Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 608: Chúng ta là bạn bè


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 608: Chúng ta là bạn bè

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

-Tiểu thư, công ty điện ảnh và truyền hình Hongkong của chúng ta thực lực là hạng nhất đó, với điều kiện của cô, dưới sự hóa trang và lăng xê của chúng tôi, tôi dám khẳng định tuyệt đối sẽ nổi tiếng khắp toàn cầu, thậm chí đi Hollywood cũng là bình thường…

Lúc Diệp Mặc đứng bên cạnh Lạc Ảnh, một lão hói đầu mập mạp còn đang lải nhải.

Hóa ra là muốn Lạc Ảnh đi tham gia giới giải trí, Diệp Mặc có chút buồn cười.
Hắn ngăn cản lão mập mạp còn đang nói bốc nói phét

– Không cần, chúng tôi không có bất kỳ hứng thú gì với những thứ ông nói,
nhường một chút.

-Đi thôi Tố Tố, người như thế khắp nơi đều có, không cần phải để ý.

Diệp Mặc giúp Lạc Ảnh cầm đồ trong tay, kéo Lạc Ảnh xoay người rời đi.

-Đừng mà, tôi thật sự không phải là thăm dò ngôi sao, tôi là cổ đông điện ảnh và truyền hình Hongkong, anh bạn kia, bạn gái của anh là nhân tài như vậy, không đi điện ảnh và truyền hình thật sự là. . . .

Lão mập mạp kia không ngờ rất là nhanh nhẹn, vòng một cái liền đi tới trước
Diệp Mặc.

Lạc Ảnh nhíu mày, cô thật không ngờ còn có người như thế, mình cũng rất là mất
hứng mà cự tuyệt, người này làm sao còn như vậy.

Diệp Mặc một tay ném lão hói đầu mập mạp còn muốn nói chuyện ra ngoài, vừa lúc
dừng bên cạnh thùng rác cách đó không xa, đụng phải rác rưởi trong thùng rác,
đổ lên mặt lão.

Diệp Mặc không ngờ tới chính là, bọn họ vừa mới rời đi, lão mập bị Diệp Mặc
ném ra bên cạnh thùng rác này, lập tức liền bò lên, sau đó tùy tiện lau rác
rưởi trên mặt một chút, cầm điện thoại lên liền bấm số,

-Chú Thông, cháu ở Cửu Đường phát hiện một cô gái đẹp như tiên, tuyệt đối giống như là tiên nữa… Thật, đây tuyệt đối là sự thật, cháu dám khẳng định cô ấy là đệ nhất mỹ nữ của Hoa Hạ… đúng, đúng, cháu khẳng định chỉ cần cô ấy đồng ý gia nhập công ty của chúng ta, công ty của chúng ta lập tức sẽ nổi tiếng toàn thế giới…

-Vương Sở, dẫn tôi tới chỗ các anh hội tụ, đã lâu tôi cũng không nhìn thấy Thi Tu rồi.

Diệp Mặc kéo Lạc Ảnh đi tới trước mặt Vương Sở nói.

Vương Sở dại ra nhìn Lạc Ảnh bên người Diệp Mặc, sau một lúc lâu mới phản ứng
kịp,

– Được, được, chúng ta đi…

Chỉ có điều trong lòng của y quá rung động, cô gái đi cùng Diệp Mặc này quá
đẹp, là quan hệ thế nào với Diệp Mặc? Nghe nói vị hôn thê Ninh Khinh Tuyết của
Diệp Mặc là đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh, khó tin cô gái này chính là Ninh Khinh
Tuyết? Không phải nói bọn họ đã sớm chia tay rồi sao?

– Diệp Mặc, cô ấy là?

Vương Sở cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:

– Đây là vợ tôi, Lạc Ảnh. Tố Tố, đây là bạn học của anh, Vương Sở.

Lạc Ảnh không thích nói chuyện với người lạ, chỉ gật gật đầu.

Cô gái vẫn đứng bên người Vương Sở cũng sợ ngây người, trong lòng cô thật sự
chưa từng gặp qua cô gái xinh đẹp như Lạc Ảnh, Diệp Mặc này thoạt nhìn cũng
rất bình thường, thậm chí không giống một kẻ có tiền, hắn như thế nào lại có
được cô gái ưu tú như vậy? Vốn còn có một chút kiêu ngạo, ở trước mặt Lạc Ảnh
liền bị nghiền nát.

-Đi thôi, Thi Tu đến Cửu Đường đã bao lâu rồi?

Diệp Mặc biết chuyện của Lý Xuân Sinh, Thi Tu khẳng định cũng biết, nếu Thi Tu
đến nơi này, chứng tỏ y đối với vụ án Dịch Cửu Hà cũng sẽ không xa lạ.

-Tửu thành 613 ở phía trước là chi nhánh của Yến Kinh. Thi Tu chỉ bảo chúng tôi ở đó chờ y, y rất nhanh sẽ đến, tôi cũng không biết y lúc nào đến Cửu Đường.

Vương Sở chỉ chỉ một khách sạn xa hoa cách đó không xa.

-Vậy cùng đi nhé.

Diệp Mặc đối với Tửu Thành 613 của Yến Kinh không xa lạ gì, là nơi tụ tập
khách sạn giải trí đứng số một số hai Yến Kinh. Hơn nữa Tửu Thành 613, ở các
thành phố lớn trên cả nước đều có chi nhánh, cho nên Vương Sở vừa nói tửu
thành 613 hắn đã biết rồi.

Vương Sở đi tới bên cạnh Diệp Mặc, nhỏ giọng nói:

– Hình như Thi Tu lần này gặp phải phiền toái không nhỏ đâu, chúng ta mặc dù
có lòng trợ giúp y, nhưng đối phương lai lịch quá lớn, nói không chừng chỉ cần
một cái đầu ngón tay là có thể diệt chúng ta. Nếu… ôi…

Diệp Mặc âm thầm lắc lắc đầu, hắn đương nhiên biết cách nghĩ Vương Sở, ý của
Vương Sở là nếu hắn vẫn là người của Diệp gia thì tốt rồi. Vương Sở này, Diệp
Mặc tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm tuy nhiên cũng nghe Thi Tu nói qua vài
lần. Vương Sở tuy rằng cũng coi như là đầy nghĩa khí, nhưng tuyệt đối sẽ không
bỏ qua lợi ích của bản thân đi giúp Thi Tu, lần này đáp ứng lời mời mà đến,
nhất định là muốn giữ thể diện mà thôi.

Hơn nữa Diệp Mặc hoài nghi, Vương Sở tuy rằng quan hệ trong trường học với Thi
Tu cũng không tệ lắm, nhưng sau khi tốt nghiệp, hẳn là không có liên hệ gì
rồi, bọn họ liên hệ lại rất có thể là sau chuyện Thi Tu trở thành Chủ tịch
huyện.

Tửu Thành 613, phòng xa hoa nhất đương nhiên là 613, lấy năng lực của Thi Tu
căn bản không có cách nào vào được 613, cho nên Thi Tu chọn phòng 616, đối
diện với 613

Đây là kết quả mà bạn bè của y ở Cửu Đường giúp.

Lúc Vương Sở và Diệp Mặc đến 616, trừ một gã tinh anh ngồi dựa vào góc tường
đưa mắt liếc Diệp Mặc một cái, hầu như tất cả mọi người đều nhìn về phía Lạc
Ảnh. Thậm chí có hai người trong mắt còn toát ra ánh lửa nóng, đã đang nghĩ
đến tâm tư của mình rồi, cô gái xinh đẹp như vậy xuất hiện ở nơi này, bọn họ
đừng nói là nhìn, cho dù là nghe nói cũng chưa nghe nói qua.

Diệp Mặc vừa thấy trong lòng liền không vui, những người bạn này của Thi Tu
rút cục là người như thế nào, Lạc Ảnh rõ ràng ở bên cạnh mình, hai vị kia còn
dùng loại ánh mắt này nhìn cô ấy.

Trong phòng đã có sáu người rồi, thêm bốn người Diệp Mặc nữa là mười người
rồi. Ngoại trừ Vương Sở ra, còn có hai người Diệp Mặc cũng quen biết, đều học
ở đại học Ninh Hải, chỉ không cùng lớp thôi.

-Xin chào, tôi là Tiết Quốc Dương, là bạn bè thân thiết với Thi Tu. Xin hỏi anh là?

Một người đàn ông dáng người bậc trung đi tới, giơ tay nói với Diệp Mặc.

Tên Tiết Quốc Dương này Diệp Mặc đã nghe Thi Tu nói qua, là bạn bè thân thiết
của Thi Tu. Cũng là bạn học cấp ba của Thi Tu, hơn nữa còn là người rất trượng
nghĩa. Lúc Diệp Mặc ở Ninh Hải, không chỉ một lần nghe Thi Tu nhắc đến y. Hơn
nữa, lúc Diệp Mặc vừa tiến vào, y chỉ liếc Lạc Ảnh có một cái, tuy trong mắt
cũng lộ ra vẻ kinh diễm nhưng y rất nhanh đã dời ánh mắt đi, là người đầu tiên
đứng lên chào hỏi mình.

-Tôi là Diệp Mặc, bạn của Thi Tu.

Diệp Mặc vươn tay khẽ mỉm cười nói.

-A, anh chính là anh Mặc, tôi đã nhiều lần nghe thấy đại danh của anh.

Trong mắt Tiết Quốc Dương lộ ra niềm vui bất ngờ, là niềm vui bất ngờ phát ra
từ nội tâm. Thi Tu đã nói với y, nếu Diệp Mặc đến đây, còn có thể giúp một
chút, còn những người khác sẽ rất khó nói.

Diệp Mặc và y bắt tay nói:

– Thi Tu và tôi là bạn bè, anh là bạn của Thi Tu, vậy về sau anh gọi tôi là
Diệp Mặc đi.

-Được, Diệp Mặc, tôi sẽ không khách khí nữa.

Tiết Quốc Dương rất cởi mở.

Bởi vì Tiết Quốc Dương coi trọng Diệp Mặc, những người còn lại trong phòng đều
đứng lên chào hỏi Diệp Mặc. Lúc này Diệp Mặc mới hiểu, sáu người ở đây, trừ
hai cô gái là đi theo bạn của bọn họ tới, ba người còn lại đều là bạn học hoặc
đồng hương của Thi Tu.

Tiết Quốc Dương là một trưởng đồn công an của Hà Phong, ba người còn lại, hai
người công tác ở Cửu Đường, một người mở một công ty ngoại thương ở Cửu Đường,
tên là Mi Phương. Còn một người vóc dáng cao kều tên Lưu Á Hoa, công tác ở
viện kiểm sát Cửu Đường, người lớn tuổi nhất đã hơn ba mươi tên là Bạch Hữu
Hỉ, làm nghề gì y cũng không nói.

– Thi Tu hẹn chúng ta tới đây, tại sao y đến bây giờ còn chưa tới?

Lưu Á Hoa thấy người đến khá đủ, Thi Tu vẫn còn chưa đến, nói có chút không
thoải mái.

-Ai biết, Tiết Quốc Dương kia, Thi Tu rốt cuộc có chuyện gì?

Bạch Hữu Hỉ cũng phụ họa nói.

Trong lòng Diệp Mặc lạnh lùng cười, hắn vừa nghe hai người nói, đã biết trông
cậy vào người như thế ra tay giúp đỡ là tuyệt đối không nhờ vả được.

-Được rồi, tôi đành nói thật với mọi người.

Tiết Quốc Dương nhìn thoáng qua Diệp Mặc, dường như có chút lo lắng, ở đây chỉ
có y biết năng lượng của Diệp Mặc là lớn nhất. Chỉ có điều lớn đến mức nào y
cũng không rõ nữa.

– Thi Tu gần đây gặp một chút phiền toái, án di sản của Cửu Đường, ta nghĩ ở
người Cửu Đường hẳn đều biết. Phương diện này liên lụy đến Bí thư Thành ủy của
Hà Phong, Thi Tu có được vị trí Chủ tịch huyện, bí thư Xuân Sinh cũng dốc rất
nhiều sức lực…

Tiết Quốc Dương còn chưa nói hết, đã bị Bạch Hữu Hỉ ngắt lời,

– Quốc Dương, chúng tôi đều là một lũ tôm tép nhãi nhép, nào có năng lực tiếp
xúc với loại cấp cao này? Thi Tu hẹn chúng ta tới đây giúp việc này, đây không
phải là làm mất mặt sao?

-Bạch Hữu Hỉ, sao anh lại nói như thế? Lúc Thi Tu làm chủ tịch huyện giúp anh bao nhiêu? Anh vẫn là đồng hương của Thi Tu, bây giờ còn chưa bảo anh giúp cái gì anh đã kêu rồi, cũng quá bạc tình bạc nghĩa mà. Nếu anh không muốn giúp, anh đi đi, nơi này thêm anh cũng không nhiều, bớt đi anh cũng không ít.

Tiết Quốc Dương có chút tức giận, y đương nhiên biết Bạch Hữu Hỉ nói như vậy
chắc chắn là vì biết tình trạng bí thư Xuân Sinh không tốt.

-Được rồi, được rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa, mặc dù lời Hữu Hỉ nói có chút không xuôi tai nhưng cũng là sự thật. Đấu với đại nhân vật thế này, nhưng chỉ là chút việc nhỏ, ngược lại có thể làm được. Nếu không thì Quốc Dương anh nói kế hoạch ra đi, chúng ta xem mình có thể giúp được gì. Mặc dù tôi kinh doanh không lớn, chuyện khác cũng không giúp được gì, tuy nhiên về tài chính cũng có thể hỗ trợ một chút.

Mi Phương thấy mọi người cãi nhau vội vàng cười ha hả, đứng lên nói.

Diệp Mặc thầm than, Thi Tu cũng là không có cách nào, ngoại trừ Tiết Quốc
Dương là thật lòng muốn trợ giúp y ra, người còn lại vừa nhìn đã biết, toàn bộ
là đi đánh xì dầu (*đánh đấm giả bộ cho có khí thế) mà thôi.

Lúc mọi người còn đang cãi nhau, cửa phòng bỗng nhiên được mở ra, Thi Tu chật
vật vọt vào, trên mặt còn in vài vết tay.

-Mọi người mau đi đi, tôi bị bọn xã hội đen truy sát, mau lên…

Thi Tu đang nói một nửa bỗng ngừng lại, y nhìn thấy Diệp Mặc.

-Diệp Mặc, sao anh lại đây?

Bỗng nhiên y có cảm giác trong lòng bình an, sở dĩ gọi vài người bạn đến hỗ
trợ cũng chỉ là do không có cách xử lí mà thôi, mục đích của y vốn chỉ tìm
những người bạn này đến để điều tra một việc, căn bản cũng không muốn thông
qua những người bạn này cứu Lý Xuân Sinh.

Diệp Mặc đi qua, vỗ vỗ vai Thi Tu, nói:

– Đừng nóng vội, có chuyện gì từ từ nói, trời không sập xuống đâu.

-Xin lỗi, mỗi lần đều làm phiền anh, khiến anh lo lắng.

Thi Tu ảm đạm nói.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười,

– Đừng nói như vậy, chúng ta là bạn bè, về sau tôi có việc, anh cũng có thể
giúp tôi.

Mắt Thi Tu có chút nóng lên, y vốn gọi mười mấy người bạn đến, nhưng chỉ có
vài người tới, mà Diệp Mặc luôn xuất hiện vào lúc y khó khăn nhất. Nếu như
Diệp Mặc có chuyện, tuy rằng y muốn giúp, nhưng nhất định không giúp nổi. Diệp
Mặc nói như vậy, chỉ muốn y yên tâm hơn thôi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.