Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 777: Chó gà đều không tha
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Share by MTQ banlong.us
– Anh trai, anh …
Diệp Tử Phong quay đầu lại ngây dại nhìn thoáng qua Diệp Mặc, thì thào nói một
câu. Cậu ta được nghe nói qua anh trai mình rất lợi hại, hơn nữa em gái Diệp
Lăng cũng nói. Đã được nghe nói rất nhiều về sự tình Diệp Mặc, dù là sát phạt
quyết đoán, nhưng tận mắt nhìn thấy anh trai động thủ giết người, cậu ta vẫn
là lần đầu tiên, chẳng những máu tanh như vậy, hơn nữa người bị giết còn là
anh vợ mình.
Diệp Mặc giống như không nhìn thấy Diệp Tử Phong, đưa tay bắn ra mấy đường,
không ngờ đã ngăn sự chảy máu của Đông Húc Chân lại. Một người bị chặt đứt tứ
chi, máu chảy nói ngừng liền ngừng, khiến tất cả mọi người không thể tin được.
Lúc này tất cả mọi người trong phòng họp đã tỉnh táo lại, Hứa Bình và Hư
Nguyệt Hoa là xuất thân từ người luyện võ nên tinh thần vẫn còn đỡ hơn một
chút. Mà Thẩm Thiên Thiên đã ói lên ói xuống rồi, cô biết Diệp Mặc lợi hại,
nhưng người bị giết máu cũng quá tanh.
Nhưng Thẩm Thiên Thiên không phải đồ ngốc, tuy rằng cô hiện tại đã là Bộ
trưởng thương mại, nhưng cô biết Diệp Mặc tại sao phải giết những người này.
Hơn nữa cô cũng biết mục đích hội nghị lần này là gì, đối với cô mà nói, có
thể làm chỉ là bảo vệ chính mình mà thôi.
Diệp Mặc có ơn còn giúp cô khôi phục dung mạo, khiến nàng không gia nhập Đông
gia, vốn trên hội nghị lần này cô sẽ chủ động đề xuất rời khỏi vị trí Bộ
trưởng thương mại, nhưng không ngờ Diệp Mặc đã trở lại.
Diệp Mặc mắt lạnh nhìn thoáng qua Diệp Thực Hoa và Thân Đức đang chuẩn bị rời
khỏi, liền nói:
– Nếu các anh ngồi ở chỗ này không rời đi, có lẽ tôi còn có thể cho các anh
toàn thây, nếu dám rời khỏi đây, sẽ giống như tên kiêu ngạo vừa rồi đấy, chỉ
có điều tên khốn đó hiện tại đã không có tứ chi.
– Anh, Thực Hoa là anh họ em. Cũng là người của Diệp gia…
Diệp Tử Phong rốt cuộc hiểu rõ Diệp Mặc mạnh mẽ như thế nào, cứng rắn và không
nói đạo lý, hắn căn bản cũng không ình cơ hội giải thích, đã đem Diệp Thực Hoa
trở thành người chết.
Diệp Mặc rốt cục mắt lạnh nhìn Diệp Tử Phong một chút nói:
– Tử Phong, chuyện thứ nhất anh muốn nói với em là, Lạc Nguyệt không mang họ
Diệp, nói khó nghe một chút chính là Diệp Bắc Quang dám đứng ở chỗ này làm cái
việc giống như Diệp Thực Hoa. Anh cũng sẽ giết. Chuyện thứ hai là, anh nghĩ em
xuất thân cũng là đại gia tộc, không ngờ lại ngu ngốc như thế. Em làm thành
chủ anh không có ý kiến. Nhưng những người đi theo anh ở nơi này thì sao?
Chẳng lẽ bọn họ đều phạm cùng một sai lầm? Em không cần giải thích, nơi này có
người sẽ giải thích cho anh biết.
Nói xong Diệp Mặc đi đến bên cạnh Đông Húc Chân còn đang co giật trên mặt đất,
một cước đá vào trên đầu của y. Ánh mắt Đông Húc Chân lập tức tản mạn ra
Loại phương pháp này của Diệp Mặc cũng chỉ có thể dùng cho những người bình
thường hoặc là người luyện võ cấp thấp, đối với Tu Chân giả loại phương pháp
này của hắn hoàn toàn không có tác dụng. Tu Chân giả chỉ cần đạt tới luyện khí
tầng một, liền đã có thần thức. Có thần thức Tu Chân giả chẳng sợ Diệp Mặc có
thể khống chế y, cũng không thể khiến y mê thần nói thật ra, bởi vì một khi
làm như vậy, có khả năng đối phương lập tức sẽ hồn bay phách lạc.
– Nói đi, mày tên là gì?
Diệp Mặc lạnh lùng nhìn Đông Húc Chân đang co giật trên mặt đất mà hỏi.
Mấy người Hư Nguyệt Hoa nghi hoặc nhìn Diệp Mặc, vừa rồi Đông Húc Chân không
phải đã nói y tên là gì sao? Vì sao Diệp Mặc còn muốn hỏi?
Đông Húc Chân co quắp trả lời:
– Tôi tên là Đông Phương Húc Chân.
– Ai phái bọn mày tới đấy, và tới làm cái gì?
Diệp Mặc giọng điệu rất bình thản.
Đông Phương Húc Chân lại khàn khàn hồi đáp như cũ:
– Thiếu chủ phái chúng tôi tới đây, Thiếu chủ cho rằng Lạc Nguyệt phát triển
thích hợp hơn Tây Đường. Chúng tôi muốn đoạt lấy Lạc Nguyệt.
Diệp Mặc không để ý tới Đông Phương Húc Chân mà là nhìn Đông Xung và Đông Na
Na đang có chút phát run nói:
– Bọn mày cũng không cần nghĩ những cái khác nữa, nếu dám đến Lạc Nguyệt
Thành tôi…
Diệp Mặc lời còn chưa nói hết, liền đưa tay kẹp lấy một viên đạn, ngay sau đó
viên đạn trong tay hắn đã ném ra ngoài.
“Bịch” một đoàn máu sương phun ra, tay kia của Đông Xung lấy súng ra đã bị
viên đạn này của Diệp Mặc đánh nổ tung hoàn toàn, máu tóe lên. Văng tung tóe
lên người Đông Na Na và Diệp Thực Hoa.
Diệp Mặc đi qua đá mấy đá, bốn người là Đông Na Na và Diệp Thực Hoa còn có
Đông Xung, Thân Đức đã bị Diệp Mặc đá tới chỗ trống trong phòng họp, ngã sấp
xuống cùng một chỗ.
– Thiếu chủ bọn mày có phải là Đông Phương Vượng hay không? Tao nghĩ Đông
Phương Đường hẳn là không có lá gan lớn như vậy đâu, xem ra nhà Đông Phương
của bọn mày có người còn kiêu ngạo hơn. Đơn giản như vậy đã muốn cướp lấy địa
bàn Lạc Nguyệt? Tôi thật sự rất muốn cho bọn mày mang cái tin này tới cho Đông
Phương Vượng, dù y cướp được tất cả vị trí cao tầng của Lạc Nguyệt, Lạc Nguyệt
Thành cũng sẽ không mang họ Đông Phương.
Diệp Mặc nhìn bốn người ngã sấp xuống cùng một chỗ lạnh như băng nói.
Diệp Tử Phong lẩm bẩm nói:
– Tại sao phải như vậy? Na Na, em cũng mang họ Đông Phương đúng hay không…
– Tử Phong, em xin lỗi, em xin lỗi anh …
Đông Phương Na Na bỗng nhiên đứng lên, đập đầu vào cột đá tự tử.
Diệp Tử Phong thấy Đông Phương Na Na muốn tự sát, không nghĩ đến cái khác mà
lập tức lao tới ôm cổ Đông Phương Na Na,
– Na Na, đừng, em không nên như vậy, anh trai sẽ không giết của em đâu…
Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, thần trí của hắn sớm đã nhìn thấy Đông Phương
Na Na trong túi áo có một khẩu súng lục, cô ta muốn tự sát đâu cần đâm đầu vào
cột nhà, lấy súng lục ra là được rồi. Đáng tiếc Diệp Tử Phong lúc này không
nghĩ tới những thứ khác, nhưng Diệp Mặc cũng lười đi vạch trần chút chuyện xấu
đó. Hắn nhìn ra, Diệp Tử Phong rất yêu Đông Phương Na Na, mà Đông Phương Na Na
lại đang lợi dụng Diệp Tử Phong.
Diệp Mặc không để ý Diệp Tử Phong, trực tiếp đi đến tìm một chỗ ngồi rồi ngồi
xuống, lúc này mới dịu giọng nói:
– Anh hai, chị Nguyệt Hoa, vì sao nơi này thiếu nhiều người quen như vậy? Vì
sao Phương Vỹ cũng bị nhốt?
Hứa Bình hổ thẹn cúi đầu nói:
– Rất xin lỗi, chú ba, anh không có giúp chú quản lý được cái nhà này, anh hổ
thẹn lắm
Hư Nguyệt Hoa lại đứng lên nói:
– Chủ tịch Hội đồng quản trị, trách nhiệm chủ yếu là tôi, hôm nay trước khi
họp, tôi cố ý đi điều tra một ít văn kiện đã được duyệt qua, tôi mới biết một
số văn kiện mệnh lệnh từ chức của Hoàng tư lệnh và Miêu Đồng đều là tôi ký
tên. Lúc trước, Tử Phong đưa tới để cho tôi ký tên, tôi cũng không có để ý. .
. . .
Diệp Lăng vẫn không nói gì lại đột nhiên đứng lên nói:
– Tôi biết chị Úc và Hoàng tư lệnh căn bản cũng không có ý chủ động từ chức,
mệnh lệnh này đều là giả. Sau khi chị Nguyệt Hoa ký tên những văn kiện khác,
bị Đông Phương Húc Chân đánh tráo, sau đó Đông Phương Húc Chân lợi dụng thủ
lệnh của chị Nguyệt Hoa, hơn nữa mấy người kia dưới tay y đã cưỡng ép bắt đám
người chị Úc lại.
– Anh, anh hai bởi vì si mê Đông Phương Na Na nên đã nhiều lần cãi nhau với
chị Nguyệt Hoa. Chị Nguyệt Hoa bởi vì thân phận của anh Tử Phong, chị ấy luôn
nghĩ đến mình mới là người ngoài, nên mới để cho bọn họ từ từ chiếm lĩnh Lạc
Nguyệt. Em mặc dù biết, nhưng em không dám nói, chị Lạc ảnh và chị Khinh Tuyết
đều đi ra ngoài, em nghĩ chờ hai chị ấy trở về rồi nói sau, nhưng các chị ấy
vẫn chưa trở về, may mà hôm nay anh đã trở lại.
Diệp Lăng xoa xoa ánh mắt, cô nghĩ tới tình huống chịu nhục tại Yến Kinh lúc
trước. Điểm không giống nhau chính là, nàng hôm nay và nàng lúc trước đã hoàn
toàn khác rồi, cô đã trưởng thành. Lúc trước cô bị người của Tống gia lợi
dụng, hôm nay cô chỉ có thể âm thầm thu thập những tin tức này, cô biết một
khi cô để lộ ra. Chẳng những là cô, ngay cả chị Nguyệt Hoa, anh Hứa, còn có
anh hai của mình sẽ bị những người này giết chết. Bọn họ sở dĩ không có giết
hết một lần, đó là bởi vì sợ làm cho Lạc Nguyệt bạo động mà thôi.
Một khi bọn họ liều lĩnh động thủ, chị Nguyệt Hoa và anh hai, còn có chị Úc
đều sẽ bị hại. Nhưng nếu không kinh động bọn họ, nhiều nhất là Lạc Nguyệt rơi
vào trong tay những người này, cô tin rằng khi anh trai mình trở về sẽ có biện
pháp đoạt lại Lạc Nguyệt, nhưng người đã chết thì không thể sống lại. Đương
nhiên, chủ yếu nhất vẫn là cô tận mắt nhìn thấy một cảnh tượng, anh Tàng là
Địa cấp hậu kỳ dưới tay tên cao thủ bị anh trai giết, thậm chí ngay cả ba
chiêu đều đỡ không nổi, đã bị bắt lại. Mà mấy tên vệ sĩ của anh Tàng cũng dễ
dàng bị giết sạch.
Cũng may hiện tại anh trai đã trở lại, tất cả lại hồi phục như trước kia.
Diệp Mặc rốt cuộc hiểu được Diệp Lăng tại sao trên mặt lại áy náy, cô là vì
năng lực của mình có hạn, biết rõ anh hai bị những người này lợi dụng, nhưng
không có thực lực để đụng đến bọn họ. Nhưng cô không giống như Diệp Tử Phong,
đem Lạc Nguyệt bán cho bọn khốn khiếp này.
Diệp Mặc thở dài, đứng lên đi đến trước mặt Diệp Lăng nói:
– Diệp Lăng, anh hiểu lầm em rồi, có phải thời điểm em phát hiện mấy người
của Phương gia không bình thường, sự tình đã không kịp thay đổi?
– Anh…
Diệp Lăng gật gật đầu, rốt cuộc không kìm nổi ủy khuất trong lòng, nhào vào
trong lòng Diệp Mặc, không ngừng khóc.
Sau một lúc lâu cô mới nức nở nói:
– Kỳ thật sự tình này cũng không trách được anh hai, anh hai chịu áp lực rất
lớn, hơn nữa trước kia anh hai vẫn rất nghiêm khắc đối với chính mình, cho nên
thời điểm Đông Phương Na Na vừa xuất hiện, anh hai liền, liền… Hơn nữa, Đông
Phương Na Na rất gian xảo…
Diệp Mặc nhìn Diệp Tử Phong đang ôm chặt lấy Đông Phương Na Na, không nói gì
lắc đầu, hắn biết loại chuyện này không có cách nào khuyên bảo.
Diệp Tử Phong tuy rằng thông minh, nhưng tính cách của y có chút nhu nhược,
một khi bị người khác chui vào, rất khó giải thích rõ ràng với y.
Diệp Lăng khóc một hồi, chợt nhớ tới đến cái gì, cô lập tức nói:
– Anh, anh khẩn trương đi cứu mấy người chị Úc, chị Úc còn có Hoàng tư lệnh
đều bị Đông Phương Húc Chân nhốt lại rồi, ở nhà tù quân sự Hà Tử vịnh.
– Cái gì? Bọn họ không phải đã rời khỏi Lạc Nguyệt sao?
Hư Nguyệt Hoa kinh ngạc đứng lên, run giọng hỏi, nếu vài người quan chức cao
cấp của Lạc Nguyệt, bị nhốt vào nhà tù ngay dưới mắt của cô, đó chẳng phải
nàng đã không làm tròn bổn phận của mình ư.
Diệp Tử Phong vẫn đang ôm Đông Phương Na Na cũng dại ra, y vẫn rất cảm kích
Đông Phương Na Na đối tốt với y, vào thời điểm những người lão làng ở Lạc
Nguyệt rời đi, lại giới thiệu nhiều nhân tài đến Lạc Nguyệt như vậy. Bây giờ
nghĩ lại, y đúng là quá ngu ngốc.
Nhưng Diệp Tử Phong biết rõ bị một người phụ nữ lợi dụng đến mức này, y vẫn
không có biện pháp đoạn tuyệt với Đông Phương Na Na.
– Tôi đi cứu bọn họ.
Hứa Bình vỗ một cái lên mặt bàn, trên mặt chẳng những lộ ra hổ thẹn cực độ,
cũng lộ ra phẫn nộ cực độ.
Diệp Mặc khoát tay áo nói:
– Không cần, tự tôi sẽ đi cứu bọn họ, đây là sai lầm của tôi.
Diệp Mặc nói xong đưa tay ra hai đao gió sau khi giết chết Diệp Thực Hoa và
Thân Đức, lại là hai đạo chỉ phong phế bỏ đan điền của Đông Phương Xung và
Đông Phương Na Na, rồi mới hướng Hư Nguyệt Hoa nói:
– Chị Nguyệt Hoa, bây giờ không phải là thời điểm kiểm điểm, chị hiện tại lập
tức đem hai người này nhốt lại, đợi lát nữa thẩm vấn.
Nói xong Diệp Mặc hướng Hứa Bình nói:
– Anh hai, anh ngay lập tức đi khống chế quân đội, sau đó triệu tập người
tiêu diệt Đông Phương gia, bất kể là ở nhà hay ở bên ngoài. Trừ những người mà
bọn họ cướp đoạt ở Lạc Nguyệt Thành ra, còn lại tất cả mọi người đều giết
sạch, không có lý do gì, hoặc là anh có thể nhớ kỹ bốn chữ 'Chó gà không tha'.
– Cái gì?
Mọi người ở đây nghe xong Diệp Mặc nói đều ngây dại…
Diệt Hồng Trần