Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 686: Vua của Tây Đường


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 686: Vua của Tây Đường

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Sau khi cảm thấy được khí âm hàn, thần thức của Diệp Mặc liền quét ra ngoài.
Thứ đập vào mắt thậm chí khiến cho Diệp Mặc có chút giật mình, nếu như là âm
hồn thì thôi, Diệp Mặc cũng không phải là lần đầu tiên gặp âm hồn. Thứ Diệp
Mặc nhìn thấy lại là hai người bằng giấy, hơn nữa hai người giấy này lướt qua
tường vây như gió vậy, sau đó chậm rãi bay về phía phòng của hắn.

Diệp Mặc đường nhiên là biết người giấy không thể nào tự đi được, thần thức
của hắn lập tức biết hai người giấy này không phải là đang tự mình đi lại, mà
là bị hai âm hồn khống chế, mà hai âm hồn này cũng bị người khống chế.

Hơn nữa hai người giấy này sở dĩ có thể bám vào âm hồn, có thể là một số phần
chế tạo bên trong có một loại trận pháp. Nhưng loại trận pháp cấp thấp như
này, Diệp Mặc thực sự chưa từng được tiếp xúc.

Diệp Mặc lập tức cũng nhớ tới lúc ở Thuần An, cô gái mặc áo đỏ ở tòa nhà 12
tầng đó, cô ta chính là một người luyện Cổ Võ nuôi dưỡng âm hồn, không ngờ sau
khi bị hắn giết chết ở Cửu Nguyệt Quan, hắn lại phát hiện ra người nuôi âm
hồn.

Bởi vì mấy lần tiếp xúc loại vật này, Diệp Mặc cũng hiểu một chút về nuôi
dưỡng âm hồn, “Âm Sát Châu” trên người hắn cũng là một thứ tốt để nuôi âm hồn.
Nhưng Diệp Mặc cũng biết, không phải ai cũng có “Âm Sát Châu” được.

Không có “Âm Sát Châu”, muốn nuôi âm hồn, chỉ có một cách, chính là lấy hồn
phách chưa tiêu tan từ người mới chết. Nếu là dùng để hại người, oán khí trong
hồn phách phải càng lớn thì càng tốt. Bởi vậy có thể thấy được, người nuôi
dưỡng âm hồn chắc chắn cũng là một tên lòng lang dạ sói, hơn nữa y cũng đã nợ
máu rất nhiều.

Ban ngày Diệp Mặc và An Chỉ Kì ở cũng một chỗ, hơn nữa Đông Phương Vượng cũng
đã biết chuyện này. Hơn nữa, An Chỉ Kì cũng đã nói hôm nay nhất định phải ngủ
cùng chỗ với hắn. Tên Đông Phương Vượng kia đang trong lửa giận, chắc chắn là
muốn giết hắn. Bởi vậy có thể thấy rằng, hai người giấy và âm hồn kia chính là
Đông Phương Vượng làm ra.

Diệp Mặc còn không biết tên Đông Phương Vượng đó còn biết làm cái này, thật sự
không biết được y là thần thánh phương nào. Diệp Mặc không đợi hai người giấy
này đến trước cửa sổ, hắn chủ động mở cửa sổ, đi ra đứng ở ngoài sân.

Hai người giấy thấy Diệp Mặc đã ra ngoài rồi, thậm chí lại còn đơ ra một lúc,
dường như không nghĩ tới điều này, hơn nữa người đứng trước mặt lại không hề
sợ hãi, thậm chí còn chủ động đi ra. Nhưng bọn chúng rất nhanh liền mang theo
gương mặt khủng bố đánh về phía Diệp Mặc.

Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, chỉ là hai âm hồn nhỏ mà dám động thủ với hắn.
Đây cũng quá là khinh thường Diệp Mặc hắn rồi. Hắn đứng đó không nhúc nhích,
ánh trăng mờ chiếu lên hai người giấy như có như không, hiện rõ vẻ mặt như
muốn dọa người.

Hai người này rất nhanh bay tới trước mặt Diệp Mặc, cái loại âm hàn này càng
lúc càng nồng. Nếu là người bình thường, loại khí âm hàn này mà đến đã sớm
ngăn cản không nổi rồi. Trong tình huống bình thường, đột nhiên bị loại người
giấy này tập kích, người ta nhất định sẽ sợ hãi. Một khi đã sợ hãi, loại âm
hồn này cũng sẽ rất dễ dàng nhập vào người.

Nhưng Diệp Mặc không phải người bình thường, hắn giơ tay phát ra một quả cầu
lửa, một người giấy bị cầu lửa đốt cháy, thậm chí không chịu được đến vài giây
đã tan thành tro bụi.

Một tiếng hét chói tai vang lên, người giấy còn lại dường như cảm thấy sự lợi
hại của Diệp Mặc, không dám tiếp tục đánh Diệp Mặc nữa, mà xoay người rời đi.

Diệp Mặc không ngăn người giấy thứ hai lại, chỉ có điều là hắn lập tức đi theo
người giấy rời khỏi sân lớn của An gia. Nếu người giấy này là do Đông Phương
Vượng thả ra, hắn chỉ cần đi theo người giấy này là có thể tìm thấy Đông
Phương Vượng.

An Chỉ Kì bởi vì lo lắng, vốn là không ngủ được, lại nghe thấy tiếng thét đó,
cô lập tức mở cửa sổ nhìn ra sân, lại thấy trong sân không có gì hết. Nhưng
một chút sau, cô thấy ông nội đi ra, bởi vì ông nội đang đứng ở sân, cô cũng
lập tức chạy ra.

– Ông ơi, vừa nãy là cái gì thét vậy, nghe âm thanh thật là sợ hãi.

An Chỉ Kì đi ra lập tức hỏi, bởi vì nhìn thấy ông nội, cho nên cũng không còn
sợ hãi như vừa rồi nữa.

An Tái Thiện nhìn một chút sân vườn, rồi nói:

– Về phòng rồi nói sau, con đi xem Diệp tiên sinh, xem anh ta có bị sao hay
không.

An Tái Thiện chưa ngồi được bao lâu, An Chỉ Kì liền chạy đến nói:

– Ông ơi, anh Diệp không có trong phòng, con gõ cửa một hồi lâu cũng không có
ai mở cửa, con liền đẩy cửa đi vào, cửa phòng anh ấy không khóa, nhưng lại
không thấy người đâu.

Trầm mặc một hồi, An Tái Thiện mới gật gật đầu nói:

– Ông đã hỏi Ngưng Ngưng rồi, anh ta không phải là một người đơn giản, cho dù
là trong tầng lớp thượng lưu ở Yến Kinh, cũng có ảnh hưởng rất lớn. Con nói
xem con quen anh ta như thế nào?

Sau khi An Chỉ Kì nói xong quá trình cô quen Diệp Mặc ở Nam Cực, An Tái Thiện
nói rằng Diệp Mặc này đúng là một người không đơn giản.

– Kì Kì, con đi ngủ trước đi, người như Diệp tiên sinh chắc chắn không có
chuyện gì đâu.

Sau khi An Tái Thiện bảo cháu gái đi ngủ, chính ông cũng không thể nào ngủ
được.

Tốc độ của người giấy dưới ánh trăng như hư vô, bay rất nhanh, như một trận
gió vậy.

Mà Diệp Mặc đang ẩn thân cũng như một chiếc lá, đi theo người giấy không nhanh
không chậm. Người giấy này cũng chưa đi được bao xa, sau khi mới bay được
khoảng ba bốn cây số thì đi vào một phòng trong một quán rượu, Diệp Mặc cũng
đi theo vào phòng.

Trong phòng chỉ có một lão già khoảng sáu mươi tuổi, nhìn gầy trơ xương, hơn
nữa trên mặt lộ rõ vẻ hắc khí. Diệp Mặc vừa nhìn đã biết y chỉ là một người
rất bình thường, thậm chí cũng chưa từng luyện Cổ Võ. Nhưng trên người y lại
có một loại tử khí, xem ra hai người giấy sống bám vào âm hồn kia là của y. Tử
khí trên người y, cũng là do trường kì giao tiếp với âm hồn tạo nên.

Lão già đầy tử khí này nhìn thấy chỉ có một người giấy bay vào, liền đập chiếc
bàn ở trước giường, tức giận quát:

– Là ai, lại to gan dám giết thú cưng âm hồn của ta? Lão phu không đem mày
tạo thành thú cưng âm hồn mới thì thề không làm người.

Hóa ra là vật của lão già này, bóng dáng của Diệp Mặc đột nhiên hiện lên trong
phòng, sau đó lạnh giọng nói:

– Là tôi đã đốt người giấy của ông, ông định làm thế nào? Người giấy còn lại
này tôi cũng đốt nốt, thì ông làm thế nào?

Nói xong, Diệp Mặc không chút do dự phát ra một quả cầu lửa đốt cháy người
giấy đã bay vào trong phòng này, trong phòng lại phát ra một tiếng thét chói
tai.

Diệp Mặc đột nhiên xuất hiện, lại còn đốt cháy người giấy của y chỉ bằng một
ánh lửa. Điều này đã làm cho lão già lùi về sau mấy bước, thậm chí quên luôn
việc vừa nãy hỏi người giấy, mà mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm Diệp Mặc:

– Mày, mày có thể ẩn thân? Lại còn có thể phát ra cầu lửa? Mày? Mày…

Diệp Mặc không để ý tới lão già này, mà trực tiếp hỏi:

– Ông là người mà Đông Phương Vượng phái tới phải không, nói cho tôi biết,
Đông Phương Vượng đang ở chỗ nào?

– Mày mơ tưởng…

Phản ứng của lão già có thể coi là rất nhanh, y đã từ trạng thái khiếp sợ và
không thể tin được như vừa rồi giật mình tỉnh lại. Y cũng đã biết, đối diện
với người này, y đến nửa phần thắng đều không có.

Vũ khí lớn nhất của y là lợi dụng âm hồn để giết người, mà âm hồn trước mặt
người này đến cả một đám khói nhẹ cũng không bằng, y làm sao có thể đấu với
người khác?

Nhưng làm cho hắn bán đứng Đông Phương Vượng, đây là điều tuyệt đối không thể
được, lão già này thậm chí không cần Diệp Mặc hỏi lại, lập tức muốn tự sát.

Diệp Mặc phát hiện ánh mắt của lão già này có chút không đúng, hắn lập tức tạo
một cơn gió điểm đúng vào ấn đường của lão già. Ánh mắt của lão già lập tức mê
man, Diệp Mặc lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, suýt nữa là lão ta tự sát rồi, lão
già này thật đúng là cảnh giác. Không biết tên Đông Phương Vượng có bản lĩnh
như thế nào, không ngờ lại có thể khống chế một người giúp y chết thay, cũng
không muốn nói ra tung tích của y.

– Ông tên là gì? Đến từ đâu?

Thấy thần trí của lão già đã mơ hồ, Diệp Mặc lập tức bắt đầu thẩm vấn.

– Đông Phương Xung, đến từ Tây Đường…

Lại là Tây Đường, Diệp Mặc nghe đến Tây Đường lập tức lại muốn biết rốt cuộc
là ở vị trí nào.

– Tây Đường là ở đâu? Đông Phương Vượng là người như nào của ông?

– Tây Đường là ở Tây Đường, Đông Phương Vượng là thiếu chủ.

– Tôi hỏi là Tây Đường ở gần chỗ nào, Đông Phương Vượng là thiếu chủ gì?

– Tây Đường ở phía tây nam, Đông Phương Vượng là vua đời thứ 19 của Tây
Đường…

Sau khi lão già nói xong câu, trong mắt liền có một tia vùng vẫy. Chỉ là Diệp
Mặc nghĩ đến phía tây nam rốt cuộc là ở chỗ nào, không ngờ lại mất chú ý.

– Nói cho tôi biết Đông Phương Vượng hiện giờ đang ở đâu?

Diệp Mặc hỏi lại một lần nữa.

Khóe miệng của lão già đột nhiên chảy ra một vệt máu đen sẫm, không ngờ sau
khi Diệp Mặc hỏi câu này y đã tự sát rồi. Hơn nữa Diệp Mặc thấy ở ngực của lão
già này xuất hiện khói đen và mùi tanh, liền biết rằng lão già này không phải
là dùng độc dược tự sát, mà là dùng một phương pháp bí truyền để tự sát.

Mùi khó chịu khiến Diệp Mặc có chút ghê tởm, hắn không đợi đến lúc lão già này
hoàn toàn chết đi, mà trực tiếp dùng một quả cầu lửa đẩy sang bên đó, lão già
này rất nhanh liền biến thành hư vô trong quả cầu lửa.

Mặc dù không hỏi được vị trí của Đông Phương Vượng, nhưng Diệp Mặc cũng đã
biết chuyện Đông Phương Vượng là vua của Tây Đường, và Tây Đường ở phía tây
nam Trung Quốc.

Khiến Diệp Mặc kinh ngạc đó là lão già này không biết làm cách nào để tỉnh
lại. Tinh thần của lão già này chắc chắn là rất mạnh, bởi vì Diệp Mặc biết
trong lúc hắn thi triển Khống Thần Thuật thì một người luyện võ hoàng cấp bình
thường đều không có cách nào tỉnh lại. Mà lão già nuôi âm hồn này lại tỉnh
trước, có thể thấy là bất cứ loại công pháp nào, bất kể là có ác độc hay
không, đều có chỗ độc đáo của mình.

Trong phòng chỉ có một hòm gỗ, hòm gỗ này có vẻ rất cũ rồi. Diệp Mặc dùng thần
thức quét vào bên trong hòm, bên trong hòm tất cả đều là bùa và pháp khí cấp
thấp, thậm chí còn có mấy cái đầu lâu. Ngoài những thứ này ra, còn có một
quyển sách, Diệp Mặc vừa nhìn đã biết là thứ nuôi dưỡng âm hồn.

Đối với những thứ này, Diệp Mặc không có chút hứng thú nào, hắn giơ tay phát
ra một quả cầu lửa, đốt hết những thứ ở trong chiếc hòm.

Sau khi Diệp Mặc trở về sân của An gia, lại biết có người đã vào phòng hắn.
Trong phòng còn lại một ít mùi hương, Diệp Mặc đoán chắc là An Chỉ Kì đã tới.
Chắc là An Chỉ Kì nghe thấy tiếng thét, sau đó đến phòng hắn.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Diệp Mặc đang nghĩ nếu người nhà họ An hỏi, hắn phải
nói như thế nào, nhưng không ngờ, An Tái Thiện và An Chỉ Kì lại không hỏi
chuyện đêm qua. Mặc dù Diệp Mặc cũng thấy rất kì lạ, nhưng người khác không
hỏi, hắn đương nhiên cũng sẽ không chủ động nói ra.

Đông Phương Xung ở Yến Kinh đã bị mình giết, Diệp Mặc đoán Đông Phương Vượng
chắc cũng không dám làm gì An gia nữa rồi. Cho nên hôm sau hắn đã rời khỏi An
gia, vội vàng quay trở lại Lạc Nguyệt.

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.