Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 469: Tôi sợ lão ta không tới
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Pháp khí không phải không có ai từng thấy qua, nhưng đều là một ít pháp khí
chúc phúc hoặc là pháp khí phòng ngự, pháp khí công kích chân chính lại rất
ít, hoặc là nói ngẫu nhiên có một món đồ pháp khí công kích cấp thấp như vậy,
cũng bị các môn phái coi như bảo bối. Tuy rằng người trong ẩn môn cũng có bán
ra pháp khí công kích, nhưng pháp khí này đều là pháp khí dỏm mà thôi.
Mà đoản đao Diệp Mặc lấy ra không ngờ là một kiện pháp khí công kích, điều này
liền khiến người ở chỗ này ồ lên. Đây không phải pháp khí dỏm nha, đây nhất
định là một kiện pháp khí công kích chân chính.
Nhìn trên hội trường đại bộ phận ánh mắt khiếp sợ, Diệp Mặc chỉ âm thầm cười
khổ, đoản đao này làm sao là pháp khí được. Cái này thậm chí ngay cả một cái
pháp khí cấp thấp cũng không phải, chỉ là, hắn bình thường luyện chế một ít
đao khí sắc bén, tùy ý khắc thêm hai trận pháp thôi.
Một pháp khí sao dễ dàng lấy được như vậy, cho dù là phi kiếm của hắn, góp
nhặt nhiều tài liệu quý báu như vậy cũng chỉ miễn cưỡng là một thanh pháp khí
thượng phẩm mà thôi. Điều này là còn là nhờ hắn tình cờ nhặt được tinh ngọc,
nếu như không có tinh ngọc, Diệp Mặc khẳng định phi kiếm của hắn cùng lắm chỉ
tốt hơn pháp khí hạ phẩm một chút.
Nhưng loại tinh ngọc này có thể gặp, không thể cầu, làm sao có thể dễ dàng lấy
được như vậy. Cho dù là ở đại lục Lạc Nguyệt, Diệp Mặc cũng chỉ là nghe nói
qua, chưa từng gặp qua tinh ngọc thật sự.
Tuy nhiên Diệp Mặc cũng biết những người tu luyện cổ võ này không có khái niệm
pháp khí hạ phẩm, trung phẩm hoặc là thượng phẩm, bọn họ chỉ có một khái niệm
pháp khí mà thôi. Hoặc là nói lí giải về pháp khí của bọn họ căn bản khác với
lí giải về pháp khí của mình. Lần trước, lúc Diệp Mặc đối chiến với Nhàn Đạo
Nhân, cái roi của Nhàn Đạo Nhân cũng coi là một kiện pháp khí công kích, nhưng
lại không khắc pháp khí trận pháp, chỉ có thể ở nơi này xưng là pháp khí, nếu
ở Tu Chân giới thực sự thì chỉ có thể coi là một binh khí cao cấp mà thôi.
Cũng vậy, Diệp Mặc căn bản đưa cho Tăng Chấn Hiệp một thanh đoản đao không
tính là pháp khí, nhưng lại bị rất nhiều người cho là pháp khí công kích. Dĩ
nhiên đối với loại chuyện này, Diệp Mặc nhất định sẽ không giải thích, dù sao
nơi này cũng không người nào biết cái gì mới là pháp khí chân chính. Phi kiếm
của hắn cũng sẽ không lấy ra cho người ta quan sát nữa.
Sau khi Tăng Chấn Hiệp rót nội khí vào, rút cây roi Tam Tiết bên hông ra, dùng
đoản đao trong tay nhẹ nhàng chém một nhát. “Đinh” một tiếng, cây roi Tam Tiết
y tỉ mỉ tạo ra không ngờ lại bị chém đứt rồi.
– Thật sự là pháp khí công kích, đao tốt, thật sự là đao tốt.
Tăng Chấn Hiệp yêu thích không thôi, vuốt ve đoản đao trong tay, hiện tại y
thiếu nhất là một kiện binh khí tốt, đao này quả thực là đưa than sưởi ấm
trong ngày tuyết rơi nha. Có cây đao này, lực chiến đấu của y sẽ gia tăng
không chỉ một tầng.
Lúc này Tăng Chấn Hiệp đã bất chấp ánh mắt hâm mộ xung quanh, cầm lấy Hoàng
Tinh của mình có chút xấu hổ nói với Diệp Mặc:
– Đao này tôi thật sự rất hài lòng, chỉ là Hoàng Tinh này của tôi chỉ sợ
không thể so sánh với cây đao này của anh.
Diệp Mặc ngược lại có chút kinh ngạc nhìn Tăng Chấn Hiệp một chút, người trong
ẩn môn Diệp Mặc thật không hiểu nổi, so với cái loại cá lớn nuốt cá bé và tự
tư tự lợi kia của Tu Chân giới chút cũng không kém. Hắn không ngờ Tăng Chấn
Hiệp có thể nói ra những lời này, hắn có thể thấy được Tăng Chấn Hiệp rất
thích thanh đao này, người bình thường khẳng định đã không chút lựa chọn đã
đem đồ vật ra trao đổi, làm sao còn có thể suy nghĩ cho đối phương.
Lời này của Tăng Chấn Hiệp khiến Diệp Mặc có chút hảo cảm đối với anh ta, đó
là một người đàn ông quang minh lỗi lạc, nhân cách không tồi. Nghĩ đến đây
Diệp Mặc khẽ mỉm cười:
– Loại đao này với tôi mà nói cũng không tính là cái gì, tôi còn có vài
thanh, xin anh Tăng đem Hoàng Tinh của anh cho tôi là được rồi.
– Được, được, lần này tôi lại được hưởng phúc của người anh em Diệp Mặc, ha
ha.
Tăng Chấn Hiệp nói xong liền cầm lấy Hoàng Tinh ném cho Diệp Mặc, trong tay
vẫn như cũ yêu thích không buông tay vuốt ve đoản đao.
Diệp Mặc thu hồi Hoàng Tinh, nhìn Tăng Chấn Hiệp nói:
– Anh Tăng làm người quang minh, Diệp Mặc cực kỳ khâm phục, nếu Tăng huynh có
thời gian, buổi tối có thể tới chỗ ta ở. Tôi ở tầng trên cùng của khách sạn
Tây Nhạc.
Mục đích Diệp Mặc nói lời này là thưởng thức Tăng Chấn Hiệp, thần trí của hắn
đã sớm đã nhìn ra trên người Tăng Chấn Hiệp có nội thương rất nặng, nếu trong
lúc này trị thương không khỏi, anh ta cũng không sống được vài năm nữa. Nếu
buổi tối Tăng Chấn Hiệp nguyện ý đi khách sạn Tây Nhạc, đối với người đàn ông
quang minh này, Diệp Mặc không ngại giúp y trị liệu một chút, nếu y không đi,
vậy thì bỏ đi.
– Được, buổi tối nhất định sẽ đi quấy rầy người anh em, ha ha.
Tăng Chấn Hiệp cầm đoản đao ngồi xuống, anh ta cảm giác sâu sắc việc này không
phải là giả dối.
Hậu quả của lần này giao dịch là sau khi rất nhiều người lấy đồ ra đều trực
tiếp nhìn về phía Diệp Mặc, đều hy vọng Diệp Mặc cũng có một thanh đao trao
đổi với bọn họ. Chỉ có điều mấy thứ này Diệp Mặc đều chướng mắt, nếu không
phải là một ít thuốc cung cấp cho người tu luyện cổ võ dùng, thì chính là các
loại công pháp Huyền cấp hoặc Địa cấp kỳ đầu.
Theo tiến triển của giao dịch, đại đa số người dần dần không ôm hy vọng Diệp
Mặc sẽ lấy ra một pháp khí đoản đao. Vừa lúc đó, Hạng Danh Vương của Hồ Lô cốc
bỗng nhiên mang ra một cái bình ngọc nói:
– Chỗ này có một viên Linh đan có thể cho bất cứ kẻ nào dưới tu vi Tiên Thiên
thăng tiến ít nhất một bậc. . . .
Hạng Danh Vương này còn chưa nói xong, hiện trường lập tức liền oanh động lên,
có thể nói đến bây giờ trân quý nhất chính là viên Linh đan này rồi, thậm chí
ngay cả thanh đoản đao Diệp Mặc lấy ra kia đều kém hơn.
Phải biết rằng nếu như là Địa cấp trung kỳ dùng đan dược này có 90% nắm chắc
có thể thăng cấp Địa cấp hậu kỳ. Địa cấp hậu kỳ dùng, còn có tám mươi phần
trăm (80%) cơ hội thăng cấp Địa cấp đỉnh cao, thậm chí là có 50% cơ hội sẽ
trực tiếp thăng cấp nửa bước tiên thiên. Nếu Huyền cấp hậu kỳ, dùng Linh đan
còn có tám phần cơ hội thăng cấp tu vi Địa cấp, phải biết Huyền cấp đột phá
Địa cấp so với Địa cấp sơ cấp thăng cấp trung cấp còn khó khăn hơn rất nhiều
lần, cho nên có thể nói đây là bảo vật vô giá.
Hạng Danh Vương lại không để ý ánh mắt người chung quanh, mà là trực tiếp đem
ánh mắt nhìn về phía Diệp Mặc nói:
– Diệp Mặc, nếu cậu còn có loại đao vừa rồi, tôi cũng không để ý dùng viên
Linh đan này trao đổi với cậu một chút.
Thần thức Diệp Mặc sớm đã quét qua viên đan dược kia rồi, quả thật không tệ,
là một viên đan dược chân chính. Diệp Mặc trong lòng cũng âm thầm rùng mình,
nơi này thậm chí có người có thể luyện chế đan dược chân chính? Chẳng lẽ nơi
này cũng có người có thần thức hay sao? Tuy nhiên Diệp Mặc lập tức liền nghĩ
đến Thần Nông đỉnh, hắn nếu có thể có được Thần Nông đỉnh, chứng tỏ cái đỉnh
kia đã có người dùng qua, nói rõ nơi này có người luyện chế đan dược.
Diệp Mặc vừa mới nghĩ đến đây, thì nghe thấy lời của Hạng Danh Vương, trong
lòng không khỏi cười lạnh. Lão già này cậy già lên mặt, tuy rằng Linh đan này,
Diệp Mặc cũng thấy hứng thú, cũng muốn đổi để xem là chuyện gì xảy ra, nhưng
đối với Hạng Danh Vương này, Diệp Mặc là không có chút thiện cảm nào. Hơn nữa,
Linh đan này, nhiều nhất chỉ tương đương với Bồi khí đan của hắn mà thôi, thậm
chí còn không bằng. Nếu không phải dùng để nghiên cứu, hắn căn bản không dùng
được loại đan dược này.
Quả nhiên trong hội trường rất nhiều người đều dập tắt ý muốn trao đổi linh
đan, đoản đao của Diệp Mặc là pháp khí chân chính, cho dù là có người có vật
trân quý hơn, nhưng cũng không người nào nguyện ý lấy ra nữa. Xem ra đan dược
này không thể nghi ngờ là Diệp Mặc đạt được rồi.
Chỉ có điều, khiến tất cả mọi người không ngờ đến chính là, Diệp Mặc chỉ nhìn
lướt qua chai thuốc trước mặt Hạng Danh Vương, liền lạnh nhạt nói:
– Không có hứng thú.
– Cậu…
Hạng Danh Vương lập tức chán nản, lão ta không ngờ mình xuất ra vật trân quý
như vậy, Diệp Mặc lại nói không có hứng thú, đây quả thực là sét đánh ngang
tai y. Chẳng lẽ đan dược này của mình so với Hoàng Tinh vừa rồi không quý giá
gấp trăm lần? Mà người trẻ tuổi kia lại không biết phân biệt.
Hạng Danh Vương sắc mặt âm trầm đứng lên, mặc dù không tiếp tục nói chuyện,
nhưng người ngồi hơi gần ông ta cũng có thể cảm nhận được sát khí trên người
ông ta.
Diệp Mặc âm thầm khinh bỉ, lão già này vừa rồi còn luôn miệng nói lớn muốn mọi
người công bình công chính, hiện tại chỉ vì mình không muốn trao đổi với lão
ta, lập tức liền động sát cơ. Lão già này quả nhiên là cái đồ cực kỳ không
biết xấu hổ, tuy nhiên phải chọc Diệp Mặc, Hạng Danh Vương còn chưa đủ tư
cách.
Nhìn ra sát khí của Hạng Danh Vương đương nhiên khôngchỉ một mình Diệp Mặc,
rất nhiều người ở đây đều cảm nhận được vẻ sát ý này, tuy nhiên những người
này chỉ âm thầm cao hứng mà thôi. Đối với bọn họ, Diệp Mặc này bị sát thủ của
ẩn môn giết càng sớm càng tốt.
Cổ Dương Hòa đổi được một quyển quyền pháp, trong lòng đang cao hứng. Nghe
xong lời Hạng Danh Vương, không khỏi thở dài, dùng thanh âm phi thường thấp
nói với Diệp Mặc:
– Anh Diệp vừa rồi thật sự không nên làm Hạng Danh Vương tức giận nha, lão ta
có thù tất báo, hơn nữa tu vi kinh người, có thể nói ở đây ngoại trừ Phong Võ
của thư viện Cửu Minh, không có người nào là đối thủ của hắn.
Diệp Mặc không thèm để ý chút nào, cười:
– Tôi sợ lão ta không đến…
Cổ Dương Hòa cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu không nói gì nữa. Thầm nhủ vẫn là
tuổi trẻ khí thịnh nha, trong lòng y đương nhiên sẽ không coi Diệp Mặc là đối
thủ của Hạng Danh Vương. Cho dù tu vi Diệp Mặc cao tới đâu, hắn chỉ mới hai
mươi tuổi, không có khả năng có tu vi tinh thâm như Hạng Danh Vương.
Chỉ có điều lời này y khó mà nói ra, y và Diệp Mặc cũng chỉ là bèo nước gặp
nhau, sở dĩ có hảo cảm với Diệp Mặc, là bởi vì y với phái Hợp Lưu có thâm cừu
đại hận, Diệp Mặc giết người của phái Hợp Lưu, coi như là ân nhân của y. Hơn
nữa y cũng thích loại tính cách không sợ cường thế này của Diệp Mặc.
Còn có chính là, hắn đối mặt các cao thủ trong hội trường, tu vi thấp nhất
cũng là Huyền cấp trở lên, đại bộ phận còn có địch ý với hắn, vẻ mặt Diệp Mặc
vẫn bình tĩnh như cũ, có thể thấy được hắn gan dạ sáng suốt và kiềm chế không
phải thâm hậu bình thường.
Diệp Mặc đi vào hội trường, đối mặt nhiều cao thủ có địch ý với hắn như vậy,
sở dĩ còn vô cùng bình tĩnh là bởi vì hắn căn bản cũng không để ý. Cho dù là
mọi người liên hợp lại vây giết hắn, hắn cũng có cách chạy trốn. Hơn nữa nhiều
người vây giết hắn như vậy, là chuyện tuyệt đối không thể nào.
Hạng Danh Vương sắc mặt âm trầm chuẩn bị thu hồi Linh đan trong tay lúc này
lại có người không biết lượng sức mình, cầm lấy một tảng đá nói:
– Hạng tiền bối, vãn bối là Tề Sĩ Hằng của Vũ Di, chỗ này tôi có một khối đá
cảm ứng tinh thần nếu…
Hạng Danh Vương không đợi Tề Sĩ Hằng nói xong, liền trực tiếp khoát tay nói:
– Thứ này đối với tôi vô dụng.
Sau khi nói xong không chút chần chừ thu Linh đan trong tay lại.
Diệp Mặc nghe thấy đá cảm ứng tinh thần lại giật mình, thứ này tốt, đây là
Không Minh thạch để luyện chế thiết bị trữ vật, hai năm trước hắn ngẫu nhiên
trộm được một khối Không Minh thạch không nghĩ tới hôm nay lại gặp ở trong
này.
– Tảng đá kia, tôi lấy.
Lời nói của Diệp Mặc lại thu hút mọi ánh mắt trong hội trường.! ! !