Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 617: Trên đường truy đuổi


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 617 : Trên đường truy đuổi

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Bên trong có một viên đá màu sắc rực rỡ, bây giờ nó ở đâu, nói.

Khi Diệp Mặc nói đến chữ cuối cùng liền đập bàn một cái.

– Vâng, tôi nói, rất nhiều thứ bị tôi đánh rơi rồi, viên đá kia thì bị tôi
bán đi…

Bảo Sinh nói xong thấy sắc mặt của Diệp Mặc rất khó coi, y lập tức hiểu ra cái
mà Diệp Mặc cần tìm chính là viên đá đó, sao còn dám giấu diếm.

Một chữ không che dấu nói:

– Viên đá đó rất rực rỡ, thậm chí có lúc còn có thể biến sắc, tôi đem đến
‘Bảo thạch hiên’, đi giám định, lại bị ông chủ La ‘Bảo thạch hiên’ ra giá tám
triệu mua lại…

– Cái gì?

Hùng Thiên thậm chí không tin vào lỗ tai của mình, bản thân là “Ngô kim hội”
cũng không có cách nào dễ dàng làm ra được tám triệu, mà thủ hạ trung thành
nhất dưới tay mình, không ngờ lại đoạt được vật đó về bán với giá tám triệu.

Sắc mặt Hùng Thiên trở nên khó coi, nhưng gã lại nhanh chóng hiểu được tình
cảnh của mình lúc này, lúc này, cái mạng nhỏ của gã sắp không còn nữa rồi, còn
nói gì đến thủ hạ trung thành.

Diệp Mặc đứng lên, lạnh lùng nói với Bảo Sinh:

– Bây giờ dẫn tôi đến ‘Bảo thạch hiên’

Nói xong lặng lẽ nhìn Hùng Thiên.

Tim gan Hùng Thiên lập tức co rúm lại, xong rồi, tên sát thần này muốn đi rồi,
trước khi hắn đi còn nhìn gã một cái, chính là muốn giết Hùng Thiên gã.

Nghĩ đến đây mồ hôi trên trán Hùng Thiên chảy ròng ròng, đột nhiên gã rút một
con dao găm ra chém vào tay của mình, hai ngón tay rơi xuống đất. Ban đầu gã
rất muốn chém đứt cổ tay mình, nhưng cuối cùng vẫn không xuống tay được.

Diệp Mặc hờ hững nói:

– Đợi lát nữa cảnh sát đến dẫn người đi đánh ‘Ngô kim hội’, anh biết làm gì
rồi đấy. Nếu như anh dám không hợp tác, vậy thì thử xem, tôi không tin rằng
anh có thể so với Thiên Long Đầu còn có thể chạy…

– Mặc thiếu gia, tôi không dám, tôi chắc chắn đợi cảnh sát Lưu đến, phối hợp
với anh ta tóm toàn bộ ‘Ngô Kim hội’ ở tỉnh Hà Đông này …

Sắc mặt đau đớn của Hùng Thiên giống như một tờ giấy trắng bệch. Mặc dù mồ hôi
lạnh ứa ra, nhưng gã nghe thấy lời nói của Diệp Mặc, thì lại không dám nói nửa
chữ, gã biết Diệp Mặc muốn giết gã thì có khi chỉ cần phất tay một cái là
được.

Về phần Diệp Mặc vì sao không giết gã, đoán chừng cũng chỉ là muốn gã giúp tóm
gọn cả hội Ngô Kim mà thôi. Thậm chí Thiên Long Đầu gã cũng nghe nói chết dưới
tay Diệp Mặc, so với Thiên Long Đầu, nói đùa chứ một ngón tay của Thiên Long
Đầu cũng to hơn cái đầu của gã.

Diệp Mặc quả thực là nghĩ như vậy, giết một Hùng Thiên rất dễ dàng, nhưng muốn
quét toàn bộ Ngô Kim hội thì khó càng thêm khó. Nếu như có sự phối hợp của
Hùng Thiên, chuyện sẽ dễ làm hơn rất nhiều. Bởi vì Diệp Mặc rất ghét bọn xã
hội đen, bởi vì người mà bọn chúng ức hiếp chính là dân chúng bình dân, cái
này hoàn toàn trái ngược với tôn chỉ của Lạc Nguyệt. Mặc dù ở đây không phải
là Lạc Nguyệt, nhưng Diệp Mặc vẫn không thấy thoải mái. Thứ hai là nhanh chóng
tiêu diệt sạch sẽ Ngô Kim hội đối với Lý Xuân Sinh thì chỉ có lợi mà không có
hại.

Tâm cơ của Bảo Sinh thâm trầm hơn nữa lại nhiều lần giết người, trước khi chưa
gia nhập vào Ngô Kim hội, y đã từng cưỡng gian rồi giết chết hai nữ sinh viên.
Với tình huống y không có gia cảnh, cũng không có tiền bạc, sau khi cưỡng sát
hai nữ sinh viên, liền trắng án, từ đó biết được y giảo hoạt và gian trá như
thế nào.

Nếu nói về tâm cơ, Hùng Thiên thua kém y rất nhiều, tâm cơ và biểu hiện bên
ngoài của y thoạt nhìn hoàn toàn tương phản. Sau khi y gia nhập vào Ngô Kim
hội, liền có suy nghĩ thay thế Hùng Thiên, lúc đó dẫn Diệp Mặc đi “Bảo Thạch
Hiên”, trong lòng y đương nhiên có tính toán làm sao để thoát thân được. Rốt
cục là dùng cách chặt đứt ngón tay của mình giống như Hùng Thiên hay là dùng
cách khác?

Nếu như bình thường, y có lẽ có thể nhìn ra tại sao Diệp Mặc lại giữ một mạng
lại cho Hùng Thiên. Nhưng bây giờ chuyện lại liên quan đến sống chết của mình,
hơn nữa Diệp Mặc lại quyết đoán sát phạt, khiến cho y không có cách nào nghĩ
đến mức kĩ càng cẩn thận.

Bảo Sinh vừa mới dẫn Diệp Mặc đến cửa, Diệp Mặc liền dừng lại, hắn nhìn Bảo
Sinh có chút không hiểu nói:

– Anh cũng giết không ít người nhỉ?

– A…

Bảo Sinh ngây người, y tin rằng Diệp Mặc trước khi chưa đến “Bảo Thạch Hiên”
sẽ không làm gì đối với y, chỉ cần trong khoảng thời gian này mình nghĩ ra
dùng cách nào có thể trốn được ra ngoài, cho dù là không trốn được, dùng cách
chặt đứt ngón tay như Hùng Thiên cũng được.

Y lại không ngờ, Diệp Mặc bỗng nhiên lại dừng lại hỏi y câu hỏi không có chút
liên quan nào như này.

– Không…

Phản ứng đầu tiên của Bảo Sinh chính là phủ nhận, cho dù y đã từng giết người,
y cũng sẽ không thừa nhận.

– Anh cứ ở lại chỗ này canh cửa đi.

Diệp Mặc trở tay một đường kiếm nhanh như gió, lúc này mới xoay người rời
khỏi, trong nháy mắt liền biến mất trong không trung.

Bảo Sinh giữ lấy cổ họng, y vẫn không tin vào mắt mình là tại sao Diệp Mặc lại
giết mình vào lúc này. Không phải hắn cần mình dẫn đường hay sao, thậm chí lại
còn hỏi về viên đá kia nữa?

Thật không cam lòng, trong giây phút Bảo Sinh ngã xuống dường như đã hiểu ra
chút gì đó, đó chính là khiến y có hi vọng sống, sau đó trở mặt giết y, đây
chính là khiến y chết cũng không cam tâm. Một linh hồn mang theo một lòng oán
hận bay lên, họ Diệp ta chết rồi, cũng không để cho nhà ngươi sống yên ổn đâu.

Diệp Mặc biết rằng “Bảo Thạch Hiên” nếu dám tiêu hao mấy triệu để mua đá ngũ
hành này, chứng tỏ bọn họ biết được giá trị của viên đá này. Tự mình đi đến
rất có thể là không mua được, một khi không mua được, hắn nhất định phải trộm
nó. Đồ này vốn là Dịch Cửu Hà đồng ý cho hắn, hắn trộm nó về cũng không có
chút áp lực nào cả.

Muốn trộm nó, đương nhiên không thể để cho “Bảo Thạch Hiên” biết Diệp Mặc hắn
đến, dù gì Diệp Mặc hắn cũng là một người có thân phận, nếu chẳng may bị người
ta nghi ngờ hắn trộm đồ, đem hình của hắn đăng lên mạng, vậy thì mất mặt quá
đi?

Cho nên trước khi đến “Bảo Thạch Hiên”, Diệp Mặc dịch dung biến mình trở thành
một người đàn ông hơn ba mươi tuổi với bộ râu quai nón xấu xí, thậm chí trên
mặt còn có một vết sẹo, vừa nhìn cũng biết không phải người tốt. Sở dĩ dịch
dung như vậy, chính là muốn mang chút uy hiếp.

“Bảo Thạch Hiên” là cửa hàng ngọc khí, ngọc thạch, đồ cổ lớn nhất Hoa Hạ, đều
có chi nhánh trên toàn quốc. Cho nên Diệp Mặc biết đồ vật ở “Bảo Thạch Hiên”,
hắn tìm cũng rất nhanh, chỉ cần một chút thời gian là đã đến nơi.

– Ông chủ La có nhà không?

Diệp Mặc vừa đến nơi đã hỏi ngay ông chủ La, đồng thời sau khi thần thức của
hắn quét toàn bộ cửa hàng, trong lòng hắn liền có chút cảm giác bất an, trong
này không có viên đá rực rỡ như Lỗ Linh đã nói.

– Anh đợi một chút, tôi gọi giúp anh.

Một cô gái ở quầy tiếp tân thấy bộ dạng có chút hung dữ của Diệp Mặc, lập tức
gọi một cuộc điện thoại.

Không lâu sau, một lão già đến trước cửa, vừa tiến đến hỏi:

– Là vị bằng hữu nào muốn tìm tôi vậy?

Ông chủ La của “Bảo Thạch Hiên” ở thành phố Cửu Đường là một lão già khoảng
hơn 60 tuổi, thoạt nhìn có chút giống với lão Hạ của “Minh Ngọc Các” ở San
Francisco.

– Là tôi, có chút chuyện riêng muốn hỏi ông chủ La.

Diệp Mặc nói ngắn gọn.

– Được thôi, tôi là La Ngư, bằng hữu hỏi gì, nếu tôi biết thì sẽ nói.

Cũng giống như cô gái kia, La Ngư này cũng nhìn ra Diệp Mặc dường như không
phải là người tốt, người như này không thể đắc tội, cố gắng không để đắc tội.

Diệp Mặc vội vàng giãi bày tâm tình hỏi về đá ngũ hành, cũng chẳng để ý đến
những chi tiết nhỏ.

Hắn cũng không thèm để ý đến những người khác ở đại sảnh, liền trực tiếp hỏi:

– Ông chủ La, vài ngày trước có một người tên Bảo Sinh của Ngô Kim hội mang
một viên đá ngũ sắc đến đây bán, có chuyện này hay không?

Nghe thấy Diệp Mặc nói đến viên đá ngũ sắc kia, trong lòng La Ngư lập tức có
chút hồi hộp, lúc trước cái người tên Bảo Sinh kia mang đến một viên đá ngũ
sắc, khiến cho lão như nhặt được của rơi, chỉ cần dùng tám triệu là có thể mua
được. Đã qua bao ngày, không ngờ vẫn có người tìm tới cửa.

Thấy La Ngư không nói câu nào, Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng:

– Ông chủ La không cần nghĩ có hay không. Bảo Sinh trộm đồ của tôi, đã bị tôi
xử lý rồi, nếu như ông chủ La muốn ngang ngạnh, thì đừng trách tôi không khách
khí.

Nghe xong lời nói của Diệp Mặc, La Ngư sau lưng chợt ớn lạnh. Bảo Sinh là ai,
lão ở Cửu Đường bao năm sao lại không biết? Một người hung ác như vậy không
ngờ lại bị người râu rậm trước mắt này xử lý, con người râu rậm này vừa nhìn
liền biết không phải hạng người lương thiện rồi, không cần đoán cũng biết được
người này có lại lịch không tầm thường.

Mặc dù “Bảo Thạch Hiên” bọn họ không sợ hắn, nhưng “Bảo Thạch Hiên” làm ăn
đứng đắn đàng hoàng, trên tiệm lại xảy ra chuyện như này, dù sao cũng không
tốt.

Còn mấy người trong cửa hàng nghe thấy là chuyện của Ngô Kim hội, căn bản cũng
không đợi người khác nói gì, lập tức quay người bước ra ngoài. Ngô Kim Hội
tiếng xấu lan xa, chẳng có ai muốn dính dáng gì đến bọn chúng.

– Cái này…

La Ngư suy nghĩ một chút rồi nói:

– ‘Bảo Thạch Hiên’ chúng tôi từ trước tới nay đều là kinh doanh đàng hoàng,
những chuyện khác chúng tôi không quản được. Bằng hữu nói cũng không sai, mấy
ngày trước đúng là chỗ tôi có thu mua một viên đã ngũ sắc, nhưng chỗ chúng tôi
làm ăn chỉ quan tâm đến đồ tốt hay hỏng, chứ cũng không chú ý đến lai lịch của
chúng.

Diệp Mặc nói đến viên đá ngũ sắc, hắn cũng nói như vậy, hắn không muốn tiết lộ
ra đây là viên ngũ sắc ngàn năm khó kiếm.

Diệp Mặc cười khẩy một cái nói:

– À, ‘Bảo Thạch Hiên’ của các ông không quan tâm đến lai lịch của đồ vật, nói
như vậy, chỗ của các ông đây là một nơi lý tưởng để thủ tiêu tang vật đấy.

– Vị bằng hữu này, những lời như này không thể nói, cái người tên Bảo Sinh
kia nói viên đá này có lai lịch đàng hoàng, chúng tôi đương nhiên cũng không
có cách nào mà đi điều tra được. Bảo Thạch Hiên cũng chỉ là một cửa hàng mà
thôi, nếu như mỗi khách hàng mang hàng đến chúng tôi đều đi điều tra lai lịch
nguồn gốc, thì việc buôn bán của chúng tôi cũng không cần làm nữa.

La Ngư mặc dù có chút lo lắng, nhưng đồ này là thứ mà bọn họ bỏ tiền ra mua
về, nếu như không phải diện mạo của Diệp Mặc hung bạo, những lời này lão cũng
không muốn nói.

Diệp Mặc không muốn cãi cọ với La Ngư về chuyện này, hắn nhất định phải nhanh
chóng biết được tung tích của đá ngũ hành. Từ giọng điệu của La Ngư, Diệp Mặc
hiểu ra hẳn là Bảo Thạch Hiên đã biết độ quý báu của viên đá ngũ hành này, hắn
chỉ cần tìm được tung tích của đá ngũ hành, sau đó mua lại, mua không được thì
trộm.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc nói thẳng:

– Ông chủ La, những lời khác tôi cũng không muốn nói, tôi chỉ hỏi ông một
câu, bây giờ viên đá đó đang ở đâu?

Nghe xong câu nói của Diệp Mặc, La Ngư thở phào nhẹ nhõm, nói cho Diệp Mặc
biết viên đá đó đang ở đâu, lão không có chút áp lực nào, dù sao đây cũng là
lợi nhuận trong tay bọn họ rồi, hơn nữa lại có hợp đồng ở đây. Đối phương là
tìm viên đá, nếu lại đi cãi cọ với người khác, điều này không có chút liên
quan gì với La Ngư.

La Ngư thở phão một hơi rồi nói:

– Viên đá kia đã được chuyển đến Bảo Thạch Hiên của Tân Thành, vài ngày sau,
trong cuộc đấu giá do Tân Thành tổ chức, viên đá kia được làm vật đấu giá được
đem ra đấu giá…

La Ngư còn chưa nói xong, Diệp Mặc đã biến mất rồi. Hắn cần chạy đến Tân Thành
ngay tức khắc, một khi đá ngũ hành bị người ta đấu giá được, thì hắn đến đâu
mà tìm? Những người tham gia đấu giá là người trên toàn trái đất, chẳng lẽ hắn
lại dựa vào thần thức chỉ quét được 1km mà đi tìm đá ngũ hành sao? Thật nực
cười.

Cho nên trước khi mở hội đấu giá hắn phải lấy được đá ngũ hành!!!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.