Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 740: Bên ngoài Đàn Thành
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Mặc dù Diệp Mặc phải cấp thiết trở về Băng Hồ, nhưng khi hắn bay lên không
trung, mới nhớ ra hắn vốn dĩ không biết Băng Hồ ở đâu.
Đúng lúc Diệp Mặc đang tìm một nơi có người để hỏi phương hướng, thần thức lại
quét lên một ngọn núi, trên đỉnh núi có hai khối nham thạch nhô cao lên, đây
chẳng lẽ lại là “Song thạch nhai”?
Diệp Mặc lập tức đáp xuống, quả nhiên phát hiện ra trên hai khối đá này có chữ
viết, trong đó có một khối mặt trên có viết “Song thạch nhai”, khối còn lại
viết “Thạch thủy môn”. Thần thức của Diệp Mặc quét ra, nơi đây rõ ràng không
có dấu tích của con người, đương nhiên cũng không thể tồn tại môn phái nào cả.
Ngay sau đó nghĩ đến Lạc Huyên liền nhảy xuống dưới, Diệp Mặc trong lòng có
chút khó chịu.
– Diệp đại ca, cảm ơn anh, để cho em tròn giấc mộng, mặc dù chỉ là một đêm,
nhưng em đã rất mãn nguyện rồi.
– Không sao, bởi vì tôi vừa lúc làm được, bởi vì cô bằng lòng tin tưởng tôi.
– …Em chỉ là không muốn Diệp đại ca thất vọng thêm lần nữa mà thôi. Hoặc là
nói lúc đó em không có nghĩ nhiều như vậy…
Những lời Lạc Huyên đã từng nói dường như vang vọng bên tai, nhưng đã không
thấy cô nữa rồi.
Trong lòng Diệp Mặc có chút đau xót, hắn không muốn nghĩ lại những chuyện đó,
nhảy thẳng vào trong “Song thạch nhai”. Lạc Nguyệt nói nếu có thể thì đi tìm
Lạc Huyên, chính hắn cũng muốn tìm cho ra Lạc Huyên. Nhưng Diệp Mặc cũng không
biết đây là chuyện của bao lâu về trước rồi, hắn cũng không biết có thể tìm
được Lạc Huyên hay không.
Dưới đáy “Song thạch nhai” chỗ nào cũng là cây cỏ và lá rụng, khắp nơi chỗ nào
cũng có thể nhìn thấy các loại rắn. Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, nếu như
Lạc Huyên ở chỗ này, có thể xương cốt cũng chẳng còn, đừng nói đến việc giữ
được tính mạng.
Diệp Mặc mở thần thức, ở đáy vực tìm khoảng gần hai tiếng đồng hồ, nhưng không
tìm được gì cả. Đừng nói là Lạc Huyên, đến một mảnh áo cũng không tìm thấy.
Diệp Mặc biết rằng hắn không thể trì hoãn được nữa rồi, với thần thức của hắn
quét tới quét lui dưới đáy hang này, cho dù là một con thỏ nhỏ cũng tìm thấy,
đừng nói là một con người. Khả năng duy nhất chính là bây giờ Lạc Huyên đến
hài cốt cũng không còn, đương nhiên cũng còn một khả năng khác, cô đã trốn đi
rồi, nhưng Diệp Mặc cho rằng khả năng này là rất xa vời.
Không nói Giai Uấn đang đuổi giết phía sau, cho dù là không có ai truy giết
đằng sau, Lạc Huyên muốn chạy trốn dưới này cũng rất khó khăn. Nhưng Diệp Mặc
vẫn hi vọng Lạc Huyên không bị giết hại. Hắn mơ hồ có một hi vọng, hi vọng Lạc
Huyên dưới sự giúp đỡ của “Bồi khí đan” của hắn, lên cấp Địa cấp, với tư chất
của Lạc Huyên, lên cấp Địa cấp cũng không phải là không có khả năng.
Diệp Mặc trở lại đỉnh, lấy kiếm khắc lên phía trên một tảng đá có một hàng
chữ, “Diệp Mặc lúc này không tìm được Lạc Huyên, thất vọng mà đi”. Ý nghĩa của
nó là, một khi Lạc Huyên không gặp nạn, lại quay về chỗ này, thì cho hắn một
chút tin tức.
Rời khỏi “Song thạch nhai”, Diệp Mặc cũng không tốn bao nhiêu thời gian, liền
tới một chốn thành thị. Diệp Mặc đến thế giới này cũng không phải là một thời
gian ngắn nữa rồi, hắn phát hiện ra thành phố này là thành phố lớn nhất mà hắn
đã từng đến.
Hắn đi qua thành Hàng Thủy, đi qua thành Ngũ Uẩn, nhưng bất kể nói theo vẻ bề
ngoài lớn nhỏ hay mức độ sầm uất, cũng không náo nhiệt như chốn này.
Nhưng đối với Diệp Mặc của bây giờ mà nói, náo nhiệt là của người khác, điều
đầu tiên hắn muốn biết chính là Băng Hồ ở vị trí nào.
Diệp Mặc hạ phi kiếm xuống, đứng trên cổng thành trì. Hai chữ “Đàn thành” làm
cho Diệp Mặc biết tên của địa điểm này. Diệp Mặc gác kiếm phía sau lưng, chuẩn
bị vào thành.
– Người con gái kia xinh đẹp thật, tiếc quá, cuối cùng lại để cho cô ta trốn
thoát. Một cô nương xinh đẹp như vậy, haizz…
– Vài năm trước ở Hàng Thủy tôi còn gặp những cô gái còn xinh đẹp hơn cô ta
nhiều, vốn nói đợi sau khi đại hội Ẩn môn kết thúc thì tôi sẽ ra tay, không
ngờ lại để cho cô ta chạy thoát mất…
– Cô gái đó hẳn là vốn dĩ đã bị thương, nếu không chúng ta cũng không phải là
đối thủ của cô ta đâu…
Mặc dù người nói chuyện cách Diệp Mặc tương đối xa, nhưng thính lực của Diệp
Mặc sớm đã nghe thấy, hắn lập tức quay đầu lại, hắn khẳng định người mà mấy
người vừa nãy nói đến chính là Lạc Nguyệt.
– A. Là Mạc sư huynh của Thái Ất Môn…
– Chào Mạc sư huynh…
Mấy người cùng lúc đó nhìn thấy Diệp Mặc, lập tức vẻ mặt nịnh nọt chạy đến.
Mạc sư huynh? Diệp Mặc cau mày, lập tức nghĩ đến tên Mạc Hữu Thâm, rất có khả
năng những người này xem hắn là Mạc Hữu Thâm rồi.
– Anh là Mã Thỉ (phân ngựa)…
Diệp Mặc phát hiện ra có một người trong nhóm người này hắn cũng quen biết –
Mã Sĩ Long. Không ngờ anh ta cũng đến Ẩn môn rồi, chỉ có điều không biết anh
ta gia nhập môn phái nào rồi.
Mã Sĩ Long hơi sửng sốt, anh ta cẩn thận nhìn nhìn Diệp Mặc, bỗng nhiên há to
miệng chỉ vào Diệp Mặc nói:
– Anh, anh không phải là Mạc sư huynh, anh là, anh là…
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, hắn biết Mã Sĩ Long nhận ra hắn rồi, chỉ có điều
không biết tên hắn là gì mà thôi.
– Thật đúng là không phải Mạc sư huynh, quần áo của hắn rất cổ quái, căn bản
không phải…
Mấy người khác cũng tỉnh ra.
Mã Sĩ Long chỉ ngơ ngẩn trong chốc lát rồi lập tức mừng rỡ nói:
– Được đấy, tên tiểu tử này, không ngờ anh lại có thể khôi phục được dung
mạo. Cô nàng bên cạnh anh đâu rồi? Hôm nay nếu như anh bằng lòng giao nộp cô
nương đó cho đại gia tôi, đại gia này không chừng còn có thể tha cho cái mạng
nhỏ của anh đấy.
Diệp Mặc căn bản không thèm nói chuyện, giơ tay lên thì bốn lưỡi đao nhanh như
gió bay đến, hai tay và hai chân của Mã Sĩ Long lập tức bị chém đứt rời, anh
ta rống lên giống như một viên tròn tròn giãy dụa hoảng sợ trên mặt đất, lớn
tiếng gầm, trong chốc lát không ngờ lại chết.
Ba người còn lại vẫn chưa phản ứng kịp đều thừ người ra, đây là thủ đoạn gì?
Tiện tay vài cái, đã chém đứt tứ chi của Mã Sĩ Long rồi?
– Anh giám giết người ở Đàn thành, anh đâm đầu vào chỗ chết rồi…
Một tay sai của Mã Sĩ Long kịp phản ứng lại, y dường như không nghĩ rằng Diệp
Mặc có thể giết y, phản ứng đầu tiên là chỉ tay vào Diệp Mặc gầm thét.
Diệp Mặc cười lạnh, căn bản không thèm trả lời, khua tay một đường kiếm nhanh
như cắt, giữa cổ tên tay sai to mồm này xuất hiện một vệt máu, sau đó một tia
máu phun ra mãnh liệt, làm chiếc đầu của y bay ra xa. Tay của y thậm chí còn
chưa hạ xuống, liền ngã xuống cái xác Mã Sĩ Long đang quăn quại.
Còn lại hai người có tu vi rõ ràng là cao hơn Mã Sĩ Long và tên tay sai kia,
nhưng thấy cách giết người như thế này của Diệp Mặc, cả người phát run. Con
người này không những giết người ở Đàn thành, hơn nữa còn giết cứ như không có
chút cố kị nào cả.
Diệp Mặc quay đầu lại, nhìn hai gã đàn ông run lẩy bẩy, lạnh giọng nói:
– Người con gái kia là các anh đánh bị thương đúng không? Đánh bị thương lúc
nào?
– Đúng, đúng, hai ngày trước, lúc chúng tôi vừa đi hái dược thảo quay về, gặp
trên đường… Tôi là đệ tử của “Thượng thanh sơn”, anh không được…
Một người đàn ông có thể bị cách giết người quyết đoán không tanh mùi máu của
Diệp Mặc trấn trụ rồi, giọng điệu nói năng có chút lắp bắp, gã chỉ trả lời một
nửa câu hỏi của Diệp Mặc, đột nhiên nhớ tới việc xin tha.
Diệp Mặc trong lòng đang nín nghẹn, bây giờ lại gặp những người gây nên cái
chết của Lạc Nguyệt, hắn thậm chí đến nửa câu cũng không muốn hỏi nữa. Giơ tay
lên chém vô số đường kiếm, hai gã còn đang run lẩy bẩy bị vô số nhát kiếm của
Diệp Mặc chém tan nát.
Nhưng chỉ trong chốc lát, bốn người vừa nãy vẫn còn nói chuyện cười đùa, bây
giờ chỉ còn một mình Mã Sĩ Long đang quằn quại trên mặt đất, nhưng tần suất co
giật của gã càng ngày càng ít đi, rõ ràng không chống chọi được nữa rồi.
Mùi máu tanh tỏa ra, những người xung quanh dần tránh hết ra, tên sát nhân
giết người ở cổng Đàn thành, không có người nào dám tiến đến dính líu gì với
hắn.
– Người nào dám giết người ở Đàn thành…
Theo âm thanh phát ra, hai gã Địa cấp hậu kì lao ra Đàn thành.
Cho dù là người luyện võ Địa cấp, nhưng thấy cảnh máu me tràn trề trên mặt
đất, cũng không khỏi có chút buồn nôn. Sau khi gã thấy người bị giết là người
của Thượng Thanh Sơn, sắc mặt lập tức thay đổi.
Thượng Thanh Sơn mặc dù là một môn phái nhị đẳng, nhưng sau lưng bọn họ còn có
phái Côn Càn làm hậu thuẫn.
– Ồ, là anh, Mạc công tử của Thái Ất Môn…
Một gã luyện võ Địa cấp trong đó nhận ra Diệp Mặc, hoặc có thể nói nhận lầm
Diệp Mặc.
Diệp Mặc giật mình, hóa ra Mạc Hữu Thâm vẫn chưa có chết, thậm chí còn gia
nhập Thái Ất Môn.
Lúc này có một chiếc xe ngựa đi từ trong Đàn thành ra, thấy xe ngựa, trong mắt
Diệp Mặc lộ ra tia khát vọng mãnh liệt, muốn gặp Mục Tiểu Vận một chút. Chiếc
xe này khi Diệp Mặc mới đến Hàng Thủy cũng đã gặp, chính là chiếc xe mà Tử Hoa
tiên tử ngồi, không ngờ hôm nay lại gặp lại.
Điểm khác nhau là năm đó hắn đi cùng Mục Tiểu Vận, chiếc xe ngựa này đi vào
thành Hàng Thủy, còn hôm nay chiếc xe ngựa này lại từ Đàn thành đi ra.
Thần thức của Diệp Mặc quét vào bên trong xe, phát hiện ra người ngồi bên
trong quả nhiên là Tử Hoa tiên tử, chỉ có điều hình như cô bị thương rồi.
Chiếc xe ngựa lướt qua bên người Diệp Mặc, không có ý dừng lại, lập tức đi
qua. Dường như đến cả mùi máu tanh của thi thể dưới mặt đất, cũng không mảy
may ảnh hưởng đến chiếc xe ngựa này.
Diệp Mặc đột nhiên hỏi:
– Tử Hoa tiên tử, xin chờ một chút, tôi có chuyện muốn hỏi cô.
Chiếc xe ngựa dừng lại, một giọng nói lạnh như băng từ trong xe vọng ra:
– Mạc công tử, Tử Y vẫn còn chuyện phải giải quyết, nếu như không có chuyện
gì đặc biệt, vậy thì tôi đi trước.
Nếu như là mấy năm trước, cho dù Mạc Hữu Thâm là đệ tử nội môn của Thái Ất
Môn, thậm chí là đệ tử nòng cốt của Thái Ất Môn như bây giờ, Vân Tử Y cô cũng
không để ý. Nhưng bây giờ Thần Thương Hội đã không so sánh được với Thái Ất
Môn nữa rồi, cô sợ Mạc Hữu Thâm kiếm cớ.
Vân Tử Y là người quen của Diệp Mặc, có chuyện gì hỏi cô đương nhiên là tốt.
Hơn nữa ngày trước cô cũng quen biết Tiểu Vận, vả lại với bản lĩnh Thần Thương
Hội của cô, Băng Hồ ở nơi nào, cô đương nhiên sẽ biết.
– Mạc công tử…
Hai gã Địa cấp thấy Diệp Mặc không để ý đến họ, mặc dù trong lòng không thoải
mái, nhưng cũng không dám tức giận. Mạc Hữu Thâm lại là đệ tử nòng cốt của
Thái Ất Môn, địa vị không dưới trưởng lão Thái Ất Môn, bọn họ chỉ là hộ vệ của
thành mà thôi, cho dù có cho bọn họ bao nhiêu lá gan đi nữa, bọn họ cũng không
dám đối đầu với đệ tử nòng cốt của Thái Ất Môn.
Diệp Mặc quay đầu lại nói với giọng lạnh lùng:
– Các anh khỏi cần xem tôi là Mạc Hữu Thâm, tôi không phải anh ta. Cái người
Mạc Hữu Thâm kia là đệ tử nòng cốt của Thái Ất Môn sao? Tốt lắm, đúng lúc tôi
muốn đến Thái Ất Môn giết người, tốt nhất đừng rơi vào tay tôi.
– Cái gì, anh dám giả danh đệ tử nòng cốt của Thái Ất Môn sao? Rốt cục anh là
ai? Anh muốn chết…
Một gã Địa cấp tức giận, trong lòng tự nhủ thảo nào có cảm giác không đúng,
nghe nói đệ tử Mạc Hữu Thâm của Thái Ất Môn tính tình hiền lành, sao có thể vô
lễ như con người đang đứng trước mặt đây được.
Hai gã Địa cấp thấy Diệp Mặc nói không phải đệ tử của Thái Ất Môn, trong nghĩ
ngợi cầm thanh loan đao trong tay chém thẳng vào đỉnh đầu Diệp Mặc.
Diệp Mặc duỗi tay ra, thanh phi kiếm sau lưng đã rơi vào tay, đồng thời một
đường kiếm quang phát sáng, hai cái đầu người theo quán tính hai người bay lên
không trung, bầu trời đẫm máu rơi xuống giống như một trận mưa máu tươi vậy.
– Tôi tên Diệp Mặc.
Diệp Mặc khẽ vẫy tay, phi kiếm của hắn lại trở về vị trí sau lưng.