Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 569: Bị xem là kẻ lừa đảo


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 569: Bị xem là kẻ lừa đảo

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Vừa rồi khẩu súng kia còn ở đó, sao bây giờ lại đột nhiên đã không thấy tăm
hơi? Diệp Mặc nghĩ thầm, hắn chỉ nói vài câu với Mông Cửu Sơn thôi mà. Thần
thức của Diệp Mặc lại quét ra ngoài. Hắn nhanh chóng cảm ứng được dấu hiệu
thần thức của hắn.

Mông Cửu Sơn cảm thấy có chút kỳ lạ nhìn Diệp Mặc. Trong lòng tự nhủ người phụ
nữ phía trước muốn đổi chỗ với cậu ta, bởi vì bà ta muốn mình xem tướng cho bà
ta mà thôi. Chuyện đó với chuyện người thanh niên bên cạnh có phải là bác sĩ
hay không thì có quan hệ gì?

Người phụ nữ trung niên kia kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, trong lòng đang suy nghĩ,
cậu thanh niên này nói mình là bác sĩ là có ý gì? Chẳng lẽ cậu ta…

Thần thức của Diệp Mặc lại bắt được dấu hiệu thần thức của mình. Hắn cười với
người phụ nữ trung niên kia nói:

– Tôi nói tôi là bác sĩ, bởi vì tôi có thể khám bệnh giúp cô. Có lẽ bệnh của
cô không cần tìm đại sư Mông Cửu Sơn, chỉ cần tìm tôi là được rồi.

– Cậu biết tôi có bệnh sao? Hơn nữa cậu nói cậu còn có thể khám bệnh giúp tôi
à?

Người phụ nữ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, thậm chí còn quên cả
chuyện đổi chỗ với Diệp Mặc để tiếp tục dây dưa với Mông Cửu Sơn.

Diệp Mặc gật đầu.

– Không sai. Tôi có thể nhìn thấy cô đang bị bệnh. Mà tôi lại chuyên trị bệnh
nan y khó chữa. Bệnh mà người khác bình thường không chữa được tôi đều có thể
chữa khỏi.

Diệp Mặc nói những lời này không phải là khoe khoang khoác lác. Viện Tiên Liệu
Lạc Nguyệt của hắn có thể nói là bệnh viện đắt nhất từ trước tới nay. Nguyên
nhân rất đơn giản, chính vì hắn có thể chữa bệnh mà người khác không thể trị
hết.

Tuy rằng Diệp Mặc còn không biết người phụ nữ trước mặt này bị bệnh gì, nhưng
hắn lại nắm chắc có thể chữa khỏi cho bà ta. Điều này không đơn giản bởi vì
hắn là một Tu Chân giả, thủ đoạn chồng chất, còn bởi vì hắn từng là một bác
sĩ, hơn nữa còn là một bác sĩ bậc nhất.

Tuy rằng Diệp Mặc nói lời này là lời nói thật, nhưng người khác nghe ra lại
cho rằng đó là những lời khoác lác, còn khoác lác một cách thái quá. Thậm chí
có cảm giác đáng chê cười của bọn bịp bợm trên giang hồ. Một người chỉ mới
khoảng hai mươi tuổi, cũng dám dõng dạc nói mình có thể trị được bệnh mà người
khác không trị được.

Mông Cửu Sơn cũng cảm giác Diệp Mặc nói lời này có chút không ổn. Ngay cả ông
ta cũng biết sơn ngoại hữu sơn. Hơn nữa chuyện vừa rồi đã chứng tỏ, Mông Cửu
Sơn ông ta cũng không phải là đại sư lợi hại nhất. Mà người thanh niên bên
cạnh này lại mạnh miệng nói ra những lời như vậy, Mông Cửu Sơn thích thanh
niên thành thực khiêm tốn. Ngay cả bản thân ông ta cũng rất khiêm tốn. Con
người phải có sự kiêu ngạo, nhưng sự kiêu ngạo này phải để ở trong lòng, không
thể nói ra miệng được.

Cho nên khi Diệp Mặc thốt ra những lời này, cảm tình của ông ta đối với Diệp
Mặc lập tức đã giảm xuống mấy bậc.

– Mẹ, con đã nói mẹ không nên tin tưởng những người này, mẹ lại cứ tin tưởng
quá mức. Mẹ ngồi xuống trước đi.

Cô gái trẻ tuổi kia dùng sức kéo người phụ nữ trung niên ngồi xuống.

Cô gái tên là Tiểu Âm này kéo mẹ mình ngồi xuống không tính, còn quay đầu lại
lạnh lùng thoáng nhìn về phía Diệp Mặc nói.

– Anh có thể lừa người, nhưng xin đừng lừa mẹ tôi. Nếu anh còn dám lừa mẹ tôi
nữa, tôi sẽ lập tức gọi nhân viên bảo vệ bắt anh đi.

Diệp Mặc theo bản năng sờ sờ cằm, có chút không nói được gì. Hắn thật sự nhìn
thấy người phụ nữ này có chút lo lắng, hơn nữa cũng không muốn nhường chỗ, cho
nên mới đồng ý giúp một chút. Hơn nữa đối với Diệp Mặc mà nói, đây cũng không
phải là chuyện tốn nhiều công sức cho lắm. Không ngờ hắn lại bị coi là kẻ lừa
đảo.

Không ngờ được cô gái trẻ tuổi này sau khi nói vài câu còn không hài lòng,
tiếp tục nói:

– Bệnh của mẹ tôi đã đi khám ở mấy quốc gia, cũng không một bệnh viện nào có
thể đưa ra một phương án trị liệu tuyệt đối an toàn. Anh mới chỉ nhìn từ xa
một chút, đã nói có thể trị bệnh ẹ tôi. Anh tưởng mình là thần tiên hay đại la
chân tiên hả? Thoạt nhìn bộ dạng còn tốt, không ngờ lại làm cái trò này. Lấy
bệnh người khác ra để nói đùa, cẩn thận sẽ bị báo ứng.

Lần này cô ta cùng mẹ tới Mỹ kiểm tra, nhưng kết quả kiểm tra vẫn là khó giải
phẫu. Bất đắc dĩ bọn họ lại quay trở về nhà tĩnh dưỡng.

Trong lòng Diệp Mặc có chút không thoải mái. Mình rõ ràng là có lòng tốt. Cô
không tin thì thôi, làm gì phải nói nhiều với người cô không tin tưởng như
vậy. Thật không biết cô là trời sinh có tinh thần trọng nghĩa như thế, hay bởi
vì nguyên nhân gì khác.

– Ổ, tôi muốn nói tôi vẽ một lá bùa trong nháy mắt có thể trị liệu tốt ột
người sống thực vật đã vài năm, cô không tin? Nếu tôi nói đêm nay cô trở về sẽ
đau bụng suốt hai giờ, cô cũng sẽ không tin?

Diệp Mặc thấy cô gái này nói không dứt, không nhịn được nói cô ta một câu.
Thật sự là lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú.

Thần thức và sức quan sát của Diệp Mặc mạnh tới mức nào, chỉ trong thời gian
cô gái này nói chuyện, cũng đã nhìn thấy rõ ràng.

Giữa lông mày của cô gái này có chút tối tăm, chắc chắn đã bị lạnh. Hơn nữa
lưỡi cô ta có chút bợn màu trắng nhạt, mơ hồ còn mang theo một chút màu xanh
nhạt gần như không nhìn thấy. Diệp Mặc khẳng định cô ta bị ngộ độc thức ăn một
lượng nhỏ. Vừa bị lạnh, vừa ngộ độc thức ăn một lượng nhỏ, buổi tối khẳng định
cô ta phải bị đau bụng hai giờ.

Tuy nhiên lại không ảnh hưởng mấy. Sau hai giờ, sức miễn dịch trong cơ thể cô
ta sẽ khiến cô ta khỏe lại.

– Anh… Có anh buổi tối trở về bị đau bụng thì có. Anh sẽ đau cả đêm…

Cô gái này thấy Diệp Mặc rủa cô bị đau bụng, càng không muốn chịu thua.

Diệp Mặc không nói gì nữa. Cãi nhau với con gái, đây không phải là ăn nhiều
rỗi hơi sao? Cô ta đau bụng thì có liên quan gì đến mình.

Hắn lắc đầu, rốt cuộc mặc kệ cô ta.

Mông Cửu Sơn cũng tưởng rằng Diệp Mặc cố ý nói như vậy. Hiện tại cô gái này
nói lại, ông ta cũng lắc đầu.

Người phụ nữ trung niên kia kéo cô gái lại. Cô gái kia bởi vì Diệp Mặc không
thèm nhìn cô ta, cô ta cảm thấy nói nữa dường như cũng không có ý nghĩ gì.

Tuy nhiên cô ta quay đầu lại thì thầm nói với người phụ nữ trung niên:

– Mẹ, mẹ không nên tin tưởng ông thầy bói kia làm gì. Cái gì mà đại sư Mông
Cửu Sơn chứ? Ông ta rõ ràng chính là đồng bọn của người trẻ tuổi ngồi bên
cạnh. Con khẳng định hai người này vốn quen biết nhau. Hẳn là ở trong này muốn
gạt người. Con người bây giờ thật sự không thể nhìn bề ngoài. Hai người kia,
còn không biết đã lừa bao nhiêu người.

– Cái này… Hẳn là không phải đâu. Làm sao bọn họ biết được mẹ muốn tìm đại
sư Mông Cửu Sơn? Hơn nữa, mẹ cảm giác cậu thanh niên kia là người thành thật.
Hơn nữa cậu ta còn biết mẹ có bệnh.

Người phụ nữ trung niên có chút chần chừ nói.

Cô gái trẻ tuổi lại khuyên:

– Mẹ, mẹ tin con hay là tin người ngoài? Mẹ đã từng gặp Đại sư Mông Cửu Sơn
chưa? Không cần phải nói ông ta không phải là Mông Cửu Sơn. Cho dù ông ta là
Mông Cửu Sơn thì thế nào. Loại mê tín gì đó chúng ta sao có thể tin tưởng được
sao? Còn nữa sắc mặt mẹ vừa nhìn đã biết sức khỏe không tốt. Ngay cả con còn
có thể thấy được, sao người khác không nhìn ra được? Bọn họ là kẻ lừa đảo trên
giang hồ càng biết cách quan sát sắc mặt. Hừ, hắn còn nói buổi tối con sẽ bị
đau bụng. Mẹ xem buổi tối bụng con có thể đau hay không?

Cô gái trẻ tuổi nói càng về cuối, giọng lại càng lớn. Kỳ thật Diệp Mặc và Mông
Cửu Sơn đều nghe thấy được, nhưng lại không thèm để ý.

– Tiểu Âm, không nên tùy tiện nói người khác như vậy.

Người phụ nữ trung niên ngắt lời cô gái trẻ tuổi.

Cô gái trẻ tuổi lại hừ một tiếng.

– Mẹ, hắn còn nói một lá bùa có thể chữa khỏi ột người sống đời sống thực vật
đấy. Chẳng lẽ điều này mà mẹ cũng tin được sao?

Người phụ nữ trung tuổi thở dài, sau đó không nói gì nữa. Kỳ thật trong lòng
bà tin. Đối với bà mà nói, bất kể ở thời điểm nào, cao nhân như vậy đều có thể
tồn tại.

Từ khi Diệp Mặc nói hắn là một bác sĩ, thậm chí có thể trị được bệnh mà người
khác không trị hết được, hơn nữa còn có thể vẽ một lá bùa chữa khỏi cho người
sống đời sống thực vật, Mông Cửu Sơn không muốn nói gì thêm với Diệp Mặc. Thậm
chí ông ta nghi ngờ vừa rồi mình đã nhầm. Khẩu súng kia chính là của người
thanh niên này.

Diệp Mặc cảm giác được Mông Cửu Sơn đang hiểu lầm hắn. Tuy nhiên hiện tại thần
thức của hắn còn đang tập trung vào khẩu súng kia. Hắn đã tìm được chủ nhân
của khẩu súng lục. Không ngờ hắn lại biết người này. Đó là một thanh niên
không lớn tuổi hơn hắn là mấy.

Tuy rằng biết người thanh niên này, nhưng bọn họ chưa hề cùng xuất hiện ở bất
kỳ chỗ nào. Lúc trước khi còn học ở trường đại học Ninh Hải, hai người học
cùng một lớp. Chỉ có điều người bạn học này cũng giống hắn, rất trầm mặc ít
lời. Cũng là một trong vài người ngồi ở cuối lớp học. Đối với anh ta, Diệp Mặc
cũng không có ấn tượng gì xấu. Anh ta là một trong số rất ít người không châm
chọc Diệp Mặc khi hắn bị đuổi ra khỏi Diệp gia. Diệp Mặc còn nhớ rõ hình như
anh ta tên là La Đông Thanh.

Sau khi Diệp Mặc thấy La Đông Thanh cất kỹ khẩu súng, ngồi yên trên ghế không
động đậy, thật sự không biết rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Diệp Mặc rất muốn
biết vì sao anh ta lại mang khẩu súng này lên đây.

Nếu La Đông Thanh muốn làm việc này, Diệp Mặc cũng lười xen vào. Hơn nữa Diệp
Mặc nhìn thấy La Đông Thanh cũng không giống với một người cướp máy bay. Trừ
phi anh ta điên mới đi cướp máy bay. Bỗng nhiên, Diệp Mặc nghĩ đến khẩu súng
lục đã sớm bị hắn động chân động tay. Sớm biết là anh ta, mình không cần động
chân động tay lên khẩu súng lục làm gì.

Thần thức của Diệp Mặc lại quét đến mấy cô tiếp viên hàng không trong phòng
nghỉ. Hắn lại phát hiện có một cô tiếp viên hàng không cao gầy trong số đó bóc
băng dính phía dưới xe đẩy ra. Diệp Mặc lập tức hiểu ra được, hoá ra hai người
này là đồng bọn. Khó trách anh ta có thể cầm súng lên đây. Vừa rồi cô tiếp
viên hàng không đưa nước trái cây cho Diệp Mặc, rất có thể đã đẩy nhầm xe.

Máy bay bay được mấy giờ, đã đến giờ ăn cơm. Các tiếp viên hàng không đưa hộp
cơm đến trước chỗ ngồi của hành khách. Diệp Mặc cầm lấy một hộp cơm, không chú
ý tới La Đông Thanh nữa.

– Nhớ gọi điện thoại cho tôi đây.

Cô tiếp viên hàng không lúc trước đã đưa nước trái cây cho Diệp Mặc đưa hộp
cơm qua, đồng thời còn đưa qua một mảnh giấy màu hồng trên có viết một dãy số
điện thoại.

Diệp Mặc nhận mảnh giấy, chỉ gật đầu không nói gì.

Chỉ có điều những lời này chẳng những Diệp Mặc nghe thấy được, Mông Cửu Sơn và
cô gái trẻ ngồi phía trước cũng nghe thấy được. Trong mắt cô gái trẻ chợt hiện
lên vẻ khinh thường, lẩm bẩm một câu.

– Thật có bản lĩnh. Không uổng phí một chuyến đi này.

Cơm nước xong, rất nhiều người bắt đầu đi toilet. Diệp Mặc thấy La Đông Thanh
nhìn chằm chằm vào một thương nhân to béo, xiết chặt nắm tay. Hắn lập tức biết
chắc hẳn La Đông Thanh muốn dùng súng đối phó với người này, hoặc là anh ta
muốn giết người này. Nếu anh ta đưa súng lên máy bay, đã chứng tỏ anh ta muốn
động thủ trên máy bay.

Điều khiến Diệp Mặc nghĩ mãi không ra là nếu muốn giết người, chỗ nào chẳng
được, sao phải làm ở trên máy bay? Nói cách khác, giết người ở trên máy bay,
rõ ràng cơ hội khiến mình bị lộ rất lớn, thậm chí còn rất khó thành công. Chỉ
riêng việc đưa súng lên máy bay đã không đơn giản. Một khi không cẩn thận, sẽ
phải đối mặt với tai họa bị vào tù.

Ngay khi phần lớn mọi người đi toilet xong, Diệp Mặc chú ý thấy người thương
nhân béo mập kia cũng rời khỏi chỗ ngồi. La Đông Thanh thấy người thương nhân
này rời khỏi chỗ ngồi, lập tức đứng dậy đi theo.

Diệp Mặc suy nghĩ một chút, cũng đi theo.

Thấy Diệp Mặc rời khỏi, Mông Cửu Sơn nhìn theo bóng của hắn và La Đông Thanh,
có chút cau mày.

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.