Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 335: Trả thù


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 335: Trả thù

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Tô Tĩnh Văn ngây dại, thậm chí quên cả việc cô đã hoàn toàn dựa vào người Diệp
Mặc.

Diệp Mặc có chút áy náy nhìn Tô Tĩnh Văn nói:

– Rất xin lỗi, Tĩnh Văn, lần này tôi làm phiền đến cô rồi, những người này
đều có thù lớn với tôi. Hơn nữa, những người này là một đám chó điên, ai đắc
tội bọn họ, bọn họ sẽ nhổ cỏ tận gốc. Chỉ là tôi không ngờ, đến người bạn của
tôi bọn họ cũng không bỏ qua.

Nghe thấy lời Diệp Mặc nói, Tô Tĩnh Văn mới tỉnh táo lại, cô không ngờ mình và
Diệp Mặc chỉ là bạn bình thường cũng bị liên lụy, nếu quan hệ với Diệp Mặc
càng thêm thân thiết thì sẽ phải chịu những sự tấn công nào nữa?

– Diệp Mặc, người nhà ở Yến Kinh của anh… còn có Khinh Tuyết

Lời Tô Tĩnh Văn chưa nói xong nhưng Diệp Mặc lại hiểu ý cô, cô ấy đang lo lắng
cho người khác.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười:

– Bọn chúng không có cơ hội đâu, muộn nhất là đêm nay, tôi sẽ nhổ cỏ tận gốc
cái tổ chức này.

Nhìn Diệp Mặc mỉm cười mang theo sát ý, Tô Tĩnh Văn trong lòng run lên, cho
tới giờ cô chưa từng gặp qua Diệp Mặc như vậy. Thậm chí, lại là sát khí nặng
nề, có lẽ căn bản cô cũng không hiểu Diệp Mặc là hạng người gì. Cho tới này,
cô chỉ nhìn thấy một mặt của Diệp Mặc mà thôi.

– Tôi không sao, anh không cần lo lắng, giờ chúng ta phải làm gì?

Tô Tĩnh Văn có chút bận tâm nhìn Diệp Mặc, tuy không biết Độc Nhãn Long và Hàn
Tử là ai, nhưng nghe bọn chúng nói, chỉ biết đó là một tổ chức cực kỳ lợi hại.

Diệp Mặc đứng lên, nói:

– Đi thôi, chúng ta sang phòng bên nói chuyện.

Tô Tĩnh Văn vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Mặc:

– Ngay bây giờ ta sẽ đi sang chỗ bọn họ sao?

– Đúng, đi ngay bây giờ, tôi đi tìm bọn chúng hợp tác.

Diệp Mặc gật gật đầu nói.

– Bọn chúng đều là sát thủ, hợp tác cái gì chứ?

Tô Tĩnh Văn có chút nghi hoặc nhìn Diệp Mặc, giọng điệu hai tên phòng bên rất
hung ác, sao lại hợp tác với Diệp Mặc được?

– Bọn chúng sẽ hợp tác.

Nói xong Diệp Mặc đứng lên, cùng Tô Tĩnh Văn mở cửa ra khỏi phòng.

– Tĩnh Văn, sao em lại ở đây? Em…

Cùng lúc Diệp Mặc mở cửa phòng, phòng 206 đối diện cũng mở cửa ra, một gã
thanh niên đẹp trai, phong độ đang ôm một cô gái trên mặt còn ửng hồng đi ra,
trong nháy mắt nhìn thấy Tô Tĩnh Văn, gã vô cùng khiếp sợ.

Tô Tĩnh Văn cũng ngây ngẩn cả người, một lát sau mới kêu lên:

– Anh họ Úy Tranh? Tại sao lại là anh?

Người thanh niên anh tuấn đối diện gần như không dám tin vào mắt mình, thật
lâu sau, gã dường như mới phản ứng được, sắc mặt lập tức xanh mét, duỗi ngón
tay chỉ vào Tô Tĩnh Văn nói:

– Tĩnh Văn, không ngờ em lại cùng đàn ông vào đây thuê phòng, em có biết xấu
hổ không? Em, em…

Tô Tĩnh Văn không ngờ người anh họ luôn ôn hòa, dễ mến với cô lại dữ tợn như
vậy, không ngờ lại chỉ vào mặt cô mắng cô không biết xấu hổ. Trong lúc nhất
thời, Tô Tĩnh Văn tức giận, sắc mặt trắng bệch, cô có chút khó thở nói:

– Tạ Úy Tranh, em đến đây liên quan gì đến anh? Em là gì của anh? Anh không
phải cũng thuê phòng với người ta ở đây sao? Có tư cách gì mà nói em?

– Em…

Tạ Úy Tranh trong lúc nóng giận, nghĩ đến cô gái mình mong muốn mấy năm nay
lại ngủ với người khác, sự phẫn nộ này khiến gã không thể khống chế mình được
nữa.

– Anh là đàn ông, xã giao một chút thì sao? Chỉ là mua vui một chút, em thật
không ngờ không biết xấu hổ, lên giường với người ta ở đây.

Tạ Úy Tranh sắc mặt biến đổi xanh đỏ, đã tức giận đến choáng váng đầu óc,
trong lòng gã, Tô Tĩnh Văn phải là của gã, không ai khác có thể đụng đến.
Nhưng hiện giờ, gã không có được cô, lại bị người khác lên giường với cô
trước.

Tô Tĩnh Văn sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm Tạ Úy Tranh đã mất đi lý trí,
sau một lúc lâu mới bình ổn được cơn hờn dỗi trong ngực. Cô bỗng nhiên ôm cánh
tay Diệp Mặc, giọng điệu bình thản nói với Tạ Úy Tranh:

– Tạ Úy Tranh, anh xã giao gì đó, tôi cũng không nói gì, anh là anh, tôi là
tôi, tôi và anh có quan hệ gì sao? Anh dựa vào cái gì mà xem vào việc của tôi?
Tôi thích thuê phòng với ai mắc mớ gì đến anh? Tôi thích Diệp Mặc đấy, thế thì
sao?

Tô Tĩnh Văn ngoài mềm trong cứng, bình thường rất dễ nói chuyện, nhưng một khi
chọc giận cô, cô căn bản sẽ không bận tâm là ai gây sự, hơn nữa đối với Tô
Tĩnh Văn mà nói, Tạ Úy Tranh hôm nay thật đúng là quá quắt, cuộc sống của cô
cần anh ta can thiệp sao?

– Được, được, anh còn tưởng em bận rộn gì, nói là có việc với bạn em, thì ra
là bận chuyện này sao? Đồ đàn bà không biết xấu hổ, thì ra là em muốn, lại
không nói với anh được sao? Chẳng lẽ anh không thể làm em hài lòng…

Tạ Úy Tranh ghen đến phát điên, thậm chí ngay cả câu nói còn chưa nói hết,
liền đi tới trước Tô Tĩnh Văn cho cô một bạt tai.

Tô Tĩnh Văn vốn đã dần bình tĩnh lại, lại bị Tạ Úy Tranh nói cho săc mặt trắng
bệch, cô thật không ngờ người anh họ Tạ Úy Tranh này phát điên lên lại đáng sợ
như vậy, lời nói, hành động chằng còn chút lý tính nào hết.

Diệp Mặc thấy họ là an hem họ cũng không ngắt lời, nhưng giờ Tạ Úy Tranh lại
động thủ đánh người, hắn cũng không muốn tiếp tục chỉ đứng nhìn nữa.

Ngay lúc tay Tạ Úy Tranh còn chưa chạm được vào mặt Tô Tĩnh Văn, Diệp Mặc đã
bắt lấy tay gã, đồng thời giơ một tay tát một cái, sau đó là một cú đá.

Tạ Úy Tranh bị Diệp Mặc đánh cho hộc máu tươi, phun ra mấy cái răng, lại bị
một cước đá bay vào phòng, ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng gã ngã xuống đất.

Cô gái đi cùng Tạ Úy Tranh nhìn thấy vậy, lập tức liền kêu lên kinh sợ, vội
vội vàng vàng vọt vào phòng xem tình hình của Tạ Úy Tranh.

Tô Tĩnh Văn bị Tạ Úy Tranh làm cho tức đến run người, sắc mặt trắng bệch, sau
một lúc lâu không nói nên lời. Diệp Mặc bèn vận một ít chân khí truyền vào cơ
thể Tĩnh Văn, giúp cô bình tĩnh lại.

– Rất xin lỗi, Diệp Mặc, tôi có chút không thoải mái, tôi phải về đây.

Tô Tĩnh Văn bình tĩnh lại, có chút áy náy nhìn Diệp Mặc nói.

Diệp Mặc vội nói:

– Không sao, cô về trước đi, ở đây có tôi là được rồi, việc hôm nay là tôi
làm phiền cô rồi, đừng nói lời xin lỗi.

Tô Tĩnh Văn bỗng ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc như muốn nói gì, nhưng lại không nói,
mà xoay người đi ra ngoài.

Thần thức của Diệp Mặc vẫn nhìn theo Tô Tĩnh Văn lên xe, lái xe đi rồi, mới
bất đắc dĩ lắc đầu, cái tên anh họ của Tô Tĩnh Văn thật là đồ khốn.

Nhưng Diệp Mặc lập tức dứt bỏ tâm tư đó, đi đến gian phòng bên cạnh, gõ cửa.

– Ai thế? Ở đây không cần phục vụ gì đâu.

Từ bên trong truyền ra giọng khàn khàn của Độc Nhãn Long.

Diệp Mặc bỗng đẩy cửa ra, nhìn Độc Nhãn Long và Hàn Tử đang trợn mắt há mồm,
thản nhiên nói:

– Các người không cần phục vụ, nhưng tôi cần.

– Mày là ai? Làm sao lại mở được cửa?

Độc Nhãn Long mặt kinh hãi, nhìn chằm chằm Diệp Mặc, rõ ràng lúc nãy y đã khóa
cửa rồi, không biết làm sao người này lại mở được. Nhưng cái cảm giác nguy
hiểm của tên sát thủ lâu năm trỗi lên, nháy mắt, trong tay y đã nắm một khẩu
súng lục đen sì.

Hàn Tử cũng cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Mặc, trong tay cũng xuất hiện một
con dao nhọn hoắt.

Diệp Mặc dường như một chút cũng không nhìn thấy hành động của hai người này,
thậm chí còn không coi khẩu súng trong tay Độc Nhãn Long ra gì, mà vẫn tự do
đi tới, ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Diệp Mặc mới thẩn nhiên nhìn thoáng qua Độc Nhãn Long:

– Ông là chú Cửu hả? Hôm nay tôi đến chính là muốn cứu mạng ông đấy, nhưng
nếu ông không nghe lời, tôi cũng không ngại cho ông chết.

– Muốn chết à?

Độc Nhãn Long trong mắt xuất hiện một tia tàn ác, nháy mắt đã giơ tay nã một
phát súng vào Diệp Mặc.

Diệp Mặc cũng bỗng nhiên giơ tay lên, gần như cùng lúc với lúc Độc Nhãn Long
nổ súng, vươn hai ngón tay lên kẹp lấy viên đạn, vẻ mặt trở nên lạnh như băng.

– Nếu ông còn dám bắn ra viên đạn thứ hai, tôi không ngại khảm vỏ đạn này lên
trán ông đâu.

– Mày, mày dùng ngón tay kẹp viên đạn?

Giọng điệu Độc Nhãn Long run rẩy, thậm chí tay gã cũng bắt đầu run.

Gã có nghe nói qua một ít cao thủ tu luyện cổ võ, tu luyện đến một mức nhất
định, có thể dùng tay không bắt viên đạn. Nhưng gã và người thanh niên này
đứng gần như vậy, chỉ cách vài mét, hắn chẳng những bắt được viên đạn, mà lại
còn là dùng hai ngón tay, cho dù là một cao thủ cổ võ… Hắn có phải là người
hay không?

Ngón tay Diệp Mặc hơi búng ra, viên đạn lúc nãy Độc Nhãn Long bắn ra bay đi,
bắn thẳng vào vách tường sau lưng Độc Nhãn Long, biến mất không thấy gì nữa.

Trong lúc Độc Nhãn Long vô cùng kinh hãi, bên tai y lại nghe thấy giọng nói
lạnh lùng của Diệp Mặc:

– Tôi muốn giết người chỉ là việc búng một ngón tay, nếu ông còn muốn sống…
tôi yêu cầu ông không cử động nữa. Sự kiên nhẫn của tôi cũng không tốt lắm,
lần thứ hai sẽ không tha thứ cho ông đâu.

“Cạch!”

Khẩu súng trong tay Đọc Nhãn Long rơi xuống đất, y không ngờ lại mất hết ý chí
chiến đấu. Y là một sát thủ, có ai chưa từng gặp qua, lại có chuyện gì có thể
khiến y mất đi ý chí chiến đấu chứ? Nhưng người thanh niên trước mắt này lại
dễ dàng khiến y cảm thấy một cơn run rẩy không thể chiến thắng.

Y có một loại trực giác, cho dù mình dùng thủ đoạn nào, người trước mặt này
đều đoán được, chỉ cần tung thủ đoạn ra cũng là lúc y chết. Đây rốt cuộc là
người thế nào, chính mình lúc nào lại đắc tội với một người như thế?

Hàn Tử cũng mang một vẻ mặt kinh dị vô cùng nhìn Diệp Mặc, trong tay nắm con
dao nhọn hoắt giờ cũng buông xuống. Hai ngón tay Diệp Mặc kẹp được viên đạn
khiến gã thấy rất kinh hãi, đây là việc con người làm được sao?

– Tiền bối… ngài… ngài…

Độc Nhãn Long cảm giác người này có chút quen thuộc, dường như hơi giống tên
Diệp Mặc kia, y đã nhìn thấy ảnh chụp của Diệp Mặc. Nhưng những chuyện này quá
sức kinh hãi, y không thể tin được.

Nếu Diệp Mặc là một người kinh khủng như thế, chính mình còn muốn đến ám sát
những người có quan hệ với Diệp Mặc, đây không phải hành vi tìm cái chết sao?

– Tôi là Diệp Mặc, chính là người các người muốn giết.

Diệp Mặc thản nhiên cười, giọng điệu bình thản cực kỳ.

Con dao trong tay Hàn Tử vô lực buông thỏng xuống, nếu người khủng khiếp trước
mắt này là Diệp Mặc, bọn chúng hôm nay không có hi vọng giữ mạng sống rồi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.