Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 801: Quán rượu của Nhiếp Song Song


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 801: Quán rượu của Nhiếp Song Song

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Share by MTQ banlong.us

Sau khi rời khỏi tòa nhà Ninh gia, Diệp Mặc biết đồ bị một người Nhật lấy đi
rồi. Mặc dù hắn chưa từng nghe nói qua “Hạng ẩn quán” gì gì đó, nhưng hai mảnh
vụn đuôi cá này hắn vẫn muốn nhanh chân đến xem.

Diệp Mặc tìm một chỗ mua một cái hòm lớn, chất đầy một hòm đô la Mỹ. Đô la
trong nhẫn trữ vật quả thực nhiều quá rồi, hắn định đem cái hòm này tặng cho
Ninh Dương. Đối với hắn mà nói cũng chỉ giống như đống giấy vụn mà thôi, nhưng
đối với Ninh Dương mà nói, rất có khả năng dựa vào cái hòm này mà phát triển
việc buôn bán của mình.

Hắn giới thiệu Ninh Dương đến “Dược phẩm Lạc Nguyệt”, nhưng nếu như Ninh Dương
không đồng ý, cũng có chút tiền vốn cũng được.

Thần thức của Diệp Mặc quét ra ngoài, tu vi hiện tại của hắn đã gần đến luyện
khí tầng thứ tám hậu kỳ, thần thức đã quét được gần hai mươi ba mươi dặm rồi,
hắn lập tức quét đến chỗ ở của Ninh Dương.

Hắn không thể tưởng tượng được Ninh Dương là người của Ninh gia đi ra, không
ngờ ở Yến Kinh đến chỗ ở cũng không có, vẫn phải ở khách sạn.

Diệp Mặc ngay sau đó đi đến chỗ ở của Ninh Dương, nhưng hắn vừa mới đến cửa
phòng liền nghe thấy bên trong có người đang cãi nhau ầm ĩ.

– Em thật sự là có mắt như mù, không ngờ lại coi trọng một người như anh, tại
sao chúng ta lại không ở Yến Kinh được? Anh chẳng lẽ không phải là người của
Ninh gia hay sao? Anh là một người đàn ông chẳng lẽ lại muốn hai mẹ con em ở
trong khách sạn, đến một căn nhà cũng không có, anh ra ngoài, ra ngoài cho em…

Giọng nói có chút thương tâm của một người phụ nữ truyền ra ngoài.

– Kỳ Kỳ, em nghe anh nói đã, chúng ta lập tức phải rời khỏi Yến Kinh đến Lạc
Nguyệt, về sau sẽ định cư ở Lạc Nguyệt, chẳng lẽ lại không tốt hơn ở Yến Kinh
sao?

Giọng nói của Ninh Dương có chút yếu, dường như cảm thấy bản thân không có tác
dụng gì.

Người phụ nữ tên Kỳ Kỳ hình như dừng xô đẩy Ninh Dương, nức nở nói:

– Đi Lạc Nguyệt. Anh chỉ biết đi Lạc Nguyệt, vài năm trước anh đến nhà ở của
chúng ta ở Yến Kinh cũng không cần nữa, muốn đi Lạc Nguyệt. Kết quả sao? Lạc
Nguyệt không đi được, lại còn khiến cả nhà chúng ta không có chỗ ở, chỉ có thể
đến nhà mẹ em ở Ninh Hải. Bây giờ lại còn muốn đi Lạc Nguyệt…

– Mẹ, mẹ không cần cãi nhau với cha nữa, con vẫn còn mấy chục ngàn tiền tiêu
vặt. Cha nói đi Lạc Nguyệt là thật. Chú nói chúng ta có thể đi…

Giọng nói yếu ớt của Ninh Lan truyền ra ngoài, cuộc sống của cô vẫn vô ưu vô
lo, hơn nữa tiền tiêu vặt nhiều, nhưng không thể ngờ, trong nhà lại lâm vào
cảnh khó khăn như này.

Người phụ nữ tên Kỳ Kỳ dường như không còn hơi sức, chỉ có thể ngồi bên giường
nức nở.

Ninh Dương thở dài nói:

– Kỳ Kỳ, lần này là thật, tuyệt đối không lừa em. Mặc dù bây giờ chúng ta
không có nhiều tiền tiết kiệm, nhưng chỉ cần đến Lạc Nguyệt rồi…

Diệp Mặc biết Ninh Dương lăn lộn trong Ninh gia, nhưng thật không ngờ rằng bị
xa lánh đến vậy, hắn gõ gõ cửa.

Ninh Dương mở cửa thấy Diệp Mặc mang theo một cái hòm lớn đứng ở cửa, lập tức
ngạc nhiên vui mừng nói:

– Diệp thành chủ… tại sao anh lại đến đây?

Diệp Mặc khua tay khẽ mỉm cười nói:

– Anh Ninh, gọi thẳng tên tôi là được rồi, thành chủ bây giờ không phải tôi,
Khinh Tuyết bảo tôi nhân tiện đến thăm mọi người.

Người phụ nữ còn đang nức nở kia thấy Diệp Mặc, lập tức lau lau mắt, có chút
ngại ngùng đứng dậy.

– Chú.

Ninh Lan lập tức đứng dậy gọi một tiếng, nói với mẹ:

– Mẹ à, đây chính là chú mời chúng ta đến Lạc Nguyệt.

Diệp Mặc đành phải cười cười nói:

– Khinh Tuyết bảo tôi chuyển giúp ít đồ, anh Ninh, của anh này, đến lúc đó
anh đi đổi một chút. Còn chuỗi vòng tay này, tặng cho Ninh Lan. Tôi phải đi
rồi, đến Lạc Nguyệt rồi, tôi lại đến thăm mọi người.

Diệp Mặc nói xong để cái hòm sang một bên, lại lấy ra chuỗi vòng tay đưa cho
Ninh Lan, lúc này mới rời khỏi phòng. Nói thật, đối với chuyện vợ chồng cãi
nhau, hắn thực sự không biết nên khuyên giải thế nào.

Sau khi Diệp Mặc rời khỏi phòng, Ninh Dương mới phản ứng lại, anh có chút
không hài lòng nhìn người phụ nữ kia nói:

– Diệp Mặc thành chủ đến, em đến một chén trà cũng không rót, đúng là không
có chút lễ phép gì cả.

– Anh nói Diệp Mặc thành chủ? Diệp Mặc? Chính là chồng của Khinh Tuyết đó
sao?

Lúc này người phụ nữ kia mới phản ứng lại, há to miệng ngạc nhiên hỏi.

Ninh Dương tức giận nói:

– Đương nhiên là anh ta, bằng không, em cho là còn có ai có thể viết một lá
thư là có thể để chúng ta đến Lạc Nguyệt định cư?

– Vậy sao anh không nói sớm?

Lúc này người phụ nữ phản ứng lại, lập tức oán trách nói.

– Anh vẫn nói, nhưng em phải nghe chứ, em vừa vào liền ầm ĩ hết cả lên, làm
sao có thể nghe anh giải thích được chứ?

Ninh Dương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm nói.

Mẹ của Ninh Lan dường như biết mình đuối lý, đành phải xấu hổ nói:

– Khinh Tuyết bảo hắn mang một cái hòm đến, không biết là cái gì.

Cô hối hận muốn chết rồi, chồng của Khinh Tuyết đến, còn là thành chủ truyền
kỳ của Lạc Nguyệt – Diệp Mặc, không ngờ cô lại đang khóc nhè, lại còn bị người
ta nhìn thấy nữa. Đáng tiếc cô không nhìn rõ Diệp Mặc như thế nào, có đẹp trai
hay không.

Ninh Lan sớm đã chạy đến bên cái hòm, mở hòm ra.

– A…

Cả nhà lập tức ngây dại, Ninh Lan không biết đây là cái gì, nhưng vợ chồng
Ninh Dương thì lại biết, không ngờ lại là một hòm đô la Mỹ. Chỗ này phải đến
bao nhiêu đây, phỏng chừng cũng phải đến mấy chục triệu.

Người quen ở Yến Kinh ít dần, đến cả Trác Ái Quốc cũng dọn đến Lạc Nguyệt,
Diệp Mặc chỉ đến chỗ Hàn Tại Tân, nói chuyện với ông ta một lúc rồi rời khỏi
Hàn gia. Hắn chuẩn bị đến “Thư viện Cửu minh” một chuyến, sau đó đến Nhật Bản
tìm Hạng Tân.

Từ miệng Hàn Tại Tân hắn biết được năm đó Đàm Giác sau khi rời khỏi Yến Kinh,
vẫn chưa có trở về, còn Loan Thanh Phong bây giờ vẫn ở Thiên Tổ. Tu vi của
Loan Thanh Phong đã đạt tới đỉnh cao Bán bộ Tiên Thiên, nhưng một bước cuối
cùng kia cũng không thể phá được.

Diệp Mặc mặc dù không có chút ác cảm gì với Loan Thanh Phong, nhưng cũng không
thể nói có cảm tình gì. Năm đó hắn không giết Đàm Giác, là vì Loan Thanh Phong
hứa chăm sóc Diệp Lăng và Diệp Tử Phong ở Yến Kinh. Nhưng sự thật là, sau đó
hai người họ lại mất tích. Diệp Mặc không có chất vất tính toán gì, đồng thời
cũng không có suy nghĩ giúp Loan Thanh Phong thăng lên cấp Tiên Thiên.

Đầu đường Yến Kinh phồn hoa náo nhiệt hơn so với mười năm trước, người ở đây
cũng đông đúc hơn ở Lạc Nguyệt, nhưng Diệp Mặc lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì
đó.

Khi mấy chữ “Quán rượu Túy Nhãn” xuất hiện trước mắt Diệp Mặc, trong lòng hắn
lại có chút hoài niệm, Diệp Mặc thật không ngờ mười mấy năm rồi mà quán rượu
này vẫn ở đây.

Vừa nhìn thấy quán rượu này, Diệp Mặc lại nhớ đến Nhiếp Song Song. Hắn và
Nhiếp Song Song lần đầu tiên gặp nhau cũng tại nơi này, ngày trước hắn đến
đương nhiên không phải hẹn gặp, mà hắn đến nơi này để cảnh cáo Nhiếp Song
Song.

Cửu Nguyệt Quan nơi mà Nhiếp Song Song ở có thể nói gián tiếp bị Diệp Mặc tiêu
diệt sạch sẽ, trai gái ở Cửu Nguyệt Quan trừ Nhiếp Song Song ra, chỉ cần bị
Diệp Mặc gặp được, tất cả đều bị Diệp Mặc giết hết.

Khi Diệp Mặc lại lần nữa nhìn mấy chữ “quán rượu Túy Nhãn”, không ngờ lại theo
bản năng đi vào, hắn ngạc nhiên phát hiện ra sự bố trí trong quán rượu này
hoàn toàn giống với mười mấy năm trước.

Một quán rượu mười mấy năm trời không thay đổi, cái này có thể kiếm được tiền
sao?

Diệp Mặc theo bản năng đi tới chiếc bàn ngày trước ngồi cùng Nhiếp Song Song,
hắn còn chưa kịp ngồi xuống, thì có một gã bồi bàn đến ngăn Diệp Mặc lại.

– Rất xin lỗi tiên sinh, bàn này người ngoài không được ngồi, mời tiên sinh
chọn một bàn khác.

Người bồi bàn nhìn Diệp Mặc muốn ngồi xuống bàn này, lập tức biết Diệp Mặc là
lần đầu tiên đến quán rượu này, quy định của quán rượu này đã được đặt ra gần
mười năm rồi, không có ai không biết.

– Vì sao?

Diệp Mặc ngạc nhiên hỏi.

Người bồi bàn lễ phép nói:

– Đây là quy định của Chủ tịch hội đồng quản trị, chỗ này là chỗ Chủ tịch hội
đồng quản trị chúng tôi thường ngồi, không để cho người ngoài ngồi.

Tự mình mở quán rượu, lại chọn riêng một chỗ để mình ngồi, Diệp Mặc có phần im
lặng, đây không phải là tự gây khó dễ cho chuyện kinh doanh của chính mình
sao?

– Chủ tịch hội đồng quản trị của các anh là ai?

Diệp Mặc theo bản năng hỏi một câu, hắn đã không còn ý nghĩ tiếp tục ngồi lại
chỗ này, quán rượu của người ta muốn quy định thế nào là quyền tự do của họ.

– Chủ tịch hội đồng quản trị của chúng tôi họ Nhiếp.

Người bồi bàn này cười nói.

Họ Nhiếp? Diệp Mặc bỗng nhiên nghĩ đến Nhiếp Song Song, chẳng lẽ lại là cô?
Điều đó là không thể, cô ấy có thể đến Yến Kinh mở một quán rượu sao?

Nhưng Diệp Mặc lại nghĩ đến những chuyện của hắn và Nhiếp Song Song, lại cảm
thấy chuyện như này vẫn có khả năng, bởi vì lần trước hắn gặp Nhiếp Song Song
ở Yến Kinh, cô ấy cũng ngồi trong quán rượu này, hơn nữa lại là cái bàn này.

Nghĩ đến đây hắn lập tức hỏi:

– Chủ tịch hội đồng quản trị của các anh có phải tên Nhiếp Song Song không?

Người bồi bàn này ngạc nhiên nhìn Diệp Mặc, lúc này mới lễ phép nói:

– Đúng vậy, chủ tịch hội đồng quản trị của chúng tôi tên Nhiếp Song Song.

Là cô ấy thật sao? Diệp Mặc nghĩ tới lá thư đó, còn có cả một số chuyện của
Cửu Nguyệt Quan. Theo lý mà nói bây giờ cô ấy hẳn là đã tu luyện thành công
rồi, sao lại mở quán rượu ở đây? Nhưng xem ra, lá thư ấy của cô viết là thật,
xem ra cô chẳng những thích vị trí này, mà còn mua lại quán rượu này nữa.

– Đúng rồi, tôi là người quen của chủ tịch Nhiếp các anh, cô ấy đi đâu rồi?
Tôi muốn gặp cô ấy.

Thần thức của Diệp Mặc không thấy Nhiếp Song Song, hắn thật sự rất muốn hỏi
Nhiếp Song Song tu luyện “Cửu nguyệt trường thanh quyết” như nào rồi, nhưng
vạn lần đừng giống như người của Cửu Nguyệt Quan ngày trước, tu luyện người
không ra người, quỷ không ra quỷ.

Người bồi bàn này thấy Diệp Mặc nói chuyện có chút kỳ lạ nhìn Diệp Mặc một
cái, sau đó nói:

– Chủ tịch hội đồng quản trị chúng tôi đã lâu chưa có đến quán, nếu như anh
muốn tìm Chủ tịch Hội đồng quản trị, có thể liên hệ với chủ quán chúng tôi.

– Là anh muốn tìm chị Song Song? Anh quen chị Song Song sao?

Một cô gái thoạt nhìn rất đầy đặn, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi vừa lúc nghe
thấy cuộc đối thoại của Diệp Mặc và người bồi bàn, lập tức đi tới hỏi. Trong
trí nhớ của cô, chị Song Song rất ít bạn bè, đừng nói đến bạn khác phái.

– Là tôi biết cô ấy, cô ấy bây giờ đang ở đâu vậy?

Diệp Mặc gật gật đầu nói.

Cô gái này quan sát Diệp Mặc một chút, rồi mới lên tiếng:

– Chị Song Song đã rời Yến Kinh được năm năm rồi, nếu như anh quen biết chị
Song Song thật, mời anh đi theo tôi.

Người con giá này mặc dù tướng mạo chỉ có thể coi là trung thượng, nhưng lại
rất gợi cảm, thật không biết Nhiếp Song Song sao lại tìm được. Khi cô đi, cái
mông tròn lắc lư theo tiết tấu, đổi lại là người khác thì cũng muốn lấy tay sờ
rồi. Đáng tiếc bên cạnh Diệp Mặc có mấy người phụ nữ rồi, mỗi người đều mạnh
hơn cô nhiều. Cho nên Diệp Mặc chỉ liếc một cái, rồi dời mắt luôn.

Người con gái này dẫn Diệp Mặc vào trong phòng làm việc, sau đó nhìn chằm chằm
Diệp Mặc một lúc mới nói:

– Nếu như anh chỉ biết nhìn chằm chằm cái mông của tôi, tôi thực sự không hi
vọng anh là người đàn ông mà chị Song Song nói đến.

Bạch Sầu

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.