giết tôi…

Người phụ nữ này cho dù có ngốc, thì cũng biết người đàn ông tên Hồng Quảng
Bình này muốn lấy mạng cô. Con sâu kia trong tay của gã nhìn rất khiếp, bộ
dạng có chút hung ác.

Hồng Quảng Bình thấy bộ dạng sợ hãi của người phụ nữ này, giọng điệu thông cảm
nói:

– Thật sự rất xin lỗi, tôi thật sự rất muốn đánh cô ngất xỉu, nhưng sau khi
đánh ngất xỉu, bảo bối của tôi hút máu sẽ ít đi linh động một chút.

Diệp Mặc đã hoàn toàn hiểu ra chuyện gì đang xảy ra rồi, con sâu màu đỏ trong
tay người này là một con sâu độc, gã nói lấy máu tươi chính là dùng con sâu
độc của mình hút lấy máu tươi trên người sống.

Diệp Mặc vừa nghĩ tới chính là, tên kia cũng là người của “Vạn Cổ môn”. Nếu
như nói máu tươi bị ít đi một chút linh tính, chính là nói gã đã đạt đến trình
độ có thể lấy tinh huyết của con sâu độc hút được ra ngoài, cái này còn mạnh
hơn cả khả năng hạ độc của Nhâm Sát.

Sâu độc của Nhâm Sát có thể cắn hút toàn bộ máu của một người, nhưng đó chỉ là
khôi phục sinh mạng của sâu độc mà thôi, y không thể lấy tinh huyết của sâu
độc để dùng. Y chỉ có thể dùng tinh huyết mà sâu độc không ngừng hút từ con
người, cuối cùng đi luyện hóa sâu độc. Cho nên y có rất nhiều sâu độc, còn có
cả một đội ngũ sát thủ.

Còn người đầu hói này, lại có thể lấy lại tất cả những tinh huyết mà con sâu
độc làm ra ình, đúng là thật lợi hại, cho nên gã chỉ có một con sâu độc. Chỉ
có điều không biết “Đan Cổ” trên người Ức Mặc có phải là do y hạ hay không,
nhưng xem diện mạo của gã hình như không phải.

Hồng Quảng Bình không để ý đến sự kinh hãi của người phụ nữ này, gã đem con
sâu độc trong tay của mình ném ra, kêu một câu:

– Bảo bối, nhanh lên, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa rồi.

Người phụ nữ này thấy con sâu độc đỏ như máu bay lên, hét lên một tiếng, lập
tức hôn mê bất tỉnh. Hồng Quảng Bình làm sao có thể để cho người phụ nữ này
ngất đi được, gã đanh định đánh tỉnh người phụ nữ này dậy, bỗng nhiên cảm giác
được con sâu độc của mình không thấy đâu nữa. Gã lập tức quay đầu lại nhìn,
đồng thời kinh hãi kêu lên một tiếng:

– Anh là ai?

Diệp Mặc không để ý đến Hồng Quảng Bình, hắn dùng chân nguyên khống chế con
sâu độc đang bay lơ lửng trên bàn tay trước mặt, nhìn con sâu độc đang giãy
giụa trong chân nguyên của mình một hồi lâu, sau đó cầm lấy một cái bình nhỏ
nhốt con sâu vào trong đó rồi bịt nắp bình lại, đem cái bình đút vào túi.

Sau khi làm xong, Diệp Mặc mới nhìn Hồng Quảng Bình đang kinh hãi đứng một bên
hỏi:

– Mày là người của “Vạn cổ môn”…

Bạch Sầu

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.