Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 348: Bước khởi đầu của Lạc Nguyệt


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 348: Bước khởi đầu của Lạc Nguyệt

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Đệ tử của Điểm Thương cũng giống như Liễu Như Sơn, ngơ ngác nhìn cái sân thê
thảm. Bọn họ hiểu cách làm của Liễu Như Sơn, loại người như Diệp Mặc, nếu còn
dám chọc tức hắn, chắc chắn rằng hắn sẽ không chút do dự mà tiêu diệt sạch
Điểm Thương.

Hơn nữa, sở dĩ hôm nay hắn không tiêu diệt hết Điểm Thương không phải bởi vì
hắn tự nhiên nhân từ, mà vì Ngộ Đạo tiền bối nhúng tay vào. Diệp Mặc không
chắc có hơn Ngộ Đạo tiền bối hay không, hơn nữa Liễu Như Sơn đã đưa ra lời thề
độc thì hắn mới dừng tay. Nếu Ngộ Đạo tiền bối không tới, Diệp Mặc chắc chắn
sẽ giết bằng sạch Điểm Thương. Cho dù vậy, trước khi Diệp Mặc đi, cũng đã giết
Biên Tẩy Hải rồi. Từ việc giết Biên Tẩy Hải trước mặt Ngộ Đạo tiền bối có thể
thấy, con người Diệp Mặc này tuyệt đối không cho phép những người nào uy hiếp
hắn được tồn tại. Hắn biết thù oán giữa hắn và Biên Tẩy Hải không thể cởi bỏ
được, cho nên dứt khoát nhổ cỏ tận gốc.

Tuy Liễu Như Sơn đã đưa ra lời thề độc, nhưng đây chỉ là nhằm vào Điểm Thương
mà nói, nếu Diệp Mặc không muốn bỏ qua cho Điểm Thương mà đến một lần nữa, bọn
họ vẫn không có cách nào. Cho nên họ lựa chọn đóng kín cửa núi, đây là cách
bảo đảm nhất, nên không ai cho rằng Liễu Như Sơn làm không đúng.

Huống hồ, một Ẩn Môn bồi dưỡng nên một người luyện võ Huyền cấp không dễ dàng
gì, cần phải trải qua nhiều năm tu luyện và trên hết còn cần có tư chất hơn
người. Diệp Mặc vừa đến đã giết gần như bảy mươi phần trăm cao thủ của Điểm
Thương, Điểm Thương có thể nói là đã bị đánh cho tàn phế, thậm chí dù Diệp Mặc
không đến thì môn phái nhỏ khác cũng có thể diệt Điểm Thương, chiếm cứ điểm
của Điểm Thương.

Lúc này Điểm Thương chẳng khác nào tảng băng trôi giữa dòng, không thể không
cẩn thận.

Diệp Mặc nhảy lên kiếm, bay thẳng vào không trung, trận chiến này, tuy hắn gần
như tiêu diệt được hết tinh anh của Điểm Thương, nhưng hắn cũng phải trá giá
nhiều. Hắn bị thương không nhẹ, hơn nữa chân nguyên hao tổn quá lớn. Sau khi
hắn và Ngộ Đạo giao đấu vài chiêu, hắn đã biết lúc này hắn không phải là đối
thủ của vị hòa thượng này, nên hắn dứt khoát chọn rút lui.

Dự định ban đầu của hắn thực sự là nhổ tận gốc toàn bộ Điểm Thương, sau đó
cướp luôn Điểm Thương, nhưng giữa đường đã xảy ra chuyện thì hắn sẽ không quay
lại lần hai. Hơn nữa hắn cũng biết, tuy hắn kiêng dè hòa thượng Ngộ Đạo, nhưng
hòa thượng Ngộ Đạo cũng có phần kiêng dè hắn, tuy hiện giờ hắn không phải là
đối thủ của Ngộ Đạo nhưng Ngộ Đạo muốn bắt hắn thì cũng tuyệt đối không có khả
năng. Huống hồ nếu như quyết đấu sinh tử thì cũng chưa biết ai sẽ thắng ai.

Khi Diệp Mặc trở về Tĩnh Nhất Môn, Đường Bắc Vi sớm đã đợi hắn, nhìn thấy Diệp
Mặc trở về, Đường Bắc Vi mới nhẹ lòng. Tuy cô biết sự lợi hại của anh mình,
nhưng nơi anh đến lần này là Điểm Thương, nghe sư phụ nói Điểm Thương là một
trong Lục phái Ẩn Môn, tuy là phái cuối cùng nhưng Lục phái cũng không hề đơn
giản.

– Đi thôi. Chúng ta đi rồi nói, đợi lát anh hỏi sư phụ em, xem xem có cần
giúp kéo xích sắt lên không.

Diệp Mặc cười rồi nói với Đường Bắc Vi.

– Không cần đâu, sư phụ nói sư phụ có thể tự kéo được xích sắt, lúc nào cần
sư phụ sẽ tự kéo.

Đường Bắc Vi lắc đầu.

Diệp Mặc khẽ gật đầu:

– Nếu như vậy thì anh không làm nữa, trở về anh sẽ luyện cho em mấy pháp khí
nhé.

Điều mà Diệp Mặc đoán trước chính là sau khi Diệp Mặc từ Điểm Thương trở về,
Tĩnh Nhàn sư thái không hỏi nhiều gì, tuy cũng thường đến nơi ở của Đường Bắc
Vi nhưng từ trước tới nay không bao giờ hỏi Diệp Mặc đã xảy ra chuyện gì ở
Điểm Thương.

Tĩnh Nhàn không hỏi, Diệp Mặc đương nhiên không chủ động nói, hắn cũng ở lại
Tĩnh Nhất Môn. Bình thường toàn đi xung quanh tìm dược liệu, thời gian rảnh
rỗi thì cùng em gái trồng “Thanh Hoa Thanh Diệp cỏ” ,“Tử Tâm Đằng” và dạy em
tu luyện.

Cuộc sống bình lặng trôi đi, Vô Lượng Sơn thâm cốc, người thường không tới nên
các loại dược liệu quý giá có rất nhiều. Sau hai tuần, cuối cùng Diệp Mặc đã
thu đủ dược liệu, lò “Bồi Khí Đan” cuối cùng đã luyện xong, đồng thời cũng đã
luyện được một lò “Liên Sinh Đan” và “ Trú Nhan Đan”.

Diệp Mặc luyện lò “Bồi Khí Đan” đầu tiên thất bại, lò thứ hai nhờ có Hồi Khí
Hoàn của Lạc Huyên mà đã luyện được chín viên. Lúc này Diệp Mặc đã là luyện
khítầng bốn, lò “Bồi Khí Đan” thứ ba không ngờ luyện được mười hai viên khiến
cho Diệp Mặc hết sức vui mừng.

Sau khi Diệp Mặc cho Đường Bắc Vi ăn một viên “Bồi Khí Đan” thăng cấp lên
luyện khí tầng hai thì tiếp tục cho cô hai viên nữa, nói với cô rằng khi cô
luyện đến đỉnh cao của luyện khí tầng hai thì sẽ đưa cho cô một viên nữa.

Hình như cảm nhận được anh sắp phải đi, Đường Bắc Vi cũng không còn tâm trạng
tu luyện nữa, hàng ngày đều ở bên Diệp Mặc, cô hi vọng anh sẽ ở mãi đây, nhưng
cô cũng biết đây không phải sự thật.

Hôm nay, mới sáng sớm Đường Bắc Vi đã đến chỗ Diệp Mặc nhưng không nhìn thấy
anh mà chỉ thấy một bức thư đặt trên bàn. Đường Bắc Vi biết, chắc chắn anh đã
đi rồi, tuy biết rằng sau này anh vẫn quay lại thăm cô, nhưng trong lòng cô
bỗng nhiên trầm xuống. Cô cầm lấy bức thư, dưới bức thư còn có thanh đoản kiếm
anh giúp cô tu luyện, trong cô chợt dâng trào một cảm xúc chỉ trực khóc.

Một tiếng thở dài truyền đến từ phía sau Đường Bắc Vi, Đường Bắc Vi quay đầu
lại nhìn sư phụ đang đứng phía sau nhìn mình. Cô không còn tinh thần nào nữa,
thốt lên:

– Sư phụ.

Tĩnh Nhàn đi đến, vuốt ve mái tóc của Đường Bắc Vi rồi thật lâu sau mới lên
tiếng:

– Bắc Vi, anh con không phải là người thường, con cũng biết anh con không
phải là người thường, con mới ở lại đây. Ta nghĩ, nếu như con muốn có cuộc
sống phú quý, con chỉ cần nói một câu, anh con chắc chắn có thể giúp con.

– Sư phụ, con không thích cái ồn ào trong thành phố, con thích một cuộc sống
yên tĩnh, vô lo.

Đường Bắc Vi lập tức lăc đầu nói.

Tĩnh Nhàn khẽ gật đầu nói;

– Cho nên, con hãy nỗ lực tu luyện, đừng để anh con thất vọng. Ta nghĩ, anh
sẽ quay lại thăm con, có lẽ lần sau khi anh con đến thì sẽ đưa con rời khỏi
nơi này.

Đường Bắc Vi lắc đầu không nói gì, nếu cô muốn rời khỏi thì lần này cô có thể
bảo Diệp Mặc đưa cô đi, nhưng cô lại không muốn quay trở về những tháng ngày
không có người thân nơi thành phố. Tuy anh đã đi, nhưng mẹ mình còn ở đây.

Hơn nữa cô biết, rất nhiều việc anh làm đều là những việc người thường không
dám tưởng tượng đến, cho nên cô không thể ngáng chân anh ở giữa thành phố, cô
lưu lại ở đây, anh sẽ không phải lo. Đợi cô có thực lực rồi thì cô có thể giúp
được anh.

Trong mắt cô, không có đúng sai, chỉ cần là những việc anh Diệp Mặc làm thì
đều đúng hết. Cho nên từ trước tới nay cô không hề hỏi chuyện của Diệp Mặc,
cũng chưa bao giờ nói những chuyện này.

Khi Diệp Mặc rời đi không chào Đường Bắc Vi, hắn biết kể từ khi đứa em gái này
và hắn nhận nhau, dường như cũng có chút đa sầu đa cảm, hoàn toàn khác với
Đường Bắc Vi mới đầu mình gặp. Khi lần đầu gặp em, tính cách của em rất có chủ
kiến, thậm có chút mạnh mẽ.

Diệp Mặc biết đây là vì cô luôn phải sống trong nghèo túng và kỳ thị của người
khác, nếu không mạnh mẽ một chút, không chừng sớm đã bị người khác nuốt chửng.
Đường Bắc Vi khi còn nhỏ chắc hẳn không được hưởng thụ cảm giác được yêu
chiều, thậm chí cô không có tuổi thơ. Cho nên đối với việc Diệp Mặc chiều cô,
cô rất để tâm.

Cũng chỉ là sau khi gặp Diệp Mặc, cô mới có cảm giác được người thân che chở,
nên mới trân trọng cảm giác này. Đường Bắc Vi khăng khăng ở lại Tĩnh Nhất Môn,
Diệp Mặc cũng đoán ra được đôi chút, nhưng hắn không khuyên cô, đợi sau khi
Đường Bắc Vi có đủ thực lực, cô sẽ chủ động đi ra

Khi Diệp Mặc vừa mới đến Lưu Xà, hắn gần như không dám tin vào mắt mình.

Nơi này đã không còn vẻ náo động và hỗn độn của mấy tháng trước, vô số những
công nhân ở công trình chung quanh bận túi bụi.

Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?

– Anh Diệp…

Một giọng nói vui mừng cất lên, Phương Nam dẫn mấy đàn em vội vã chạy tới.

– Phương Nam, rốt cuộc có chuyện gì vậy?

Diệp Mặc nhìn Phương Nam da dẻ hồng hào, hỏi có chút nghi ngờ. Tuy hắn thấy
Phương Nam đã lên trung kỳ Hoàng cấp, nhưng đây không phải là điều khiến hắn
để tâm, điều hắn đang nghĩ là nếu những người công nhân này đều do Phương Nam
tụ tập lại, thì tại sao y lại có nhiều vốn khởi động như vậy?

Phương Nam vui mừng nói:

– Anh Diệp, việc anh tiêu diệt Lưỡng Tê Phái thật hả lòng hả dạ, hiện nay,
dọc biên giới đều do “công ty thương mại biên giới Lạc Nguyệt” của em quản
lý… Anh Tàng và anh Hứa đến rồi.

Diệp Mặc nhìn thấy Tàng Gia Nghiêm và Hứa Bình cùng chạy đến. Nhưng hắn không
ngờ Mạc Hải cũng có ở đây, lập tức hắn đã hiểu ra.

– Sư phụ…

Nhị Hổ và Lỗ Tiểu Trân nhận được tin lao đến, từ khi Diệp Mặc rời Lạc Thương,
đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Diệp Mặc.

– Đi thôi, chúng ta đi trước rồi nói chuyện sau.

Diệp Mặc gặp được rất nhiều bạn bè, bằng hữu, trong lòng rất vui.

Cả một phòng lớn mọi người sôi nổi ngồi xung quanh, bọn họ đều vì Diệp Mặc mà
tụ tập lại, bây giờ lại cùng chung một mục tiêu mà cố gắng.

– Dương Cửu đâu?

Diệp Mặc không thấy Dương Cửu và Hàn Tử đến.

Tàng Gia Nghiêm liền nói:

– Hai người bọn họ, còn có Úc Diệu Hồng và Viên Mai Hương mấy người đó đang
làm thủ tục thuế quan. Ông Jake ở Anh chuyển đến một lô hàng thiết bị chế
dược, đang qua hải quan.

Thấy Diệp Mặc nghi ngờ, Mạc Hải lập tức đáp:

– Ông Jake chính là người Anh lần trước anh gặp trên biển, ông ta là người
phụ trách nhãn hiệu thuốc Tiêu Thụy của Anh tại khu vực châu Á. Lần này sau
khi ông ta biết Lạc Nguyệt là công ty của anh nên đã chủ động đầu tư vào Lạc
Nguyệt. Bởi vì ông ta vốn là một trong những cổ đông của Tiêu Thụy

Thì ra là y, hắn liền nhớ tới Luny, người rất sùng bái mình.

Tàng Gia Nghiêm nói tiếp:

– Diệp tổng, việc đăng ký của Lạc Nguyệt chúng ta xây dựng lại với Lưu Xà,
may mắn nhờ có người anh em Mạc Hải. Tập đoàn Mạc thị ở HongKong họ đã đầu tư
hai tỷ vốn cho công ty chúng ta bắt đầu công việc, hơn nữa còn đưa đến một
trong những cổ đông của Tiêu Thụy Anh Quốc tiến hành đầu tư. Chỉ là vấn đề cổ
phần, chúng tôi không dám nhiều lời, chỉ có thể đợi anh về hỏi.

Nghe Tàng Gia Nghiêm nói, Mạc Hải vội vã đáp:

– Anh Diệp, đầu tư vào Lạc Nguyệt là ý của chú em, hơn nữa chú em không cần
cổ phần của Lạc Nguyệt. Chú nói việc của anh thì chúng em phải toàn lực trợ
giúp, còn về Jake, ông ta cũng không cần cổ phần, chỉ là hi vọng sau này có
thể hợp tác với ngành dược của Lạc Nguyệt.

Trong lòng Diệp Mặc đã có tính toán, không nói chuyện cổ đông nữa, hắn cũng
biết lúc trước hắn cứu Mạc Khang một mạng, lần này là Mạc Khang muốn báo ân,
nhưng hắn cũng sẽ không bạc đãi Mạc Khang. Chỉ là tên Jake người Anh này rất
thông minh, không ngờ đã nghĩ tới việc hợp tác sau này.

Diệp Mặc cầm hai viên “Bồi Khí Đan” đưa cho Mạc Hải:

– Hai viên đan dược này gọi là “Bồi Khí Đan”, anh giúp tôi đi bán đấu giá một
chút, loại đan dược này có thể giúp người luyện võ dưới Địa cấp thăng một bậc.

– Vâng thưa anh.

Mạc Hải nhận lấy đan dược, tuy anh ta không hiểu cái gì là Địa cấp nhưng anh
ta cũng biết đây là cấp bậc trong cổ võ, loại đan dược này có thể giúp người
luyện cổ võ thăng cấp, có thể thấy đây chắc chắn là một vật vô cùng phi
thường.

Hứa Bình liền nói:

– Chú Tam, loại đan dược này quả thật rất quý. Hiện nay anh đang ở trung kỳ
Huyền cấp, nửa năm sau chắc chắn anh còn phải thăng lên một cấp. Chuyện này
trước đây anh nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Diệp Mặc cười nói:

– Anh Hai, sau này công ty của chúng ta sẽ nổi danh toàn cầu, nhất định sẽ có
rất nhiều bọn tôm tép đến gây rối, cho nên công lực của anh càng lợi hại càng
tốt.

– Việc này là việc Hứa Bình anh thích làm nhất, chú Tam yên tâm đi, anh khẳng
định ngay cả con kiến ở bên ngoài cũng không xem được tư liệu kỹ thuật của
công ty chúng ta.

Hứa Bình vỗ ngực nói.

Diệp Mặc nhìn Du Nhị Hổ nói:

– Nhị Hổ, sau này khi sư phụ không ở đây, em phải cùng sư bá Hứa Bình học cổ
võ, không được lười đâu.

– Vâng, sư phụ.

Du Nhị Hổ vội vàng đáp.

Tàng Gia Nghiêm có chút khó nói:

– Diệp tổng, thuốc mà Nhị Hổ làm tôi đã thấy rồi, không có cách nào điều chế
hàng loạt cả, tuy thứ thuốc này rất tốt, nhưng nếu muốn làm lớn e rằng có chút
khó khăn. Hơn nữa, quản lý bảo mật có chặt chẽ đến đâu, các chuyên gia sẽ mua
đan dược của chúng ta, nói không chừng sẽ phân tích ra được những thành phần
trong đó.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, nói:

– Anh Tàng yên tâm, đan dược của chúng ta không chỉ có thể điều chế hàng loạt
được mà người khác cũng không có cách nào bắt chước điều chế.

Nói xong, Diệp Mặc quay đầu lại nói với Mạc Hải:

– Mạc Hải, sau khi tôi về, bán hai viên đan dược này xong thì hãy giúp tôi
mua hai trăm triệu ngọc thạch, ngọc thạch này không yêu cầu tốt, loại bình
thường cũng được.

– Được, anh yên tâm, việc này hãy giao cho tôi.

Mạc Hải liền đứng dậy cam đoan, tuy anh ta rất ngạc nhiên với việc Diệp Mặc
mua một lần hai trăm triệu ngọc thạch nhưng cũng không hề hỏi.

Diệp Mặc khoát tay nói:

– Sau này đừng gọi tôi là anh nữa, gọi tên tôi là được rồi, nếu như không
thích gọi vậy thì hãy gọi như anh Tàng cũng được.

Hai giờ bàn bạc đã trôi qua, Diệp Mặc biết công ty Lạc Nguyệt hiện nay do hai
người Tàng Gia Nghiêm và Úc Diệu Đồng quản lý. Đợi sau khi Úc Diệu Đồng trở
về, Diệp Mặc cơ bản đã có dự tính.

Tàng Gia Nghiêm và Úc Diệu Đồng vẫn phụ trách việc sản xuất, tiêu thụ của công
ty, Viên Mai Hương và Lỗ Tiểu Trân tạm thời phụ trách các việc tài vụ, đồng
thời Hứa Bình tạm thời thay vị trí của Diệp Mặc, đứng ra ký tên rút tài khoản
và một số chuyện quan trọng.

Mà các biện pháp bảo an của công ty mới là việc vô cùng quan trọng, do Phương
Nam và Dương Cửu phụ trách, đồng thời những việc quan trọng đều do Hứa Bình
cùng phối hợp xử lý.

Một tháng sau, Mạc Hải một lần nữa trở về Lưu Xà, cùng về với anh ta còn có
Mạc Khang. Nghe nói khi Diệp Mặc ở Lưu Xà, Mạc Khang đã từng đích thân đến.
Với Diệp Mặc ông ta vô cùng kính nể.

Sau khi hai viên “Bồi Khí Đan” nổi tiếng ở Thượng Hải, thì đã được một gia tộc
ở Thượng Hải mua ngay. Tổng cộng bán được ba trăm triệu.

Trong lòng Diệp Mặc thầm nhủ, không có “Huyết Sắc San Hô”, nếu còn có “San Hô
Huyết Sắc” thì thậm chí hắn chỉ cần luyện đan dược này bán cũng được. Nhưng
cái giá này thấp hơn hội đấu giá Ẩn Môn nhiều, nếu ở hội đấu giá Ẩn Môn lần
trước, cái giá này không chừng có thể tăng.

Toàn bộ hai trăm triệu ngọc thạch mua về đã được Diệp Mặc đặt ở xung quanh
xưởng chế thuốc ở Lưu Xà. Ở đây không có linh thạch, Diệp Mặc chỉ có thể lùi
một bước dùng cái khác, lấy ngọc thạch bố trí thành “Tụ Linh Trận” đặt xung
quanh xưởng thuốc. Tuy Tụ Linh Trận được bố trí bởi ngọc thạch kém xa bố trí
bởi linh thạch nhưng vẫn có thể sinh ra linh khí.

Linh khí được kết tụ mỗi ngày cũng có thể dùng để luyện thuốc viên, dùng để tu
luyện thì còn thiếu rất nhiều. Đồng thời, Diệp Mặc đã thêm một số trận pháp Tụ
Linh ở trên mỗi một thiết bị sản xuất “Mỹ Nhan Đan”, thế này mới có thể bảo
đảm chất lượng.

Sau một tháng Diệp Mặc sửa lại phương thức sản xuất đan dược “Mỹ Nhan Hoàn”
rồi giao lại cho Du Nhị Hổ. Nhưng loại “Mỹ Nhan Hoàn” này chỉ có thể sản xuất
trong một môi trường nhất định, bởi vì loại nhan hoàn này bắt buộc phải hấp
thụ linh khí mới có thể điều chế.

“Tụ Linh Trận” mà Diệp Mặc bố trí vừa may thỏa mãn được điều kiện này. Nếu ở
trong Tu Chân giới, ở đâu cũng có linh khi thì đương nhiên luyện đan cấp thấp
này căn bản không cần đến bất kỳ Tụ Linh trận pháp nào cả, nhưng ở đây lại
không được.

Loại đan dược thứ hai Diệp Mặc đưa cho Nhị Hổ lại là “Dưỡng Tâm Hoàn”, có thể
trị bệnh mệt mỏi, giải độc cơ thể. Những đan dược khác, Diệp Mặc cũng đã nói
cho Nhị Hổ biết, đợi luyện hai loại đan dược này thành công thì lại luyện
tiếp, một lần mà luyện quá nhiều sẽ không tốt.

Diệp Mặc thành lập nên công ty Lạc Nguyệt, mục đích chủ yếu chính là để thu
được các loại linh thảo. Những loại linh thảo này, hắn thậm chí có thể vẽ
thành hình đưa cho Tàng Gia Nghiêm, để Tàng Gia Nghiêm chỉ đạo xuống dưới.

Sau khi đã giao xong hết việc, Diệp Mặc rời khỏi Lưu Xà. Hắn biết với điều
kiện hiện nay, hắn ở một chỗ tu luyện sẽ khó thăng cấp.

Từ đó, để tìm Lạc Ảnh, hắn một mình một kiếm đi chu du khắp Hoa Hạ.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.