Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 377: Rốt Cuộc Là Ai


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 377: Rốt Cuộc Là Ai

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Một tên tay sai vội vàng đi báo với Hoàng Mân, nhưng một lát sau y chạy trở
vào, có vẻ thất kinh nói với Chu Hoành Sinh:

– Chị Mân đã đi rồi, cô ấy chỉ đem vài thứ đơn giản rồi rời khỏi San
Francisco, còn về phương hướng thì vẫn chưa xác định được.

– Sao? Hoàng Mân bỏ đi rồi à?

Chu Hoành Sinh đột nhiên đứng phắt dậy, có vẻ như không tin, một lúc sau ông
ta mới ngồi phịch xuống.

– Anh Sinh, thời gian chị Mân bỏ đi vẫn chưa lâu, tôi nghĩ không biết là
chúng ta đến sân bay thì có thể ngăn cô ấy lại không?

Tên đệ tử lúc nãy lập tức hiến kế.

Chu Hoành Sinh lắc lắc đầu,

– Tính cách của Hoàng Mân tôi biết rất rõ, nếu cô ấy đã muốn đi, thì chúng ta
có muốn cản cũng không cản được. Ôi, lần này tôi đã sai thật rồi, một cơ hội
tốt đã vuột khỏi tay tôi, tôi không cam tâm…

Có một câu mà Chu Hoành Sinh vẫn chưa nói, có thể cái ông ta mất đi không phải
là cơ hội lần này, mà là mất đi sự ủng hộ của Hoàng Mân, chưa bao giờ ông ta
trải qua giây phút này, ông ta cảm thấy sự quan trọng của Hoàng Mânđối với ông
ta. Một người phụ nữ diện mạo bình thường, nhưng lại có một trái tim trong
sáng như pha lê, bây giờ ông ta nghĩ lại, sở dĩ ‘Hồng Vũ bang’ có được địa vị
ngày hôm nay, phần lớn đều bởi vì cách thức và kế hoạch của Hoàng Mân.

Cùng lúc đó, trong hội nghị đấu thầu của ‘dược phẩm Lạc nguyệt’, Ninh Khinh
Tuyết đang do dự trước lời đề nghị của người anh họ, cô không muốn ‘dược phẩm
Ninh thị’ gia nhập ‘dược phẩm Phi Dụ’, nhưng người đến nói chuyện này là anh
họ cô Ninh Dương.

Nhìn thấy vẻ do dự của Ninh Khinh Tuyết, Lý Mộ Mai chủ động nói:

– Anh Dương, thật ra em rất hiểu ý của Ninh Khinh Tuyết, thật ra chị ấy rất
khó xử, từ trong đáy lòng đừng nói là Ninh Khinh Tuyết, cho dù là em thì cũng
không muốn ‘dược phẩm Ninh thị’ gia nhập ‘dược phẩm Phi Dụ’.

Ninh Dương gật gật đầu nói:

– Được, anh sẽ nói với anh hai, không thể trách Khinh Tuyết được, là do lúc
đầu bọn họ đã hơi quá đáng, thật sự đã không xem trọng chuyện đại sự cả đời
của em ấy, ôi…

Ninh Khinh Tuyết gật đầu nói:

– Anh họ, nếu anh chán Ninh gia, thì hãy đến với ‘dược phẩm Phi Dụ’ của em, ở
đây lúc nào cũng có chỗ cho anh.

Nhìn theo Ninh Dương rời khỏi, Lý Mộ Mai nhìn các đại biểu của ‘dược phẩm Phi
Dụ’, có vẻ bất lực hừ một tiếng, Truyện được share bởi Tung Hoành (.) Com

– Nếu biết trước thế này, sao lúc trước lại làm thế, đúng là tầm nhìn hạn
hẹp. Khinh Tuyết, thật ra nhà họ Ninh bảo Ninh Dương đến đây là có mục đích
khác, với thế lực của Ninh gia thì cần gì phải đi cầu xin sự hợp tác của chị
chứ, nhất định là bọn họ muốn nối lại quan hệ với chị rồi.

Ninh Khinh Tuyết gật đầu, cô đoán rằng bọn họ chắc cũng có ý đó, nhưng không
nhìn rõ như Lý Mộ Mai, Lý Mộ Mai quen biết với một số bạn bè tại Yến Kinh, đối
với danh vọng của Diệp Mặc tại Yến Kinh, cũng biết được đôi chút tin tức. Mà
chuyện của Diệp Mặc thì có rất ít người nói cho cô biết, thậm chí Lam Dụ còn
không cho phép nhắc đến Diệp Mặc nữa. Chỉ là cho dù người của Ninh gia đến có
mục đích gì, nhưng đối với Ninh Khinh Tuyết, thì cũng chỉ là nước đã đổ đi,
làm sao mà hốt lại cho đầy?

– Mộ Mai, chị muốn đi Ninh Hải một chuyến, chuyện ở đây giao cho cha và em
nhé?

Ninh Khinh Tuyết đột nhiên nhớ đến Diệp Mặc, vốn dĩ lúc trước khi Mộ Mai nói
đến chuyện của cô, thì cô đã muốn đi rồi, chỉ là cuộc đấu thầu tại Yến Kinh đã
ngăn cô lại.

Cô muốn đến Ninh Hải để thăm Hứa Vy và Tô Tịnh Văn.

– Khinh Tuyết, con đi đi, chuyện còn lại cũng đơn giản, cha cùng Mộ Mai sẽ
làm được mà, có những lúc không nên để lại sự hối tiếc, lời nói của mẹ con
cũng không hoàn toàn đúng, con hãy làm theo ý mình đi. Truyện được share bởi
Tung Hoành (.) Com

Ninh Trung Phi đi tới, ông ta có thể cảm thấy sự thay đổi của con, vốn dĩ ông
ta cảm thấy lời của Lam Dụ cũng có lý, trong lòng đang lung lay.

Ninh Khinh Tuyết dạ một tiếng, sau đó nói:

– Cha, tổng giám đốc Úc nói quan hệ của cha và chủ tịch bên đó không tệ, cho
nên mới để cho ‘dược phẩm Phi Dụ’ của chúng ta trúng thầu. Cha, cha quen biết
với chủ tịch bên đó sao?

Ninh Trung Phi nghi hoặc lắc đầu nói:

– Cha không quen, nếu cha quen chủ tịch ‘dược phẩm Lạc nguyệt’ cũng không
thảm hại như vậy.

– Chú à, nhưng tổng giám đốc Úc của ‘dược phẩm Lạc nguyệt’ nói chúng ta trúng
thầu là do chủ tịch của họ chọn, chú làm sao quen biết vậy?

Lý Mộ Mai lập tức chen lời nói.

Ninh Trung Phi ngây người hỏi

– Có chuyện như vậy sao? Chú không quen chủ tịch của họ, đúng rồi, con có hỏi
chủ tịch của họ họ gì không?

– Hỏi rồi, nhưng tổng giám đốc Úc thần bí nói chủ tịch của họ sẽ đến công ty
của chúng ta, cho nên không có nói, tóm lại chủ tịch của họ rất thần bí, đúng
rồi, Khinh Tuyết, em luôn cảm thấy tổng giám đốc Úc đối với chị có chút khác
biệt, hình như không phải như quan hệ hợp tác, mà như là với một lãnh đạo,
thậm chí còn cung kính hơn so với chú, không phải sự suy đoán của em là đúng
chứ?

Lý Mộ Mai vẫn đem sự lo lắng của mình nói ra.

Ninh Trung Phi trầm ngâm một lát, gật đầu nói:

– Mộ Mai nói không phải là một tí cũng không đúng, dung mạo như Khinh Tuyết,
có người âm thầm thích nó cũng phải, nếu đã làm như vậy rồi thì sao lão chủ
tịch lại mượn danh nghĩa của chú? Chẳng lẽ anh ta, nhưng mà anh ta cũng còn
quá trẻ.

– Cha, người cha nói là ai?

Ninh Khinh Tuyết lập tức hỏi.

Ninh Trung Phi đáp:

– Là người thanh niên mà cha đã gặp hôm qua, cha còn tặng cho anh ta một
chiếc vòng, Mộ Mai nói anh ta là tên lừa đảo, sau đó cha không gặp anh ta ở
đây, cha cũng nghĩ anh ta là tên lừa đảo. Nhưng trừ anh ta ra, thì cha không
nghĩ ra còn ai đáng nghi ngờ nữa.

– Chú, người này nói anh ta người của công ty dược sao?

Lý Mộ Mai nói.

Ninh Trung Phi gật gật đầu,

– Anh ta nói rằng chiếc vòng này có quan hệ với anh ta, nên chú đã tặng cho
anh ta, sau đó anh ta nói là anh ta đến đây để đấu thầu, chú…

– Đợi một chút…

Lý Mộ Mai cắt đứt lời nói của Ninh Trung Phi.

– Làm sao vậy?

Ninh Trung Phi nghi ngờ hỏi.

– Chú, chú nói lại câu cuối cùng đi.

Lý Mộ Mai bỗng nhiên nói.

Ninh Trung Phi nói lại lần nữa:

– Anh ta nói cũng đến tham gia đấu thầu còn mời chú đấu thầu nữa, còn nói
quen…

– Đúng, chính là câu này, buổi sáng lúc tụi con nói còn tưởng chú nói sai,
hoặc là anh ta nói sai, bây giờ xem ra anh ta chính là lão chủ tịch của ‘dược
phẩm Lạc nguyệt’ người ta cũng đến đấu thầu, anh ta đến gọi thầu, đây không
phải là anh ta đại diện dược phẩm Lạc nguyệt sao?

Lý Mộ Mai chuẩn xác nói.

– Đúng vậy, ta đã nói rồi, anh ta làm sao lại nói sai ở chỗ này được, thì ra
anh ta chính là chủ tịch của dược phẩm Lạc Nguyệt, còn trẻ như vậy, Mộ Mai nói
anh ta là kẻ lừa đảo thì ta có chút nghỉ ngờ, người thanh niên đó vốn không
giống chủ tịch của dược phẩm Lạc Nguyệt, ta thật là vinh hạnh.

Ninh Trung Phi bỗng nhiên nói, trong mắt lộ vẻ sung sướng.

Ninh Khinh Tuyết lắc đầu nói:

– Cha, con cảm thấy có gì đó không ổn, người thanh niên này với cha chỉ như
bèo nước gặp nhau, cho dù cha có lòng cảm kích sự động viên và giới thiệu của
anh ta, có tặng cho anh ta một chiếc vòng. Nhưng anh ta là chủ tịch một công
ty lớn, sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà để ba trúng thầu khu vực Châu Á?
Một chủ tịch thương mại thành công, chắc sẽ không để mấy chuyện cá nhân này
dính vào lợi ích phát triển của công ty chứ?

Lý Mộ Mai gật đầu nói:

– Thật ra đây chính là điều em muốn nói, Khinh Tuyết, em thấy chị nên cẩn
thận, rất có thể là có liên quan đến chị đó.

Ninh Trung Phi nói chậm rãi:

– Cho dù là bất cứ chuyện gì, nếu để Khinh Tuyết chịu thiệt thòi, thì ta thà
không thầu nữa.

Ninh Khinh Tuyết nói:

– Không nói những chuyện này nữa, thời gian lâu rồi, thì sự việc ắt phải rõ
ràng. Lầu Ý Phi sắp đến công ty của chúng ta, Mộ Mai hãy để ý cô ta một chút.
Chị phải đi Ninh Hải một chuyến, có thể sẽ về nhanh thôi.

Cứ cho là Úc Diệu Đồng cũng không nghĩ đến, cô ta đã phái người đến giúp đỡ
Ninh Khinh Tuyết, thậm chí còn mang ý bảo vệ nữa, nhưng vừa chớp mắt thì Ninh
Khinh Tuyết đã đi Ninh Hải rồi.

Ninh Khinh Tuyết không phải tự nhiên muốn về Ninh Hải để tìm lại trí nhớ, sau
khi nói chuyện với Lý Mộ Mai, thì cô đã muốn đi Ninh Hải hỏi thăm Hứa Vy rồi,
và cô cũng muốn đi xem cái nơi mà mình đã ở vài tháng trời là một nơi như thế
nào, tại sao qua lời nói của Mộ Mai, là mình rất quyến luyến Diệp Mặc.

Cảm giác của cô là không thể tin được, nhưng cô biết Lý Mộ Mai sẽ không gạt
mình. Nếu Lý Mộ Mai nói dối, thì mẹ sẽ không cản mình nghĩ cách hồi phục trí
nhớ.

Tuy biết rằng rất hoang đường, nhưng sâu trong tận đáy lòng cô vẫn cảm thấy Lý
Mộ Mai nói là sự thật. Lý Lộ Mai nói rằng Diệp Mặc đã thay đổi, thay đổi đến
mức không giống với thiếu gia ăn chơi trước đây, nếu không phải là sau này lén
đi hỏi Ngộ Quang, phải đạt được tu vi cổ võ bao lấy trí nhớ kia như sư phụ Ngô
Quang nói, mà cả đời cũng không thể đạt được, cô ta chọn lựa tin tưởng chính
mình thật sự giữ lại trí nhớ trước khi chết.

Đừng nói cô không tu luyện qua cổ võ, cho dù là trong thời gian mất trí nhớ có
học một ít nhưng trong thời gian một năm làm sao đạt được mức này.

Ninh Khinh Tuyết điều tra qua cái vườn ở Ninh Hải này quả nhiên là sản nghiệp
của cô ta, như Lý Mộ Mai nói cô ta đúng là sau khi kết hôn với Diệp Mặc liền
mua căn hộ này.

Trở về cái vườn nhỏ ở Ninh Hải, Ninh Khinh Tuyết lấy chìa khóa mà Lý Mộ Mai đã
đưa cho cô để mở cửa. Trong vườn hơi tiêu điều, vừa nhìn là biết đã lâu không
có người ở. Các loại hoa trong chậu cũng chết cả, chỉ có một nhánh cỏ vẫn giẫy
giụa ở giữa cái chậu hoa, dường như đang chống cự một cách ngoan cường.

Ninh Khinh Tuyết cảm thấy như khi mình nhìn thấy nhánh cỏ đó thì trong lòng
hơi nhói lên, một trạng thái rất bình thường, khiến cô cảm thấy tiếc nuối. Cô
đến gần chậu hoa theo bản năng lấy tay sờ vào nhánh cỏ sắp úa đó, bỗng nhiên
cảm thấy vui, hình cây nhánh cỏ đó đang kể với cô chuyện năm xưa.

Nhánh cỏ nhỏ ở giữa chiếc lá có màu bạc, chỉ là phần giữa màu bạc có một đường
dấu tích màu đỏ.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.