Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 444: Hẹn Tiêu Lôi


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 444: Hẹn Tiêu Lôi

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Trận bàn?

Diệp Mặc cầm lấy vật hình tròn này suýt nữa thì kêu lên. Hắn không ngờ trên
trái đất này có thể thấy được trận bàn. Đây là một Tụ linh trận bàn. Chẳng lẽ
nơi này thực sự có Tu chân giả? Hay là cũng có người giống hắn xuyên qua Tu
chân giới mà tới? Hay là một số người trong ẩn môn có thể chế tác trận bàn?

Hơn nữa trong trận bàn này còn có thể khởi động được năng lượng, không biết có
phải là linh thạch hay không? Bởi vì đã hao kiệt nên Diệp Mặc cũng không thể
nhìn ra năng lượng khởi động trong đó có phải là linh thạch không nữa.

Đáng tiếc là năng lượng đó hình như sắp hết rồi. Và khi hết năng lượng khởi
động mà không có linh thạch khởi động thì trận bàn này chẳng khác gì đồ phế
thải.

Cách chế tác trận bàn này rất đơn giản, nhưng điều quan trọng nhất là phải có
năng lượng khuấy động. Không kể là nguyên khí thạch hay là linh thạch, với
Diệp Mặc mà nói thì đều là vật cực kỳ đáng quý. Trận bàn này không đáng để
nhắc tới vì loại trận bàn hiện tại của Diệp Mặc có thể chế tạo ra, chỉ cần có
nguyên liệu là được. Hơn nữa, hắn bày trận căn bản cũng không cần trận bàn,
trận bàn tuy đơn giản nhưng lại không được hoàn thiện.

Xem ra, người tu luyện đó không đơn giản như mình nghĩ.

Lục Doanh Doanh có vẻ hồi hộp nhìn Diệp Mặc đang cầm trận bàn suy nghĩ. Cô
không biết liệu Diệp Mặc có thể vì trận bàn nuôi dưỡng thanh hoa thanh diệp
thảo này mà ra tay không nữa.

Thấy vẻ mặt của Lục Doanh Doanh, Diệp Mặc thản nhiên cười nói:

– Vòng tròn này với tôi mà nói đã không có tác dụng gì rồi, cô hãy giữ lại
đi.

Lục Doanh Doanh nghe Diệp Mặc nói xong thì mặt chợt biến sắc, lòng cô nặng
trĩu. Lời của ông nội đã không trở thành sự thật, tuy cô ở lại Hà Phong này ôm
cây đợi thỏ, cuối cùng cũng tìm được người biết về thanh hoa thanh diệp thảo
nhưng người này lại không có hứng thú.

Diệp Mặc thấy vẻ mặt thất vọng của Lục Doanh Doanh thì mỉm cười nói:

– Tuy nhiên, cô không cần lo lắng đến chuyện báo thù nữa. Tôi đến Hà Phong
lần này cũng là tìm Viễn gia tính sổ. Tôi cũng không giấu cô, tôi chính là
Diệp Mặc, người phụ trách dược phẩm Lạc Nguyệt. Sự việc “Dưỡng nhan hoàn”
chính là do Viễn gia đứng sau lưng dàn xếp. Cô nói xem, liệu tôi có thể để ột
kẻ như vậy tiếp tục sinh tồn sao? Thế nên, nhiều nhất là một tuần, cô sẽ thấy
Viễn gia ở Hà Phong này hoàn toàn biến mất.

– Anh, anh chính là chủ tịch hội đồng quản trị của dược phẩm Lạc Nguyệt ư?
Trời ạ! “Dưỡng nhan hoàn” và “Kiện thể hoàn” nghịch thiên như vậy, không ngờ
anh cũng làm được. Tôi vừa thấy tác dụng phụ của “Dưỡng nhan hoàn” bị báo chí
đưa tin liền biết ngay là có kẻ muốn hại dược phẩm Lạc Nguyệt, quả nhiên là
như vậy.

Lục Doanh Doanh bất ngờ đứng lên mừng rỡ nói.

Điều làm cho cô vui nhất chính là việc Diệp Mặc hứa sẽ tiêu diệt Viễn gia,
điều kế tiếp chính là không ngờ cô có thể gặp được chủ tịch hội đồng quản trị
của dược phẩm Lạc Nguyệt, đây chính là một nhân vật truyền kỳ trong xã hội.

– Cho nên, cô không cần lo lắng. Đợi lúc Viễn gia bị tiêu diệt, cô có thể nói
cho cánh phóng viên biết mưu đồ của Viễn gia với dược phẩm của nhà cô.

Diệp Mặc cảm thấy đây đúng là việc tốt, vừa có thể giúp Lục Doanh Doanh trả
thù, lại vừa có thể đả kích Viễn gia.

Lục Doanh Doanh cúi người xuống nói với Diệp Mặc:

– Cảm ơn chủ tịch Diệp, nếu không phải là anh thì tôi nghĩ cả đời này tôi sẽ
không báo thù nổi.

Trong tận đáy lòng, cô thực sự rất biết ơn Diệp Mặc. Tuy giữa hắn với Viễn gia
có thù oán nhưng cô vẫn rất cảm kích.

Diệp Mặc gật đầu nói:

– Cái vòng tròn kia của cô chẳng còn bao lâu nữa thì hết hiệu lực, nên cô
không thể dùng nó để nuôi thanh hoa thanh diệp thảo được nữa. Thanh hoa thanh
diệp thảo mà cô trồng không có một đóa nào nở, loại dược thảo này có dược hiệu
rất thấp. Trừ những bệnh thông thường và tăng cường sức khỏe ra thì chẳng còn
tác dụng nào khác.

Khi Diệp Mặc đã đi khá lâu rồi nhưng Lục Doanh Doanh vẫn còn nghĩ có phải mình
nằm mơ không nữa, không ngờ lại may mắn thế. Chẳng những không cần mình ra
tay, cũng chẳng cần đồ đạc gì của mình mà hắn cũng giúp cô trực tiếp báo thù.

– Viễn gia, tôi nhất định phải tận mắt thấy các người bị diệt vong như thế
nào!

Lục Doanh Doanh đứng bên cửa sổ, mắt hướng về Viễn Bắc lầu tức giận nói.

Diệp Mặc rời khỏi chỗ của Lục Doanh Doanh, hắn quyết định, trước tiên phải đi
tìm phóng viên nổi tiếng một chút, sau đó sẽ đi tìm Thi Tu. Hắn phải giao vật
trong tay cho Thi Tu để Thi Tu đi tìm Lý Xuân Sinh. Đợi khi Lý Xuân Sinh có vị
trí nhất định ở Hà Phong này thì nhất định sẽ chủ động nhớ mặt tốt của Thi Tu.
Việc này và việc vì quan hệ của bản thân mà giúp đỡ Thi Tu là hoàn toàn bất
đồng.

Với giới truyền thông, Diệp Mặc tiếp xúc rất ít, căn bản cũng không quen biết
phóng viên nổi tiếng nào. Hắn nghĩ việc này hay là tìm bạn bè ở Yến Kinh giúp
đỡ, Trương Quật và Trác Ái Quốc cũng có thể.

Nghĩ đến Trác Ái Quốc, Diệp Mặc chợt nhớ tới Tiêu Lôi. Lần đầu tiên hắn gặp
Tiêu Lôi là lúc cùng Trác Ái Quốc tới Lưu Xà, lúc đó Tiêu Lôi cũng tới Lưu Xà
phỏng vấn. Kết quả là quen biết nhau, thậm chí sau này hai người còn gặp nhau
mấy lần nữa. Lần trước lúc ở Thần Nông giá, Tiêu Lôi đã đưa cho hắn tấm danh
thiếp của cô.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc không do dự lấy tấm danh thiếp của Tiêu Lôi từ trong
chiếc nhẫn ra. Nếu như đã quen Tiêu Lôi, mà Tiêu Lôi cũng được coi là một
phóng viên nổi tiếng ở Yến Kinh, chi bằng mình gọi điện liên lạc với cô ấy, hà
tất gì phải làm phiền người khác chứ?

Lúc Diệp Mặc bấm điện thoại gọi cho Tiêu Lôi thì phát hiện giờ đã là ba giờ
sáng rồi, nhưng nếu đã quyết định rồi thì không nhất thiết phải tắt đi.

Tiêu Lôi đang mơ màng ngủ thì nghe thấy tiếng chuông di động của mình reo. Cô
không nghĩ ra được là ai lại đánh thức cô vào giờ này, thật đúng là bệnh mà.

Ba giờ sáng gọi điện đánh thức người khác không phải bệnh thì là cái gì? Lần
phỏng vấn của Tiêu Lôi vừa mới kết thúc một lúc, cô vẫn chưa kịp nghỉ ngơi một
chút thì lại có người nửa đêm đánh thức, cô đương nhiên không vui rồi.

Tuy muốn tắt điện thoại đi nhưng theo thói quen nghề nghiệp, cô vẫn ấn phím
nhận cuộc gọi.

– Là ai vậy?

Giọng Tiêu Lôi không được dễ nghe cho lắm, dù sao gọi vào lúc này đã là quá
muộn.

Diệp Mặc biết tính tình của Tiêu Lôi, chỉ cần có tin mới quan trọng, cô nhất
định sẽ xếp vị trí thứ nhất, ngược lại cũng không để ý ngữ khí khá khó nghe
của cô trong điện thoại.

– Chỗ của tôi có ít tin tức quan trọng, đường đường là một chủ tịch thành phố
của Hà Phong mà gã đã tham ô mấy chục triệu kiến tạo công trình bã đậu khiến
ấy thôn trang bị hủy diệt. Một công ty bào chế dược vì muốn làm nổi danh tiếng
nên đã đẩy ra thị trường sản phẩm chủ yếu của công ty mình nhưng chuẩn bị
truyền bá bệnh truyền nhiễm. Không biết phóng viên Tiêu có hứng thú với những
tin tức này không?

Diệp Mặc cười nói.

– Sao cơ?

Tiêu Lôi bị những lời của Diệp Mặc làm cho kinh sợ. Cô làm phóng viên đã nhiều
năm như vậy, nhưng tin tức loại này thật rất ít gặp.

– Anh là ai? Sao tôi biết được anh nói thật hay nói dối chứ?

Tiêu Lôi bình tĩnh trở lại, cô đã hết buồn ngủ, bình tĩnh nói.

Diệp Mặc mỉm cười đáp:

– Chúng ta quen nhau, đương nhiên tôi sẽ không lừa cô rồi.

– Anh là ai?

Tiêu Lôi bỗng cảm giác được giọng nói của Diệp Mặc hình như có chút quen
thuộc. Đây rốt cuộc là âm thanh của ai?

– Tôi là Diệp Mặc, tôi…

Diệp Mặc còn chưa nói hết thì đã nghe thấy một tiếng “Tít” từ đầu dây bên kia,
điện thoại đã bị đứt liên lạc.

Tiêu Lôi bỗng có một chút bối rối, không ngờ người gọi điện cho cô lại là Diệp
Mặc. Là mình đang tương tư con người đã có vợ kia ư? Nửa đêm hắn gọi ình làm
gì? Lại còn nói nhiều tin như thế, để mượn cớ ư? Cô không tin có thể phát sinh
đồng thời nhiều việc như vậy.

Tiêu Lôi phát hiện, tay của cô đang run run, cô đã biết đó chính là giọng nói
của Diệp Mặc. Diệp Mặc hẹn mình, lại là nửa đêm nữa. Cô chưa bao giờ nghĩ hắn
lại chủ động gọi cho cô, nên giờ cô mới ứng phó không kịp.

Khi Tiêu Lôi định phản ứng lại thì cô đã phát hiện điện thoại của cô đã rơi
trên giường rồi. Tiêu Lôi không kịp nghĩ nhiều, cô liền tìm số định gọi lại
nhưng không thể gọi cho Diệp Mặc được. Cô đương nhiên không biết số điện thoại
của Diệp Mặc, và dãy số đặc thù ấy, nếu hắn không thiết lập số của đối phương
thì người khác khó có thể gọi được cho hắn.

– Hết pin rồi sao?

Diệp Mặc cầm điện thoại đã bị ngắt độc thoại. Hắn nghĩ tới nghĩ lui rồi lại
gọi đi.

Lúc Tiêu Lôi đang đổ mồ hôi thì nghe thấy chuông điện thoại Diệp Mặc gọi tới.
Cô rất nhanh liền nhận lấy cuộc gọi mà không đợi Diệp Mặc trả lời:

– Diệp Mặc, anh đang ở đâu thế?

– Tôi đang ở quán rượu Ô Hà Bạn tại Hà Phong. Tôi thực sự có việc cần cô giúp
đỡ. Những tin tôi nói khi nãy đều là sự thật, tôi muốn cô đem những tin tức đó
được truyền ra ngoài một cách nhanh nhất, rộng rãi nhất.

Diệp Mặc nhẹ nhàng, rành mạch nói. Hắn không muốn bị Tiêu Lôi hiểu lầm.

– Thật sự là có chuyện này sao?

Tiêu Lôi hoàn toàn tỉnh táo lại, cô biết mình có chút hiểu lầm rồi. Diệp Mặc
và Ninh Khinh Tuyết hình như rất yêu nhau, sao hắn có thể nửa đêm hẹn mình
được chứ? Hơn nữa, cho dù là Diệp Mặc có hẹn mình đi chăng nữa thì mình cũng
không nhất định cần phải như vậy.

Tiêu Lôi vỗ một cái vào trán, khôi phục lại tác phong nghề nghiệp cẩn thận,
nghiêm túc của mình. Cô ngẫm lại một chút rồi dịu giọng nói:

– Diệp Mặc, những tin này không thể nói lung tung được đâu. Nếu chưa có chứng
cứ gì, một khi nói ra thì sẽ bị gièm pha đấy. Anh trước hết là không cần đi,
dù có xảy ra chuyện gì, cho dù anh cần sự giúp đỡ cũng phải đợi tôi đến rồi
mới nói tiếp. Trước khi tôi đến, anh nhất định không được làm gì cả. Cho dù là
có chứng cứ nhưng một khi đã liên quan tới một chủ tịch thành phố thì cũng
không thể tùy tiện nói ra được.

– Được, sáng nay tôi sẽ ở quán rượu Ô Hà Bạn đợi cô.

Diệp Mặc đương nhiên biết sự lo lắng của Tiêu Lôi, cô sợ mình không có chứng
cứ lại muốn lật đổ một chủ tịch thành phố. Nhưng hắn không để ý, nếu như Tiêu
Lôi không dám thì hắn sẽ trực tiếp nhờ Lý Thu Dương giúp đỡ. Việc này đối với
hắn mà nói thì chỉ là việc nhỏ mà thôi. Đừng nói có chứng cứ, ngay cả khi
không có chứng cứ, Diệp Mặc hắn vẫn làm như vậy.

Nếu theo thói quen hành sự của hắn thì cần gì tới chứng cớ chứ? Đại sát trực
tiếp là được rồi. Tuy nhiên Diệp Mặc biết cách làm này không thích hợp với hắn
bây giờ. Giờ hắn đã có gia đình, có địa bàn, không còn là một kẻ độc thân
không vướng bận nữa. Hơn nữa nơi hiện tại cũng không phải là nơi ân oán giống
như ở đại lục Lạc Nguyệt.

Coi như lùi một bước vậy. Hắn làm như vậy còn có thể giúp Lý Xuân Sinh một
phen, sau đó khiến Lý Xuân Sinh tiếp tục chăm sóc Thi Tu. Diệp Mặc tuy không
quản người trong quan trường, nhưng hắn biết trong quan trường nhất định không
thể giống quả phụ được, không coi ai ra gì.

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.