Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 631: Tâm tư của Thẩm Thiên Thiên.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 631: Tâm tư của Thẩm Thiên Thiên.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Sắc mặt của người cầm cái mặc dù rất khó coi, nhưng trong nháy mắt liền bình
thường trở lại, gã đưa con xúc xắc trong tay mình cho đối tác, tự mình cũng
quay người bỏ đi. Diệp Mặc cũng biết, gã hẳn là đã nhận được tin rời khỏi.

Thẩm Thiên Thiên hưng phấn gom hết đống xèngtrước mặt nhà cái dồn về mâm của
mình. Mặc kệ ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh, nhìn Diệp Mặc nói:

– Còn muốn đánh nữa hay không?

Diệp Mặc mỉm cười:

– Không đánh nữa, chúng ta ra ngoài thôi.

Hắn đến đây không phải là chơi bạc, mà chính là vì mấy tên “Đế quốc mặt trời
đen” mới đến, mấy tên này đều đi rồi, hắn cũng không cần phải ở lại đây nữa.

Quả nhiên thần thức của Diệp Mặc quét một chút, liền phát hiện ra người con
gái điềm đạm đó, người da đen thấp nhỏ nhanh nhẹn và còn có một người đàn ông
khác đang tụ tập trong một phòng. Bây giờ hắn muốn nhanh chóng đến phòng bên
cạnh nghe ngóng xem bọn họ muốn làm gì, và đá ngũ hành có tác dụng gì với bọn
họ.

Thấy Diệp Mặc và Thẩm Thiên Thiên rời đi đổi xèng, những người xung quanh đều
rất ngưỡng mộ, một ván mà đã thắng được mấy trăm triệu, thật đẳng cấp.

– Cô đi đổi xèng đi, tôi về ngủ một lát rồi nói tiếp.

Diệp Mặc để ý đến chỗ mà người đàn ông làm cái đi đến, đúng là phòng mà ba
người vừa rồi đang tụ tập, hắn cũng muốn đi qua xem xem. Đồ vào tay mình rồi,
Diệp Mặc không e dè, làm chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều.

– Anh đợi một chút, đợi tôi đi đổi xèng xong, tôi đưa thẻ cho anh, anh hãy
đi.

Thẩm Thiên Thiên kéo Diệp Mặc, một mình đổi mấy trăm triệu xèng cũng có chút
hồi hộp, hơn nữa những người trên thuyền này chẳng có ai là dễ đối phó cả, hơn
nữa số tiền này vẫn là của Diệp Mặc.

Thẩm Thiên Thiên quanh năm buôn bán bên ngoài, đương nhiên biết những người có
thể lên con tàu chở khách này, không phú thì quý. Hơn nữa đại đa số là nhân
vật trong giới xã hội đen, có thể kiếm được nhiều tiền như này, có mấy người
là làm ăn đứng đắn chứ? Kể cả Thẩm gia làm kinh doanh cũng có một bộ phận
không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

– Vậy được rồi, nhưng Thẩm tiểu thư à, tôi có một chuyện rất kỳ quái muốn hỏi
cô một chút. Những người lên thuyền này đại bộ phận đều có vệ sĩ, nhưng sao cô
lại không có?

Diệp Mặc sớm đã muốn hỏi câu này rồi. Hắn thấy những ông chủ lên thuyền này
dường như mỗi người đều có một hai vệ sĩ theo sau, thậm chí có ba bốn người vệ
sĩ, chỉ có Thẩm Thiên Thiên là một mình. Hơn nữa Thẩm Thiên Thiên lại là con
gái.

Thẩm Thiên Thiên trầm mặc một hồi, không trả lời, mà lại đem toàn bộ xèng đi
đổi. Lúc đưa thẻ cho Diệp Mặc mới nói:

– Cái này của anh, mật mã…

Diệp Mặc khua tay nói:

– Số tiền trong thẻ này tôi không cần, tôi nói rồi đan dược một trăm ba mươi
triệu, cũng sẽ không lấy thêm một xu. Số tiền này là của cô, tiền thắng đương
nhiên là của cô, nếu như thua rồi chẳng lẽ cô lại hỏi tôi lấy lại tiền vốn hay
sao?

– Thua đương nhiên tôi sẽ không cần, nhưng…

Câu nói của Thẩm Thiên Thiên chưa nói xong đã bị Diệp Mặc ngắt lời.

– Không cần nhưng nhị gì hết, cô về nghỉ ngơi đi.

Diệp Mặc khua tay nói.

Thẩm Thiên Thiên do dự một lát, nhận lấy tấm thẻ nói:

– Vậy được rồi, trước tiên tôi nhận tiền lại. Còn nữa, Diệp đại ca, bây giờ
anh có thời gian không? Nếu như anh không có chuyện gì, thì đi uống với tôi
hai ly. Nếu như anh mệt, đợi chút nữa có thể đến phòng của tôi mà nghỉ ngơi
chút.

Xem ra cô biết Diệp Mặc không có chỗ để ngủ, thậm chí cô cũng biết đến phòng
Diệp Mặc cũng chẳng có.

Không đợi Diệp Mặc chần chừ, Thẩm Thiên Thiên lại cười nói:

– Không cần nói không có thời gian, vừa rồi khi anh đến sòng bạc, tôi liền
ngửi thấy trên người anh có mùi của đàn bà, hẳn là từ quán rượu đến đúng
không? Anh có thể chăm sóc người phụ nữ khác, chúng ta đều là người quen rồi,
anh cũng không thể đối đãi không bình đẳng.

Thần thức của Diệp Mặc chú ý đến căn phòng kia. Quả nhiên bốn người đã tập
trung lại rồi, bốn người đều có mặt, thì cũng không cần phải gấp gáp, dù sao
bọn họ cũng không đi được. Nghĩ đến đây, hắn gật đầu nói:

– Được rồi, vậy trước tiên đi uống một ly đã.

– Xảy ra chuyện gì, sao lại vội vã tìm tôi vậy?

Sau khi người đàn ông cầm cái khi nãy vào đến phòng, câu đầu tiên đã hỏi.

– Kish, cấp trên yêu cầu chúng ta phải đi ngay.

Thấy người đàn ông này bước vào, Matsumoto lập tức đứng dậy nói.

Kish khẽ nhíu mày nói:

– Tại sao? Tên tiểu tử ấy vừa thắng của chúng ta năm trăm triệu đô la Mĩ, rời
đi như này thật dễ dàng cho hắn quá, hơn nữa chúng ta còn chưa điều tra ra lai
lịch của hắn, tôi đang định nghe ngóng chút.

Matsumoto lắc lắc đầu nói:

– Đã không cần phải điều tra hắn nữa, người đó không phải là người mà chúng
ta có thể đối phó được, căn cứ theo tình báo của chúng ta, và với biểu hiện
vừa nãy của hắn khi ở trên sòng bạc, cấp trên đã phân tích, tên rậm râu đó đã
cướp vàng của chúng ta, còn mang đi một lực lượng khoa học kĩ thuật tương đối
lớn của chúng ta nữa.

– Làm sao có thể?

Kish vừa mới ngồi xuống, bị những lời này làm kích động lại đứng bật dậy.

Người con gái điềm đạm tên Sofia chậm rãi nói:

– Không phải là không được, mà chắc chắn là hắn. Thẩm tiểu thư bên cạnh người
đàn ông rậm râu đó nghe nói là bị hủy dung, nhưng thân hình của cô ta lại đẹp
hơn tôi rất nhiều. Nếu như cô ta mua Trú Nhan Đan là thật, vậy thì cô ta có
thể khôi phục dung nhan được rồi. Nhưng tên rậm râu đó lại không có bất cứ
hành động gì với cô ta, ngược lại lại muốn gần gũi tôi. Hắn mang cho tôi cảm
giác nguy hiểm, cho nên tôi cho rằng hắn đã có nghi ngờ tôi cái gì rồi. Thậm
chí vừa nãy hắn lại còn muốn ôm tôi, tôi nghi ngờ có phải hắn phát hiện ra thứ
gì rồi hay không, cũng may cuối cùng hắn từ bỏ suy nghĩ ấy đi.

– Đồ của cô mất rồi?

Kish suýt nữa thất thần, năm trăm triệu đô la Mĩ là chuyện nhỏ, những mất viên
đá ngũ sắc mới là chuyện lớn.

Sofia lắc đầu nói:

– Thứ đó vẫn còn, có điều tôi chỉ cảm thấy hắn có chút nguy hiểm mà thôi. Hơn
nữa chúng ta tua lại đoạn video nhiều lần rồi, khi tiến vào hội trường hội đấu
giá, tên rậm râu kia chắc chắn là không có mặt, nhưng cuối cùng hắn lại xuất
hiện trong hội đấu giá. Thật giống như kho vàng của chúng ta, cửa chính đều
hoàn hảo không có tổn hại gì, nhưng lỗ hổng trong kho thì lại biểu hiện là bị
đào từ trong ra ngoài, hắn làm sao lại bỗng nhiên bước vào được? Chuyện này và
hội đấu giá không có gì khác biệt.

– Hai tình huống này tương tự nhau, chẳng lẽ không thể khiến cho chúng ta
hoài nghi sao? Hơn nữa vừa nãy cô biết tại sao ba con xúc xắc lại biến thành
con báo, hắn lại biến điểm trên ba con xúc xắc thành con báo trong khi hắn
không có va chạm gì với bất cứ vật gì, người này thực sự rất nguy hiểm.

– Sofia nói không sai, người này quá nguy hiểm. Mặc dù chúng ta không biết
sao hắn lại có thể làm được, nhưng năng lực của hắn đã vượt quá phạm vi mà
chúng ta có thể đối phó rồi. Chuyện này đã vượt quá tầm kiểm soát của chúng
ta, cũng may viên đã ngũ sắc không bị mất, cấp trên yêu cầu chúng ta lập tức
trở về, về phần người đó, cấp trên đã có người đến đối phó với hắn.

Matsumoto nói tiếp câu của Sofia.

Người da đen từ nãy đến giờ không nói câu nào bỗng nhiên mở lời:

– Đúng vậy, tôi thậm chí còn nghi ngờ hắn thấy tôi trốn ở một bên rồi, hắn
dùng một mồi lửa tiêu diệt Nghiêm Vô Lượng, con người này thực sự rất đáng sợ.

Diệp Mặc thỉnh thoảng lại dùng thần thức quan sát bốn người bọn họ, phát hiện
bọn họ vẫn còn bàn bạc cái gì đó, lại không để ý. Chỉ cần bọn họ không rời
khỏi phạm vi 1km, thì không phải lo bọn họ sẽ chạy trốn. Hơn nữa trên người
người con gái kia còn có dấu hiệu do thần thức của mình tạo ra, dấu hiệu kia
mặc dù mình vội vàng hoàn thành, nhưng khiến hắn có được cảm ứng trong phạm vi
10.000m.

Thẩm Thiên Thiên giúp Diệp Mặc rót một ly rượu, còn cô thì liên tục uống ba ly
mới đặt ly xuống nói:

– Nếu như hôm nay trước khi gặp anh, tôi cũng không biết sau này mình sẽ như
thế nào. Tôi rất băn khoăn, thậm chí là mù mịt. Lần này sở dĩ tôi vẫn có thể
tham gia cuộc đấu giá này, là bởi vì có danh tiếng của Thẩm gia, mà Thẩm gia
phái tôi đến, chỉ là để cho thấy Thẩm gia vẫn còn tồn tại mà thôi.

Nói đến đây Thẩm Thiên Thiên tự giễu cười một câu, lại uống xong một ly nữa
mới tiếp tục nói:

– Nếu tôi nói lần này tôi đến hội đấu giá trong khi không có một xu nào, chắn
chắn anh không tin. Nhưng sự thực là như vậy, một trăm tám mươi triệu đều là
tiền riêng của tôi, là tiền tích cóp trong mấy năm nay của tôi. Thẩm gia phái
tôi đến tham gia hội đấu giá, nhưng một người vệ sĩ cũng không có, đến cả
những thẻ ngân hàng trong nước của tôi đều bị họ đóng băng hết rồi, đừng nói
gì đến việc đưa tiền cho tôi. Nếu như không vì Trú Nhan Đan, tôi cũng sẽ không
đến đây tham gia hội đấu giá.

Sau khi cụ ông Thẩm mất đi, vị trí của Thẩm Thiên Thiên cũng bị lấy mất, Diệp
Mặc cũng nghe nói qua. Bây giờ xem ra chưa đến hồi kết, Thẩm gia đã đến lúc
tàn.

Thẩm Thiên Thiên cười lạnh một tiếng nói:

– Diệp đại ca, lần trước dì Thanh Huệ được anh chữa bệnh giúp, anh hẳn cũng
biết rồi. Tiền mà dì ấy đưa cũng là tiền riêng của dì ấy, dù như vậy, mà thẻ
của anh cũng bị Thẩm gia đóng băng rồi. Sau đó Thẩm Âm mấy lần yêu cầu Thẩm
gia mở lại tài khoản đó ra, nhưng chỉ có từng đó tiền, người của Thẩm gia cũng
không từ bỏ. Dì Thanh Huệ cũng bởi vì chuyện đó mà nhìn thấu được Thẩm gia,
lúc này mới không muốn quay về.

Diệp Mặc có chút bó tay, hắn không ngờ lần trước có được tấm thẻ ấy lại bị
đóng băng thật. May mà hắn không để ý đến số tiền đó, nếu dựa vào số tiền đó,
vậy thì có chuyện hài rồi, khó trách Thẩm Âm có bộ dạng áy náy như vậy. Thấy
cô ta đưa ình địa chỉ hội đấu giá này, thì hắn cũng đã không tính toán nữa
rồi.

– Tôi rất thích cái cảm giác khống chế kinh doanh ấy, chỉ có không ngừng đi
kiếm tiền, mới có thể cho tôi cái cảm giác mình vẫn còn giá trị. Hơn nữa ông
cố cũng nói tôi có thiên phú kinh doanh, cho nên mới cho tôi quản lý việc kinh
doanh của Thẩm gia. Tôi có thể nói việc kinh doanh của Thẩm gia, 60% là do tôi
mở ra, nhưng bây giờ bọn họ đối đãi với tôi thế nào? Tôi vẫn còn là người của
Thẩm gia, không ngờ đến thẻ ngân hàng của tôi mà cũng bị đóng băng rồi. May mà
tôi có chút tiền phòng thân, nếu không thì khóc tôi cũng không có chỗ mà khóc
rồi.

Thẩm Âm nói xong, lại uống một ly, ánh mắt cô ảm đạm nhìn xuống dưới:

– Mấy năm nay vì Thẩm gia mà không ngừng kiếm tiền, tôi chính là một cái máy
kiếm tiền của Thẩm gia, bây giờ không còn giá trị lợi dụng nữa, thì bọn họ đá
tôi đi…

Nói tới đây, cô cầm cái chai lên uống vài ngụm, đôi mắt ảm đạm lại sáng lên;

– Diệp Mặc, Diệp thần y, không, Diệp đại ca, may mà tôi gặp được anh, tôi
thật sự rất may mắn, đối với tôi mà nói như vậy là đủ rồi.

Diệp Mặc bỗng nhiên giật mình, Lạc Nguyệt bây giờ thực ra vẫn còn thiếu một
người biết kinh doanh. Thẩm Thiên Thiên lại là một nhân tài, Thẩm gia có mắt
không tròng, mình dẫn cô ấy đến Lạc Nguyệt chẳng phải đúng lúc hay sao.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc vừa định nói, thì nghe thấy radio dùng tiếng Anh kêu
to:

– Các vị hành khách, các vị bằng hữu, đã đến đảo Tế Châu*, mời mọi người…

Trong lòng Diệp Mặc giật mình, lúc này mới phát hiên trời đã sáng rồi. Việc
đầu tiên hắn làm là dùng thần thức quét vào phòng mà bốn người của “Đế quốc
mặt trời đen” đang ở trong đó, nhưng trong phòng không ngờ trống rỗng.

Bây giờ thuyền còn chưa cập bến, bốn tên kia sao đã đi mất rồi? Diệp Mặc lập
tức đứng dậy, đồng thời quét thần thức ra ngoài, Thẩm Thiên Thiên cũng đã nằm
lên trên bàn!!!

  • Đảo Jeju – Hàn Quốc

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.