Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 688: Người phụ nữ bồng con.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Sự trở về của Diệp Mặc đã khiến cấp cao của Lạc Nguyệt vững tâm lại. Hơn nữa,
trong chiến tranh, Lạc Nguyệt có được số tiền bồi thường lớn, cộng với sự tham
gia kiến thiết đông đảo nên tốc độ kiến thiết lại Lạc Nguyệt lần này nhanh như
vũ bão. Tuy rằng việc di dân còn chưa bắt đầu nhưng đã có rất nhiều người có
dự định này rồi.
Nhưng điều khiến ọi người ở Lạc Nguyệt thành này chú ý nhất là sau ba tháng,
cũng chính là ngày đầu tiên của năm mới thì người sáng lập dược phẩm Lạc
Nguyệt sẽ tổ chức hôn lễ, và ngày này sẽ được pháp định là ngày nghỉ của Lạc
Nguyệt, là ngày lễ tân hôn
Vốn dĩ thân phận của Diệp Mặc không có nhiều người biết nhưng giờ hầu như ai
cũng biết hắn chính là người thành lập dược phẩm Lạc Nguyệt, thậm chí là nhân
vật mà ngay cả thành chủ Hư Nguyệt Hoa cũng phải tâng bốc, còn pháp định ngày
kết hôn của hắn làm ngày nghỉ nữa.
Tuy Diệp Mặc biết, người biết rõ ràng thân phận của hắn khẳng định không ít
nhưng tự trong đáy lòng, hắn cũng không muốn cho cả thế giới này biết hắn mới
là thành chủ của Lạc Nguyệt, hắn không phải là một người phách lối.
Cái mà hắn theo đuổi không phải là thanh danh bề ngoài mà chính là cuộc sống
tự do, bình yên, đương nhiên có thể trường sinh là tốt nhất. Nếu không phải vì
hôn lễ với Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết thì hắn cũng không muốn đám người của
Hư Nguyệt Hoa rêu rao như thế. Nhưng Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết theo hắn chịu
nhiều đắng cay như vậy, cứ cho là họ không để ý nhưng Diệp Mặc không thể không
cho họ một danh phận gì. Lạc Nguyệt Thành là do hắn tạo dựng ra, hắn muốn nơi
này là của hắn, muốn tất cả mọi người đều biết Ninh Khinh Tuyết và Lạc Ảnh là
vợ hắn.
Lạc Nguyệt Thành được kiến thiết với một tốc độ nhanh chóng, phần lớn sản
nghiệp và bến tàu đã được khôi phục lại bình thường, cộng thêm việc nhân vật
quan trọng của Lạc Nguyệt sắp thành hôn đã khiến cho Lạc Nguyệt bây giờ nơi
nơi phấn chấn, vui mừng.
Vì Diệp Mặc không thích một vài chuyện vụn vặt nên ngoài việc tham dự quy
hoạch thành phố ra, những việc còn lại đều giao cho đám người của Hư Nguyệt
Hoa. Ngược lại, khi Ninh Khinh Tuyết còn phụ trách một ít công tác tài vụ thì
Lạc Ảnh không phụ trách bất cứ việc gì ở chính phủ Lạc Nguyệt mà hằng ngày cô
đều chăm sóc mấy loại linh dược trong vườn.
Diệp Mặc trước khi bế quan đột phá luyện khí tầng sáu, còn đặc biệt dẫn Ninh
Khinh Tuyết và Lạc Ảnh tới mai nội tuyết sơn. Có điều đáng tiếc là, con cáo
tuyết nhung ấy, hắn đã không tìm được. Vốn dĩ, Diệp Mặc định tìm được cáo
tuyết nhung còn định đem nó tới tiểu thế giới, nhưng vì bây giờ Diệp Mặc đã
biết giá trị của cáo tuyết nhung, nó có thể tìm linh thạch, thậm chí là linh
thảo và tất cả bảo vật tu luyện.
Không tìm được cáo tuyết nhung, Diệp Mặc lại du ngoạn bên ngoài một tháng với
Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết, sau đó mới trở về Lạc Nguyệt bế quan. Bởi vì bây
giờ Diệp Mặc rất rõ sự lợi hại của cao thủ tiên thiên, hơn nữa cũng biết trong
tiểu thế giới còn có động phủ cổ tu nên hắn nhất định sau khi phá vỡ tầng sáu
mới có thể đi.
Nếu là một mình hắn có xảy ra chuyện gì trong tiểu thế giới cũng chẳng là gì.
Dù sao hắn đã tu đạo theo con đường này thì phải chấp nhận bụi gai trùng điệp,
bất cứ lúc nào cũng có khả năng ngã xuống. Nhưng bây giờ lại không thế nữa,
hắn còn có Lạc Ảnh và Khinh Tuyết, một khi hắn xảy ra chuyện thì Lạc Ảnh và
Khinh Tuyết phải làm sao?
Tuy đối với Diệp Mặc mà nói, tốt nhất là đột phá được luyện khí hậu kỳ, nhưng
Diệp Mặc cũng biết, dựa vào ba viên linh thạch trong tay hắn có thể tiến vào
luyện khí tầng sáu đã là cơ duyên lớn rồi. Muốn đạt tới luyện khí hậu kỳ, đó
thật là người viển vông.
Tuy đã là luyện khí tầng năm hậu kỳ nhưng Diệp Mặc lại không dám khẳng định
hắn có thể đột phá vào luyện khí tầng sáu hay không, nên hắn đã không dám dùng
ba viên linh thạch trong tay, mà chỉ dùng phương pháp luyện khí hấp thụ linh
khí thông thường. Nếu thật sự có hy vọng đột phá thì hắn sẽ dùng linh thạch,
nếu không, như thế quả là lãng phí.
Vào tiểu thế giới nhất định phải còn bảy viên linh thạch, số linh thạch của
hắn bây giờ vốn dĩ không đủ, nếu lãng phí trong khi tu luyện thì coi như mất
đi một cơ hội rồi. Điều mà Diệp Mặc nghĩ lại là, nếu không tìm được bảy viên
linh thạch thì ba viên linh thạch trong tay hắn sẽ cắt thành bảy viên linh
thạch nhỏ, thử xem có thể vào được không.
Thời gian một tháng đã trôi qua, tuy Diệp Mặc đã ở ngoài Tụ linh trận được bố
trí một cách đơn giản nhưng vì trận pháp bố trí đó không có linh thạch, hơn
nữa linh khí trên địa cầu thật sự không ra sao nên một tháng qua, hắn chỉ củng
cố tu vi lúc đầu được một chút. Không nói luyện khí tầng sáu mà ngay cả đỉnh
phong luyện khí tầng năm cũng còn kém xa.
Diệp Mặc nén thở dài, trong lòng tự nhủ, may mà hắn không dùng linh thạch. Nếu
hắn dùng linh thạch rồi thì cùng lắm hắn cũng chỉ luyện đến đỉnh cao tầng năm
mà thôi, muốn đột phá tới luyện khí tầng sáu, đó là điều không tưởng.
Hắn lại phải kết hôn cùng Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết trong thời gian này nữa,
nên hắn không muốn tiếp tục tu luyện. Thời gian còn lại hắn quyết định chế
luyện ba thanh phi kiếm, sau đó sẽ cùng Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết đi tìm tài
nguyên khác.
Lợi dụng thời gian một tháng này, Diệp Mặc đã dùng tài liệu trong tay phối hợp
với ngũ hành thạch luyện chế ra ba thanh phi kiếm. Ba thanh phi kiếm này là
hắn chuẩn bị cho Lạc Ảnh, Khinh Tuyết và Bắc Vi. Khi rời khỏi Lạc Nguyệt rồi
thì những người bên cạnh hắn sẽ không còn một chút năng lực tự vệ nào, ngay cả
ba người Diệp Lăng và Diệp Tử Phong, cả Diệp Tinh nữa, Diệp Mặc cũng để cho ba
người này một bộ công pháp cổ võ.
Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết gần đây đều chuẩn bị những đồ vật cần dùng trong
buổi thành hôn, giờ cũng đã hòm hòm rồi. Vì Diệp Mặc đã bế quan không thể đưa
họ đi, bây giờ Diệp Mặc cũng không tu luyện nữa nên trong lòng họ đương nhiên
vui mừng. Tuy họ cũng muốn Diệp Mặc tu luyện đến trình độ cao nhưng từ sâu
trong lòng, họ hy vọng hằng ngày Diệp Mặc có thể ở cùng với họ hơn.
…
Thành Lạc Nguyệt giờ rất náo nhiệt. Tuy công tác di dân mới vẫn chưa bắt đầu
nhưng rất nhiều người muốn định cư ở Lạc Nguyệt đã đến Lạc Nguyệt du lịch,
khảo sát rồi. Hơn nữa mấy người du lịch này còn nghe nói người quan trọng của
Lạc Nguyệt sắp kết hôn, hơn nữa còn là thành chủ chủ trì hôn lễ nên họ càng
muốn xem xong đại hôn này mới rời Lạc Nguyệt. Trong một thời gian ngắn mà
khách sạn ở Lạc Nguyệt đã cung không đủ cầu, thậm chí có thể nói, chỉ cần là
người sinh sống ở Lạc Nguyệt thì đều có thể làm ăn được.
Thành Lạc Nguyệt xinh đẹp một cách dần dần đã hấp dẫn phần đông du khách. Bởi
vì Lạc Nguyệt là một thành phố mới, chẳng khác gì là một thành phố được xây
dựng lên trên một vùng đất chẳng có gì, cho nên người đến đây sẽ cảm thấy được
đại khí, sự xinh đẹp của Lạc Nguyệt. Các loại phương tiện vô cùng đầy đủ, cho
dù dạo mấy ngày ở Lạc Nguyệt cũng không thể phát hiện thấy việc trị an nào.
Nơi này thật sự là một thiên đường, là cuộc sống lý tưởng nhất trên thế gian.
Phản ứng đầu tiên của người đến Lạc Nguyệt khảo sát chính là muốn nhanh chóng
di dân tới Lạc Nguyệt, nghe nói vì nội loạn bùng nổ trong cuộc đấu tranh lần
trước mà giờ điều kiện di dân tới Lạc Nguyệt hà khắc hơn nhiều.
…
Lúc này trên một đường phố ở Lạc Nguyệt, ngay cửa một siêu thị nhiều người qua
lại, có một người phụ nữ đang bế một đứa nhỏ nhìn xung quanh. Người phụ nữ này
xem ra có chút tiều tụy nhưng lại có dung nhan rất xinh đẹp, chỉ là gương mặt
có chút lo lắng. Nếu không phải vì đang bế đứa bé trên tay thì một cô gái xinh
đẹp, trẻ trung như thế, không ai cho rằng cô đã kết hôn.
Có thể người phụ nữ này khá xinh đẹp, cộng thêm khí chất mơ hồ có chút cao quý
nên khi cô đứng ở cửa siêu thị, chỉ là do dự chốc lát, lập tức có người hỏi cô
có muốn giúp đỡ gì không.
Người phụ nữ này vừa muốn hỏi chỗ ở của Diệp Mặc thì nhìn thấy hai cô gái trẻ
từ trong cửa hàng bước ra, cô liền lắc đầu, vội vã chạy theo hai cô gái kia.
Người phụ nữ này sở dĩ muốn đi theo hai cô gái này vì cô quen một người trong
đó. Cô gái đó chính là Diệp Lăng, em gái Diệp Mặc.
– Anh trai tôi ngày mai sẽ kết hôn với Khinh Tuyết và Lạc Ảnh rồi, đồ mà em
tặng giờ phải nói cho chị biết đấy.
Diệp Lăng vẫn muốn hỏi Bắc Vi muốn tặng cái gì cho anh cô nhưng Bắc Vi không
nói gì. Hôm nay hai người đi mua đồ, cô không nhịn được liền hỏi.
Vốn dĩ người phụ nữ muốn đi nhanh vài bước để ngăn Diệp Lăng lại, nhưng vừa
nghe thấy lời của Diệp Lăng, chân cô đột nhiên lảo đảo, thiếu chút nữa gục
xuống. Đứa bé trong tay cô lập tức khóc ré lên, sắc mặt người phụ nữ tái nhợt,
cô vội vàng ôm đứa bé vào và dỗ dành.
Nghe thấy tiếng trẻ con khóc, Diệp Lăng quên mất vừa hỏi Đường Bắc Vi cái gì.
Cô quay đầu lại nhìn người phụ nữ một cách kỳ quái. Nhưng cô đã rất nhanh nhìn
thấy đứa bé trong lòng người phụ nữ, cô vội nói với Đường Bắc Vi:
– Bắc Vi, cô xem đứa bé kia thật xinh xắn, tôi đoán chừng nó mới hơn một tuổi
thôi, sao có thể đáng yêu thế chứ?
Người phụ nữ thấy hai cô gái quay đầu lại nhìn đứa bé, nhất thời bối rối. Lúc
đầu, sau khi cô nghe tin Diệp Mặc vẫn chưa chết, cô liền đem đứa nhỏ từ Lưu Xà
tới Lạc Nguyệt, cô đến Lưu Xà cũng chính là tìm Diệp Mặc. Tin Diệp Mặc ở Lạc
Nguyệt cũng là ở bộ phận dược phẩm Lạc Nguyệt ở Lưu Xà cô đã nghe ngóng được.
Nhưng cô thật không ngờ, Diệp Mặc sắp kết hôn, hơn nữa người kết hôn với hắn
vẫn là vị hôn phu Ninh Khinh Tuyết ấy. Như thế, cô tính là gì đây? Tống gia cô
không những có thù oán với Diệp Mặc, hơn nữa lúc đó cô có đứa con của Diệp Mặc
cũng là vì Diệp Mặc đã cứu cô.
Lúc này, người phụ nữ cảm thấy có chút bất lực, cô cúi đầu rất sợ Diệp Lăng sẽ
nhận ra cô chính là Tống Ánh Trúc của Tống gia.
…
Một năm trước, khi hôn mê tại núi Nga Mi, Tống Ánh Trúc được người ta cứu, sau
đó cô vẫn ở lại núi Nga Mi.
Sau khi đứa con của Diệp Mặc và cô ra đời, thù hận giữa Tống gia và Diệp Mặc
đã dần biến mất trong lòng cô, đứa trẻ sinh ra, ân oán trong cô đã không còn
chứ đừng nói hận thù. Vốn dĩ phải tu luyện tới cảnh giới cao hơn để báo thù
thì Tống Ánh Trúc lại chẳng còn động lực tu luyện nữa, tất cả tinh thần của cô
giờ đặt hết vào đứa bé, tu vi của cô vì thế mà vẫn dừng lại ở Huyền cấp, thậm
chí còn giảm xuống.
Có đứa bé, người duy nhất mà Tống Ánh Trúc vướng bận đó đã biến thành Diệp Mặc
rồi. Cô không biết những người phụ nữ khác và cô có giống nhau hay không. Cô
chỉ biết rằng, cách nghĩ duy nhất lúc đó của cô là đem đứa bé của cô và Diệp
Mặc đi tìm Diệp Mặc, cô không muốn để nó không có cha. Nhưng lúc đó cô lại lo
lắng Diệp Mặc đang ở trong sơn động đó nên vẫn không dám đi hỏi thăm.
Đến khi đứa trẻ lớn hơn một chút thì cô không thể kiềm lòng không đi hỏi thăm
tin tức của Diệp Mặc được. Cô đã bế đứa bé rời khỏi núi Nga Mi.
Hai tháng trước, cô mới chuyển đến Yến Kinh. Thoạt tiên, việc mà cô không hỏi
cũng hỏi thăm được một vài chuyện. Tin Diệp Mặc chưa chết khiến cô thiếu chút
nữa bật khóc. Khi nghe được tin đó về Diệp Mặc, cô đã hoàn toàn quên rằng hắn
là người mà trước đó cô muốn giết.
Diệt Hồng Trần