Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 772: Bắc Đẩu Cửu Tinh
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Share by MTQ banlong.us
Lúc trước, nhân vật tu luyện thần kỳ trong tất cả Ẩn
Môn ở Thần Châu chính là Đỗ Đô Thiên của Đô Thiên Phái. Đỗ Đô Thiên trong tình
trạng khảo nghiệm không ra tư chất, không ngờ trước khi bốn mươi lăm tuổi đã
tấn cấp Tiên Thiên. Sau đó khi ông ta còn đang tấn cấp Tiên Thiên đã bắt đầu
sáng lập Đô Thiên Phái. Kỳ tích tu luyện này, sau đó vẫn không có ai phá vỡ.
Nhưng hiện tại kỳ tích của Đỗ Đô Thiên không ngờ đã bị phá vỡ, hơn nữa còn bởi
một cô gái trẻ tuổi hơn rất nhiều đã phá vỡ kỷ lục của ông ta.
Thời diểm Vân Tử Y của Thần Thương Hội mới hai mươi tuổi đã tấn cấp Tiên
Thiên, trở thành cao thủ Tiên Thiên trẻ tuổi nhất ở Thần Châu. Cái này còn
chưa tính. Trong tình huống Vân Đông Hiệp của Thần Thương Hội đang mất tích,
vẫn dựa vào Vân Tử Y cứng rắn tổ hợp lại. Đồng thời nửa năm trước đã thôn tính
Hải Thương Phái, thực lực không lùi ngược lại còn tăng thêm.
Có thể nói tu vi của Vân Tử Y chẳng những là phá vỡ kỷ luật do Đỗ Đô Thiên để
lại, thậm chí Thần Thương Hội cũng có thành tựu không kém gì so với Đỗ Đô
Thiên khai sáng Đô Thiên Phái. Đương nhiên, còn có một điều đáng để người ta
nghị luận chính là, kỳ thật Vân Tử Y cũng là đệ tử của Đô Thiên Phái.
Thời điểm Diệp Mặc tới Đàn Thành, tùy tiện hỏi han một chút, biết được Thần
Thương Hội đã trở thành một trong những thực lực lớn nhất trong Đàn Thành.
Ngoại trừ mấy nhà Ẩn Môn nhất đẳng ra, Thần Thương Hội chính là lão đại.
Hơn nữa mấy nhà Ẩn Môn nhất đẳng dường như biết Vân Tử Y quật khởi Thần Thương
Hội có liên quan đến Diệp Mặc, nên đều chủ động nhường một bước. Cho nên ở Đàn
Thành, hiện tại kỳ thật chính là thiên hạ của Thần Thương Hội.
Thần thức của Diệp Mặc quét ra ngoài, lập tức phát hiện ra Vân Tử Y. Mà lúc
này tu vi của Vân Tử Y rõ ràng là Thiên Cấp hậu kỳ. Diệp Mặc biết, hắn giao
cho Vân Tử Y một viên Đại Bồi Nguyên Đan, Vân Tử Y đã không bán đi, mà dùng để
tự mình tu luyện.
Vân Tử Y xoay chén trà trong tay. Ba viên đan dược đã khiến cô ta từ Huyền Cấp
đỉnh phong lên tới Tiên Thiên hậu kỳ. Chẳng những cô ta là cao thủ Tiên Thiên
trẻ tuổi nhất thành Thần Châu, đồng thời cũng thành cao thủ tấn cấp nhanh nhất
từ Tiên Thiên sơ kỳ đến Tiên Thiên hậu kỳ.
Nếu như là trước kia, cô ta sẽ không thể tưởng tượng được điều này. Nhưng hiện
tại không ngờ lại thành sự thật. Người khác đều tưởng rằng thiên tư của cô ta
bỗng nhiên bùng phát. Chỉ có cô ta biết cao thủ trẻ tuổi nhất đầu tiên thật sự
không phải là cô ta, mà là người trẻ tuổi tên là Diệp Mặc kia. Càng đáng sợ
hơn chính là, ba viên đan dược hắn đưa cho cô ta đã khiến cô ta tấn cấp tới
Tiên Thiên hậu kỳ. Điều này hiển nhiên rất nghịch thiên. Càng không cần phải
nói đến Trú Nhan Đan kia.
– Rốt cuộc trên người hắn giấu bao nhiêu bí mật?
Vân Tử Y thở dài, thì thào tự nói một tiếng. Cô ta biết Diệp Mặc không có ý
tưởng gì đối với cô ta. Nếu như Diệp Mặc có ý tưởng đối với cô ta, lần trước
khi cô nói ra điều kia, khẳng định Diệp Mặc sẽ thể hiện ra. Nhưng hắn lại
giống như không hề nghe thấy.
Xét về diện mạo, cô ta tự cho rằng mình cũng không thua Mục Tiểu Vận. Nhưng vì
sao Diệp Mặc lại quyết một lòng với Mục Tiểu Vận như vậy? Vì sao hắn lại không
có một chút cảm giác gì đối với cô ta?
Vân Tử Y lại thở dài. Trong lòng cô ta mơ hồ hiểu được một chút, chỉ có điều
cô ta không muốn thừa nhận mà thôi. Cô ta muốn tiếp cận Diệp Mặc, không phải
bởi vì cô ta yêu hắn. Cô chỉ muốn mang lại những hiệu quả và lợi ích đối với
mình. Nếu như Diệp Mặc không có bản lĩnh lớn như vậy, cô ta có thể tiếp cận
Diệp Mặc không? Vậy tuyệt đối không có khả năng. Hơn nữa, Diệp Mặc mất tích,
Mục Tiểu Vận mỗi ngày đều chờ đợi Diệp Mặc quay trở về. Nếu như đổi lại là Vân
Tử Y cô ta, nhiều nhất chỉ thở dài một câu mà thôi.
– Bí mật gì?
Một giọng nói đột ngột xuất hiện ở cửa của cô ta. Trong lòng Vân Tử Y kinh
ngạc. Cô ta ngẩng đầu lập tức phát hiện Diệp Mặc vừa đẩy cửa vào.
– A, là anh, anh Diệp.
Mặt Vân Tử Y lập tức trở nên ngạc nhiên mừng rỡ. Trong đó thậm chí cũng không
thay đổi.
Đương nhiên Diệp Mặc biết thái độ của Vân Tử Y đối của hắn. Tuy nhiên Diệp Mặc
không để ý. Quan hệ giữa hắn và Vân Tử Y vốn chính là quan hệ giao dịch.
– Lần trước tôi nhờ cô thu mua giúp tôi một ít dược liệu và khoáng thạch,
không biết hiện tại thế nào rồi?
Diệp Mặc hỏi thẳng vào vấn đề. Hắn không có ý định dừng lại đây lâu. Có thể
sớm lấy được dược liệu một chút, thì sẽ sớm rời khỏi nơi này một chút.
Vân Tử Y vội vàng nói:
– Đã chuẩn bị xong. Anh Diệp, anh đi theo tôi.
Vân Tử Y đưa Diệp Mặc đến kho dược liệu của Thần Thương Hội. Khi Diệp Mặc tới
kho hàng, trong lòng hắn rất thoả mãn. Những dược liệu được bảo quản rất tốt,
tuy rằng dược tính đã bị mất không ít, nhưng đối với hắn mà nói vậy đã tốt lắm
rồi.
Thật sự có không ít dược liệu tốt. Thậm chí còn có các loại linh thảo đẳng cấp
như Huyết Tập Tử, Tử Bối Thanh La. Ngoài ra, còn có một khối Canh Thiết Tinh
lớn, cỡ như khối lần trước Diệp Mặc đã nhận được.
Diệp Mặc cất tất cả dược liệu và khoáng thạch trong kho hàng vào chiếc nhẫn
của mình. Tuy rằng Vân Tử Y cảm giác rất kỳ quái khi Diệp Mặc đột nhiên lấy đi
mấy thứ này. Nhưng cô ta biết Diệp Mặc không phải người bình thường, cho nên
cũng không hỏi một câu nào.
…
Vân Tử Y không đòi tiền của Diệp Mặc, Diệp Mặc để lại hai viên Đại Bồi Nguyên
Đan, đồng thời nói cho Vân Tử Y sau này thuận tiện thì chiếu cố Thạch Thiết
một chút. Sau đó, hắn từ chối lời mời của Vân Tử Y, rồi rời đi Đàn Thành.
Đi vào tiểu thế giới, những chuyện hắn có thể làm, hắn đều đã làm. Mục Tiểu
Vận mất tích khiến trong lòng hắn không được dễ chịu. So với việc không tìm
được Khổ Thập Niên thật ra chỉ là chuyện thứ yếu. Nhưng Giai Uấn không chết,
khiến Diệp Mặc mãi canh cánh trong lòng. Nhưng Thần Châu lớn như thế, hắn cũng
biết muốn tìm đạo cô Giai Uấn là rất khó.
Hắn nhất định phải trở về. Nỗi nhớ Lạc Ảnh và Khinh Tuyết, khiến Diệp Mặc một
khắc cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này.
…
Núi Thần Châu, nơi này không có dược liệu gì, cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Hơn nữa còn là cấm địa của Ẩn Môn. Cho nên ngoại trừ một ít Ẩn Môn lớn hoạt
động ra, hàng năm, nơi này rất ít khi xuất hiện dấu chân. Ẩn Môn hoang vắng.
Không ai muốn đến một nơi đất cằn sỏi đá như vậy.
Mà lúc này Diệp Mặc lại đi tới núi Thần Châu. Lần này hắn tới đây không phải
vì tìm dược liệu. Hắn đến để phá giải Thất Tinh Trận pháp, sau đó thử ra
ngoài.
Vây bên ngoài núi Thần Châu có chín ngọn núi. Diệp Mặc đào một động phủ ở bên
trong ngọn núi kia, đồng thời bố trí xung quanh động phủ một trận pháp ẩn nấp.
Tuy rằng Diệp Mặc biết hiểu biết của hắn đối với trận pháp đã đạt được trình
độ nhất định, nhưng muốn thông qua Thất Tinh Trận pháp này ra ngoài, lại không
phải là một chuyện đơn giản. Cho nên hắn đã chuẩn bị tốt ột cuộc chiến đấu lâu
dài.
Nếu việc đào một động phủ trong chín ngọn núi vây quanh núi Thần Châu bị người
Ẩn Môn biết được, điều đó khẳng định là không được phép. Nhưng Diệp Mặc đào
động phủ ở đây, căn bản không cần phải nói là không có người biết, cho dù có
người biết, cũng không có người nào dám đến ngăn cản.
Diệp Mặc biết Bắc Đẩu Thất Tinh Trận. Trận pháp này trên ba viên Ngọc Xung
Tinh, dưới ba viên Toàn Cơ Tinh tự chuyển động, lần lượt dựa theo bảy phương
vị Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu
Quang để bố trí trận pháp. Sau đó bảy phương vị này có thể phối hợp chặt chẽ
với nhau, hình thành sự qua lại, lưu chuyển không ngừng.
Nhưng Thất Tinh Trận pháp trước mặt này hiển nhiên không đơn giản như Bắc Đẩu
Thất Tinh Trận. Diệp Mặc đã nghiên cứu suốt mấy tháng, cuối cùng tìm được bảy
cửa trận của Thất Tinh Trận pháp này. Chúng nó nằm lần lượt ở bảy ngọn núi.
Nhưng thời điểm hắn muốn phá giải, lại phát hiện không ngờ bảy ngọn núi không
đơn giản chỉ là bảy phương vị như vậy.
Không ngờ bảy ngọn núi này liên kết với sao trời, dựa theo mùa khác nhau,
phương vị sẽ khác nhau. Thậm chí ngay cả thời gian khác nhau cũng có sự biến
hóa.
Có thể nói sở dĩ Ẩn Môn có thể năm mươi năm mới có thể rời khỏi một lần, đó là
bởi vì Thất Tinh Trận pháp này đúng lúc đó sẽ mở ra. Sau khi hiểu được vấn đề
này, Diệp Mặc biết hắn muốn ra ngoài, nhất định phải tìm được thời khắc trận
pháp buông lỏng. Thật giống như người trong Ẩn Môn biết trận pháp này cứ qua
hai mươi năm lại có một lần buông lỏng. Lúc trận pháp buông lỏng có thể miễn
cưỡng ra ngoài. Diệp Mặc cho rằng trong này khẳng định còn có thời gian buông
lỏng khác. Cho dù chỉ cần trong nháy mắt, đối với hắn mà nói là được rồi.
Một mình ở trong núi Thần Châu nghiên cứu trận pháp, Diệp Mặc gần như quên
thời gian. Lại một năm trôi qua. Hắn đã tu luyện tới luyện khí tầng tám trung
kỳ. Nhưng hắn vẫn không hề có biện pháp nào đối với Thất Tinh Trận pháp này.
Mãi đến một ngày, thời điểm Diệp Mặc phát hiện được cửa trận ở hai ngọn núi
còn lại, hắn mới biết được đây căn bản không phải là Thất Tinh Trận pháp, mà
là Cửu Tinh Trận Pháp. Nói cách khác tất cả những gì hắn nghiên cứu trước kia
hoàn toàn không có ý nghĩa.
Lúc này hắn đã biết, hai ngọn núi còn lại không phải để bài trí, mà vẫn có chỗ
hữu dụng của nó.
Diệp Mặc rơi vào đường cùng, chỉ có thể lại tới Đàn Thành, bảo Vân Tử Y mua
giúp hắn thật nhiều sách trận pháp. Sau đó hắn lại tới núi Thần Châu, tiếp tục
nghiên cứu Cửu Tinh trận pháp.
Bắc Đấu Cửu Tinh lần lượt là Thiên Xu Tinh, Thiên Tuyền Tinh, Thiên Cơ Tinh,
Thiên Quyền Tinh, Ngọc Hành Tinh, Khải Dương Tinh, Diêu Quang Tinh, Động Minh
Tinh, Ẩn Nguyên Tinh, nhưng cũng có thể gọi là Tham Lang, Cự Môn, Lộc Tồn, Văn
Khúc, Liêm Trinh, Vũ Khúc, Phá Quân, Tả Phụ, Hữu Bật. Cửu Tinh bảy hiện hai
ẩn, biến mất hai sao Động Minh Tinh, Ẩn Nguyên Tinh. Muốn phá giải trận pháp
này, nhất định phải nắm được cửa trận Động Minh Tinh, Ẩn Nguyên Tinh.
Thời gian như điện xẹt. Ngày tháng thoi đưa. Mỗi ngày Diệp Mặc không ngừng suy
diễn trận pháp, thậm chí quên đi tất cả, chứ đừng nói tới chuyện tu luyện.
Trải qua nhiều lần không ngừng suy diễn và tính toán, Diệp Mặc tìm được hai
biện pháp. Biện pháp đầu tiên chính là dùng rất nhiều linh thạch thượng phẩm,
miễn cưỡng kết nối với Cửu Tinh Trận Môn. Làm như vậy chỗ tốt chính là phương
tiện đơn giản. Chỗ hỏng chính là thứ nhất Diệp Mặc không có nhiều linh thạch
như vậy. Thứ hai là Diệp Mặc không có bản lĩnh lớn như vậy.
Muốn kết nối với cửa của Cửa Tinh trận, không chỉ cần có linh thạch, hơn nữa
còn cần tu vi bản thân phải thông thiên. Nếu không trận pháp phản phệ, chẳng
những trận pháp sẽ bị phá hủy, người phá trận còn bị hồn lìa khỏi xác. Có thể
nói là tuy rằng Diệp Mặc nghĩ ra được biện pháp này, nhưng đối với hắn mà nói
không có bất kỳ tác dụng nào.
Hắn chỉ có thể lựa chọn biện pháp thứ hai. Biện pháp thứ hai chính là bố trí
lại một trận pháp, đơn giản kết nối với chín cửa của Đại trận. Sau đó mình ở
bên trong trận pháp không ngừng dùng chân nguyên tìm tòi. Một khi tìm được một
khe hở buông lỏng ngẫu nhiên của trận pháp, lập tức liền lợi dụng khe hở này
xuất trận.
Biện pháp này rất ngu ngốc, hơn nữa tinh thần phải thường xuyên tập trung. Nếu
không nắm được thời điểm khe hở kia chợt lóe lên, vậy chẳng khác gì là phí
công. Nhưng Diệp Mặc chỉ có thể dùng biện pháp này. Ngoại trừ biện pháp này,
hắn không tìm thấy bất kỳ biện pháp nào khác.
…
Lúc này, tại một hẻm núi trong dãy núi Hoành Đoạn Hoa Hạ, ba người Lạc Ảnh và
Ninh Khinh Tuyết còn có cả Đường Bắc Vi đang đứng ở bên cạnh một tảng đá lớn,
nhìn tảng đá rất lớn trước mắt này.
– Chị Lạc Ảnh, chị nói anh trai em sẽ từ chỗ này đi ra sao?
Đường Bắc Vi nhìn tảng đá lớn này sửng sốt hồi lâu mới có chút kỳ lạ hỏi…
Diệt Hồng Trần