Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 554: Tư Gia


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 554: Tư Gia

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Anh ta tên là Ân Gia, vì anh ta cần tiền, ít nhất là mấy chục ngàn đô Mĩ vì
thế anh ta đã đến đây, tôi muốn giúp anh ta nhưng tôi cũng không có tiền…

Enie giải thích hồi lâu, Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu ý của cô.

Enie cũng không phải người sinh trưởng ở Mĩ, bố cô là người Hongkong. Bố cô
nhiều năm trước sau khi đến Mĩ, trăn trở đi đến thị trấn Mexika. Sau đó bố cô
kiếm sống bằng nghề rèn sắt ở trấn nhỏ, sau đó gặp mẹ Enie, hai người kết
nghĩa vợ chồng thì đã sinh ra Enie nhưng cô vừa sinh ra thì mẹ cô liền qua
đời.

Cha Enie nuôi cô, tuy sống không được tốt lắm nhưng cũng miễn cưỡng sinh sống
được ở nơi này. Sau đó vì khủng hoảng kinh tế, cha cô phá sản, chỉ có thể dựa
vào tiền trợ cấp cho dân nghèo, chuyển đến ở khu dân nghèo sau phố người Hoa.
Vì nơi này kì thị người Hoa nên Enie và cha không được hưởng nhiều phúc lợi.
Cộng thêm cha cô là một con ma men, phần lớn tiền đều bị ông ta cầm đi mua
rượu, tiền tiêu dùng hằng ngày của Enie lại càng ít đi.

Ở phố người Hoa, Enie quen hai chị em Ân Gia, và cô còn yêu Ân Gia. Mà Ân Gia
và chị anh ta gần đây cần một khoản tiền, nhưng Enie không có cách nào giúp
đỡ, đành đến đây đánh quyền anh đen. Vì bản lĩnh Ân Gia không tệ, thường thì
hai ba người không phải là đối thủ của anh ta nên Enie mới ủng hộ anh ta đến
đánh quyền.

Gần đây chợ quyền anh đen ngầm của trấn Mexika đã tổ chức một cuộc thi quyền
vương đai vàng Mexika. Giải nhất có thể đạt một trăm ngàn đô tiền thưởng, giải
nhì và giải ba có thể lần lượt có được năm mươi ngàn và ba mươi ngàn tiền
thưởng. Vì vậy Ân Gia mới không do dự mà đăng kí. Tuy phí đăng kí chỉ cần ba
trăm đô nhưng tìm người bảo lãnh lại cần thêm một ngàn đô nữa. Hai người cộng
lại chỉ có một ngàn đô, vì thế Enie phải ra ngoài kiếm tiền.

Ân Gia vốn định đánh hai trận thách đấu, sau đó được một chút tiền thưởng,
nhưng trận thách đấu cũng cần phí đăng kí, hơn nữa cùng không thấp.

Diệp Mặc sau khi nghe không biết nói gì, người con gái này ra ngoài ngủ cùng
người khác để kiếm tiền giúp người mình yêu, nên khen cô ta hay nên mắng cô ta
đê tiện đây? Nhưng Diệp Mặc liền nghĩ đến suy nghĩ của người Mĩ có lẽ không
giống với người Hoa Hạ. Có lẽ họ cho rằng nam nữ chính là như vậy, ngủ một
giấc thì cũng chả mất tí thịt nào.

Tuy Diệp Mặc không hiểu cách làm của Enie nhưng hắn biết mỗi người đều có cách
làm của mình, có lẽ đứng ở góc độ của cô ta mà nói cô ta là đúng. Chỉ là Enie
dường như quá nhỏ, tuy Diệp Mặc đoán cô ta tầm 24~25 tuổi nhưng theo cô ta nói
mình mới 19 tuổi, vẫn là một học sinh trung học phổ thông.

Thấy Diệp Mặc im lặng không nói, Enie đang muốn tiếp tục nhận lỗi. Bây giờ
tiền đã lấy đưa cho Ân Gia đi đăng kí rồi, nếu Diệp Mặc không muốn để cô tiếp
tục dẫn đường, cô không còn hai trăm đô để trả lại nữa.

– Ồ, ồ…

Một hồi tiếng hoan hô truyền đến, Diệp Mặc nhìn qua đó, phát hiện võ đài gần
góc trái, một người đàn ông người Hoa bị đánh ngã xuống. Diệp Mặc vừa vào đã
thấy trận đấu của hai người này, chỉ là loại trình độ đó hắn không để ý mà
thôi.

Tên đàn ông người Hoa kia phun ra vài ngụm máu, rõ ràng là khí ra thì nhiều,
khí vào thì ít. Người đàn ông da đen đứng trên võ đài đó tức thì bị trọng tài
giơ tay lên, mắt lộ vẻ hưng phấn.

Rất nhiều người trên khán đài đều ném tiền lên võ đài, một cô gái chỉ mặc
bikini đứng trên võ đài nhặt tiền, hơn nữa còn làm các loại vẻ mặt khêu gợi
thấu xương thu hút càng nhiều người ném tiền lên.

Có thể tuỳ tiện đánh chết người sao?

Diệp Mặc có chút kinh ngạc nhìn những người reo hò đó.

Dường như thấy sự kinh ngạc của Diệp Mặc, Enie vội vàng nói:

– Nếu đi xem bên trong đó, cần thêm tiền để mua chỗ ngồi, nếu không chỉ có
thể xem ở ngoài. Nhiều tuyển thủ đánh thắng đều có người thưởng đô. Có lúc
tiền thưởng một trận lên đến mấy ngàn đô Mĩ. Mấy chục ngàn em cũng thấy rồi
nhưng hơn tiền trên chục ngàn thì rất ít.

– Chỗ này chính phủ không quản sao?

Diệp Mặc cau mày hỏi một câu.

Enie lắc đầu nói:

– Đương nhiên là sẽ không quản, có lúc có người đến kiểm tra. Nhưng trước khi
kiểm tra, ở đây đều nhận được tin, sẽ không có bất cứ vấn đề nào cả.

– Cô không lo Ân Gia cũng sẽ bị người ta đánh ngã xuống như thế sao?

Diệp Mặc thầm nghĩ, nếu ở Hoa Hạ, là bạn gái của Ân Gia chắc chắn đầu tiên sẽ
khuyên anh ta đừng tham gia những loại thi đấu thế này. Nhưng Enie dường như
rất khuyến khích Ân Gia tham gia loại đấu quyền anh đen này, dường như căn bản
không lo anh ta sẽ xảy ra chuyện vậy.

Diệp Mặc vốn còn tưởng ở đây đánh quyền anh đen. Nếu thua, nhiều nhất cũng chỉ
là mất đi tiền đặt cọc và tiền đăng kí tên thôi, bây giờ xem ra nếu thua rồi
rất có khả năng còn mất mạng nữa.

Enie không thèm để ý, lắc đầu nói:

– Ân Gia có thể thắng, tôi tin anh ta chắc chắn có thể, tại sao em phải lo
lắng cho anh ta cơ chứ?

Diệp Mặc không biết nói gì, vừa rồi người da đen tuy không chuyên nghiệp nhưng
anh ta ra quyền rất gian xảo, vừa nhìn đã biết chính là lão thủ kinh nghiệm sa
trường rồi. Ân Gia là người mới lần đầu tiên tham gia trận đấu, Enie dựa vào
cái gì mà tin tưởng anh ta?

Chỉ là Diệp Mặc không có hứng thú với những thứ này. Hắn liếc một lượt cả chợ
quyền anh đen ngầm này rồi, giống như hắn nghĩ, tuy nơi này rất nhiều người
Hoa nhưng không có một khuôn mặt nào quen thuộc. Phụ nữ người Hoa rất ít chứ
đừng nói chị Nhan.

– Đi thôi, đưa tôi đi xem phố người Hoa.

Diệp Mặc bây giờ tuy không có hứng thú với chỗ này nhưng lại có chút mong đợi
phố người Hoa.

Nếu chị Nhan ở thị trấn Mexika này, vậy trên 90% là ở tại phố người Hoa. Vì đó
là khu bình dân của người Hoa. Chị Nhan đơn độc một mình đến Mexika, không đi
xóm nghèo bình dân thì không có chỗ nào để đi nữa.

Enie biết chuyện này cô ta làm không hay lắm, nên Diệp Mặc đề nghị cô mau đưa
hắn đi phố người Hoa, cô ta căn bản không chần chừ chút nào, dù sao việc của
cô ta cũng làm xong rồi.

Phố người Hoa của thị trấn Mexika nói là xóm nghèo thật đúng là như vậy. Diệp
Mặc thậm chí cảm giác được sự hỗn loạn những năm tám mươi trong phim Hongkong
ở đây. Nhìn đến đây, Diệp Mặc liền nghĩ đến xem ra nước Mĩ cũng không phải nơi
nơi đều có nhiều tiền.

Tất nhiên cũng có khả năng tồn tại ý thức loại trừ người Hoa của Mỹ, họ không
quan tâm đến sự sống chết của người Hoa. Con phố hẹp mà dơ dáy bẩn thỉu này
hơn nữa còn rất khuất. Diệp Mặc nghĩ nếu không phải Enie đưa hắn tới đây, nói
không chừng hắn lượn một vòng ở đây, thậm chí cũng không tìm thấy thị trấn
Mexika còn có một khu phố người Hoa

Cư dân ở đây thì trên 80% đều là người Hoa, nhưng cũng có một số người da đen
và người da trắng, người da trắng là ít nhất. Enie ở đây coi như là khác
thường rồi. Diệp Mặc theo bản năng nhìn nhìn Enie. Cha cô là người Hongkong,
sao cô lại hoàn toàn là ngoại hình người da trắng, thậm chí không có chút nào
nhân tố di truyền của người Hoa bên trong nữa. Diệp Mặc thậm chí nghĩ một cách
thú vị, mẹ cô có phải đã cho cha cô cắm sừng không.

– Enie…

Rõ ràng là Enie rất được chào đón ở con đường này, rất nhiều người Hoa thấy cô
thì đều chào hỏi. Enie vẻ mặt tươi cười, bất kể ngưu quỉ xà thần cô đều có thể
nói vài câu.

Tiếng Trung lơ lớ của cô biểu đạt cũng không tệ, hoá ra là có luyện tập qua.

– Enie, Ân Tư xảy ra chuyện rồi, cô mau đi tìm Ân Gia – em của cô ấy đi.

Một người Hoa trung niên đẩy một xe kéo qua, vội vàng đi tới, trong xe còn rất
nhiều vỏ chai. Sau khi anh ta thấy Enie thì nói tin tức này cho cô.

– A, chị Tư Tư bị làm sao?

Enie nói xong liền phản ứng lại, cô không chờ người đàn ông này trả lời, thậm
chí còn không kịp chào hỏi Diệp Mặc đã vội vã chạy ra ngoài.

Diệp Mặc nhìn Enie vội vã chạy đi, cũng không trách cô. Nhưng Ân Gia, Ân Tư
hai cái tên này rất kì lạ, cộng lại thì chính là Tư Gia.

Nhìn người đàn ông đó đẩy vỏ chai sắp rời đi, Diệp Mặc bỗng mở miệng nói:

– Xin hỏi Enie đi đâu rồi? Đã xảy ra chuyện gì vậy.

Người đàn ông này nhìn Diệp Mặc một cái, vì Diệp Mặc đến cùng Enie, anh ta
cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói:

– Tư Gia ở khách sạn Meto làm việc, nghe nói hôm nay cô ấy đắc tội một người
khách. Hình như phải đền rất nhiều tiền vì thế bây giờ bị tạm giữ lại ở khách
sạn.

– Khách sạn Meto ở đâu? Nước Mĩ không phải là nước rất có pháp luật sao? Sao
lại có chuyện như thế này?

Diệp Mặc có chút không hiểu hỏi.

Lần này người đàn ông trung niên đó lại lộ ra vẻ mặt khinh thường, ông ta lạnh
lùng nói:

– Pháp luật? Đấy là đối với người Mĩ mà nói, hơn nữa khách sạn Meto chính là
nơi giống với chợ quyền anh đen ngầm kia ở đường Mông Đường. Có tiền thì có
lí, lí lẽ trước nay đều không phải của người không có tiền. Tôi thấy cậu xem
nhiều pháp luật dân chủ của nước Mĩ quá rồi, người giàu muốn cho anh vào tù, ở
Mĩ mà nói đúng là quá đơn giản, này người thanh niên, cậu mới đến đây à.

Nói xong người đàn ông này lại không thèm để ý đến Diệp Mặc nữa, đẩy xe, xoay
người rời đi, thậm chí ngay cả khách sạn Meto rốt cuộc ở chỗ nào cũng không
trả lời.

Diệp Mặc có chút bất lực, nói thật, hắn thực không hiểu cuộc sống ở Mĩ. Nhưng
cho dù hắn không hiểu thì cũng biết ở nơi như thế này cuộc sống của người giàu
với người nghèo chắc chắn là không giống nhau. Tuy lời người đàn ông đó có
chút định kiến nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn sai lầm.

Diệp Mặc lại ngăn một người phụ nữ trung niên, hỏi vị trí của khách sạn Meto.
May mà người phụ nữ trung niên này cũng không nói hai lời, một mạch chỉ thẳng
Diệp Mặc đến cửa lớn khách sạn Meto.

Vừa đi đến cửa khách sạn Meto, thần thức của Diệp Mặc đã thấy ở lầu hai, một
gã da trắng chỉ vào một cô gái chừng hai mươi tuổi mắng chửi điên cuồng, nhưng
lời anh ta nói Diệp Mặc không hiểu câu nào cả.

Bên cạnh người đàn ông da trắng còn có một người đàn ông trung niên người Hoa,
anh ta đứng một bên bênh vực hát đệm cho người chửi cô gái đó.

Lúc này Enie đang đỡ cô gái kia, trên mặt cô ta có một dấu tay. Mặt Enie lúc
này lại đầy kinh hoảng, điều này làm cho Diệp Mặc có chút kì lạ. Hắn quen Enie
cũng được mấy tiếng rồi, cũng biết Enie là một cô gái người Mĩ rất lạc quan,
không ngờ có thể thấy sự kinh hoàng trên mặt cô.

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.