Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 800: Tung tích của đuôi cá


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 800: Tung tích của đuôi cá

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Share by MTQ banlong.us

Ninh Phủ Chân cư nhiên lại trực tiếp đưa Diệp Mặc đến thư phòng, sau đó để cô
gái kia pha hai chén trà. Lão không ngừng nói đến sự phát triển nhanh chóng và
vẻ đẹp của Lạc Nguyệt, nhưng lại không hề đề cập đến hai người Ninh Trung Phi
và Ninh Khinh Tuyết.

Trong lòng Diệp Mặc cười lạnh, đương nhiên hắn biết quan hệ cha con giữa hai
người Ninh Phủ Chân và Ninh Trung Phi đã kém đến không thể kém hơn rồi. Cho
nên, Ninh Phủ Chân rất biết điều, lão cũng không lấy Ninh Trung Phi làm điểm
đột phá để kết giao với mình. Diệp Mặc biết mục đích chủ yếu mà Ninh Phủ Chân
đưa hắn đến thư phòng nhất định là muốn kết giao với hắn, thậm chí là muốn đi
Lạc Nguyệt định cư cũng có khả năng.

Nhưng Diệp Mặc đương nhiên cũng có điểm mấu chốt của mình, cho dù hắn không
cần hai mảnh đuôi cá kia thì cũng sẽ chẳng đáp ứng cho Ninh Phủ Chân đến Lạc
Nguyệt định cư. Trừ Ninh Dương từng giúp đỡ Khinh Tuyết ra, bất cứ ai trong
Ninh gia cũng không được. Hắn không muốn khiến cho Khinh Tuyết có chút phiền
lòng nào, nói gì đi nữa thì Lạc Nguyệt cũng được tạo nên từ đề nghị của Khinh
Tuyết.

Theo Diệp Mặc nghĩ, Ninh Phủ Chân chắc chắn biết hắn tìm đến đây có việc.
Nhưng một khi đã vậy, lão kia còn để cho cô gái ở lại trong thư phòng, điều
này làm cho Diệp Mặc không hiểu rốt cuộc đối phương có ý gì.

Ninh Phủ Chân không muốn nói đến, Diệp Mặc đành phải chủ động:

– Ninh tiền bối, lần này vãn bối đến thật ra có một việc muốn làm phiền tiền
bối…

Ninh Phủ Chân nghe xong lời Diệp Mặc thì tinh thần lập tức chấn động, vội nói:

– Diệp thành chủ có chuyện gì thì cứ việc nói, chỉ cần Ninh Phủ Chân tôi làm
được thì tuyệt đối sẽ không chút chần chừ.

Diệp Mặc gật gật đầu, nói:

– Nếu vậy thì tôi xin được nói thẳng, nghe nói trong một phiên đấu giá ở Yên
Kinh, Ninh tiền bối có mua hai mảnh đuôi cá cổ, không biết tiền bối có thể cho
vãn bối xem chúng một chút được không?

“Mảnh đuôi cá?” Ninh Phủ Chân hơi ngẩn người, lão nghĩ một lúc mới nhớ ra rằng
đúng là có chuyện như vậy. Ba năm trước, trong một phiên đấu giá ở Yên Kinh,
lão thấy được hai mảnh đuôi cá đó. Lúc ấy cảm giác lịch sử của chúng rất lâu,
có phần không tầm thường, mà giá cũng chẳng cao, cho nên lão liền mua lấy.

Nhưng sau khi nghiên cứu rất lâu vẫn không tìm ra điều gì, lão đã tặng cho
người khác. Ninh Phủ Chân không ngờ rằng lần này DIệp Mặc tới đây lại là vì
hai mảnh đuôi cá đó. Lão không biết Diệp Mặc làm sao lại có được tin tức này,
cũng đã qua vài năm rồi.

Thấy vẻ sững sờ của Ninh Phủ Chân, trong lòng DIệp Mặc hơi trùng xuống, chẳng
lẽ đã làm mất sao?

Nhưng Ninh Phủ Chân rất nhanh đã phản ứng lại, lão cười khổ nói:

– Không nghĩ tới cậu đến đây lại là vì hai mảnh đuôi cá đó. Chỉ có điều tôi
đã dùng chúng vào việc khác, bây giờ không còn ở đây nữa.

Diệp Mặc còn chưa kịp hỏi rốt cuộc chúng ở đâu thì Ninh Phủ Chân đã tiếp tục
nói:

– Hai mảnh nhỏ kia, tôi nhờ người bạn mang đi chuẩn bị làm thành một đôi
khuyên tai làm của hồi môn cho Như Nhạn. Không nghĩ tới còn thật hữu duyên,
cậu lại tới đây muốn chúng.

Diệp Mặc nghe xong lời Ninh Phủ Chân thì nhất thời liền sửng sốt, lời này có ý
gì? Mảnh đuôi cá làm của hồi môn, lão Ninh Phủ Chân này không phải não phẳng
đấy chứ. Một thứ không trọn vẹn như vậy hiển nhiên là không thích hợp làm của
hồi môn rồi.

Ninh Phủ Chân đã có toan tính của riêng lão, lão sớm đã hối hận về việc Ninh
Khinh Tuyết. Đây không phải vì Diệp Mặc có tiền hay có tài, chính yếu là do
hắn thành lập một quốc gia – Lạc Nguyệt.

Điều Ninh Phủ Chân nghĩ chính là nếu bây giờ có thể tạo quan hệ với Diệp Mặc
một lần nữa, vậy Ninh gia lão có thể di cư đến Lạc Nguyệt, trở thành đệ nhất
thế gia ở đấy, như vậy tốt hơn nhiều so với ở cái đất Yên Kinh này. Cho dù là
bây giờ, tuy Ninh Khinh Tuyết không về Ninh gia nữa, nhưng rất nhiều người vẫn
vì cô mà cho Ninh gia mặt mũi.

Cho nên lão phải thiết lập lại quan hệ với Diệp Mặc một lần nữa, mà thủ đoạn
chủ yếu để tạo quan hệ dễ nhất đương nhiên chính là cưới hỏi. Diệp Mặc ở Lạc
Nguyệt có thể lấy hai vợ, vậy tất nhiên hắn có thể lấy người thứ ba, dù sao ở
Lạc Nguyệt tất cả đều do hắn quyết định. Ở Ninh gia, trừ Ninh Khinh Tuyết ra
thì xinh đẹp nhất chính là Ninh Như Nhạn. Bàn về tư sắc thì Ninh Như Nhạn cũng
không thua kém bao nhiêu, khuyết điểm duy nhất chính là vai vế của cô này nhỏ
hơn Ninh Khinh Tuyết một bậc.

Nhưng một khi Diệp Mặc tiếp nhận Ninh Như Nhạn thì điều này căn bản không
thành vấn đề. Lạc Nguyệt vốn chính là của hắn, còn ai dám nói này nói kia?

Về phần hai mảnh đuôi cá kia, đó chỉ là lấy cớ mà thôi. Lão tin chỉ cần mình
nói thì vẫn có thể lấy lại được.

Ninh Phủ Chân tin tưởng, với tư sắc như Ninh Như Nhạn mà chủ động đưa cho Diệp
Mặc, chắc hẳn tên kia sẽ không cự tuyệt. Cho dù là ngại ngần một chút, nhưng
cuối cùng vẫn sẽ im lặng coi như đồng ý, chỉ cần chính hắn chủ động chút là
được rồi.

Nghĩ đến đây, Ninh Phủ Chân cười ha ha nói:

– Xem ra cậu và Như Nhạn thật có duyên đấy, cả hai đều thích mấy mảnh đuôi cá
kia. Chính vì vậy tôi mới nghĩ dùng nó làm của hồi môn cho Như Nhạn. Diệp
thành chủ, nếu cậu đồng ý, tôi có thể hứa gả Như Nhạn cho cậu, nó là đứa cháu
gái tôi quý nhất đấy. Bây giờ Như Nhạn còn học ở Đại học Yến Kinh, nhưng chỉ
cần cậu muốn, nó có thể đến Lạc Nguyệt cử hành hôn lễ với cậu bất cứ lúc
nào…

Ninh Như Nhạn nghe xong lời của ông cố liền sửng sốt một chút, nhưng lập tức
đã hiểu ra. Cô cũng không thẹn thùng chút nào, chỉ trộm nhìn thoáng qua Diệp
Mặc, thậm chí còn giống như đang liếc mắt đưa tình vậy. Hiển nhiên, cô rất vui
lòng với việc ông cố vừa nói ra.

Ở Lạc Nguyệt, Diệp Mặc như một hoàng đế vậy, nếu cô gả cho hắn, dù không phải
hoàng hậu thì cũng là hoàng phi. Nếu được như vậy, cô sẽ chẳng để ý mình và
Ninh Khinh Tuyết có quan hệ thế nào nữa.

Sắc mặt Diệp Mặc trầm xuống, gần như chỉ trong chớp mắt hắn đã hiểu ra ý nghĩ
của Ninh Phủ Chân. Trong lòng thầm mắng lão già này không biết xấu hổ, ngay cả
việc như vậy cũng dám nghĩ, thậm chí dám nói ra.

Không nói đến việc Diệp Mặc chẳng để một cô gái bướng bỉnh đanh đá như Ninh
Như Nhạn ở trong mắt, cho dù hắn có thích thật đi nữa, Ninh Như Nhạn và Ninh
Khinh Tuyết có chênh lệch về vai vế, hắn cũng tuyệt đối sẽ không chấp nhận
việc này.

Dụng ý thực sự của Ninh Phủ Chân chỉ là muốn trở thành đệ nhất thế gia ở Lạc
Nguyệt mà thôi, loại chuyện này dù là Ninh Khinh Tuyết mở miệng hắn cũng sẽ
không đồng ý. Đông Phương gia chính là vết xe đổ, hơn nữa hắn cải tổ Lạc
Nguyệt chính là vì không muốn để loại chuyện như vậy phát sinh nữa. Nếu cuối
cùng Lạc Nguyệt thật sự biến thành một nơi bị các gia tộc khống chế, chẳng
bằng hắn không lập ra luôn cho xong.

Diệp Mặc đứng lên chắp tay nói:

– Nếu tiền bối đã không muốn lấy ra, vậy tôi cũng xin cáo từ.

Nói xong Diệp Mặc liền trực tiếp xoay người bước đi, đối với việc của Ninh Như
Nhạn, thậm chí hắn còn lười chẳng thèm trả lời. Sau khi rời khỏi đại viện của
Ninh gia, hắn cũng không đi xa, mà là tiếp tục ẩn thân quay lại thư phòng của
Ninh phủ.

Tuy thần thức của hắn không tìm được tăm tích của đuôi cá, nhưng hắn tin rằng
không chừng khi mình rời đi thì Ninh Phủ Chân có thể sẽ nói ra tin tức nào
đấy, chỉ cần nghe lén là được. Nếu không phải Ninh Phủ Chân là ông nội của
Ninh Khinh Tuyết, Diệp Mặc sớm đã dùng biện pháp mạnh rồi.

Ninh Phủ Chân thấy Diệp Mặc rời khỏi thư phòng, sắc mặt cũng rất khó nhìn. Lão
không ngờ rằng Diệp Mặc lại không khách khí đến như vậy.

Ninh Như Nhạn cũng có chút ảo não, theo suy nghĩ của cô, sở dĩ Diệp Mặc không
thích cô cũng chẳng phải do cô nhỏ hơn Ninh Khinh Tuyết một vai vế, cũng không
phải là do không đủ xinh đẹp, chủ yếu là vì Diệp Mặc vừa lúc nhìn thấy mặt
điêu ngoa đanh đá của cô mà thôi.

– Ông cố, tên Diệp Mặc này thật vô lễ, cho dù hắn là thành chủ Lạc Nguyệt
thành thì sao? Cháu cũng chẳng cần.

Tuy rằng ảo não, nhưng Ninh Như Nhạn sẽ không nói ra mấy điều đó.

Ninh Phủ Chân khoát tay áo, thở dài nói:

– Không cần phải nói, đối với hắn mà nói, Ninh gia ta chỉ là một con kiến nhỏ
mà thôi. Cho dù hắn không ra tay, chỉ cần mở miệng nói một câu thôi thì đã có
rất nhiều người chịu vì hắn mà diệt Ninh gia rồi.

– Ông cố, hai mảnh đuôi cá kia rất quan trọng sao? Ngay cả Diệp Mặc cũng phải
tìm kiếm?

Ninh Như Nhạn đương nhiên không phải kẻ ngốc, nếu ngốc thì cô ta đã không muốn
được gả cho Diệp Mặc như vậy. Cho nên khi Diệp Mặc đề cập đến hai mảnh đuôi
cá, cô lập tức liền đoán được chúng nhất định có gì đó đặc biệt.

Ninh Phủ Chân lắc lắc đầu nói:

– Cố cũng không biết, nhưng nếu Diệp Mặc đã muốn chúng thì phải lấy lại thôi.
Cho dù là tặng hắn đi nữa, đó cũng là một phần nhân tình. Một ngày nào đó, nếu
Ninh gia ta không còn đường để đi, có thể nhờ vào đấy để nương tựa đến Lạc
Nguyệt.

– Vậy rốt cuộc ông đưa hai mảnh đuôi cá ấy cho ai vậy ông cố?

Ninh Như Nhạn hỏi ra câu mà Diệp Mặc muốn hỏi nhất. Cô nàng nói chuyện nãy
giờ, chỉ có câu này là Diệp Mặc muốn nghe.

Ninh Phủ Chân cũng không giấu diếm, chỉ nói đơn giản:

– Là một người bạn ở Nhật của ta, lần trước hắn dẫn một người bạn đến đây
chơi, người bạn của hắn thích hai mảnh đuôi cá này, vậy nên ta cũng không tiếc
mà tặng luôn cho hắn.

– A, cháu nhớ rồi, có phải cái tên Hạng Tân đến thăm hỏi người năm ngoái
không?

Ninh Như Nhạn vỗ tay kêu lên.

Ninh Phủ Chân gật gật đầu nói:

– Chính là hắn, lần trước ta nói đưa cháu đến nước Nhật, chính là tính nhờ vả
hắn. Nếu cháu đến Nhật thì cũng phải giữ lễ với hắn, cha hắn là bạn cũ lâu năm
của ta, năm đó cũng vì bị ép mới phải đi đến Nhật.

– Cháu chẳng muốn đến Nhật học mấy cái trò xiếc khỉ gì đó đâu. Muốn học thì
chẳng bằng học cổ võ còn hay hơn.

Ninh Như Nhạn khinh thường nói.

Ninh Phủ Chân nghiêm túc nói:

– Hạng Tùng đến Nhật khai sáng ra môn Ẩn thuật cũng không phải mấy trò xiếc
mà cháu nói đâu. Hiện giờ 'Hạng Ẩn quán' cũng là một trong ba võ quán truyền
thống của Nhật, ngàn vạn lần không thể xem thường. Nghe nói tên Hạng Tân lần
trước đến đây còn trò giỏi hơn thầy, vượt qua cả cha hắn, không hề kém cổ võ
chút nào. Mà nói ngược lại, cháu cho rằng cổ võ dễ học thế sao?

Tuy nói như thế, Ninh Phủ Chân lại thở dài, Diệp Mặc từ chối đề nghị của lão,
lão chỉ có thể dựa theo ý định trước đó, đem Ninh Như Nhạn đưa tới Nhật. Ninh
gia nhìn như hưng thịnh, nhưng thật ra trong lòng lão hiểu bây giờ đã như mặt
trời sắp lặn rồi. Ninh Như Nhạn đi Nhật, nói không chừng có thể giúp Ninh gia
tìm ra một con đường mới.

Nghe Ninh Phủ Chân nói xong, Ninh Như Nhạn cũng không dám nói thêm gì nữa, một
lát sau cô mới cẩn thận hỏi:

– Ông cố, tên nửa Nhật kia lần trước tới đây là bởi vì hai mảnh đuôi cá sao?

Ninh Phủ Chân rất thích đứa cháu gái này, cũng không tức giận vì sự tò mò của
Ninh Như Nhạn, lại lắc lắc đầu nói:

– Đuôi cá xem như là hắn ngẫu nhiên thấy. Lần trước hắn tới là muốn nghe
ngóng tin tức về Diệp Mặc. Chỉ là hắn không biết một điều, Diệp Mặc tuy xem
như là con rể Ninh gia ta, nhưng như một người xa lạ vậy.

– Vì sao hắn lại muốn nghe ngóng tin tức của Diệp Mặc? Chẳng lẽ có thù oán
sao?

Ninh Như Nhạn hỏi.

Ninh Phủ Chân nhíu mày, lão vẫn chưa suy nghĩ đến điều này. Vợ của Diệp Mặc –
Ninh Khinh Tuyết là người của Ninh gia, Hạng Tân hỏi thăm lão về chuyện của
Diệp Mặc, lão cũng không để ý lắm. Hiện giờ Ninh Như Nhạn hỏi ra, lão mới cảm
thấy hình như lần đó là Hạng Tân cố ý đến hỏi tin tức về Diệp Mặc, chứ không
phải là đến thăm bạn cũ của cha…

Bạch Sầu

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.