Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 460: Đưa đan dược


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 460: Đưa đan dược

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Ban đầu Diệp Mặc định thương lượng với Hàn Tại Tân một chút. Một khi hắn giúp
Hàn Tại Tân lấy được bản thiết kế Không Quỳ, vậy Hàn Tại Tân phải giúp hắn thu
phục các vùng đất xung quanh Lưu Xà. Nhưng hiện tại Diệp Mặc đã thay đổi chủ
ý. Nếu có thể cướp được bản thiết kế này, cần gì phải thương lượng với Hàn Tại
Tân. Mình giữ lại dùng là tốt rồi.

Sau khi Hàn Tại Tân đi rồi, Diệp Mặc trực tiếp đi đến Ninh Hải. Hắn muốn đưa
em gái Đường Bắc Vi tới Lưu Xà.

– Anh.

Đường Bắc Vi vừa từ bên ngoài quay trở về, lại thấy Diệp Mặc đang đứng ở cửa,
lập tức vui mừng kêu lên. Đã lâu rồi cô không gặp Diệp Mặc. Cô đến Ninh Hải
chính là muốn thăm anh trai một chút. Hiện tại nhìn thấy Diệp Mặc đương nhiên
trong lòng rất vui mừng.

Diệp Mặc cảm thấy bất ngờ khi thấy tu vi Đường Bắc Vi đã luyện khí tới trung
kỳ tầng thứ hai, trong lòng cũng vui mừng. Hắn thoáng nhìn qua giỏ xách mà
Đường Bắc Vi đang cầm trong tay hỏi:

– Em ra ngoài mua đồ sao?

Mặt Đường Bắc Vi đỏ lên, ừ một tiếng, lại chuyển đề tài nói:

– Anh, anh vào xem đi. Em đã thay đổi bồn hoa một chút rồi.

Diệp Mặc đi theo Đường Bắc Vi vào trong sân. Quả nhiên bồn hoa đã được Đường
Bắc Vi mở rộng ra. Cỏ Ngân Tâm đã mọc tốt um. Có thể thấy được Đường Bắc Vi đã
bỏ không ít tâm tư vào bồn hoa này.

– Bắc Vi, em cũng chuyển cả Tử Tâm Đằng xuống đây trồng sao?

Diệp Mặc lập tức thấy Tử Tâm Đằng ở bên cạnh đã nẩy mầm.

Đường Bắc Vi đắc ý cười nói:

– Đúng vậy, anh xem nó đang lớn lên này? Ban đầu em tính chuyển cỏ Thanh Hoa
Thanh Diệp xuống đây trồng. Chỉ có điều anh nói cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp cần
một trận pháp. Cho nên em đã không động tới nó.

Diệp Mặc không nhịn được sờ đầu Đường Bắc Vi một cái thở dài.

– Bộ dạng thật không tồi.

– Anh, anh nói bộ dạng em không tồi, hay nói cỏ em trồng không tồi?

Đường Bắc Vi cười tinh nghịch.

Thời gian Diệp Mặc và Đường Bắc Vi biết nhau không lâu. Không ngờ được cô còn
có một mặt như vậy. Hắn không thể làm gì khác hơn là vuốt cái mũi nói:

– Đều có bộ dạng không tồi.

Dừng một chút, Diệp Mặc nói tiếp:

– Bắc Vi, hẳn là em biết dược phẩm Lạc Nguyệt Lưu Xà. Đó là sản nghiệp của
anh. Anh tới đây vì muốn đưa em về Lưu Xà . Em ở một mình chỗ này anh cảm thấy
không yên tâm lắm.

Tuy chỉ nói như vậy, nhưng trong lòng Diệp Mặc rất vui mừng. Từ sau khi Đường
Cần chết đi, Đường Bắc Vi rất suy sụp. Hiện tại cô có thể phấn chấn trở lại,
chứng tỏ cô đã bước ra khỏi sự trầm uất trong lòng. Như vậy mới có lợi cho
việc tu luyện của cô. Nếu tâm tình của cô vẫn còn trầm uất như vậy, sẽ không
có lợi gì cho việc tu luyện của cô. Tuy rằng lúc trước Đường Bắc Vi nói cô
thích sự yên lặng, nhưng một cô gái mới hai mươi tuổi suốt ngày ở cùng với một
đám đạo cô, Diệp Mặc vẫn cảm thấy không yên tâm, bởi vì làm vậy thực sự có
chút đè nén.

Lạc Ảnh may mắn hơn một chút. Cô tu luyện là công pháp tĩnh tâm, nhưng Đường
Bắc Vi tu luyện là do mình dạy .

Diệp Mặc vừa dứt lời, Đường Bắc Vi lập tức vui mừng kêu lên:

– Anh, dược phẩm Lạc Nguyệt thật sự là của anh sao. Em đã đoán công ty kia
khẳng định liên quan đến anh. Thật không ngờ lại là sự thật. Anh em phát tài
rồi.

– Em đúng là nhỏ tham tiền. Đi thôi, đi với anh đến Lưu Xà, mỗi ngày đều cho
đếm tiền.

Diệp Mặc lại không nhịn được xoa xao đầu Đường Bắc Vi, trong lòng có chút trìu
mến.

Ngoài dự đoán của Diệp Mặc, Đường Bắc Vi trầm mặc một lát rồi mới lên tiếng:

– Anh, anh biết em thích cuộc sống yên tĩnh. Tĩnh Nhất Môn vốn rất tốt. Mẹ em
cũng ở đấy. Nhưng đôi khi em thấy nhớ anh, cho nên em mới ra ngoài. Nơi này
rất yên tĩnh, lại là nơi trước kia anh từng ở, em thích ở đây thôi.

– Cô bé ngốc, đừng học những thứ vô vị của đạo cô Tĩnh Nhất Môn. Về sau em
còn phải lập gia đình. Hơn nữa một mình em ở nơi này, có phần quạnh quẽ.

Diệp Mặc cảm giác Đường Bắc Vi có chút thay đổi, trong lòng rất vui mừng.

Khóe miệng Đường Bắc Vi nhếch lên, lập tức than thở nói:

– Em không lấy chồng đâu. Hơn nữa, em không ở một mình. Chị Tĩnh Văn cũng
chuyển qua ở cùng với em. Còn có chị Vân Băng và Đình Đình thường xuyên qua
chơi.

– Tô Tĩnh Văn?

Diệp Mặc nói xong lập tức lại hỏi:

– Nhà Tô Tĩnh Văn không phải ở Ninh Hải sao? Nếu nhà ở trong này, vì sao cô
ấy lại chuyển đến đây ở? Cô ấy đang ở đâu?

– Chị Tĩnh Văn rất thích nơi này. Hơn nữa một mình em ở đây cũng có chút cô
đơn, nên chị ấy mới chuyển qua. Hôm nay có một phóng viên đến muốn phỏng vấn
chị ấy, cho nên. . . .

Đường Bắc Vi còn chưa nói là ai muốn phỏng vấn Tô Tĩnh Văn, Tô Tĩnh Văn đã
xách túi đi vào.

– A, Diệp Mặc, anh đã trở lại sao?

Tô Tĩnh Văn ngơ ngác nhìn Diệp Mặc đứng ở trong sân nói chuyện với Đường Bắc
Vi, ngạc nhiên hỏi.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:

– Tĩnh Văn, đã lâu không gặp.

– Đúng đã lâu không gặp.

Chung quy, Tô Tĩnh Văn rất muốn gặp Diệp Mặc, nhưng khi thật sự nhìn thấy hắn,
lại phát hiện mình không biết nói gì.

Đường Bắc Vi nhìn thấy không khí có chút xấu hổ, vội vàng lấy mấy cái ghế dựa
ra.

– Chị Tĩnh Văn, hôm nay phóng viên hỏi chị cái gì vậy?

Đường Bắc Vi phá vỡ không khí xấu hổ hỏi.

Cuối cùng Tô Tĩnh Văn đã hồi phục tinh thần. Cô thoáng nhìn về phía Diệp Mặc
rồi mới lên tiếng:

– Diệp Mặc cũng biết người phóng viên kia. Đó là một bằng hữu của chị, tên là
Tiêu Lôi. Kỳ thật, cô ấy đến Ninh Hải muốn phỏng vấn cha chị. Nhưng cha chị
không có ở đây, nên cô ấy mới thuận tiện phỏng vấn chị thôi. Đó là chuyện về
chú chị Tô Hằng. Hoá ra khi chú ấy làm Chủ tịch huyện Tây Đồng, bởi vì bị
người ta hãm hại, hơn nữa còn nói chú ấy tự sát. Sau đó, chuyện ở huyện Tây
Đồng bị điều tra ra, phóng viên Tiêu muốn làm một chuyên đề đưa tin giúp chú
ấy. Cho nên, cô ấy mới đến đây phỏng vấn cha chị, muốn hỏi một chút về chuyện
chú chị.

Lúc này Diệp Mặc mới hiểu được, hóa ra Chủ tịch huyện Tô bị Ngưu Chính Mãn hãm
hại lại là chú của Tô Tĩnh Văn. Từ ánh mắt Tô Tĩnh Văn nhìn mình, Diệp Mặc đã
biết hẳn là Tiêu Lôi đã nói cho cô biết những việc mình đã làm.

Mấy người nói chuyện một lát, Tô Tĩnh Văn dần dần thả lỏng. Giọng điệu cũng
tùy tiện hơn rất nhiều.

Đường Bắc Vi nói tới chuyện thời gian trước Ninh Khinh Tuyết từng qua ở. Diệp
Mặc không có giấu diếm các cô, nói cho các cô biết hiện tại Ninh Khinh Tuyết
đã tới Lưu Xà. Bây giờ còn đang phụ trách dược phẩm Lạc Nguyệt.

– Diệp Mặc, dược phẩm Lạc Nguyệt Lưu Xà là của anh sao?

Tô Tĩnh Văn buộc miệng thốt lên. Nhưng khi nói xong cô lập tức hiểu ra, nếu
dược phẩm Lạc Nguyệt không phải là của Diệp Mặc, sao dược phẩm Phi Dụ có thể
trúng thầu? Chuyện này quả thực đã quá rõ ràng.

– Anh, anh thật sự quá lợi hại. Em đã xem tin tức kia. Tập đoàn dược phẩm
Viễn Bắc, những người đó thật sự là không biết xấu hổ. Không ngờ sau lưng lại
làm những chuyện như vậy. Đúng rồi, anh, anh còn viên Trú Nhan Đan nào không,
cho chị Tĩnh Văn một viên đi. Chị Tĩnh Văn mua Mỹ Nhan Hoàn kia với giá rất
cao đấy.

Đường Bắc Vi nói xong lúc này mới phát hiện dường như mình nói vậy có chút
không thỏa đáng. Giá Mỹ Nhan Hoàn cao như vậy, chẳng phải Trú Nhan Đan còn cao
hơn sao. Cô đã dùng thử Trú Nhan Đan. Cô biết Trú Nhan Đan thực sự nghịch
thiên.

Thế nhưng Đường Bắc Vi nghĩ đi nghĩ lại cũng bình thường trở lại. Hiện tại
công ty anh mình kiếm được nhiều tiền như vậy, tuy rằng Trú Nhan Đan rất nhiều
tiền, nhưng cho chị Tĩnh Văn một viên như vậy, hẳn cũng không có vấn đề gì.
Chị Tĩnh Văn thích anh mình, đối với mình cũng rất tốt. Đương nhiên Đường Bắc
Vi nhận ra, anh mình có một chị Lạc Ảnh, còn có một chị dâu Khinh Tuyết. Sợ là
không có vị trí nào dành cho chị Tĩnh Văn. Hơn nữa cô và Tô Tĩnh Văn đã ở cùng
với nhau một thời gian dài. Điều này khiến Đường Bắc Vi thầm có chút thiên vị
Tô Tĩnh Văn.

Cô cũng không biết Trú Nhan Đan, và Mỹ Nhan Hoàn, hoàn toàn không cùng một
khái niệm. Giá trị càng không thể đồng nhất. Nếu để Đường Bắc Vi biết một viên
Trú Nhan Đan, giá trị trên tỷ vẫn là giá thấp nhất, chắc hẳn cô sẽ không nói
như vậy.

Quả thật đúng là như vậy. Sở dĩ có thể bán một viên Trú Nhan Đan với giá một
tỷ, không phải vì nó chỉ trị giá một tỷ, mà không ai biết nó giá trị mấy tỷ
thậm chí mấy trăm tỷ. Hoặc là nói không ai tin tưởng nó có giá trị lớn như
vậy.

Diệp Mặc cũng có chút xấu hổ. Quả thật hắn có không ít Trú Nhan Đan. Chỉ có
điều hắn đang chờ những đan dược này tăng giá? Lần trước cầm mấy viên để Mạc
Khang bán ra ngoài. Qua mấy năm nữa, một khi tất cả mọi người biết được giá
trị của Trú Nhan Đan, vậy một viên đan dược của hắn tuyệt đối sẽ không chỉ bán
với giá một hai tỷ.

Hiện tại Đường Bắc Vi không suy nghĩ đã nói hắn đưa một viên Trú Nhan Đan cho
Tô Tĩnh Văn, Diệp Mặc không khó xử mới là chuyện lạ. Thẳng thắn mà nói, em gái
đã trực tiếp nói đưa, với quan hệ giữa Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn, đưa loại đan
dược trân quý này quả thật có chút hơi quá.

Đương nhiên Tô Tĩnh Văn nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Diệp Mặc. Trong lòng cô
cảm thấy có chút buồn bã. Tuy rằng cô biết Trú Nhan Đan mà Đường Bắc Vi nói
tới, khẳng định rất đắt, nhưng cho dù không rẻ, hiện tại với thân phận của
Diệp Mặc hẳn là không đáng kể. Cô buồn không phải vì viên Trú Nhan Đan này mà
vì thái độ của Diệp Mặc.

Thần thức của Diệp Mặc lập tức nắm được tình cảm của Tô Tĩnh Văn, nghĩ tới
việc lúc trước coi như cô ấy đã từng giúp mình. Hơn nữa còn xem mình như bằng
hữu, hắn vội vàng lấy ra một viên Trú Nhan Đan, đưa cho Tô Tĩnh Văn nói:

– Thứ này và Mỹ Nhan Hoàn gần giống nhau. Tôi đưa cô một viên. Ha hả, Bắc Vi
không nói, tôi cũng không nhớ tới.

Tô Tĩnh Văn vui mừng nhận lấy Trú Nhan Đan. Không phải cô để ý Trú Nhan Đan
này đáng giá bao nhiêu tiền. Diệp Mặc đồng ý đưa đan dược cho cô, mặc dù là do
Đường Bắc Vi nói, nhưng vẫn chứng tỏ Diệp Mặc đối với cô còn là có chút khác
biệt .

Cầm Trú Nhan Đan trong tay, cô liền ngửi thấy một mùi thơm ngát. Tô Tĩnh Văn
lập tức hiểu được đan dược này không có khả năng giống với Mỹ Nhan Hoàn. Nói
không chừng viên đan dược này phải tới mấy trăm ngàn. Nếu cô biết cho dù bán
cả công ty của cô cũng không chắc có thể mua được viên đan dược này, có lẽ cô
sẽ không bình tĩnh như vậy.

Chỉ thoáng do dự một chút, Diệp Mặc lại nói:

– Cô ăn ngay đi, thứ này đã lấy ra mà không ăn ngay, dược hiệu sẽ mất dần.

Tô Tĩnh Văn nghe Diệp Mặc nói xong, không chút do dự liền để viên đan dược này
vào trong miệng. Chỉ có điều cô thật sự không ngờ được chính là, viên đan dược
này vừa vào miệng không ngờ lập tức tan ra, không cảm giác được có chút cặn
nào.

Sau một lát, Tô Tĩnh Văn cảm giác được trong thân thể dường như có một chút
thay đổi. Bên ngoài cơ thể, làn da hình như đang chảy ra một vài thứ gì đó.
Đang lúc cô cảm thấy nghi ngờ không xác định được, Đường Bắc Vi lại nói:

– Sau khi dùng đan dược này xong, cơ thể sẽ đẩy ra một ít tạp chất. Chị Tĩnh
Văn, chị nhanh đi tắm đi.

Thấy Tô Tĩnh Văn chật vật chạy vào trong, lúc này Đường Bắc Vi mới nhỏ giọng
nói với Diệp Mặc:

– Anh, có phải vừa rồi em nói vậy có phần quá lỗ mãng hay không. Đan dược này
rất đắt sao?

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.