Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 684: Động cơ thật nực cười
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
An Chỉ Kỳ thận trọng gật đầu:
– Đúng vậy, hiện tại tôi khẳng định là gã. Ngoại trừ những điều này, tôi còn
có một loại cảm giác mãnh liệt, người đó chính là gã. Hơn nữa tôi cảm giác
được gã đã nghi ngờ tôi. Bởi vì gã có quan hệ thân thiết với bạn trai của Phó
Lệ là Trần Quảng, cho nên chúng tôi cũng có chút quen biết. Nhưng cho tới bây
giờ gã cũng chưa hề chủ động tiếp xúc chúng tôi. Nhưng tôi cảm giác từ sau khi
giáo sư Quản chết, gã thường xuyên ở cùng một chỗ với chúng tôi. Chuyện nam
cực lần đó, cũng là do gã chủ động đi.
Diệp Mặc trở nên trầm mặc. Nếu kỹ thuật của Đông Phương Vượng lợi hại như vậy,
một khi xâm nhập vào trang web của Lạc Nguyệt, như vậy kết quả không thể tưởng
tượng nổi. Tuy rằng lần trước hắn đã bảo Hư Nguyệt Hoa nhắc nở Diệp Tinh,
nhưng chuyện như vậy hắn không dám khẳng định. Cũng may một điều chính là mạng
lưới của chính phủ và căn cứ quân sự của Lạc Nguyệt hiện tại không kết nối với
mạng lưới bên ngoài. Nhưng vẫn nhất định không thể để cho người khác thông qua
thiết bị không dây liên kết với Lạc Nguyệt.
Một lát sau, An Chỉ Kỳ lại chủ động nói:
– Tôi xác nhận chuyện này có quan hệ với Đông Phương Vượng. Bởi vì có một lần
ăn cơm ở căng tin, gã chủ động hỏi tôi một câu. Chính là tôi cảm thấy thế nào
về chuyện ngân hàng Thụy Sĩ đột nhiên bị người ta chuyển đi năm trăm triệu
bảng Anh. Trong lòng tôi cảm thấy kinh ngạc. Nhưng tôi đã có phòng bị đối với
gã, cho nên lúc ấy tôi giống như không quan tâm nói: “Đó không phải là tiền
của quốc gia chúng ta, tôi cũng lười suy nghĩ.”
– Lúc ấy vẻ mặt của gã thế nào?
Bỗng nhiên Diệp Mặc ngắt lời hỏi.
An Chỉ Kỳ suy nghĩ một hồi mới nói:
– Gã chỉ mỉm cười, cuối cùng lại còn nói mời tôi đi ăn cơm tối. Nhưng bởi vì
trong lòng tôi có chút sợ hãi đối với gã, lúc ấy không ngờ lại đồng ý. Cũng
may sau khi ăn cơm xong, gã đưa tôi trở về, cũng không nói gì thêm. Hiện tại
nghĩ lại chuyện đó tôi vẫn còn cảm thấy sợ. Tôi thực sự không muốn cùng một
chỗ với gã, nhưng tôi lại phải cố nén sự sợ hãi trong lòng. Mỗi lần ở cùng với
gã và đám người Trần Quảng, tôi còn nói chuyện phiếm với bọn họ giống như
không hề có chuyện gì.
Diệp Mặc mỉm cười:
– An Chỉ Kỳ. Tôi tin tưởng những lời cô nói là sự thật. Chỉ có điều tôi không
rõ chính là, Đông Phương Vượng thích giết người như thế, vì sao không giết cô?
– Anh nói gì?
Vẻ mặt An Chỉ Kỳ có phần khó hiểu nhìn Diệp Mặc. Cô không biết vì sao Diệp Mặc
lại nói như vậy.
Diệp Mặc thản nhiên nói:
– Nếu tôi không nói sai, Đông Phương Vượng đã sớm bắt đầu nghi ngờ cô. Gã
giết người sinh viên đã nhặt cái máy tính xách tay của của cô, chỉ là cảnh cáo
cô, mà không phải thật sự muốn giết người diệt khẩu.
– Cái gì?
An Chỉ Kỳ nghe Diệp Mặc nói như vậy liền kinh hãi há hốc miệng. Mình vẫn làm
rất tốt, hơn nữa thái độ của cô đối với Đông Phương Vượng vẫn trước sau như
một. Sao Đông Phương Vượng có thể nhận ra được?
Diệp Mặc lại không có để ý tới An Chỉ Kỳ, nói thẳng:
– Tuy rằng tôi không biết vì sao Đông Phương Vượng không giết cô, nhưng tôi
khẳng định gã đã biết cô nghi ngờ gã. Đầu tiên, giáo sư Quản và cô đã quen
biết từ lâu. Hơn nữa người vào blog của ông ta hẳn phải là một vài người quen.
Về điểm này cô đã khiến gã nghi ngờ. Đương nhiên đây không phải là điều chủ
yếu. Chủ yếu chính là lần đầu tiên cô vào blog của giáo sư Quản, chắc cô đã
dùng máy tính trong nhà mình. Tôi tin tưởng gã khẳng định có thể tra ra được.
Nếu những thứ này không thể khẳng định, như vậy cuối cùng gã hỏi cô chuyện
ngân hàng, cho thấy gã đã biết chính là cô.
– Không có khả năng. Máy tính trong nhà tôi cũng mua chưa được bao lâu. Hơn
nữa sau đó, tôi chưa từng mở nó lên. Tôi chỉ toàn dùng máy tính xách tay thôi.
An Chỉ Kỳ quả quyết phủ nhận.
– Có lẽ gã đã sớm biết cô có máy tính thì sao?
Diệp Mặc lập tức nói.
An Chỉ Kỳ lắc đầu. Nhưng lần này cô lại không trả lời. Cô cho rằng khả năng
của việc Diệp Mặc nói không lớn lắm. Cô chưa bao giờ dùng máy tính trong phòng
liên hệ với người khác. Hẳn Đông Phương Vượng sẽ không biết.
– Không nói những điều này nữa. Thật ra tôi càng ngày càng cảm thấy hứng thú
đối với Đông Phương Vượng. Nơi này đã là sông Yến Thủy. Cô chưa từng tới qua
nhà Đông Phương Vượng. Cô làm thế nào tìm được?
Diệp Mặc khoát tay nói. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, không ngờ đã qua gần
hai giờ.
Trong lòng Diệp Mặc vẫn đang suy nghĩ, Đông Phương Vượng không trêu chọc hắn
thì thôi. Nếu như chọc vào hắn, cũng đừng trách hắn không khách khí.
– Chờ một chút. Tôi còn có một việc chưa nói cho anh biết.
An Chỉ Kỳ bỗng nhiên nói.
– Ồ, chuyện gì vậy?
Diệp Mặc hỏi.
An Chỉ Kỳ nói:
– Lần trước sáu người chúng tôi và đoàn du lịch cùng đi nam cực. Chỗ chúng
tôi cắm trại anh cũng từng thấy rồi. Kỳ thật người lên đầu tiên chính là Đông
Phương Vượng. Gã đeo trên lưng một chiếc túi màu xanh da trời lên núi. Nhưng
sau khi gã xuống núi, tôi không thấy chiếc túi màu xanh da trời kia nữa. Sau
chúng tôi cũng không nghe thấy gã nhắc tới nó. Tôi thậm chí nghi ngờ có phải
gã cố ý đặt túi màu xanh da trời kia ở trên núi. Tuy rằng Trần Quảng và đám
người Vu Tiểu Đông không chú ý trới chuyện này, nhưng tôi luôn luôn chú ý tới
gã, cho nên tôi thấy được.
Diệp Mặc gật đầu. Hắn quyết định sau khi trở lại Lạc Nguyệt, phải tới ngọn núi
kia thử xem.
Không biết An Chỉ Kỳ nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên có chút không được tự nhiên.
Diệp Mặc có thể cảm giác được sự khẩn trương của cô. Thậm chí trong đó còn có
chút lo lắng.
– Cô đang lo lắng Đông Phương Vượng sẽ quay lại tìm cô sao?
Diệp Mặc hỏi một câu.
An Chỉ Kỳ gật đầu:
– Tuy rằng tôi không tin gã đã nghi ngờ tôi, nhưng anh nói cũng đúng. Nếu
chẳng may gã nghi ngờ tôi thì phải làm sao bây giờ?
Diệp Mặc còn chưa kịp trả lời An Chỉ Kỳ, thần thức của hắn đã quét tới một
ngôi nhà ngói rất bình thường. Cái nhà ngói có cái sân rất nhỏ. Trong gian nhà
ngói có hai phòng ngủ, nhưng trong phòng không có người nào. Ở trong một phòng
ngủ, Diệp Mặc quét được một cái ba lô lớn. Diệp Mặc từng nhìn thấy cái ba lô
này. Đây chính là cái ba lô Đông Phương Vượng đã mang theo khi ở nam cực.
– Tôi đã tìm được nhà gã. Cô đi theo tôi.
Diệp Mặc nói xong trực đi về phía nhà Đông Phương Vượng.
Đông Phương Vượng và mẹ gã đều không có ở nhà. Hơn nữa căn phòng được thu dọn
rất sạch sẽ.
Diệp Mặc dẫn theo An Chỉ Kỳ đi vào phòng của Đông Phương Vượng. Diệp Mặc vừa
mới bước vào phòng, thần thức liền quét đến một cái máy cameras rất nhỏ trong
phòng. Trong lòng hắn lập tức hiểu rõ, quả nhiên Đông Phương Vượng không phải
là người bình thường. Bất kể quan hệ giữa gã và hai người anh trai của gã thế
nào, Đông Phương Vượng vẫn là một người có dã tâm. Gã làm việc vô cùng có trật
tự và kế hoạch. Hơn nữa gã thích cảm giác bắt giữa tất cả mọi chuyện trong
tay.
An Chỉ Kỳ đi vào phòng này, bỗng nhiên cảm giác có chút không được tự nhiên.
Ngay khi cô muốn nói Đông Phương Vượng không ở đây, đang định rời khỏi, trong
phòng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.
– Anh quả nhiên sẽ không bỏ qua tôi. Tôi biết anh là ai. Tôi không muốn là kẻ
địch của anh, cũng không đấu lại anh, cho nên tôi đã từng bỏ qua cho anh. An
Chỉ Kỳ, không ngờ cô lại dẫn người khác đến nhà tôi. Cô, cô…
Giọng điệu Đông Phương Vượng lúc nói nửa câu phía trước còn rất bình tĩnh,
nhưng khi gã nói đến An Chỉ Kỳ, cảm xúc đột nhiên trở nên kích động. Thậm chí
ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời.
An Chỉ Kỳ bỗng nhiên cảm giác được toàn thân nổi da gà. Cô nhìn xung quanh một
chút, theo bản năng xích đến gần Diệp Mặc.
Diệp Mặc không nói gì. Hắn đang nghĩ, Đông Phương Vượng quả nhiên đã đoán được
mình sẽ tìm đến gã, không ngờ trước đó trốn được. Hơn nữa nghe gã nói, gã đã
biết thân phận của mình. Đây là một nhân vật tuyệt đối nguy hiểm. Một nhân vật
có thể dự đoán trước được mọi chuyện, nhất định là một kẻ nguy hiểm.
– Tôi dẫn anh Diệp đến, quan hệ gì đến anh…
An Chỉ Kỳ run rẩy trả lời một câu.
– An Chỉ Kỳ, tôi biết cô nghi ngờ tôi, nhưng tôi không giết cô. Tôi đã nghĩ
cô có thiện cảm với tôi. Cũng bởi vì tôi thích cô, mà cô cũng chưa từng tỏ ra
ghét tôi. Ngày đó tôi mời cô ăn cơm, cô thậm chí không cần suy nghĩ đã nhận
lời. Mỗi lần tôi và đám người Trần Quảng ở cùng một chỗ, cô cũng cũng không
tránh mặt. Nhưng vì sao hôm nay cô lại dẫn người khác tới nhà tôi? Vì sao? Rốt
cuộc là vì sao?
Giọng nói của Đông Phương Vượng vô cùng thất vọng, thậm chí có chút run rẩy và
kích động.
Lúc này Diệp Mặc mới hiểu được hoá ra An Chỉ Kỳ là người tình trong mộng của
Đông Phương Vượng. Đông Phương Vượng là một người thông minh như thế, nhưng
trên phương diện này vẫn không có cách nào nhìn thấu. Nếu chỉ số cảm xúc (EQ)
của gã cao hơn một chút, có lẽ liếc mắt một cái có thể thấy được tình cảm của
An Chỉ Kỳ đối gã không phải là thiện cảm, mà là sợ hãi.
Nghe Đông Phương Vượng thổ lộ, toàn thân An Chỉ Kỳ rùng mình một cái. Cô không
thể tưởng tượng được tên biến thái này lại yêu cô. Lúc này cô biết Đông Phương
Vượng khẳng định lắp một cameras ở trong này. Cô không ngờ được lời Diệp Mặc
nói lại là sự thật. Đông Phương Vượng thật sự biết cô đã vào blog của giáo sư
Quản, cũng biết cô đã nghi ngờ gã gây án.
Diệp Mặc vỗ vỗ vào vai An Chỉ Kỳ nói:
– Cần gì phải sợ loại người biến thái này. Không nên lo lắng.
Có lẽ An Chỉ Kỳ được Diệp Mặc cổ vũ, hoặc là nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên cô
chỉ vào loa phát thanh mắng:
– Đông Phương Vượng, anh là một kẻ cặn bã. Kỹ thuật máy tính của anh cao như
thế, nếu anh muốn giáo sư Quản không phát hiện ra hành động của anh, tôi tin
anh cũng có thể làm được. Nhưng không ngờ anh lại giết giáo sư Quản. Anh dám
nói giáo sư Quản không phải do anh giết không?
– Đúng vậy, ông ta là do tôi giết, nhưng không phải bởi vì ông ta phát hiện
ra hành động của tôi giống như cô suy đoán. Tôi dùng máy tính của ông ta làm
cầu nối, ông ta căn bản không biết gì. Bất cứ kẻ nào cũng sẽ không biết. Máy
tính của ông ta chỉ là một trong vô số cầu nối mà thôi. Tôi giết ông ta không
phải bởi vì chuyện này, mà bởi vì tôi yêu cô. Mà ông ta, một con cóc mỗi ngày
còn đến hỏi này hỏi nọ với cô như vậy, tôi nhìn đã sớm muốn giết ông ta. Tôi
biết cô nghi ngờ tôi. Không sai, đúng như cô nghĩ. Chuyện này đều do tôi làm.
Tôi không giết cô, bởi vì tôi yêu cô. Tuy rằng tôi chưa từng thổ lộ với cô,
nhưng trong lòng tôi đã xem cô là nữ vương…
Giọng nói của Đông Phương Vượng tiếp tục truyền đến. Giọng điệu gã càng ngày
càng kích động, dường như hận không thể moi tim mình ra cho An Chỉ Kỳ nhìn.
– Tôi nhổ vào. Anh đừng khiến tôi thấy buồn nôn nữa…
An Chỉ Kỳ bỗng nhiên phì một tiếng đầy khinh miệt. Dường như cô lại nghĩ tới
điều gì, bỗng nhiên cô ôm cổ Diệp Mặc, sau đó trực tiếp hôn lên môi Diệp Mặc.
Diệp Mặc lập tức biết được ý định của An Chỉ Kỳ. Hắn vừa định nói chuyện, An
Chỉ Kỳ lại buông Diệp Mặc ra nói:
– Tôi sẽ thích anh. Anh cũng đừng ghét bỏ tôi…
Loa trong phòng vang lên tiếng gầm đầy giận dữ. Thậm chí Diệp Mặc còn nghe
thấy được tiếng cái gì đó bị ném vỡ. Hắn không khỏi lắc đầu. Đông Phương Vượng
này thật lòng thích An Chỉ Kỳ. Tuy nhiên An Chỉ Kỳ dùng một chiêu này quả thật
đã khiến gã bị đả kích mạnh mẽ. Chỉ có điều cứ như vậy, thù hận của Đông
Phương Vượng đối với hắn có lẽ sẽ càng thêm sâu sắc.
Diệt Hồng Trần