Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 664: Gặp lại người mang họ Đông Phương


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 664: Gặp lại người mang họ Đông Phương

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Mấy sinh viên xa xa chỉ nghe thấy âm thanh ầm vang nổ mạnh, không biết lợi hại
hơn gấp bao nhiêu lần so với tuyết lở vừa rồi, cả đám đều trợn mắt há hốc mồm.
Tuyết bay cuồn cuộn đầy trời, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy trắng xoá một mảng
lớn mà thôi.

Chỗ vừa rồi Dịch Hà chỉ hoàn toàn đã bị tuyết lở bao trùm, trong cơn tuyết lở
điên cuồng, không biết người thanh niên kia vừa rồi đi lên đó còn sống không?

– Vừa rồi ngoài tiếng tuyết lở còn có tiếng nổ mạnh, nơi đó giống như chôn
mấy tấn thuốc nổ.

Sau một lúc lâu Đông Phương Vượng mới lên tiếng.

An Chỉ Kỳ trầm mặc thật lâu sau mới bổ sung một câu

– Nổ lớn như vậy và tuyết lở, không biết hắn. . . .

Tuy rằng lời của An Chỉ Kỳ còn chưa nói xong, nhưng tất cả mọi người hiểu được
ý tứ của cô, chính là người thanh niên vừa đi kia, đã không thể còn sống sót.

– A, hắn hình như không sao.

Cô gái có khuôn mặt tròn tên Phó Lệ ánh mắt sắc nhọn, liếc mắt liền nhìn thấy
được Diệp Mặc đang đi tới.

– Làm sao có thể…, dưới tiếng nổ ấy mà không có chuyện gì, người đó là thần
tiên à?

Nam sinh đứng ở bên cạnh Dịch Hà sợ hãi than một tiếng.

Diệp Mặc chạy tới trước mặt mấy người kia, cười cười nói:

– Tôi không phải thần tiên, chỉ có điều lúc nổ, tôi đã kịp xuống núi mà thôi.
Nơi này tuyết lở lớn như vậy, tôi nghĩ các bạn nên sớm rời khỏi đây một chút.

Dừng một chút, Diệp Mặc lại nói:

– Thật ra địa điểm du lịch của Hoa Hạ rất nhiều, sao nhất định phải tới Nam
Cực này? Tôi phải đi đây, gặp lại sau.

Một câu cuối cùng của Diệp Mặc chỉ có tùy ý khuyên bảo, nơi này có người của
'Bắc Sa’ xuất hiện, đã không phải là nơi an toàn. Nếu những học sinh này không
nghe khuyến cáo của mình, vậy thì thôi.

– Đợi một chút, anh ơi, tôi vẫn chưa biết tên anh? Tôi tên là An Chỉ Kỳ,
người dáng lùn bên này tên Tiểu Đông, bên cạnh cậu ấy chính là Dịch Hà. Còn có
cái người cao khều kia tên là Trần Quảng, bên cạnh cậu ấy chính là Phó Lệ.
Người gầy gầy kia là Đông Phương Vượng, chúng tôi đều là sinh viên đại học Yến
Kinh, Trần Quảng đã đến Nam Cực lần thứ hai rồi.

An Chỉ Kỳ không đợi Diệp Mặc cự tuyệt, giới thiệu sáu người bọn họ bên này
trước.

– Đông Phương Vượng?

Diệp Mặc giật mình, nếu không biết tên cậu sinh viên gầy này, hắn vẫn còn
không để ý. Nhưng nghe được tên cậu ta là Đông Phương Vượng, Diệp Mặc lập tức
liền nghĩ tới Đông Phương Tê và Đông Phương Đường.

Nếu không nhìn thấy điểm giống nhau của Đông Phương Tê và Đông Phương Đường
với Đông Phương Vượng, Diệp Mặc nghĩ là hắn đã nhầm. Đông Phương Vượng chẳng
những có chút giống Đông Phương Tê, hơn nữa cũng có chút giống Đông Phương
Đường. Cứ như vậy, thông qua Đông Phương Vượng Diệp Mặc lập tức biết có quan
hệ với Đông Phương Đường và Đông Phương Tê rồi.

Diệp Mặc nhớ tới lần trước Đông Phương Đường và Khố Vưu đến Lạc Nguyệt đàm
phán, chính mình đã từng hỏi y có biết Đông Phương Tê hay không, nhưng y lại
nói không biết Đông Phương Tê. Hơn nữa sắc mặt của y có chút mất tự nhiên, sau
đó Hư Nguyệt Hoa phân tích ra là y nói dối.

Hiện tại xem ra, y thật sự là nói láo. Y chẳng những biết Đông Phương Tê, hơn
nữa rất có thể chính là anh em với Đông Phương Tê. Hơn nữa nếu cộng thêm Đông
Phương Vượng trước mắt này, như vậy nhà Đông Phương tổng cộng là ba anh em
rồi.

– Sao anh không nói gì?

Thấy Diệp Mặc trầm mặc không nói, An Chỉ Kỳ theo bản năng lại hỏi một câu.

Diệp Mặc ha hả cười nói:

– Tôi tên là Mạc Ảnh, đúng rồi, bạn Đông Phương Vượng, có phải tôi đã gặp bạn
ở nơi nào hay không, sao có chút quen mặt?

Vài bạn học thấy Diệp Mặc bỏ câu hỏi của mỹ nữ An Chỉ Kỳ, ngược lại đặc biết
chú ý Đông Phương Vượng, đều rất kỳ quái nhìn Diệp Mặc. Ngay cả An Chỉ Kỳ có
chút không vừa lòng bĩu môi nhìn Diệp Mặc, chính mình là một mỹ nữ không ngừng
tìm cách nói chuyện với hắn, nhưng hắn cũng không chú ý mình, mà là chủ động
bắt chuyện Đông Phương Vượng.

Thấy Đông Phương Vượng dường như có chút kinh ngạc nhìn mình, Diệp Mặc biết
rằng hắn có chút đường đột, lập tức lại lên tiếng:

– Có thể là tôi nhìn lầm rồi, nhưng tôi đã gặp qua người có chút giống cậu.

Đông Phương Vượng nhìn lướt qua Diệp Mặc, sau đó mới không lộ vẻ gì lên tiếng:

– Anh không có nhìn lầm, tuy nhiên nếu anh có thể quen bọn họ, chứng tỏ anh
cũng không phải một người đơn giản. Hai người kia một người tên là Đông Phương
Tê, một người tên là Đông Phương Đường. Người anh gặp qua hẳn là một trong hai
người bọn họ, hoặc là…, hai người bọn họ anh đều gặp qua.

Diệp Mặc giật mình, quả nhiên là như vậy, Đông Phương Tê và hắn thù sâu như
biển, tuy rằng giết người kia, nhưng Diệp Mặc trong lòng vẫn như cũ cảm thấy
vẫn ghét Đông Phương Tê.

Có nên giết Đông Phương Vượng này hay không? Người của Đông Phương gia, mình
không có lý do gì buông tha. Lần trước Đông Phương Đường lại đây, không ngờ đã
lừa gạt hắn, lần này trở về, người đầu tiên hắn muốn thu thập chính là Đông
Phương Đường. Nhưng đối với Đông Phương Vượng, Diệp Mặc ngẫm lại hay là thôi
đi. Ít nhất y không có làm ra bất lợi gì đối với mình, cứ như vậy mà giết y,
dường như cũng không thỏa đáng.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc bỗng nhiên lên tiếng:

– Bạn Đông Phương Vượng, hai người kia hẳn là anh của cậu, anh của cậu thật
không đơn giản sao? Bọn họ là làm cái gì?

Đông Phương Vượng hừ lạnh một tiếng

– Tôi cho tới bây giờ đều không cho rằng bọn họ là anh tôi, tôi chỉ mang họ
Đông Phương mà thôi, tôi không có chút quan hệ nào với người Đông Phương gia.
Đừng đem tôi cùng bọn họ liên hệ với nhau, tôi là tôi, bọn họ là bọn họ.

Giọng điệu lạnh lùng, không có chút tình cảm nào.

Diệp Mặc trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ giữa anh em bọn họ có bất hòa? Vẫn có
nguyên nhân khác ở bên trong? Tuy rằng Diệp Mặc biết rằng mình hiện tại giết
Đông Phương Vượng không có chút lý do nào, nhưng hắn lại có chút không thoải
mái. Đông Phương Tê và Đông Phương Đường đều đối nghịch với hắn, khó đảm bảo
Đông Phương Vượng này cũng sẽ không giống như vậy.

Đông Phương Vượng nhìn nhìn ánh mắt Diệp Mặc có chút phức tạp, bỗng nhiên mở
miệng nói:

– Tôi biết anh có thể hiện ra ở Nam Cực như thế này, anh nhất định là một
người có bản lĩnh. Nhưng cái tôi muốn nói chính là, nếu anh vì nguyên nhân
Đông Phương Tê và Đông Phương Đường mà muốn giết tôi, tôi chết không nhắm mắt.

Mấy người An Chỉ Kỳ ngơ ngác nhìn Diệp Mặc và Đông Phương Vượng, lời này sao
có chút kỳ quái? Sao động một chút là giết người, chẳng lẽ hiện tại nơi bọn
họ đứng không là Địa Cầu?

Diệp Mặc giật mình, Đông Phương Vượng này không ngờ cảm thấy sát cơ của mình.

Nhưng hắn lập tức liền khẽ mỉm cười, không có nói. Trong lòng lại cảm giác
Đông Phương Vượng này thực sự quá thông minh, y ngoại trừ cảm nhận được sát cơ
của mình ra, còn thông qua mình tùy ý hỏi mấy câu, sau đó kết hợp với hai anh
trai của y, đem một ít ân oán phân tích ra một chút. Người của Đông Phương gia
thật đúng là yêu nghiệt, chẳng lẽ người của Đông Phương gia, mỗi một người đều
thông minh như vậy hay sao?

Thấy Diệp Mặc không nói gì Đông Phương Vượng nhíu nhíu mày, bỗng nhiên lên
tiếng:

– Tôi cùng Đông Phương Tê còn có Đông Phương Đường chỉ là anh em cùng cha
khác mẹ mà thôi, tuy nhiên sau khi cha tôi chết, mẹ của tôi và tôi bị đuổi ra
khỏi Đông Phương gia, tôi đã không phải là người của Đông Phương gia rồi. Ân
oán của anh và bọn họ không quan hệ tới tôi, tôi chỉ có một người thân, là mẹ
tôi. Nhưng tôi có thể nói cho anh biết một sự kiện, tổ tiên gia tộc Đông
Phương vẫn là người Tây Đường, nguyện vọng suốt đời của Đông Phương gia chính
là trở về Tây Đường, nhưng cái đó không có liên quan gì đến tôi.

Sau khi nói xong câu này, Đông Phương Vượng ngậm miệng lại không hề nói thêm
cái gì.

Thời điểm Diệp Mặc đang hỏi chuyện, đã không có ý định giết Đông Phương Vượng.
Không cần nói hiện tại Đông Phương Vượng không có làm gì đối với hắn, cho dù
Đông Phương Vượng đối với hắn thế nào, Diệp Mặc hắn cũng sẽ không sợ hãi. Nếu
bây giờ gặp người của Đông Phương gia liền giết, đó là trong lòng sợ hãi
trước, việc này không có chỗ nào tốt đối với đạo tâm của hắn. Tuy nhiên Đông
Phương Đường đã khiêu khích được hắn, hắn hoàn toàn có thể giết.

Hiện tại lời nói của Đông Phương Vượng không hiểu ra sao cả, hắn thậm chí đều
nghe không hiểu, các địa phương của Hoa Hạ phần lớn Diệp Mặc đều đã đi qua,
nhưng lại không có nghe qua cái gì gọi là Tây Đường. Mặc dù không có nghe qua,
Diệp Mặc cũng không có hỏi, nếu là người của Đông Phương gia, hắn cũng không
muốn đến hỏi.

– Trời ạ, các anh nói giống như nhân sĩ giang hồ vậy, tôi một câu đều nghe
không hiểu. Chúng ta rời khỏi nơi này đi, đoàn du lịch đã phát tin tức tới
rồi.

Phó Lệ thấy không khí có chút khẩn trương, tuy rằng cô cũng đã nhìn ra Diệp
Mặc không phải người tầm thường, nên vội vàng nói vài câu xoa dịu.

Diệp Mặc nhìn mấy người thản nhiên cười, không có nói gì, hắn chuẩn bị đi rồi.

An Chỉ Kỳ dường như đã nhìn ra ý cười của Diệp Mặc, cô lại ngắt lời nói.

– Chúng tôi tới Nam Cực kỳ thật chính là muốn thông qua cố gắng của chúng tôi
để chinh phục Nam Cực, đem cờ của trường học và cờ tổ quốc cắm ở trên đỉnh núi
cao nhất của Nam Cực.

Diệp Mặc âm thầm lắc đầu, tuy rằng hắn rất không muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn
là nói một câu

– Như vậy các bạn cắm cờ ở trong này, chính là chinh phục Nam Cực rồi?

– Đương nhiên, các quốc gia khác đều cắm cờ của bọn họ ở điểm Nam Cực làm dấu
hiệu chinh phục Nam Cực, quốc gia chúng ta cũng có rất nhiều người làm như
vậy. Chúng tôi mặc dù là học sinh, nhưng chúng tôi cũng có thể làm được.

An Chỉ Kỳ không nghe ra lời Diệp Mặc, lập tức trả lời nói.

Diệp Mặc trong lòng không nói gì, đã đến nơi đó chẳng khác nào chinh phục nó,
loại lý luận này hắn thật sự là không nghĩ ra. Cho dù là bạn mỗi ngày đến Nam
Cực, nó vẫn như cũ vẫn là nó, nó có thể lấy mạng của bạn bất cứ lúc nào, nhưng
bạn chỉ có thể ngây thơ ngay trước mặt, một bên trốn tránh gió tuyết, một bên
nhìn tôi tới chinh phục bạn.

Nếu có người thông qua cố gắng và kiên trì của chính mình, anh ta từng tới nơi
này, hoặc là nói anh ta đại diện cho ai đó đặt chân qua nơi này, như vậy cách
nói này Diệp Mặc có lẽ có thể chấp nhận. Nhưng cách nói đã đến Nam Cực chẳng
khác nào chinh phục Nam Cực, Diệp Mặc nghe xong thật sự là có chút nói không
nên lời.

Đương nhiên loại lời này hắn sẽ không nói ra, hắn nhìn An Chỉ Kỳ cười cười
nói:

– Tôi nghĩ, sau khi các bạn chinh phục Nam Cực, còn có thể đi qua sân bay các
quốc gia chinh phục toàn bộ thế giới, chúc bạn may mắn, tạm biệt.

Nói xong, Diệp Mặc xoay người rời đi, rất nhanh thân ảnh của hắn liền biến mất
ở bên trong tuyết trắng.

Rời khỏi mấy sinh viên đi chinh phục Nam Cực, trước tiên Diệp Mặc lấy điện
thoại ra gọi cho Hư Nguyệt Hoa, bảo cô lập tức điều tra Đông Phương Đường của
công ty Nam Phi Lam Quang một chút. Hắn rất muốn biết Đông Phương Đường gần
đây đang làm cái gì, bởi vì hắn có một loại dự cảm, sự tình Lạc Nguyệt lần này
hơi kỳ quái.

Một loạt chuyện xảy ra, thật giống như tình huống Đông Phương Tê đối phó của
hắn lúc trước, đều là bảy vòng mười tám cong.

Từ sau khi 'dược phẩm Lạc Nguyệt xảy ra chuyện, đến việc Lạc Nguyệt và các
quốc gia khác nảy sinh tranh cãi, đến Indonesia có các biện pháp cứng rắn,
mạnh mẽ, chiến tranh lập tức bắt đầu. Cuối cùng cho dù chiến tranh kết thúc,
còn có chuyện xảy ra với phu nhân Rhodes, cùng với đường ngầm đã sớm đào thông
trước, còn có tàu ngầm hạt nhân, gần như tất cả mọi chuyện đều có thể nối liền
nhau, mục tiêu đối phó chỉ có một chính là Lạc Nguyệt.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.