Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 709: Xung đột


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 709: Xung đột

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Phong thái của Mục Tiểu Vận gần như khiến cho tất cả mọi người đều liếc mắt
nhìn, chỉ cần là một người đàn ông, sẽ cảm thấy người đàn ông đi cạnh Mục Tiểu
Vận không xứng với cô. Nhưng không có ai dám có hành động gây rối, bởi vì đây
là Hàng Thủy thành.

Hàng Thủy thành là nơi các ẩn môn tụ hội, nơi đây gần như là trụ sở của tất cả
các ẩn môn. Cho dù là địa vị của bạn cao đến đâu, cứ cho là thành chủ của
thành nào đó, thì cũng không dám giương oai ở Hàng Thủy. Huống chi là cho dù
là có người muốn giương oai thì cũng không dám ở nơi này.

Mặc dù ẩn môn thu nhận đệ tử chỉ nhìn vào tư chất, căn bản là không để ý tới
phẩm hạnh, thế nhưng nếu bạn vừa đến Hàng Thủy thành đã trêu ghẹo một cô gái,
như vậy điểm ấn tượng với môn phái sẽ giảm xuống. Cho nên những người mơ ước
Mục Tiểu Vận kia, mặc dù không thèm nhìn tới Diệp Mặc, cũng không dám động thủ
vào lúc này, cho dù là rất khó chịu, nhưng cũng phải đợi sau khi vào được môn
phái.

Nhưng rất nhiều người tuy rằng rõ rệt không dám động thủ, không có nghĩa là
không có người nào dám tới gần. Diệp Mặc và Mục Tiểu Vận vừa mới vào thành, đã
bị ba người chặn lại.

– Xin chào vị huynh đệ, tôi tên là Mã Sĩ Long, anh cũng là đến tham gia đại
hội thu nhận đệ tử của ẩn môn đấy sao?

Người thanh niên đi đầu đến trước mặt Diệp Mặc liền ân cần hỏi thăm Diệp Mặc,
nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn vào Mục Tiểu Vận.

Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, hắn đương nhiên là biết ý đồ của Mã Sĩ* Long,
lập tức không biểu lộ thái độ gì đáp lại một câu:

– Hóa ra là Mã Thỉ* (phân ngựa), à….

  • Từ đồng âm, ‘thỉ’ đây là phân

– Tôi tên là Mã Sĩ Long.

Đến tên của y Diệp Mặc cũng gọi nhầm, Mã Sĩ Long lập tức không thoải mái.

– À, vâng, vâng, anh tên là Mã Thỉ (phân ngựa)… còn sau đó là gì cơ? Anh
xem trí nhớ của tôi này… ồ, anh thấy kẹo hồ lô ở đằng kia được kìa, đi thôi,
chúng ta đi xem.

Diệp Mặc lại nói một câu, nhưng lập tức bị hấp dẫn bởi chỗ bán kẹo hồ lô cách
đó không xa. Sau đó hắn quên luôn lời của Mã Sĩ Long, kéo Mục Tiểu Vận qua đó.

Chỉ có điều hắn và Mục Tiểu Vận mới đi được vài bước, dường như lại nghĩ ra
cái gì, lại thở dài nói:

– Tiểu Vận à, hay là chúng ta không đi nữa. Mặc dù kẹo hồ lô không tệ,
nhưng… anh lại thấy buồn nôn rồi.

Mã Sĩ Long cứ cho là kẻ ngốc thì giờ cũng biết là Diệp Mặc cố ý đọc tên của y
thiếu đi một chữ, y tức đến nỗi đỏ bừng mặt, lập tức liền tức giận quát lên
một tiếng:

– Mày đứng lại cho tao…

Mã Sĩ Long vừa dứt lời, hai người đứng cạnh y đã cản đường của Diệp Mặc và Mục
Tiểu Vận lại.

Diệp Mặc lạnh lùng cười, tuy rằng bây giờ hắn vẫn chưa đột phá đến luyện khí
tầng sáu, nhưng đối với hắn mà nói thì chỉ là chuyện một viên thuốc mà thôi.
Mà sau khi đến tiểu thế giới, phải luyện một lò Bồi Nguyên Đan thì cũng không
có gì là khó khăn.

Vốn Diệp Mặc tính là trước tiên phải tìm vị trí của Thái Ất Môn. Hoặc là thông
qua một môn phái nào đó, trước tiên vào một ẩn môn, sau đó hỏi vị trí của Thái
Ất Môn. Tiếp theo là không ngừng tìm kiếm linh thảo luyện chế đan dược, đến
luyện khí tầng bảy, cũng chính là sau khi luyện khí hậu kì, trực tiếp diệt
Thái Ất Môn.

Nhưng điều này không có nghĩa là hắn cần phải nhẫn nhịn, loại tiểu nhân như Mã
Sĩ Long, hắn chỉ cần giết là xong. Nếu ẩn môn phái tìm hắn gây phiền phức, cho
dù là đem theo Mục Tiểu Vận ra ngoài tu luyện, cũng hoàn toàn có thể đạt được
mục đích. Về chuyện vị trí của ẩn môn, sau khi hắn luyện xong luyện khí tầng
bảy là có thể hỏi được.

Tuy rằng dung mạo của Mục Tiểu Vận ở cái nơi coi trọng thực lực, dường như
không có luật pháp trói buộc như nơi này làm cho người ta nhìn chăm chú về
mình. Nhưng khiến hắn để Mục Tiểu Vận một mình ở một nơi nào đó, hắn cũng lo
lắng. Cần phải biết rằng, đây là một nơi nói chuyện bằng sức mạnh, một cô gái
yếu ớt như Mục Tiểu Vận, ở nơi khác còn chưa bị người khác bắt nạt đến chết.
Cái nơi Hàng Thủy thành này, bất kể là ai cũng phải nhìn mọi người bằng diện
mạo thật, bị người khác nhìn thấy là một việc khó có thể tránh khỏi.

Diệp Mặc rút Loan Đao ở bên hông ra, chỉ cần Mã Sĩ Long động thủ, hắn lập tức
sẽ giết ba người này. Còn chuyện sau khi giết người, có phải rời khỏi đây hay
không, hắn cần phải xem đối phương xử lí như thế nào.

Đúng vào lúc này, một gã thanh niên đi tới. Y đi tới trước mặt Diệp Mặc nói:

– Vị huynh đệ, anh bỏ đao xuống đã, nơi này không cho phép rút đao đánh nhau
ngoài đường. Nếu người động thủ trước là anh, người thua thiệt sẽ là anh,
ngược lại sẽ làm cho đứa tiểu nhân mừng thầm.

Người thanh niên này nói xong liền quay ra nhìn Mã Sĩ Long, cười lạnh một
tiếng:

– Hóa ra là anh Mã Thỉ. Tôi từ lâu đã nghe danh Mã Thỉ của Mã gia ở Mông
Trung thành, không ngờ hôm nay được gặp anh, haha, quả nhiên, quả nhiên.

Người thanh niên này ân cần hỏi thăm xong, những người ở xung quanh đều phá
lên cười.

Mã Sĩ Long sắc mặt xanh lét, thậm chí có chút hận cái tên họ của mình, hôm nay
lại có hai người gọi y là Mã Thỉ, hơn nữa người tới sau rõ ràng là cố ý nói
như vậy, còn nói không chỉ một lần. Lúc trước họ tên của y là Mã Thị Long
(chơi chữ, Thị: là, Thị và Sĩ cùng âm đọc), có nghĩa là y là một con rồng của
Mã gia. Chỉ có điều y thấy Mã Thị Long hơi quá mức so với bình thường, cho nên
đổi Thị thành Sĩ, bây giờ nghĩ lại thấy y có đổi hay không thì đều bị gọi là
Mã Thỉ (phân ngựa).

Người thanh niên đứng trước mặt này nhìn có vẻ quần áo cũng rất xa hoa, hơn
nữa phía sau còn có vài tên tùy tùng, vừa nhìn đã biết không phải loại người
đơn giản. Cho nên mặc dù tên của mình bị đổi thành Phân ngựa, Mã Sĩ Long cũng
không dám lập tức có hành động gì. Hơn nữa y biết ở Hàng Thủy thành này, cũng
không cho phép đánh nhau.

– Anh là ai? Chuyện của Mã Sĩ Long tôi thì liên quan gì đến anh? Tại sao anh
phải phải ra mặt vì một người nông dân?

Mã Sĩ Long sắc mặt âm trầm hỏi.

– Ha ha…

Người thanh niên này cười haha một tiếng rồi nói:

– Anh không cần nói anh tên là gì, tôi biết tên của anh là Phân ngựa rồi
mà… Tôi là Lưu Lỗi, Lưu Lỗi của Lưu gia ở Lan Hóa thành. Chuyện thiên hạ thì
người trong thiên hạ quản, tôi đã nhúng tay vào rồi, anh tính sao?

– Anh…

Mã Sĩ Long tức đến nỗi tay run hết cả lên, Lưu gia ở Lan Hóa thành y cũng đã
được nghe nói, cũng giống như Mã gia đều là gia tộc lớn, thực lực không hề
thấp hơn so với Mã gia. Nếu không phải là ở Hàng Thủy thành không được đánh
nhau, thì y bây giờ cũng muốn động thủ rồi.

Bởi vì chuyện của Diệp Mặc, cho nên người ở xung quanh đến càng ngày càng
đông. Người ở Hàng Thủy thành vốn dĩ đã nhiều, lại thêm những ngày này, đoạn
đường này rất nhanh liền bị chặn lại.

– Tránh ra, tránh ra…

Bên ngoài quát to, một chiếc xe ngựa đi tới.

Thấy xe ngựa đi tới, những người đứng xem đều tránh ra. Cần phải biết rằng ở
con đường chính ở Hàng Thủy thành, người bình thường không được đi xe ngựa,
tất cả các xe ngựa đều phải đi qua đường phụ. Mà chiếc xe này có thể đi ở
đường phố chính, vừa nhìn đã biết là người có lai lịch.

– Là xe ngựa của Tử Hoa Tiên Tử…

– Trời ơi, Tử Hoa Tiên Tử lại tới Hàng Thủy thành, điều này thật làm cho
người ta kinh ngạc…

– Nếu để tôi được nhìn thấy Tử Hoa Tiên Tử một chút thôi, tôi chết sớm vài
ngày cũng mãn nguyện…

Diệp Mặc vừa nghe đã biết Tử Hoa Tiên Tử này có chút lai lịch. Hắn kéo Mục
Tiểu Vận cùng dạt sang một bên, lúc như này cũng nên khiêm tốn một chút. Một
khi thân phận của hắn bị bại lộ, Giai Uấn sẽ biết được.

Mặc dù hắn không sợ Giai Uấn, nhưng cũng sợ quyết phá đến cùng. Một khi Giai
Uấn không cần gì hết, trực tiếp nói ba tờ giấy vàng đều ở trong tay hắn, vậy
thì người đuổi giết hắn sẽ không phải là hạng tôm tép nữa, mà là cả một ẩn
môn.

Trong ẩn môn nội tình thâm hậu, cao thủ nhiều như mây. Một khi phát hiện ra
trong người Diệp Mặc có thứ nghịch thiên như vậy, thì trong tiểu thế giới hắn
đúng là nói không chừng không có chỗ ẩn thân.

Tử Hoa Tiên Tử đến đây, không những Mã Sĩ Long phải nhường sang một bên, mà
Lưu Lỗi cũng phải nhường sang một bên. Nhưng cỗ xe ngựa kia đi đến con đường
trước mặt Diệp Mặc, lại dừng lại.

Một lúc sau, một cô gái mặc quần màu lục đi xuống, cô gái này thoạt nhìn thanh
tú lạ thường, mặt mày rực rỡ, tóc đen dài buộc sau vai, nhìn giống như thác
nước, nhìn như không phải người thường. Hơn nữa dáng đi yểu điệu, làm lay động
tâm tư người khác, dường như đoạn đường chỉ có vài bước, mà đã bị cô làm cho
thành ý vị.

Người phụ nữ này chính là Tử Hoa Tiên Tử sao? Diệp Mặc nghi hoặc dùng thần
thức quét vào trong xe ngựa, trong xe vẫn còn một cô gái. Mà cô gái ngồi trong
xe ngựa xem ra còn thanh tú hơn nhiều so với cô gái quần lục vừa đi ra, hơn
nữa cả người cô toát lên vẻ cao quý, trong trẻo, lạnh lùng. Cảm giác gây cho
người khác đó là, dường như xung quanh cô ba thước đều là băng vậy. Nhưng
người phụ nữ này lại nhìn Mục Tiểu Vận, dường như có chút thích thú.

Diệp Mặc thu lại thần thức, không có hứng tiếp tục quan sát.

– Tiểu thư, tiểu thư nhà chúng tôi có lời muốn mời chị lên xe ngựa…

Cô gái mặc quần lục này đi đến trước mặt Mục Tiểu Vận, thi lễ một chút, sau đó
nói.

Diệp Mặc đã hiểu, hóa ra cô gái thoạt nhìn rất ưu tú này lại là thị nữ của
người ngồi trên xe ngựa, hóa ra người kia mới là Tử Hoa Tiên Tử.

– Rất xin lỗi, tôi đi cùng chồng tôi.

Mục Tiểu Vận vội vàng trả lời, nói xong, cô kéo tay Diệp Mặc nói:

– Tướng công, chúng ta đi thôi.

Cô không thích nhiều người như vậy vây quanh nhìn mình và chồng mình, cô thích
cùng chồng yên tĩnh đi dạo ở đường phố phồn hoa này.

– A…

Cô gái mặc quần lục này không ngờ lời mời của mình bị từ chối, cô hơi sửng
sốt, lập tức nói tiếp:

– Tiểu thư nhà tôi là Tử Hoa Tiên Tử…

Mục Tiểu Vận nhíu nhíu mày, cô đã từ chối rồi, cô gái này còn đứng trước mặt
không ngừng nói, làm cho cô có chút không thích. Chỉ là cô không biết nên nói
từ chối như thế nào, mới có thể làm cho cô gái này tránh ra.

– Không thể nào, Tử Hoa Tiên Tử mời mà cô ta lại từ chối?

– Đúng vậy, cơ hội tốt thế này, cô gái này mặc dù xinh đẹp, nhưng thật sự là,
ôi…

Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, nói:

– Vợ tôi đã từ chối rồi, cô ấy không muốn đi, mời cô đi cho.

Bỗng nhiên Diệp Mặc vừa nhíu chân mày, hắn lại nghe được âm thanh truyền âm
nhập mật, Tử Hoa Tiên Tử dùng loại truyền âm nhập mật này để nói cho cô gái
mặc quần lục, mời cả hắn cùng lên xe ngựa. Nhưng loại âm thanh này dưới thần
thức của Diệp Mặc, lập tức đã bị nghe được.

Diệp Mặc lập tức dùng thần thức quét một lần nữa lên cô gái Tử Hoa Tiên Tử
này, không sai, đúng là tu vi huyền cấp mà thôi. Một cô gái có tu vi huyền cấp
hậu kì, lại biết dùng truyền âm nhập mật? Diệp Mặc thậm chí còn không tin,
trước khi hắn chưa trúc cơ, cũng không làm cách nào truyền âm được.

Quả nhiên cô gái kia vừa nghe xong lời của tiểu thư, lần này không nhìn cũng
phải nhìn Diệp Mặc, hơn nữa lại đến trước mặt Diệp Mặc, thi lễ nói:

– Công tử, tiểu thư nhà tôi muốn mời anh và vợ của anh cùng lên xe ngựa một
chuyến.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.