Nguồn: TruyenYY
Núi rừng mờ mịt. Một đạo hắc ảnh như tia chớp lao vút qua, bởi tốc độ phi hành cực nhanh nên áp lực phả xuống cánh rừng mênh mông bên dưới tạo thành một cái rãnh xám xịt thật dài một hồi lâu mới chậm rãi tiêu tan.
Bóng đen đó chính là Tiêu Viêm, kẻ vừa giải quyết dứt điểm phiền toái cho Huyết Chiến dong binh đoàn, hắn không hề lo lắng Hách Càn kia dám âm thầm giở thủ đoạn, vì hắn biết, trước thực lực tuyệt đối mọi mưu ma chước quỉ đều vô dụng. Một Hách gia nho nhỏ, cho dù tại Đông bắc Đế quốc có chút uy vọng, nhưng đem so sánh với Viêm Minh thì chỉ miễn cưỡng được xem như là thế lực một phương mà thôi, muốn diệt trừ, cũng không tốn bao nhiêu hơi sức.
Bởi vậy sau khi Tiêu Viêm dẹp hết mọi rắc rối mới an tâm rời đi, mà lần này ly khai hắn cũng không lưu thêm vật gì lại nữa, nói cho cùng, hắn và đám người Tạp Cương kia cũng không có giao tình quá mức sâu đậm, lần trước ở nhờ một thời gian, giờ hai lần ra tay hỗ trợ, xem như cũng đã thành toàn cho họ rồi!
Trong đầu miên man suy nghĩ, mà tốc độ của Tiêu Viêm cũng đột nhiên tăng lên, ước chừng muời mấy phút sau mới dần chậm lại, hỏa dực sau lưng không ngừng chớp động, thân hình đã trực tiếp nhắm thẳng một sơn cốc ẩn trong lòng núi tiến vào.
Vừa tiến vào sơn cốc, Tiêu Viêm đã cảm thụ được một ánh mắt lạnh lẽo quét qua thân hình hắn, chuyển đến khuôn mặt hắn thì dừng lại.
Ánh mắt kia chính là của Mỹ Đỗ Toa đang thủ hộ ở nơi này, nên hắn vẫn bình thản, thân hình nhoáng lên, khi xuất hiện thì đã ở bên cạnh cái kén khổng lồ đang phát ra tử sắc quang mang.
“Mọi việc tốt cả chứ?” nhìn thấy Tiêu Viêm xuất hiện, Mỹ Đỗ Toa mắt khẽ lướt nhìn, tùy ý hỏi một câu.
Tiêu Viêm gật đầu cười, đem chuyện lúc nãy đại khái nói sơ qua, mà Mỹ Đỗ Toa cũng có vẻ thờ ơ, một Đấu Vương cùng một cái dong binh đoàn vô danh mà thôi, quả cũng khó khiến cho nàng ta phải tò mò quan tâm được.
“Khí tức trong cơ thể ngươi càng lúc ba động càng lớn, đấu khí không ngừng bành trướng, xem ra phải nhanh chóng bế quan…” So sánh với việc trên thì chuyện này có vẻ được nàng ta xem trong hơn thì phải, mày liễu nhíu lại, mắt chăm chú nhìn. Hiện tại, nhìn Tiêu Viêm không khác gì một cái sàng thủng lỗ chỗ, đấu khí không ngừng tuôn ra ào ạt từ những lỗ thủng này.
Tiêu Viêm đành cười khổ gật đầu, lúc nãy bạo phát một chút khí thế, đã làm cho đấu khí trong cơ thể có chút không thể khống chế, ác một nỗi, trong lúc khẩn yếu quan đầu này, thiên địa năng lượng lại không ngừng quán chú hội tụ vào trong thân thể hắn, lại càng khiến nó trở thêm hỗn loạn náo nhiệt.
“Thời gian cấp bách lắm rồi, ta dự định hiện tại sẽ bế quan, phong tỏa sơn động, về phần Tử Nghiên, ta muốn phó thác cho ngươi.” Tiêu Viêm thoáng trầm ngâm suy tư rồi chợt nói.
“Ừm.” Mỹ Đỗ Toa khẽ gật đầu, chần chờ một chút: “Ta tới Gia Mã đế quốc lần này, cũng chưa từng trở về với xà nhân tộc, chờ ngươi bế quan xong, ta có thể sẽ trở về với tộc nhân của mình!”
Nghe vậy, Tiêu Viêm giật mình thảng thốt, nhưng cũng rất nhanh trấn định lại, dò hỏi: “Có cần ta đi cùng ngươi không?”
“Không cần, nhân loại vốn không được xà nhân tộc bọn ta hoan nghênh, ngươi tiến vào, chưa biết chừng sẽ gặp phải phiền toái không đáng có.” Mỹ Đỗ Toa có chút động dung, nhưng mà vẫn lạnh nhạt cự tuyệt.
Thấy vậy, Tiêu Viêm có chút gượng gạo lúc lắc đầu: “Đã vậy, thì dễ rồi, a… trước tiên ta sửa sang lại sơn động đã, lát nữa sẽ bắt đầu bế quan, Tử Nghiên trông cậy vào ngươi vậy.”
Mỹ Đỗ Toa khẽ gật.
Thấy nàng ta đã chấp thuận, Tiêu Viêm cũng không dây dưa nữa, đấu khí hỗn loạn trong cơ thể khiến hắn bây giờ rất khó chịu, vì vậy lập tức động thân, tiến vào trong sơn động, thoáng chốc trong đó vang vọng từng tiếng nổ âm trầm, đủ biết là hắn đang sửa sang lại nơi này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Nhìn thân ảnh Tiêu Viêm trong sơn động, ngọc thủ của Mỹ Đỗ Toa khẽ siết lại, đôi mắt long lanh chợt hơi mờ ảo, rồi lại thở dài bất đắc dĩ, người kia, xem ra cũng sợ phải theo nàng đi Xà nhân tộc a..
Sơn động được bày bố lại trong khoảng chừng mươi phút, lúc này Tiêu Viêm lúc này cả người phủ đầy bụi đá ho khan đi ra, lại tới bên cạnh cái kén màu tím cực lớn kia, ôn nhu vỗ về: “Tiểu Ny tử, ta cũng phải bế quan đây, thời gian này đành phải trông cậy vào Thải Lân tỷ chiếu cố cho ngươi rồi. Hy vọng khi ta bế quan đi ra cũng là lúc ngươi tiến hóa hoàn tất, lúc đó sẽ đem ngươi tiến vào hoang sơn lĩnh dã, bắt bọn ma thú khác tìm thuốc bổ cho ngươi ăn nhé!”
Tiêu Viêm vừa nói xong, quang mang trên cái kén có vẻ sáng bừng lên, phảng phất như tiểu tử kia nghe được mà đang vung tay phản đối vậy.
Thấy thế, hắn ha ha cười, mà Mỹ Đỗ Toa cũng lắc đầu ngao ngán, người này, bây giờ còn tâm tình đùa giỡn hay sao!
Tiêu Viêm lại tiếp tục vỗ về cái kén, rồi quay đầu nhìn Mỹ Đỗ Toa, cười khẽ: “Lần này chỉ sợ cực khổ cho ngươi rồi, không biết ta đột phá cảnh giới sẽ cần bao lâu, nhưng mà ta dự đoán ít nhất cũng phải nửa năm.”
“Yên tâm đi, nửa năm thôi chứ gì.” Mỹ Đỗ Toa tay ngọc vén tóc mây lòa xòa, thản nhiên: “Chỉ cần không xuất hiện tình huống đặc thù gì, ta sẽ ở nơi này thủ hộ các ngươi đến lúc đại công cáo thành trở ra!”
Nghe vậy Tiêu Viêm lặng lẽ gật đầu, hít sâu một hơi hướng về Mỹ Đỗ Toa thi lễ, rồi đột ngột xoay người tiến vào sơn động. Chỉ trong chốc lát, thân ảnh hắn đã hoàn toàn chìm trong bóng tối mịt mù. Lúc đó ầm ầm mấy tiếng vang dội, một đống cự thạch đổ nhào xuống, đem động khẩu toàn bộ che lấp niêm phong!
Nhìn chỗ mới đây còn là sơn động, giờ đá tảng lấp đầy, Mỹ Đỗ Toa thần sắc vừa rồi vẫn thản nhiên bỗng hiện lên chút cô đơn lạc lõng, hắn bế quan lần này, bao giờ mới trở ra đây, trầm tư trong thoáng chốc, nàng khẽ thở dài, nhẹ nhàng thỏ thẻ: “Hy vọng, ngươi thuận lợi đột phá a..!”
……..
Bên trong sơn động cũng không mịt mờ đen tối như tưởng tượng, trên vách đã được Tiêu Viêm khảm vài miếng Nguyệt quang thạch, đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ nhu hòa khắp nơi, nhìn cũng không quá chói mắt, cũng không phải âm u.
Tiêu Viêm ngồi xếp bằng trên một tảng đá, có vẻ nó cũng ẩn chứa ngọc thạch nên có phần mát lạnh, đối với người cần nâng cao tinh thần chắc chắn sẽ có không ít chỗ tốt.
Nhìn tảng đá này, hắn lại đột nhiên nhớ tới Thanh sắc Hỏa liên trước kia, ngoài hỗ trợ cho tu luyện có thể đề thăng tốc độ thu nạp còn giúp tinh luyện sơ bộ, đúng là bảo vật phụ trợ quí hiếm tuyệt vời, có điều thật đáng tiếc, tại dưới lòng đất đã bị Vẫn Lạc Tâm Viêm luyện hóa mất rồi.
Cười khổ, Tiêu Viêm đành hít sâu một hơi, lòng bàn tay nắm chặt lại, trong tức khắc tiến nhập vào trạng thái tu luyện.
Vừa tiến vào trạng thái tu luyện, hắn liền chú tâm nhìn kỹ tình trạng đang diễn ra bên trong cơ thể mình, tại kinh mạch lúc này, đấu khí như hồng thủy cuồn cuộn chạy loạn lên, Tiêu Viêm chỉ có thể lắc đầu, may mà nhục thân hắn đã trải qua không biết bao nhiêu lần được dị hỏa cũng như linh dược rèn luyện, chứ không với tình trạng đấu khí bạo động như thế này, ít thì tâm thần cốt tủy hắn cũng sẽ bị đau đớn tê liệt rồi.
Chậm rãi dẹp bỏ tạp niệm, tâm thần của hắn lúc này bắt đầu thuận theo đấu khí đang dũng động kia, sử dụng linh hồn lực lượng trợ giúp, khiến cho đấu khí đang dâng trào hỗn loạn kia trong phút chốc được dẫn đến những kinh mạch chủ đạo, rồi dựa theo lộ tuyến vận hành của Phần quyết công pháp mà cấp tốc vận chuyển, mà mỗi một vòng tuần hoàn diễn ra, lại khiến linh hồn Tiêu Viêm như cảm giác được một cái gì đó rất kì diệu, đang lặng lẽ nảy sinh trong lòng hắn.
Trong lúc tinh thần Tiêu Viêm còn đang chìm đắm trong cỗ cảm giác kì lạ đó, thì bên ngoài, năng lượng thiên địa xung quanh cũng điên cuồng khởi lên, cấp tốc xoay tròn, tạo thành một lốc xoáy phía trên thiên linh cái Tiêu Viêm, hút toàn bộ năng lượng điên cuồng kia quán nhập vào trong thân thể của hắn.
Theo dòng năng lượng khổng lồ tiến vào, lông mày Tiêu Viêm nhíu mạnh, năng lượng trong sơn cốc có phần nồng đậm ngoài dự tính của hắn, không ngờ chỉ mới bắt đầu, đã mạnh mẽ thế này.
Hít sâu một hơi, Tiêu Viêm tâm thần khẽ động, một ngọn lửa xanh biếc đột ngột hiện lên, bao phủ toàn bộ cơ thể, Bích lục Hỏa diễm vừa xuất hiện, còn chưa kịp tỏa ra nhiệt độ, dưới sự chỉ huy của Tiêu Viêm chậm rãi lay động, cuối cùng, từ nồng đậm dần chuyển thành vô hình vô sắc, chính là Vẫn Lạc Tâm Viêm.
Vẫn Lạc Tâm Viêm đem thân thể hắn bao bọc lại, tạo thành một bộ giáp phục bằng hỏa diễm, khiến tốc độ thiên địa năng lượng đang ào ạt cuồng bạo đổ xô vào Tiêu Viêm hơi bị ngừng giảm đi, có lẽ thiên địa năng lượng hỗn loạn kia, sau khi xuyên nhập qua một tầng giáp lửa đó, đều đã bị sự đặc thù của Vẫn Lạc Tâm Viêm tinh luyện lại một lần, giúp cho áp lực lên người hắn giảm bớt đi phần nào.
Bên trong sơn động lúc này, năng lượng rít gào, năm màu sắc loang lổ trộn lẫn vào nhau, khiến sơn động thô ráp bây giờ nhìn qua mỹ lệ vô song, mà nơi tụ họp của vô số năng lượng quang mang đó chính là Tiêu Viêm đang khoanh chân ngồi.
Đấu Vương tiến giai lên Đấu Hoàng, đâu phải là một chuyện bình thường đơn giản chứ, tấn giai lần này cũng giống như Tử Nghiên, đều phải cần có nguồn năng lượng dị thường kinh khủng, nhưng không phải một sớm một chiều làm là xong, mà phải cần có một quá trình tích lũy lâu dài, mới có thể đem việc lột xác này hoàn thành.
Mà Tiêu Viêm hôm nay, đã sớm có tư cách tiến cấp lên Đấu Hoàng, do vậy, chỉ cần hắn có đủ năng lượng, và làm cho chúng ngưng tụ hoàn toàn, thì trở thành Đấu Hoàng chỉ là thuận thủy thôi chu mà thôi.
Chỉ có một điểm không hoàn hảo, là tấn chức lần này phải cần thời gian không ngắn a!