Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 719: Quay về Ẩn Môn
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Thoáng cái, thời gian ba ngày đã qua. Nếu nói môn phái thu hoạch lớn nhất lần
này, không ai qua được Băng Hồ. Băng Hồ chính là một Ẩn Môn tam đẳng, chẳng
những thu được Mục Tiểu Vận có tư chất cao nhất, còn thu được một Phí Trăn tư
chất cấp hai.
Đối với Diệp Mặc mà nói thời điểm kích động nhất không phải là lúc tuyển chọn
đệ tử, mà là lúc những môn phái phải trở lại Ẩn Môn.
Quay về Ẩn Môn không phải chỉ có từng môn phái nói đi là đi, mà là phần đông
các môn phái đều tập trung lại cùng nhau. Sau đó là liên tục vài ngày đi xe
ngựa. Khi xe ngựa dừng lại ở một bờ biển mênh mông, Diệp Mặc mới biết được vì
sao Ẩn Môn lại khó vào như vậy.
Cho dù không có gió, nhưng sóng biển rất lớn vẫn dâng lên cuồn cuộn cao tới
vài thước. Một chiếc thuyền lớn có phần đơn điệu đỗ bên cạnh bến tàu.
Ngoại trừ chiếc thuyền lớn này ra, Diệp Mặc thấy phía xa đều có một vài chiếc
thuyền nhỏ. Những chiếc thuyền này chỉ là thuyền đánh cá mà thôi. Loại thuyền
đánh cá này nhiều nhất chỉ có thể rời bến tới một khoảng cách nhất định. Xa
hơn một chút rất có thể sẽ bị sóng biển lật thuyền.
Thần thức của Diệp Mặc lại dừng ở trên thuyền lớn. Đây là một chiếc thuyền
được làm bằng thép, thậm chí còn có động cơ hơi nước. Trên chiếc thuyền này
chẳng những có động cơ hơi nước, còn có buồm. Chỉ có điều buồm không được căng
lên, hẳn chỉ để dự phòng.
Hoá ra Ẩn Môn đều tập trung ở đối diện bờ biển. Thảo nào người bình thường
muốn đi Ẩn Môn khó càng thêm khó. Loại thuyền lớn bằng thép này, ngoại trừ tài
lực và nhân lực trong Ẩn Môn ra, người bình thường thật sự rất khó có thể tạo
ra được.
Nói không chừng người trong Ẩn Môn vì tạo lên con thuyền sắt này, còn bắt một
vài nhân viên khoa học kỹ thuật từ bên ngoài về làm tù binh nữa.
Địa vị của Băng Hồ khá thấp, ở phía đằng sau. Nhưng Diệp Mặc thông qua lời
những người khác nói chuyện biết được một ít tình hình. Người trong Ẩn Môn đến
bên này đều thông qua thuyền lớn. Trong tình huống bình thường, một năm cũng
chỉ có bốn lần mà thôi. Chính bởi vì tình trạng như vậy, cho nên những người
trong Ẩn Môn đều dừng chân ở Hàng Thủy Thành. Công việc của bọn họ đều giao
cho văn phòng tại Hàng Thủy xử lý.
Người bình thường muốn từ bên ngoài tiến vào Ẩn Môn cần các loại nghiệm chứng
thân phận, nhưng từ Ẩn Môn đi ra lại rất đơn giản.
Thuyền rất lớn, các môn phái đều có khu vực của mình. Tuy rằng Băng Hồ là môn
phái tam đẳng, nhưng cũng có khu vực thuộc về riêng mình. Khu vực này chẳng
những có phòng bếp còn có chỗ ở riêng. Tổng cộng có mười mấy phòng. Điều này
đối với môn phái nhỏ như Băng Hồ mà nói đã là đủ rồi. Đương nhiên, đây cũng là
vì Băng Hồ tuyển chọn đệ tử ít, mà có môn phái lại tuyển chọn rất nhiều đệ tử,
như vậy nhất định phải để rất nhiều đệ tử cùng ở chung một phòng rồi.
Tuy rằng phần lớn người trên thuyền là người trong Ẩn Môn. Nhưng cũng có một
vài người bên ngoài đi lên. Bọn họ không phải là người trong Ẩn Môn, nhưng cần
tới Ẩn Môn kinh doanh, cho nên cũng đi cùng. Đối với những thương nhân này mà
nói, một năm chỉ đi khoảng hai, ba lần mà thôi.
Diệp Mặc chú ý quan sát một chút. Khu vực của môn phái đẳng cấp đặc biệt và
môn phái nhất đẳng thực sự là tốt nhất, đều ngắm được cảnh biển, hơn nữa chỗ
lại rộng hơn rất nhiều. Đương nhiên khu vực của những môn phái không có đẳng
cấp hoặc thương nhân bình thường là kém nhất. Tuy nhiên chiếc thuyền này quá
lớn, cho dù rất kém, cũng không đến mức không có chỗ đi.
– Tiểu Vận sư muội, đêm nay em ngủ với chị đi. Chúng ta cùng tâm sự.
Giọng nói của Kỷ Y Lan rất thanh thúy. Tuy rằng cô là chưởng môn một phái,
nhưng bởi vì tuổi không lớn, cho nên gọi Mục Tiểu Vận là sư muội.
Mặt Mục Tiểu Vận đỏ lên, khẽ nói:
– Rất xin lỗi sư tỷ Y Lan, em muốn ở cùng với tướng công em.
Kỷ Y Lan và mấy người xung quanh đều không nói được gì nhìn hai người Diệp Mặc
và Mục Tiểu Vận. Hai người này cũng quá dính nhau đi.
– Tiểu Vận, sau khi tới nội môn, em phải vào khu vực tu luyện của đệ tử nòng
cốt. Tướng công em phải ở bên ngoài. Em phải học cách sống xa tướng công đi.
Đây không phải là chuyện một ngày hai ngày đâu.
Miêu Lan thấy thế, vội vàng xen vào một câu.
Mục Tiểu Vận lắc đầu nói:
– Tướng công em ở chỗ nào, thì em ở chỗ đó. Em chắc chắn sẽ không xa tướng
công em đâu.
– …
Miêu Lan thực sự có chút không thể nói được gì nữa. Mục Tiểu Vận, cô gái này
bộ dạng xinh đẹp như vậy, vì sao cứ chết não như thế? Người thanh niên xấu xí
kia có gì tốt? Không ngờ lại khiến cô nhớ mãi không quên?
– Tướng công em đã ở trong môn phái, nhưng tướng công em không thể tu luyện,
cho nên em không cần lo lắng cho anh ta. Em chỉ cần tu luyện nhanh hơn, em mới
có thể hỗ trợ anh ta.
Miêu Lan nghĩ một hồi lâu, mới tìm ra một câu nói để an ủi Mục Tiểu Vận.
Nhưng sau khi nghe Miêu Lan nói xong, Mục Tiểu Vận vẫn nói thẳng:
– Em ở cùng một chỗ với tướng công em thôi.
– Mặc đại ca, Tiểu Vận sư muội và chúng tôi tu luyện với nhau, độ tu luyện sẽ
nhanh hơn. Nếu cô ấy cứ ở cùng một chỗ với anh, mọi người… Như vậy sẽ ảnh
hưởng đến tiến độ tu vi của cô ấy. Anh khuyên nhủ Tiểu Vận đi.
Kỷ Y Lan thấy Tiểu Vận có chút cứng đầu, không thể làm gì khác hơn là bảo Diệp
Mặc khuyên Mục Tiểu Vận một chút.
Diệp Mặc mỉm cười, thản nhiên nói:
– Tiểu Vận là vợ của tôi. Cô ấy nhất định phải ở cùng với tôi.
– Anh, anh…
Kỷ Y Lan nhìn Diệp Mặc tức giận nói không ra lời. Cô từng gặp người ích kỷ,
nhưng người đàn ông có gương mặt xấu xí trước mặt lại ích kỷ như thế, cô thật
sự chưa từng thấy. Cho dù bản thân hắn không thể tu luyện được, vẫn là do năng
lực của bản thân. Không ngờ hắn còn làm chậm trễ việc tu luyện của vợ mình.
Mục Tiểu Vận gả cho Mạc Ảnh, thật sự là hoa tươi cắm bãi phân trâu.
Diệp Mặc cũng lười giải thích. Hắn biết Mục Tiểu Vận là linh căn mộc thuần
khiết. Trong lòng hắn đang tìm cách tìm cho cô một công pháp tu luyện, làm sao
lại để cô đi học loại Cổ Võ này. Loại cổ võ này đối với hắn mà nói chỉ là rác
rưởi mà thôi.
Kỷ Y Lan nhìn vẻ mặt Mục Tiểu Vận kiên định như vậy, cô biết muốn khuyên bảo
Mục Tiểu Vận khẳng định không thực tế. Nếu còn nói Mục Tiểu Vận nữa, nói không
chừng cô ấy sẽ nảy sinh phản cảm đối với mình. Ở trong lòng cô ấy hình như
quan trọng nhất chính là tướng công của mình. Ngoại trừ tướng công mình ra,
những điều khác đều có thể không cần để ý tới.
– Vậy được rồi.
Kỷ Y Lan thở dài, dẫn theo Miêu Lan rời khỏi đó. Về sau chỉ có thể từ từ
khuyên bảo cô ấy vậy.
Kỷ Y Lan rời khỏi, Diệp Mặc lập tức đóng cửa lại, sau đó nhìn Mục Tiểu Vận
nói:
– Tiểu Vận, hiện tại anh đã biết, hẳn em có linh căn mộc thuần khiết. Ban đầu
sở dĩ tu vi của em rất chậm, đó không phải vì tư chất của em không tốt, mà là
vì công pháp tu chân anh đưa cho em có vấn đề. Hiện tại anh còn chưa có công
pháp tu luyện hệ mộc. Hiện tại em không nên tu luyện công pháp nữa. Em chờ sau
khi anh tìm được công pháp tốt, hãy tu luyện tiếp.
– Vâng, em nghe lời anh.
Mục Tiểu Vận đối với lời nói của Diệp Mặc không có bất kỳ phản đối nào. Chồng
cô nói tìm được công pháp tu luyện tốt, thì khẳng định hắn có thể tìm được.
Hiện tại Diệp Mặc không có công pháp tu luyện hệ mộc. Biện pháp duy nhất chính
là đi tìm ở núi Tinh Gia. Ở nam cực, hắn nghe Tu Chân giả kia nói cho biết,
núi Tinh Gia có một di tích tu chân.
– Còn nữa, chờ anh một lát, anh ra ngoài xem sao. Anh có chút lo lắng có một
kẻ thù của anh đang ở trên thuyền này. Nếu bà ta ở trên thuyền, chúng ta phải
cẩn thận một chút.
Diệp Mặc nhớ tới Giai Uấn. Thuyền này đi tới Ẩn Môn. Không biết Giai Uấn có
ngồi trên cùng chiếc thuyền này không.
– Tướng công, em đi cùng anh.
Mục Tiểu Vận lập tức nói.
Diệp Mặc lắc lắc tay.
– Em bị khảo nghiệm ra là tư chất bậc nhất, cho nên rất nhiều người đều biết
em. Em cứ ở lại đây chờ anh. Anh sẽ nhanh chóng quay trở về.
– Dì Miêu, chẳng lẽ phụ nữ có chồng, nhất định phải dính với chồng mỗi ngày
sao?
Kỷ Y Lan thật sự nghĩ mãi không ra, vì sao Mục Tiểu Vận một bước cũng không
muốn rời khỏi Diệp Mặc.
Miêu Lan lắc đầu:
– Không có chuyện này. Chẳng qua nếu như mới cưới sẽ không muốn xa nhau.
Nhưng lâu ngày sẽ từ từ nhạt đi. Chúng ta đã điều tra về Mục Tiểu Vận. Cô ấy
là một cô gái bình thường đến từ Hoàng Bình. Nói rõ một chút, chính là chưa
từng thấy người nào lợi hại. Chờ về sau cô ấy gặp nhiều thiếu niên tuấn kiệt
hơn, có lẽ cách nhìn của cô ấy sẽ thay đổi. Y Lan cháu không nên gấp gáp,
chuyện này từ từ rồi nói sau.
Diệp Mặc rời khỏi khu vực của Băng Hồ. Hắn dùng thần thức rất cẩn thận tiếp
cận tới khu vực đặc biệt của Từ Hàng Tĩnh Trai. Cuối cùng, khi hắn thật cẩn
thận quét hết khu vực của Từ Hàng Tĩnh Trai một lần, không phát hiện thấy Giai
Uấn, lúc này hắn mới yên lòng.
Một Giai Uấn thì hắn không quan tâm, nhưng một khi hắn và Giai Uấn đang đánh
nhau, kinh động đến người khác. Như vậy đã có thể không dễ làm nữa. Xem ra
Giai Uấn còn tưởng rằng mình không đi lên. Nói không chừng bà ta còn ở bên
ngoài tìm kiếm hắn. Đương nhiên cũng có thể bà ta đã về Ẩn Môn trước rồi.
Nhưng Diệp Mặc biết, bất kể thế nào, Giai Uấn đều không bỏ qua cho hắn.
Bỗng nhiên trong lòng Diệp Mặc căng thẳng. Hắn cảm giác được một ánh mắt đang
theo dõi hắn, dường như đang quan sát mỗi một động tác của hắn. Hắn không quay
đầu lại, mà là cẩn thận phóng thần thức ra.
Thần thức của Diệp Mặc nhanh chóng quét tới người đang theo dõi hắn. Không ngờ
đó là Tử Hoa Tiên Tử mà hắn và Mục Tiểu Vận đã gặp khi vừa đến Hàng Thủy
Thành.
Không ngờ được Tử Hoa Tiên Tử lại đang ở trên thuyền này. Diệp Mặc nhíu nhíu
mày. Hắn tự hỏi biểu hiện của mình không có chỗ nào đặc biệt, vì sao cô gái
này lại muốn chú ý tới một dân đen bình thường như hắn? Hơn nữa hắn và Tử Hoa
Tiên Tử này không có bất kỳ va chạm nào. Đương nhiên Diệp Mặc chắc chắn sẽ
không tự kỷ đến mức cho rằng Tử Hoa Tiên Tử thích hắn, nên đến rình trộm một
người có dung mạo xấu xí như hắn.
Bất kể cô ta xuất phát từ mục đích gì, Diệp Mặc đều không muốn tiếp xúc với cô
gái này. Hắn bước nhanh hơn, muốn nhanh chóng thông qua khu vực Ẩn Môn nhị
đẳng.
– Anh Mạc, anh cũng lên đây sao?
Một giọng nói quen thuộc có vẻ ngạc nhiên mừng rỡ khiến Diệp Mặc phải tạm dừng
một chút. Hắn lập tức nhận ra người gọi hắn là Lưu Lỗi. Nếu Lưu Lỗi gọi hắn,
chứng tỏ anh ta cũng được lựa chọn.
– Ha ha, hiện tại tôi đã là đệ tử ngoại môn của Thục Sơn kiếm phái. Chờ sau
khi trở lại Thục Sơn, nếu phát huy tốt, nói không chừng còn có thể tấn cấp đến
đệ tử nội môn. Anh Mạc, hiện tại anh ở môn phái nào?
Vẻ mặt Lưu Lỗi đầy hưng phấn. Anh ta chẳng những hưng phấn vì gặp Diệp Mặc
người quen cũ, còn hưng phấn hơn vì anh ta có thể gia nhập Thục Sơn kiếm phái.
Phải biết rằng tuy Thục Sơn kiếm phái chỉ là một môn phái Ẩn Môn nhị đẳng,
nhưng địa vị còn trên phần lớn các Ẩn Môn nhị đẳng khác.
– Tôi ở Băng Hồ. Anh Lưu, thật sự không ngờ được sẽ gặp được anh ở đây.
Đối với Thục Sơn kiếm phái, Diệp Mặc vẫn muốn đi xem. Hắn rất muốn biết, Thục
Sơn này có phải giống như Thục Sơn trong lời đồn đại ở bên ngoài hay không.
– Là anh…
Lại một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Diệp Mặc quay đầu lại liền thấy Vu Vũ Yến đang nhìn theo hắn. Tuy nhiên biểu
cảm trên mặt Vu Vũ Yến có chút cổ quái. Dường như không chỉ có phẫn nộ, còn
mang theo một vẻ mặt vô cùng kỳ lạ.