Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 547: Diệt đảo


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 547: Diệt đảo

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Việc đầu tiên mà cái tên râu này làm sau khi tỉnh dậy là cắn răng. Y chưa từng
nghĩ đến Diệp Mặc sớm có kinh nghiệm như vậy. Hắn vỗ một cái sau gáy y, một
viên thuốc màu đen liền phun ra.

Diệp Mặc cũng thầm than, số người Nhật này thật là độc địa. Trước đây nghe nói
bọn chúng có một thói quen là mổ bụng, thật không ngờ bây giờ đã thay đổi thói
quen rồi.

Tuy rằng không biết số người Nhật này được đào tạo như thế nào, Diệp Mặc cũng
không định hỏi y, mà là trực tiếp điểm vào ấn đường của y, khiến y lâm vào mê
man.

– Mày có thể nói tiếng Trung không?

Đây chính là điều Diệp Mặc quan tâm nhất.

– Có

Không ngời tên Nhật này lại biết tiếng Trung, Diệp Mặc trong lòng mừng rỡ, đưa
ra câu hỏi liên tục.

– Tất cả các câu hỏi đều trả lời bằng tiếng Trung, mày phụ trách gì ở đây? Có
quyền lợi gì?

– Tôi làm trưởng bộ phận an toàn ở đây, phụ trách tất cả các vấn đề an toàn ở
đây.

– Nơi này có bao nhiêu người? Có bao nhiêu lực lượng phòng ngự? Có thứ gì
đáng giá? Có nhân viên nghiên cứu khoa học nào bị bắt đến đây không?

Liên tục những câu hỏi được Diệp Mặc đưa ra, cái tên râu này cũng trả lời rất
cẩn thận.

Suốt một giờ, tên râu này cũng đã đến lúc bắt đầu mệt mỏi. Diệp Mặc đã lấy
được những thứ mình muốn, thuận tay thiêu rụi tên râu luôn.

Lúc này Diệp Mặc đã hiểu được, cái đảo này được gọi là Hắc Tinh Đảo, là một
trong những đảo nghiên cứu khoa học kỹ thuật chủ yếu của đế quốc mặt trời đen
người Nhật. Tuy diện tích ở đây không lớn, nhưng có đến bảy trăm ba mươi chín
người Nhật bảo vệ. Ngoài những thứ đó ra, còn có các loại hệ thống phòng ngự
đạn đạo, hệ thống ra đa thì nhiều không kể siết.

Những nhân viên khoa học kỹ thuật bị bắt giữ tới đây có tất cả hai trăm bốn
mươi hai người. Trong đó có 89 nhà khoa học nổi tiếng trên thế giới. Một lượng
lớn khu nhà ở cao cấp kia chính là căn cứ nghiên cứu phát triển của nhân viên
khoa học kỹ thuật này. Nơi này không có sân bay, tất cả những chiếc máy bay
bắt cóc đều dừng ở trên một hòn đảo cách đây đến hàng ngàn hải lý.

Hơn nữa, trên cái đảo Hắc Tinh này còn có 537 tấn vàng dự trữ, chiếm gần một
nửa vàng dự trữ của Bắc Sa

Biết được tất cả, nơi đầu tiên mà Diệp Mặc muốn tới chính là phòng điều khiển,
hắn đã cho cắt đứt tất cả các thiết bị liên lạc. Nhưng Diệp Mặc cũng biết cho
dù hắn có hủy phòng điều khiển, cũng sẽ có tín hiệu vô tuyến có thể truyền
tin. Nhưng cái hắn cần bây giờ là thời gian, muốn để người khác không phát
hiện ra khẳng định rất khó

Tiếp theo chính là việc giết người, Diệp Mặc không chút nương tay, chỉ cần hắn
nhìn thấy người Nhật thì đều giết hết. Hơn nữa, Diệp Mặc tin rằng hắn dạo qua
một vòng trên đảo này, chắc chắn sẽ giết sạch tất cả. Muốn trốn khỏi thần thức
cuả hắn thì tuyệt đối là không thể.

Sau khi giết hết bọn người Nhật, Diệp Mặc mới đi vào căn cứ nghiên cứu của
những nhà khoa học kia

Tiến vào khu nhà ở bảo vệ nghiêm ngặt, Diệp Mặc mới phát hiện ra rằng, hoàn
cảnh của nơi này quả không tệ, chỉ là không gian quá nhỏ, cũng rất là sa hoa
cao cấp, bố trí trông giống như một khu du lịch nghỉ mát.

Mấy phòng thí nghiệm và văn phòng đều có người đang chuyên tâm làm việc của
mình. Những cái phòng nghiên cứu và phòng thí nghiệm này đều do từng cái sân
nhỏ tạo thành. Tổng cộng có tất cả mười cái sân, mỗi cái sân đều độc lập nhưng
đều ở trong một cái sân lớn. Sau khi Diệp Mặc bước vào thì có cảm giác giống
như bước vào một cái trường đại học vậy.

Diệp Mặc xông vào cái sân lớn nhất thì lập tức có mấy lão nước ngoài kinh
ngạc, há hốc mồm nhìn hắn. Với mấy nhân viên nghiên cứu khoa học mà nói, bọn
họ ở đây tuy tương đối tự do nhưng từ trước tới giờ chưa từng có người ngoài
đi vào. Tuy bọn họ có thể ra ngoài, nhưng cũng có thời gian vào địa điểm. Cùng
lắm là đứng bên bãi biển mà nhìn thôi, hoặc là từ một góc độ nào đó mà nói,
chỉ cần không bỏ chạy thì quyền lực của họ ở nơi này lớn hơn bọn người Nhật
một chút.

Thấy mấy chục người đều nhìn mình, Diệp Mặc nhíu mày. Hắn không biết nói tiếng
Anh. Mặc dù hắn đã học qua chút ít tại thư viện đại học Ninh Hải nhưng hắn chỉ
có thể nghe hiểu một ít những lời nói đơn giản mà thôi, còn đối với việc nói
thì không thể.

– Có ai biết nói tiếng Trung không?

Diệp Mặc nói xong, đưa ánh mắt nhìn quanh một lượt.

Quả nhiên có một cậu con trai do dự một lúc rồi đứng ra nói:

– Tôi là người Hoa Hạ, biết tiếng Trung. Anh là ai?

Trong lòng Diệp Mặc mừng thầm, còn chưa kịp nói chuyện gì thì thần thức đã kịp
quét tới một gã lấy ra một đồ vật giống máy báo động. Diệp Mặc không để y có
bất cứ hành động gì, liền phóng một đao gió ra, tên này lập tức bị đứt ra làm
đôi.

Cảnh tượng giết người máu me đầm đìa khiến những nhân viên nghiên cứu khoa học
này ngây người ra.

Diệp Mặc quan sát kỹ một lần nữa, phát hiện ra tên ngày chính là tên nội gián
trong viện nghiên cứu khoa học. Ngoài tên đó ra, những người khác đều không có
biểu hiện gì.

– Tôi nhắc lại một lần, người tôi vừa giết khi nãy là một người Nhật. Hắn ta
là một trong những kẻ nằm vùng giám sát mọi người ở đây. Bây giờ ai muốn cùng
tôi trốn khỏi nơi này thì xin mời đứng ra. Nếu không muốn rời đi thì hãy tiếp
tục ở lại nơi này.

Diệp Mặc đương nhiên không hảo tâm như vậy, hắn tin tưởng rằng dù nơi này
phong cảnh có đẹp như thế nào mà bị chịu cảnh giam lỏng thì cũng chẳng có ai
thích.

– Anh đến cứu chúng tôi hay sao?

Một tên da trắng không ngờ biết nói tiếng Trung. Tuy rằng không sõi lắm nhưng
cũng biểu đạt được ý của mình.

Diệp Mặc gật đầu.

– Có thể nói là vậy. Nhưng tôi cứu các bạn là có điều kiện đấy. Tôi khẳng
định giúp các bạn thoát khỏi khống chế của người Nhật. Các bạn có thể được tự
do nhưng nhất định các bạn phải làm việc ở chỗ tôi 5 năm, sau đó mới có thể
tùy ý rời khỏi. Trong quá trình làm việc tại chỗ của chúng tôi, mọi người có
thể đi dạo thoải mái.

– Các anh là một tổ chức khác ư?

Tên da trắng kia lập tức thể hiện nét mặt không vui vẻ lắm. Từ một nơi này đổi
tới một nơi khác, đều là bị giam giữ, không có chút khác biệt nào.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười.

– Không phải, chúng tôi là quang minh chính đại kiến thiết xây dựng thành
thị. Công ty của chúng tôi là “Công ty dược Lạc Nguyệt”, không phải là loại
không hắc ám gì

– Công ty dược Lạc Nguyệt ư?

Tên người Hoa Hạ kia lập tức kinh ngạc nói lại một câu rồi nói:

– Tôi bằng lòng đi theo “Công ty dược Lạc Nguyệt”. Tôi nghe nói qua, thường
thấy trên ti vi nữa, mấy tháng trước các anh còn chiếm lĩnh Senna, sau đó đổi
thành Lạc Nguyệt tuyên bố độc lập.

Diệp Mặc thật không ngờ chuyện của Lạc Nguyệt Thành mọi người đều biết, ngẫm
lại cũng đương nhiên thôi.

Nơi này chắc là có thể xem ti vi đấy, hoặc có thể là xem ti vi không bị hạn
chế nữa.

Nếu là vậy, hắn đã bớt phải sử dụng võ mồm rất nhiều. Tên da trắng kia rõ ràng
là biết về công ty dược Lạc Nguyệt. Ông ta cùng với những nhà khoa học khác
giải thích một chút. Quả nhiên sau khi những người này khi nghe nói đến Lạc
Nguyệt Thành thì lần lượt tỏ ý muốn rời khỏi nơi này.

Đừng nói là năm năm sau bọn họ có thể được tự do trở lại, mà cái chính là diện
tích của Lạc Nguyệt Thành hơn nơi này gấp ngàn lần, đủ để cho họ không muốn ở
trong cái lồng này rồi.

Tất cả mọi người đều tỏ ý muốn rời khỏi nơi này khiến Diệp Mặc rất hài lòng.
Nếu như có người không muốn rời khỏi đây thì trước khi đi Diệp Mặc nhất định
sẽ giết người diệt khẩu dù đối phương có biết là mình làm hay không nhưng giết
người thì nhất định là phải làm.

Sau đó, Diệp Mặc để những người này mang thành quả nghiên cứu và máy tính của
mình tập trung lại, sau đó đưa cho hắn xử lý.

Tên người Hoa Hạ kia là một nhà khoa học Hoa Kiều Mỹ tên là Hoàng Tư Du. Ông
ta đã giúp Diệp Mặc rất nhiều thứ.

Mấy viện nghiên cứu khác Diệp Mặc đã sử dụng biện pháp giống vậy thu phục bọn
họ, những tên bị giết là bọn nằm vùng gồm 12 tên. Ngoài những thứ phần lớn đã
nghiên cứu ra, Diệp Mặc còn chiếm được thành quả nghiên cứu động cơ hạt nhân
mới. Động cơ trên thuyền đánh cá kia chính là động cơ hạt nhân. Đặc điểm của
nó là tiếng nhỏ, mã lực lớn, tiêu hao ít năng lượng.

Tổng công có 230 nhà nghiên cứu, thêm vào Diệp Mặc là 231 người. Diệp Mặc đã
dành được phần lớn tư liệu nghiên cứu khoa học, đối với những cỗ máy và những
thứ như sản phẩm nghiên cứu quân sự quan trọng thì đều không bỏ qua.

Hơn hai trăm người dưới sự chỉ huy của Diệp Mặc và Hoàng Tư Du cùng tên da
trắng kia, tốn hết gần một ngày mới đưa toàn bộ mấy thứ này lên trên thuyền
đánh cá. Thuyền đánh cá này mặc dù lớn, dù sao không phải tàu hàng, cũng chỉ
có tải trọng 2000~3000 tấn. Số vàng kia chiếm đến mấy trăm tấn, cùng rất nhiều
đồ không cách nào mang đi, Diệp Mặc chỉ có thể bỏ lại

Lúc thuyền đánh cá đi thẳng ra ngoài cảng, mới có hai chiếc máy bay trực thăng
bay tới, hai chiếc máy bay trực thăng này hạ cánh xuống đảo nhỏ. Phỏng chừng
những tên người Nhật này vốn không thể nghĩ rằng gần nghìn người trên cái đảo
nhỏ này gần như đã bị giết sạch, thậm chí ngay cả một tín hiện cũng không phát
ra ngoài. Có thể là bởi vì thiết bị theo dõi trên đảo có gì đó không bình
thường, lại không có tín hiệu trở lại nên mới phái hai chiếc máy bay bay tới.

Nhưng khi hai chiếc máy bay này bay tới thì rõ ràng đã quá muộn, chiếc thuyền
đánh cá đã rời khỏi cảng.

Chiếc thuyền đánh cá này vốn là sản phẩm của những nhân viên khoa học kỹ thuật
làm ra cho nên cách khởi động một chiếc thuyền đánh cá đối với họ thì không có
chút khó khăn gì cả.

Đối với những nhân viên khoa học kỹ thuật bị bọn người Nhật giam lỏng mà nói,
tuy bọn họ thường xuyên nhìn thấy nước biển, nhưng đối với họ việc đi ra biển
thì đúng là cơ hội ngàn năm có một.

Thông qua sự giới thiệu của Hoàng Tư Du và tên da trắng Peter kia, Diệp Mặc
biết được nhân viên nghiên cứu khoa học ở đây hầu hết đều về lĩnh vực quân sự.
Bao gồm những nhân tài chuyên nghiệp chuyên gia nghiên cứu vũ khí hoá học,
chuyên gia nghiên cứu thuyền hạm, chuyên gia nghiên cứu động cơ phi cơ, xe
tăng pháo hạm các loại

Diệp Mặc cũng không khỏi thầm than, đế quốc mặt trời đen này không ngờ mấy năm
nay lại bắt được nhiều nhân tài chuyên nghiệp như vậy. Có thể thấy dã tâm của
bọn chúng độc cỡ nào. Diệp Mặc xem qua chút sử sách, biết được người Nhật là
một dân tộc rất độc ác, hiếu chiến và tàn nhẫn, mấy trận chiến tranh thế giới
đều có bóng dáng của mấy tên này.

Có thể tưởng tượng được rằng, một khi người Nhật này cố gắng trong vòng một
vài năm thì thực sự có thể tạo dựng ra một đế quốc quân sự hùng mạnh. Nhưng
Diệp Mặc thật sự không biết, tiền của bọn chúng là từ đâu đổ vào để có thể chi
trả kinh phí nghiên cứu khoa học lớn như vậy. Còn ở Bắc Sa dường như cũng
giống như vậy. Số tổ chức này rốt cuộc là đang muốn làm gì? Tuy Diệp Mặc không
biết sau lưng đế quốc mặt trời đen của bọn người Nhật là ai, nhưng hắn khẳng
định là chúng có quan hệ với Nhật.

Bắc Sa và Đế quốc mặt trời đen không biết có mối quan hệ gì không?

Đang lúc Diệp Mặc còn đang suy nghĩ về quan hệ giữa hai tổ chức này thì một
tiếng vang ầm ầm truyền đến. Bốn chiếc máy bay chiến đấu đang lao về phía
chiếc thuyền đánh cá.

Những nhân viên nghiên cứu khoa học nhìn thấy những chiếc máy bay chiến đấu
đột nhiên sắc mặt trắng bệch. Trên đảo nhỏ tuy bị giam lỏng nhưng vẫn còn có
thể sống. Một khi máy bay chiến đấu thả bom thì đến cơ hội sống bọn họ cũng
không còn.

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.