Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 731: Giết người của Thái Ất Môn
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
– Các anh khinh người quá đáng…
Một giọng con gái trong trẻo vang lên trong đám người.
Sau âm thanh này, lập tức có người cười lạnh một tiếng.
– Khinh người quá đáng? Thái Ất Môn tôi tốt xấu gì cũng được coi là môn phái
đẳng cấp đặc biệt, lại đi khi dễ người như các cô sao? Vừa rồi nơi này có
nhiều người như vậy đều nhìn thấy. Là ai không tuân thủ quy củ trước? Các cô
nói một đằng làm một nẻo, không ngờ còn nói Kim Thương Lượng tôi khinh người
quá đáng?
Diệp Mặc lắc đầu. Hắn đang muốn tránh ra, nhưng thần thức của hắn lại quét đến
thứ mà người thanh niên đứng bên cạnh cô gái kia đang cầm. Hắn lập tức ngừng
lại. Ngay lập tức hắn lấy ra một chiếc khăn đen che lên mặt, chen vào đám
người. Sở dĩ che mặt, bởi vì hắn sợ nếu chẳng may ở trong này gây ra một vài
chuyện gì đó, sẽ ảnh hưởng tới Mục Tiểu Vận. Cũng may mọi người xung quanh đều
bị những tiếng tranh cãi ầm ĩ thu hút, không có người nào chú ý tới Diệp Mặc
vừa mới tiến vào thành.
Một bên giằng co chính là hai người mặc trang phục đệ tử của Thái Ất Môn. Bên
cạnh bọn họ còn có một thằng bé mặc quần áo bình thường. Mà đối diện ba người
này là một nam một nữ. Thoạt nhìn bọn họ có vẻ giống vợ chồng. Khuôn mặt cô
gái có chút thanh tú. Mà người thanh niên kia thoạt nhìn rất khỏe mạnh.
Sở dĩ Diệp Mặc chen vào, bởi vì hắn nhìn thấy trong tay người thanh niên kia
có một bó Huyết Ấp Tử to đùng. Thậm chí có tới hơn mười cây.
Huyết Ấp Tử là dược liệu chủ yếu để chế luyện Đại Bồi Nguyên Đan. Tuy rằng
Song Diệp Ma cũng là một trong những dược liệu chế luyện Đại Bồi Nguyên Đan.
Song Diệp Ma cũng có thể chế luyện ra Bồi Nguyên Đan nhưng mức độ quý hiếm của
nó không bằng Huyết Ấp Tử. Ở Tu Chân Giới, một gốc cây Huyết Ấp Tử có thể bán
với giá hai mươi đến ba mươi viên linh thạch. Diệp Mặc thấy nhiều Huyết Ấp Tử
như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ qua. Hắn vốn đến đây là để tìm dược liệu.
Hơn nữa Diệp Mặc biết không có Địa Linh Quả cũng có thể chế luyện Bồi Nguyên
Đan. Chỉ có điều không chế luyện được Bồi Nguyên Đan cực phẩm. Nhưng không có
Huyết Ấp Tử khẳng định không có cách nào chế luyện được Đại Bồi Nguyên Đan.
– Có chuyện gì vậy?
Diệp Mặc chủ động đứng ra quản chuyện của người khác.
Quần áo Diệp Mặc thoạt nhìn rất bình thường, hơn nữa có chút hương vị cổ quái.
Chủ yếu nhất chính là hắn còn che một chiếc khăn đen. Bởi vậy những người đang
ở trong Ngũ Uẩn Thành cảm thấy ngạc nhiên kỳ lạ. Cho nên trong tình trạng
không hiểu rõ về đối phương, sẽ không có người nào nói thêm điều gì.
Cho nên đối với câu hỏi của Diệp Mặc, mọi người ở đây chỉ nhìn mà thôi, không
có người nào trả lời. Nhưng rất nhiều người vẫn cảm thấy tò mò đối với một
người che mặt chủ động đứng ra tìm việc. Hắn che mặt không phải để trốn tránh
sự chú ý của mọi người sao? Vì sao hắn còn muốn đi đứng ra quản chuyện của
người khác?
– Nơi này không có chuyện của anh. Không muốn tìm phiền toái thì cút cho tôi.
Một đệ tử Thái Ất Môn thấy xuất hiện một người muốn quản vào chuyện của người
khác. Anh ta lập tức hừ lạnh một tiếng nói một câu.
Khi cô gái kia đang phẫn nộ, Diệp Mặc lại đứng ra hỏi, đương nhiên cô ta sẽ
không bỏ qua. Cô ta vội vàng đứng ra nói:
– Tôi và chồng tôi luôn thu thập dược liệu ở khu vực gần Ngũ Uẩn Thành. Lần
này khá may mắn, tìm được tới mười hai cây Huyết Ấp Tử. Nhưng hai người này
không ngờ ỷ vào môn phái lớn mạnh, muốn thông qua ép giá để mua dược liệu của
chúng tôi. Chúng tôi không bán, không ngờ bọn họ cậy mạnh cưỡng ép chúng tôi
phải bán cho bọn họ.
– Nhã Hân, bán cho bọn họ đi. Chúng ta không thể chọc tới bọn họ đâu.
Người thanh niên kia kéo cô gái bên cạnh.
Diệp Mặc cười ha hả:
– Hóa ra là ép bán sao? Vì sao bây giờ còn có người không biết xấu hổ như
thế?
– Anh nói ai không biết xấu hổ. Chúng tôi là đệ tử Thái Ất Môn. Anh nói
chuyện cẩn thận một chút.
Đệ tử Thái Ất Môn vừa rồi trả lời, bởi vì thấy Diệp Mặc không sợ hãi, tuy rằng
vẫn đang uy hiếp Diệp Mặc, nhưng giọng điệu dường như đã dịu hơn rất nhiều.
Một đệ tử Thái Ất Môn khác bỗng nhiên đi ra ôm quyền nói:
– Vị bằng hữu này, chúng tôi căn bản cũng không ép bán. Hai người này tìm
được hơn mười cây Huyết Ấp Tử. Bọn họ bán ở đây, có hai người muốn mua Huyết
Ấp Tử của bọn họ. Sau đó tôi đã nói người trả giá cao thì được. Bọn họ cũng
đồng ý. Nhưng hiện tại sau khi tôi ra giá, không ai trả giá cao hơn, bọn họ
lại nói chúng tôi ép giá, lại không chịu bán. Vị bằng hữu này, anh nói chuyện
công bằng một chút. Bọn họ không giữ chữ tín hay chúng tôi ép giá đồ của bọn
họ?
– Ồ, không biết các anh đã ra giá bao nhiêu tiền vậy?
Bỗng nhiên Diệp Mặc lạnh giọng hỏi.
– Năm mươi đồng vàng.
Người đàn ông này do dự một chút, nhưng vẫn nói ra.
Diệp Mặc nghe xong trong lòng cười lạnh. Cho dù ở trong này, những Huyết Ấp Tử
này tùy tiện một gốc cũng có giá năm sáu trăm đồng vàng. Không ngờ bọn họ chỉ
với năm mươi đồng vàng lại muốn mua mười hai cây Huyết Ấp Tử. Người này không
ngờ còn nói lớn tiếng như vậy, da mặt thật sự là dày.
Diệp Mặc nhìn bốn phía một chút, lập tức biết sở dĩ bọn họ ra giá năm mươi
đồng vàng mà không có người nào dám ra giá cao hơn, không phải bởi vì người
khác không muốn ra giá, mà là không dám ra giá. Bởi vậy có thể thấy được, hai
tên khốn Thái Ất Môn ở trong này rất càn rỡ. Bọn họ đoán chắc sau khi bọn họ
ra giá, khẳng định không ai dám ra giá cao hơn. Cho nên bọn họ mới tỏ ra ngang
ngược như vậy.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc nhìn hai vợ chồng kia cười nhạt nói:
– Hai vị bằng hữu này, người bên Thái Ất Môn nói không sai. Hai người bán thứ
đó, không phải người trả giá cao nhất thì được sao? Chẳng lẽ còn có thể người
ra giá thấp nhất thì được?
– Anh…
Cô gái vừa rồi còn trông cậy Diệp Mặc đứng ra bênh vực kẻ yếu lập tức chán
nản. Cô ta không thể tưởng tượng được, một người tùy tiện đứng ra lại là một
tên khốn muốn lấy lòng Thái Ất Môn.
– Ha ha… Vị bằng hữu này đúng là kiến thức rộng rãi, bán thứ đó đương nhiên
là người trả giá cao nhất thì được.
Đệ tử Thái Ất Môn vừa rồi còn kêu Diệp Mặc cút, giờ lại cười ha hả hiểu ra
được, hoá ra gã đàn ông bịt mặt này cũng là một tên khốn lấy lòng Thái Ất Môn.
Mọi người xung quanh đều lắc đầu. Tuy nhiên bọn họ nhìn điều này mãi cũng đã
thành quen. Ở Ngũ Uẩn Thành, nếu đắc tội đệ tử của môn phái lớn, chẳng phải là
hành vi tự tìm cái chết sao?
Chỉ có điều tiếng cười của tên đệ tử Thái Ất Môn kia còn chưa dứt, Diệp Mặc đã
lấy ra một kim phiếu mười nghìn đưa cho người thanh niên kia nói:
– Tôi ra giá mười nghìn đồng vàng. Giá như vậy hẳn là cao hơn so với bọn họ.
Nếu anh hài lòng với giá của tôi, vậy chỗ Huyết Ấp Tử này thuộc về tôi.
– Hả…
Người thanh niên kia sửng sốt một lúc lâu mới kịp phản ứng. Hoá ra người thanh
niên che mặt này giúp bọn họ, hơn nữa còn ra giá mười nghìn đồng vàng.
Cô gái kia thấy Diệp Mặc ra giá mười nghìn, cô ta lập tức kịp phản ứng, cầm
lấy Huyết Ấp Tử trong tay người thanh niên kia đưa cho Diệp Mặc, nhận lấy kim
phiếu sau đó nói:
– Hài lòng, cực kỳ hài lòng.
Sau khi nói xong, cô ta thoáng nhìn về phía kim phiếu, lại rất cảm kích nói:
– Cảm ơn vị đại ca này.
– Khốn kiếp, anh tự tìm cái chết…
Lúc đó, một gã đệ tử Thái Ất Môn cũng kịp phản ứng, lập tức giận dữ, tiến lên
muốn động thủ.
Sắc mặt Diệp Mặc trầm xuống. Trong tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một thanh đao.
Một quầng sáng chợt hiện lên. Người đệ tử Thái Ất Môn vừa nói chuyện lập tức
bị chém thành hai nửa.
Mùi máu tươi tản ra, đường phố xung quanh lập tức hoàn toàn yên tĩnh. Tuy rằng
trong Ngũ Uẩn Thành thường xuyên có tranh chấp, nhưng nhiều nhất cũng chỉ
tranh cãi ầm ĩ mà thôi. Cho dù có ân oán muốn giết người, cũng sẽ không giải
quyết ở trong thành. Mà không ngờ người thanh niên che mặt này lại hung hãn
như thế, trực tiếp giết người ở Ngũ Uẩn Thành, hơn nữa còn giết đệ tử của Thái
Ất Môn. Ghê gớm, chuyện này quả thật là ghê gớm.
– Mày… Mày dám giết đệ tử Thái Ất Môn…
Một đệ tử Thái Ất Môn khác kinh sợ, chỉ vào Diệp Mặc. Chỉ có điều anh ta còn
chưa nói xong, thanh đao trong tay Diệp Mặc lại chợt lóe lên. Người này vừa
rồi còn đang quát mắng liền giống với đệ tử Thái Ất Môn kia, phân thây thành
hai nửa.
Sắc mặt gã sai vặt còn lại liền tái nhợt. Tuy nhiên gã lập tức hiểu chỉ cần
mình nói một câu vô nghĩa, cũng sẽ lập tức bị giết. Gã căn bản ngay cả đầu
cũng không dám ngẩng lên, lập tức liền xoay người rời đi.
Hai vợ chồng kia cũng không ngờ được Diệp Mặc lại giết người ở trong thành,
hơn nữa còn giết người của Thái Ất Môn như vậy. Cả hai lập tức cảm thấy bối
rối.
Tuy nhiên cô gái kia phản ứng rất nhanh. Cô ta biết nếu bọn họ không đi, nói
không chừng liền chết không có chỗ chôn.
Cô ta lấy ra một quyển sổ đưa cho Diệp Mặc nói:
– Vị đại ca này. Cái này tặng cho anh. Anh đi nhanh đi. Chúng tôi cũng đi
đây. Sau này còn gặp lại.
Nói xong cô gái này lập tức kéo người thanh niên vội vàng ra khỏi thành, căn
bản là không dám dừng lại dù chỉ một khắc.
Diệp Mặc cười nhạt. Đương nhiên là hắn cố ý giết người. Ban đầu hắn đã muốn
trả thù Thái Ất Môn. Mà hiện tại mới chỉ thu chút tiền lãi mà thôi. Ở Ngũ Uẩn
Thành, hắn tin tưởng còn chưa có người nào dám làm gì hắn. Cho dù các cao thủ
có tới, hắn cũng đã tiến vào Ngũ Uẩn Sơn rồi.
Thấy hai vợ chồng vội vàng rời khỏi, mọi người xung quanh mới chấn động. Giết
người trong Ngũ Uẩn Thành, lại còn giết người của Thái Ất Môn. Lá gan của
người thanh niên che mặt này quá lớn. Hắn giết người xong không đi, còn đứng
trên phố đọc sách.
Diệp Mặc mở quyển sách nhỏ ra xem một chút. Không ngờ đây là một quyển sách
hướng dẫn tìm kiếm cách loại dược liệu ở đâu. Hơn nữa còn rất tường tận. Thấy
thứ này thực sự hữu dụng đối với mình, Diệp Mặc cất quyển sách đi, lại có chút
cảm kích đối với cô gái kia.
Diệp Mặc vừa mới cất quyển sách, mấy tiếng gió rít lên. Ít nhất có sáu gã võ
giả dừng ở bên cạnh Diệp Mặc. Thần thức của Diệp Mặc quét qua một chút. Một gã
nửa bước Tiên Thiên, ba gã Địa Cấp sơ kỳ, một gã Địa Cấp trung kỳ, còn có một
gã Địa Cấp hậu kỳ.
– Bằng hữu, anh dám giết người ở Ngũ Uẩn Thành. Hiện tại anh hãy buông vũ khí
trong tay đi cùng chúng tôi một chuyến.
Người lớn tiếng nói chuyện chính là tên võ giả Địa Cấp hậu kỳ kia.
Bỗng nhiên Diệp Mặc lạnh lùng cười.
– Nơi này có người của Thái Ất Môn không?
– Tôi chính là người của Thái Ất Môn. Còn anh thì sao? Anh chỉ là một võ giả
Huyền Cấp, cũng dám giết người của Thái Ất Môn tại Ngũ Uẩn Thành…
Giọng nói của tên võ giả Địa Cấp hậu kỳ kia còn lạnh lùng hơn cả giọng nói của
Diệp Mặc. Nếu không phải hiện tại anh ta còn không biết được lai lịch của Diệp
Mặc, anh ta đã sớm giết chết Diệp Mặc.
– Tốt lắm. Tôi đang muốn giết người của Thái Ất Môn đây.
Diệp Mặc nói vừa dứt tiếng, thân hình lập tức chớp động.
Tên võ giả Địa Cấp hậu kỳ kia dường như thấy một ánh đao hạ xuống mi tâm của
gã. Gã ta lập tức sợ tới mức hồn bay phách lạc, không hề nghĩ ngợi, liền muốn
lắc mình tránh ra. Chỉ có điều thân hình của anh ta vừa mới động, liền cảm
giác được một loại sức mạnh vô hình đẩy anh ta trở về chỗ cũ.
Ngay sau đó, anh ta chỉ cảm thấy mi tâm chợt lạnh
– Nội khí thành tường, Tiên Thiên…
Chỉ có điều những lời này anh ta còn chưa nói xong, lập tức đã chìm vào bóng
tối.
Người đi cùng nhìn thấy một gã cao thủ Địa Cấp hậu kỳ dưới đao của đối phương,
không ngờ ngay cả một chiêu cũng không chống đỡ nổi, đã ngã xuống đất bỏ mạng.
Ngoại trừ một vết máu ở mi tâm ra, dường như tất cả đều bình thường. Năm người
còn lại lập tức sợ ngây người.
– Nội khí thành tường, cao thủ Tiên Thiên…
Tên nửa bước Tiên Thiên kia thì thào nói ra đầy đủ những lời này.