Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 421: Hải tặc


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 421: Hải tặc

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Sean là một tên hải tặc, nhưng không phải là một tên hải tặc chuyện gì cũng
không biết, chuyện gì cũng không hiểu, gã đương nhiên không ngây thơ mà cho
rằng Diệp Mặc chỉ đá mấy cái mà đồng bọn của gã đều rơi xuống biển hết. Chỉ
cần nhìn những tên bị hắn đá xuống biển, không có một tên nào có thể vùng vẫy
được trong biển là biết tất cả đồng bọn của gã đều bị giết chết trước khi bị
đá xuống rồi.

Người đứng trước mặt gã giết người không kém gì bọn hải tặc như gã, thậm chí
tốc độ còn nhanh hơn nhiều, những tên hải tặc như gã giết người, trước khi
giết cũng phải giễu võ dương oai một chút, có giết hay không thì cũng phải dọa
cho người ta sợ chết khiếp. Nhưng người đứng trước mặt gã đây giết người chỉ
đơn giản giống như là hít thở vậy, thậm chí sắc mặt của hắn còn không đổi,
dường như chuyện giết người đối với hắn giống như chuyện hàng ngày nói phải
thế vậy.

Nghĩ đến chuyện tính mạng của gã không còn do gã tự quyết định nữa rồi. Sean
không kìm nổi quỳ rạp người xuống đất. Gã là hải tặc, có thể giết người, nhưng
không có nghĩa là gã không sợ chết.

Diệp Mặc không thèm để ý tới Sean đang quỳ rạp xuống đất, quay sang gật đầu
với Edern đang trèo lên thuyền, rồi lại nhìn thấy Ngân Tử, liền quay sang nói
với Ninh Khinh Tuyết:

– Khinh Tuyết, sao bên cạnh em lại con chim này?

Lúc này Ninh Khinh Tuyết mới tỉnh lại giữa sự sung sướng tột cùng, Diệp Mặc
hỏi đến con chim này, cô lập tức kể chuyện ở đảo Lưu Huỳnh cho hắn nghe.

Diệp Mặc nghe xong cũng cảm thấy hoảng hốt, nếu như không phải Ninh Khinh
Tuyết ứng biến nhanh, thì cô đã không giữ được mạng dưới con thịnh nộ của
thiên nhiên rồi, hơn nữa mình cũng không thể nào báo thù được cho cô ấy.

Nhìn thấy Diệp Mặc lo lắng, Ninh Khinh Tuyết lập tức nắm chặt tay hắn:

– Những chuyện đó đều đã qua rồi, có thể gặp lại anh là may mắn lớn nhất của
em. Chuyện lần trước, xin lỗi, em…

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, không cho Ninh Khinh Tuyết nói nữa, hắn không trách cô,
hắn biết tính cách của Ninh Khinh Tuyết, cũng không thể vì chuyện cô mất trí
nhớ mà trách cô được. So với hắn thì Ninh Khinh Tuyết vẫn còn là một người chí
tình chí nghĩa hơn nhiều, từ lúc cô đi Lưu Xà, rồi sa mạc, rồi Thần Nông giá
thì hắn đã có thể nhận ra điều đó rồi.

Cô là người nếu như đã không yêu thì thôi, một khi đã yêu thì đến tính mạng cô
cũng không cần luôn. Cô rất cực đoan, ít nhất cũng rất cực đoan về mặt tình
cảm, lúc cô đồng ý tiếp nhận Lạc Ảnh, thì hắn đã hoàn toàn chấp nhận cô rồi,
hay nói cách khác là hắn đã yêu cô mất rồi. Bình thường nếu như một cô gái cực
đoan như vậy, thì sẽ không dễ dàng gì để người con gái khác cướp đi người đàn
ông của mình, nhưng sau khi cô nghe lời Diệp Mặc nói, cô cũng biết mình là
người đến sau, đương nhiên là cô không dễ dàng gì để đón nhận Lạc Ảnh, nhưng
Lạc Ảnh sẽ dễ dàng đón nhận cô thôi.

Đối với những người được sinh ra trong thời đại này, thì đại đa số mọi người
đều không thể chấp nhận được quyết định của Ninh Khinh Tuyết, nhưng cô lại
không hề đắn đo do dự, mặc dù có ảnh hưởng đến quan hệ với gia tộc của cô,
nhưng cũng có ảnh hưởng rất lớn đến mối quan hệ giữa cô và Diệp Mặc.

Đây cũng là nguyên nhân mà Diệp Mặc yêu cô, cô và hắn rất giống nhau ở điểm
này, nếu như không phải là sư phụ Lạc Ảnh, có lẽ Ninh Khinh Tuyết sẽ là người
tình mà Diệp Mặc hắn yêu thương nhất. Càng ở bên cạnh cô lâu, càng bị tình yêu
của cô dung hòa. Ngoài Diệp Mặc ra, không có ai biết được Ninh Khinh Tuyết cô
rất nồng nhiệt, có lẽ trong mắt người khác cô chỉ là một người cao ngạo, nhưng
Diệp Mặc biết chẳng qua là những người đó không hiểu cô mà thôi.

Diệp Mặc thấy Edern đã dùng dây thừng trói Sean vào, cũng không muốn giúp gì
cho thừa, Sean bất đắc dĩ nhìn Edern trói gã, cũng chỉ đành hợp tác chứ không
dám phản kháng.

– Em gọi nó là Ngân Tử? Cái tên này kỳ quá.

Diệp Mặc chỉ vào Ngân Tử núp sau lưng Ninh Khinh Tuyết.

Ngân Tử dường như biết rằng Diệp Mặc giống như Ninh Khinh Tuyết có loại khí
tức khiến nó rất vui mừng, nhưng khí chất mà Diệp Mặc toát ra rất mạnh, nên nó
không dám đến gần.

– Vâng, tại em nhìn thấy trên ngực nó có hình chiếc lá Ngân Hạnh, nên em gọi
nó là Ngân Tử.

Ninh Khinh Tuyết dựa vào người Diệp Mặc nhìn Ngân Tử.

– Lá Ngân Hạnh?

Diệp Mặc đột nhiên giơ tay ra, tóm lấy con chim, vạch đám lông ở ngực nó ra.

Ngân Tử bị Diệp Mặc tóm lấy, lập tức kêu lên, Ninh Khinh Tuyết nhìn thấy trong
mắt nó có sự tức giận, lập tức vuốt ve nó nói:

– Không cần phải lo lắng, anh ấy sẽ không làm mày bị thương đâu.

Diệp Mặc buông Ngân Tử ra, nhíu mày.

– Anh nhìn thấy cái gì à? Em thấy nó rất giống một con chim đại bàng.

Ninh Khinh Tuyết nhìn thấy Diệp Mặc nhíu mày suy nghĩ, lập tức nói thêm.

Diệp Mặc lắc lắc đầu nói:

– Nó không phải là chim đại bàng, chim đại bàng không thông minh được như
vậy, có thể nó chính là “Thanh Loan” trong truyền thuyết.

Ninh Khinh Tuyết cảm thấy mơ hồ, Diệp Mặc giải thích:

– Thực ra thì anh chỉ đoán thôi, dù sao thì cũng không có căn cứ gì. Truyền
thuyết kể rằng Thanh Loan là loại chim được sinh ra vì tình yêu, cả đời nó đều
đi tìm một con Thanh Loan khác! Nó được trời đất thai nghén. Trên ngực con
chim này có hình chiếc lá Ngân Hạnh, chứng tỏ nó có quan hệ gì đó với cây Ngân
Hạnh. Anh vừa tóm lấy nó, nó giận dữ kêu lên, bởi vì nó là một con mái. Nhưng
chỉ có điều lông của Thanh Loan giống như bầu trời xanh, màu lông của con chim
này lại không giống.

Dường như nghe thấy Diệp Mặc có nhắc đến nó là cái, Ngân Tử lại kêu lên giận
dữ, giống như là đang phản kháng vậy, Ninh Khinh Tuyết vội vàng ôm lấy nó, mới
khiến nó bình tĩnh lại được.

– Khinh Tuyết, sao chiếc thuyền kia của em lại có nhiều quỷ nhỏ như vậy?

Diệp Mặc không giống như Ninh Khinh Tuyết, hắn vừa lên thuyền của cô thì có
thể kiểm soát hết được mọi thứ.

– Anh có thể nhìn thấy đám quỷ nhỏ đó?

Ninh Khinh Tuyết kinh ngạc hỏi, cô cũng biết là chiếc thuyền đó không sạch sẽ,
nhưng cô không thể nhìn thấy được gì.

Diệp Mặc gật đầu nói:

– Ừ, tu vi của em còn thấp quá, đợi đến khi em luyện đến tầng thứ ba, thì em
có thể nhìn thấy được, bây giờ em mới luyện đến tầng thứ nhất thôi.

Bây giờ Ninh Khinh Tuyết đã hiểu tại sao cô không thể nhìn thấy bọn chúng được
rồi, nhưng cô cũng không hỏi hắn tại sao cô lại nhìn thấy một bóng đen, những
chuyện này cô định sẽ từ từ nói cho Diệp Mặc nghe sau.

– Đám quỷ nhỏ đó cũng không làm gì em, em nghĩ thôi bỏ qua đi.

Ninh Khinh Tuyết nghĩ đám tiểu quỷ đó cũng không làm gì cô, nên cũng không
muốn Diệp Mặc tiêu diệt bọn chúng.

Edern đã làm xong việc của anh ta rồi, đến trước mặt Diệp Mặc giơ ngón tay cái
lên:

– Vợ anh còn đẹp hơn cả Daphne của tôi, anh giỏi thật đấy, đây là lần đầu
tiên tôi gặp một người phụ nữ đẹp như cô ấy.

Diệp Mặc cười khổ, vợ mình đẹp, thì có liên quan gì đến việc mình giỏi? Nhưng
anh chàng Edern này cũng không khiêm tốn chút nào, còn cả Daphne nữa, từ những
lời anh ta nói, hắn biết Daphne đối với anh ta không giống như những người
bình thường

Hắn không đáp lại lời của Edern, đi thẳng đến trước mặt Sean, tát cho gã một
cái bạt tai, rồi sau đó quay sang nói với Edern:

– Anh hỏi xem bọn chúng đến đây làm gì, còn nữa, căn cứ của bọn chúng ở đâu?

Kỳ thực Diệp Mặc không làm như vậy thì Sean cũng không dám không nói, chỉ có
điều phải làm như vậy thì Sean mới càng có động lực để nói hết ra.

Edern rất nhanh đã hỏi được rõ ràng mọi chuyện, chỉ có điều anh ta còn chưa
kịp giải thích cho Diệp Mặc nghe, thì Ninh Khinh Tuyết đã nói:

– Tên đó là Sean, gã nói, bọn chúng đến đây để tìm thủ lĩnh của bọn chúng là
Sparrow. Bọn chúng là quân của đoàn hải tặc “thuyền đầu lâu”, chúng tính toán
kế hoạch tới nửa năm, sau khi cướp được của cải trên con thuyền trở khách “Bắc
Mã Hào” thì đưa toàn bộ của cải và phụ nữ về căn cứ. Trên đường trở về thì đột
nhiên gặp phải sương mù, sau đó hai chiếc thuyền của bọn chúng bị lạc mất
nhau.

Edern không ngờ vợ của Diệp Mặc lại giỏi tiếng anh như vậy, cô ấy nói lại từng
chữ, từng chữ rõ ràng rành mạch.

Ninh Khinh Tuyết lại tiếp tục nói:

– Lúc Sean mang của cải và phụ nữ về căn cứ ở đảo Levin Stone, mới phát hiện
ra thủ lĩnh của bọn chúng chưa quay về. Sau đó bọn chúng để của cải và phụ nữ
cướp được ở đảo Levin Stone, rồi lại đi tìm thủ lĩnh của bọn chúng, sau đó vô
tình gặp em, bởi lúc đó em đang ngồi trên thuyền của Sparrow, nên mới đuổi
theo.

– Khinh Tuyết, sao em lại ở trên thuyền của Sparrow? Rốt cuộc là đã xảy ra
chuyện gì? Anh biết là em đến tìm mẹ, mẹ em bây giờ đã không sao rồi, em không
cần phải lo lắng.

Diệp Mặc nói xong còn nhấn mạnh với Ninh Khinh Tuyết rằng mẹ cô bây giờ rất an
toàn.

– Mẹ em không sao à?

Ninh Khinh Tuyết thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cô không nói gì, nhưng thực sự cô
vô cùng lo lắng ẹ mình, mặc dù mẹ cô không cho cô đi gặp Diệp Mặc, nhưng dù
sao bà ấy cũng là mẹ cô, hơn nữa với góc độc của một người mẹ, thì tuyệt đối
bà không thể nào hại cô được.

Thấy Diệp Mặc kiên định gật đầu đồng ý, Ninh Khinh Tuyết mới nói ra hết việc
lên máy bay, sau đó gặp phải người của Viễn Kỳ Bân phái đi, cuối cùng lại gặp
phải những người Nhật đó, rồi cô nói hết ra cả ý đồ và những tài liệu khoa học
của bọn người đó.

Diệp Mặc gật gật đầu, những chuyện đó hắn cũng đã điều tra cơ bản rồi.

Nhưng Edern lại sợ đến ngây người, anh ta không ngờ người Nhật lại to gan lớn
mật đến thế, dám làm ra cả những chuyện như vậy, bắt cóc những nhà khoa học
nổi tiếng thế giới, thậm chí chuyện này còn bắt đầu từ nhiều năm trước nữa
chứ.

Mọi chuyện đến đây cơ bản thì cũng đã rõ ràng hết cả rồi, ngoại trừ việc
Sparrow mất tích thì vẫn còn là chuyện bí ẩn. Cho dù là chuyện Sparrow mất
tích, thì Ninh Khinh Tuyết cũng biết một chút, nhưng cô lại không nói ra.

Diệp Mặc nhìn Edern nói:

– Anh có thể đem những tin này về báo lại, tôi nghĩ Lầu Năm Góc nhất định sẽ
rất hứng thú với những tin tức này.

Mặc dù Diệp Mặc rất muốn lập tức đi hủy diệt cái gọi là “Đế quốc mặt trời đen”
này, nhưng nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết vui sướng như vậy, khiến cho hắn chỉ
muốn dẫn Ninh Khinh Tuyết quay về ngay lập tức, không muốn tiếp tục ở lại đây
đánh đánh giết giết nữa. Để cho Mỹ và “Đế quốc mặt trời đen” của người Nhật
đánh giết lẫn nhau thì hợp với ý của Diệp Mặc hơn.

– Tôi muốn đi cứu Daphne, anh lợi hại như vậy…

Edern có chút hoài nghi nhìn Diệp Mặc, anh ta biết Diệp Mặc lợi hại, nhưng
Diệp Mặc đã tìm thấy người mà hắn cần tìm rồi, nếu như bây giờ muốn anh ta đi
tìm Daphne với mình, không biết anh ta có đồng ý hay không.

Diệp Mặc vừa thấy Edern nói như vậy, lập tức hiểu ý của anh ta, mặc dù hắn
không muốn đến cái đảo Levin Stone gì đó, nhưng anh chàng Edern này cũng không
tệ, cho dù lúc bị đạn pháo bắn phá cũng không bỏ trốn một mình, vỗn dĩ là hai
người cùng đến đây tìm người, dù mình có tìm được rồi, thì cũng không thể phủi
mông bỏ đi được.

Ninh Khinh Tuyết nhìn Diệp Mặc, Diệp Mặc lập tức nói rõ chuyện của Edern cho
cô nghe, nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Edern, Ninh Khinh Tuyết liền nghĩ ngay
đến tâm trạng của mình khi chờ Diệp Mặc đến cứu, có lẽ lúc này tâm trạng của
bạn gái Edern cũng như vậy cũng nên.

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.