Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 291: Tình thế khó xử


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 291: Tình thế khó xử

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Dừng lại một lát, Đổng Cầm tiếp tục nói:

– Ngay lúc nói chuyện với hắn ta, em đã cảm thấy có chút hãi hùng. Quả nhiên
lúc Vũ Phong ấn nút, chiếc xe bị nổ lại đúng là chiếc xe của anh ta, em dám
chắc lúc đó nếu em không chạy đi thì bây giờ đã ở trong tay hắn ta rồi. Hơn
nữa, hơn nữa…

– Hơn nữa cái gì?

Trần Thanh lập tức hỏi.

Đổng Cầm do dự một chút rồi lên tiếng:

– Em nghi ngờ trên người em bị đánh dấu một loại ký hiệu nào đó, nhưng em đã
tắm đi tắm lại mấy lần, rồi thay mấy bộ quần áo, nhưng cái cảm giác về ký hiệu
đó vẫn còn, em không biết có phải do em đa nghi quá không. Nhưng giác quan thứ
sáu của em rất chính xác, nếu không có giác quan đó, em đã mất mạng trong lần
thực hiện nhiệm vụ lần trước ở Hongkong rồi.

Diệp Mặc ở bên ngoài nghe thấy, trong lòng thầm khen, cô Đổng Cầm này đúng là
sát thủ trời sinh, ký hiệu của hắn trên người sát thủ cấp Địa cũng không bị
phát hiện, không ngờ lại bị cô Đổng Cầm này phát hiện ra. Cho dù cô ta chưa
dám khẳng định, nhưng loại trực giác này đúng là rất khá. Cần biết rằng Đổng
Cầm này đến cổ võ nhập cấp đều không có, chỉ là một tên sát thủ mà thôi.

Trần Thanh ngơ ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới lên tiếng:

– Em quá đa nghi rồi, trên thế giới này làm gì có loại ký hiệu đó, huống hồ
hắn ta chỉ là bắt tay em một chút thôi, mặc dù thời gian có hơi dài, nhưng ai
biết gã Diệp Mặc này không phải là một người háo sắc. Hắn ta có lẽ cũng chỉ
muốn cầm tay em mà thôi, về căn bản là không thể thông qua bắt tay mà để lại
ký hiệu trên người em được. Nếu thật sự có việc này, hắn ta đúng là thần thánh
quá rồi.

Đổng Cầm lắc lắc đầu rồi nói:

– Không đúng, hắn ta không phải là muốn bắt tay em, Đường Bắc Vy xinh đẹp hơn
em nhiều, sao hắn lại không muốn bắt tay cô ta.

– Đường Bắc Vy là em gái hắn, hắn đương nhiên là không thể có tình ý gì rồi.

Trần Thanh lập tức phản bác.

– Em gái? Làm sao anh biết Đường Bắc Vy với hắn là anh em? Có xác định huyết
thống ư? Còn nữa, bọn họ một người họ Đường, một người họ Diệp, em cũng không
dám khẳng định. Lần trước khi đi điều tra hắn ở Ninh Hải, em tận mắt trông
thấy hắn và Đường Bắc Vy cùng qua đêm trong một căn phòng. Hơn nữa, gã Diệp
Mặc này về cơ bản là không giống một kẻ háo sắc.

Đổng Cầm lập tức lại lắc đầu nói.

Dường như để bổ sung vào quan điểm của mình, Đổng Cầm còn nói thêm:

– Nếu hắn thật sự háo sắc, theo tư liệu em có được, đã từng cùng xuất hiện
với hắn ta có Vân Băng, lại có vị hôn thê là Ninh Khinh Tuyết, làm gì có ai
không xinh đẹp hơn em gấp nhiều lần. Hắn ta sao có thể động thủ với em được
chứ?

Trần Thanh gật gật đầu, nói:

– Em nói không sai, chẳng lẽ chúng ta không thể đắc tội với Diệp Mặc, mà lại
có thể đắc tội với cấp trên sao? Nếu chạy trốn, cũng chỉ nhận được cái chết mà
thôi, hơn nữa lại còn chết rất thảm.

Đổng Cầm thở dài:

– Nếu để em lựa chọn, em thà đắc tội với cấp trên, sau đó tự sát, gã Diệp Mặc
kia quá kinh khủng. Em đã điều tra hắn, hai tổ chức Nam Thanh, Thiết Giang mặc
dù chưa bị diệt vong nhưng vì hắn ta mà đã bị suy thoái, tiếp đó là Tống gia,
một trong Ngũ đại gia tộc Hoa Hạ, em cũng nghi ngờ là do hắn làm. Gần đây
nhất, Lưỡng Tê bang, em cũng nghi ngờ hắn ta có liên quan đến. Vì vậy “Huyết
sắc san hô” cũng là lấy được từ Tiêm Hải Giác.

– Là Kiều gia sao? Cũng là do Diệp Mặc làm?

Trần Thanh lập tức hỏi lại.

Đổng Cầm trầm mặc một lúc rồi lên tiếng:

– Trước đây em cũng nghĩ vụ Kiều gia là do hắn ta làm, nhưng sau khi nhận
được nhiệm vụ mới, suy nghĩ kỹ càng em mới cho rằng “Huyết sắc san hô” không
phải là do hắn cướp. Người giết Kiều gia rất có thể là Tra gia, cho nên em mới
vội vã rời đi. Em có dự cảm, chỉ cần ở cùng với Tra gia, thì cái mạng này sẽ
không phải là của em nữa rồi.

– Tra gia? Điều này sao có thể, từ lúc Tra gia hợp tác với chúng ta, đều
không hề nhắc tới “Huyết sắc san hô”, bọn họ chỉ nói chỉ cần giết Diệp Mặc là
được mà.

Trần Thanh kinh ngạc hỏi.

Đổng Cầm lắc đầu, nói:

– Em cũng không hiểu, nếu người thuê chúng ta giết Kiều Cương là Tra gia thì
đã dễ giải thích. Nhưng người thuê giết Kiều Cương lại là Vân gia, hơn nữa
cuối cùng Tra gia lại chủ động tìm chúng ta để hợp tác giết Diệp Mặc, em không
hiểu ý của họ. Lần này sau khi em chạy trốn cũng không nghe thấy lệnh của cấp
trên bảo tiếp tục ở lại Tra gia, có lẽ đã bị cấp trên nghi ngờ rồi.

– Bởi vì em nghi ngờ “Huyết sắc san hô” vốn là do cấp trên và Tra gia hợp tác
cùng làm, mục đích của cấp trên là muốn Diệp Mặc mắc câu, em chỉ đi làm mồi dụ
mà thôi. Tuy rằng em không biết mặt sau sự việc này là gì, nhưng em biết rằng
nếu đi đến Tra gia thì mạng của em đã không còn. Nói không chừng cấp trên đã
biết chuyện trên người em có ký hiệu của Diệp Mặc rồi, nên mới cho em đến Tra
gia.

– Cho nên dù cho là có biết tung tích của “Huyết sắc san hô”, em cũng sẽ
không đi nhận nhiệm vụ này. Cho dù còn nhiều việc em chưa hiểu hết, nhưng em
dám khẳng định, bất luận là “Huyết sắc san hô” và Diệp Mặc có quan hệ thế nào,
chỉ cần em đi thì chỉ có đường chết mà thôi.

Diệp Mặc nghe đến đây, trong lòng có chút vui vẻ, cô Đổng Cầm này quả nhiên
biết tung tích của “Huyết sắc san hô”. Nhưng ngoài dự liệu của hắn, thích
khách giết Kiều Cương không phải là Tra gia mà lại là Vân gia. Mà Địa sát, bởi
vì hắn đã giết một sát thủ của họ, thế nên mới tập trung lực lượng để giết
hắn. Không ngờ chuyện Địa sát đối phó với hắn là có nguồn gốc, tại sao Tra gia
lại chủ động đối phó với hắn như vậy, ở lần đua xe trước đây, hắn với Tra gia
không hề có chút thù hận nào.

Giác quan thứ sáu của Đổng Cầm thật mạnh, Diệp Mặc đoán Địa sát thật sự rất có
khả năng đã biết rằng hắn đã để lại ký hiệu trên người Đổng Cầm, cho nên mới
chuẩn bị cho Đổng Cầm làm vật hi sinh, chỉ là muốn giết Diệp Mặc mà thôi.
Trong việc này, ngoài việc hắn đã giết chết một người của Địa sát, chắc chắn
là còn nguyên nhân khác, bằng không Địa sát sẽ không thể để cho người của họ
làm vật hi sinh được.

– Ôi, kỳ thực là em nên tiếp tục theo dấu Diệp Mặc, em chỉ cần đi theo là
được, cũng không cần phải động thủ.

Trần Thanh thở dài nói.

Đổng Cầm lắc lắc đầu, nói:

– Em có linh cảm, lúc đó chỉ cần em không chạy đi, không chừng giờ này đã bị
hắn bắt được rồi.

Rất lâu sau Trần Thanh mới lên tiếng:

– Vậy em định làm thế nào? Cứ cho là Diệp Mặc lợi hại như vậy, chẳng lẽ em
dám rời tổ chức hay sao? Vậy chỉ có một con đường là chết thảm mà thôi.

– Một người chết còn hơn là cả nhà chết, Diệp Mặc động một chút là diệt cả
nhà người ta, hắn hung ác quá rồi. Em thà rằng tự mình tìm một chỗ nào đó,
vụng trộm chết đi, còn hơn là để hắn tìm về giết chết cả nhà.

Đổng Cầm bất lực mà nói.

Trần Thanh cười lạnh một tiếng rồi nói:

– Đổng Cầm, thời gian anh ở Địa sát dài hơn em, còn nhiều việc mà em chưa
hiểu nổi. Diệp Mặc có phải là người giết người hàng loạt hay không thì anh
không biết, nhưng một khi em đã dám phản bội Địa sát, thì chắc chắn bọn họ sẽ
giết người hàng loạt, bọn người đó đều là một lũ điên, về căn bản là không thể
thuyết phục được.

– Năm năm trước, lúc anh mới vào Địa sát, anh có một người tiền bối, là sát
thủ chữ Nhân, chỉ còn cách sát thủ chữ Địa một bậc mà thôi. Bởi vì trong một
lần thực hiện nhiệm vụ bị nhốt trong một nơi nào đó, về chậm mất mấy ngày mà
cả nhà anh ấy bị giết hết. Cấp trên của chúng ta đúng là có thể giết người
hàng loạt, chỉ là em không biết mà thôi.

– A.

Đổng Cầm chưa từng nghe nói tổ chức của mình lại giết người hàng loạt như vậy,
điều này thật quá kinh khủng. Diệp Mặc có thể giết người hàng loạt là do cô
suy đoán vậy, nghĩ đến đây, cô lại một lần nữa lo lắng cho cách làm của mình.

Diệp Mặc biết rằng nếu có nghe tiếp cũng không còn tin tức gì có ý nghĩa nữa
rồi, hắn vừa đi ra vừa thản nhiên nói:

– Nếu các người cùng tôi hợp tác, tôi không những sẽ không để Địa sát giết cả
nhà các người, hơn nữa tôi cũng có thể cứu mạng cho hai người.

– A…

Đổng Cầm và Trần Thanh đều đột nhiên đứng lên, Diệp Mặc tới quá bất thình
lình, làm cho bọn họ không hề có sự chuẩn bị nào. Mặc dù hai người ở trong
trạng thái ngạc nhiên như vậy, nhưng phản ứng của họ vẫn rất nhanh, hai người
đồng thời cùng đặt tay lên hông, rõ ràng là vũ khí của họ đều ở đó.

– Không ngờ lại là anh, Diệp Mặc, anh đến đây bằng cách nào?

Đổng Cầm lập tức nhận ra người đang đi vào là ai, bàn tay đang đặt ở hông của
cô buông thõng xuống, cô biết những món đòn sát thủ của cô không có chỗ dùng
đối với Diệp Mặc.

Nghe những lời Đổng Cầm nói, Trần Thanh trong lòng sợ hãi, y cứ nghĩ rằng đã
biết độ kinh khủng của Diệp Mặc, trên biển sâu này, y không thấy bất kỳ một
chiếc thuyền nào gần đây, bác Phúc canh gác cũng không phát hiện ra bất cứ thứ
gì, một người sống như vậy lại đột nhiên xuất hiện trong khoang tàu, hơn nữa
quần áo của hắn không hề ướt, cứ như là vừa mới bước sang từ căn phòng bên
cạnh. Sát thủ lợi hại nhất của Địa sát phỏng chừng cũng không có bản lĩnh như
vậy. Chẳng trách Đổng Cầm lại sợ hắn đến vậy, hắn ta đúng là có lý do để khiến
người ta sợ hãi.

Diệp Mặc ngồi xuống, bưng chén trà trên bàn trà lên, tự rót ình một cốc nước,
rồi sau đó mới chậm rãi nói:

– Đổng Cầm, bây giờ không phải là lúc cô hỏi tại sao tôi lại lên thuyền được,
tôi có cách của tôi. Cô đã gian lận trong cuộc đua xe, muốn giết tôi, tôi bây
giờ nếu muốn giết cô thì cũng không tốn chút sức lực nào. Hơn nữa tôi có hàng
nghìn lý do để giết cô, bây giờ tôi không giết cô, chỉ là muốn xem cô có thức
thời hay không. Nhưng nếu cô nhất quyết muốn chết thì tôi cũng không có cách
nào.

Đổng Cầm thở một hơi dài, dường như muốn buông tất cả xuống, nét mặt lo lắng
cũng đã biến mất. Có những lúc con người là như thế này, lo lắng lúc sự việc
chưa xảy ra, nhưng một khi nó đã xảy ra với bản thân mình rồi, lúc sắp phải
đối mặt mới cảm nhận được lo lắng cũng không có tác dụng gì, chi bằng cứ đối
mặt là hơn.

– Diệp tiền bối, tôi biết người rất lợi hại, muốn giết chúng tôi thì cũng như
giết một con kiến mà thôi. Địa sát không phải là muốn phản bội là phản bội
ngay được. Nói thực lòng, tôi cũng không có chút thiện cảm nào với Địa sát,
khi đó chúng tôi đều bị cưỡng ép đi huấn luyện. Chỉ là không còn đường nào
khác để đi, mới phải lăn lộn để sống trong Địa sát. Bây giờ tôi đã đắc tội với
anh rồi, anh có thể giết tôi, tôi chỉ xin anh đừng giết gia đình tôi.

Đổng Cầm cuối cùng cũng đã lấy lại được sự thoải mái, dù sao cũng phải chết,
chi bằng chết thoải mái một chút.

Diệp Mặc cười thản nhiên, đột nhiên cầm lấy cổ tay Đổng Cầm, rất nhanh rạch
lên cổ tay Đổng Cầm một vết thương, cho đến lúc Đổng Cầm kịp phản ứng, Diệp
Mặc đã thả tay ra. Hắn bắt lấy một con sâu màu đỏ sẫm trong tay, nói:

– Cô nói không dám phản bội Địa sát vì cái này ư? Bây giờ tôi đã lấy nó ra
khỏi người cô rồi, bây giờ cô có thể nói được rồi.

Đổng Cầm mở to hai mắt nhìn, sau một lúc lâu mới kinh ngạc nói:

– Anh, sao anh biết trên người tôi có con sâu độc đó? Làm thế nào anh có thể
lấy nó ra được? Anh lại dám bắt nó bằng tay không, chẳng lẽ không sợ nó cắn
lại rồi chui vào trong người anh hay sao?

Diệp Mặc cười nhạt nói:

– Loại côn trùng này mà cô cũng gọi nó là sâu độc, đừng làm tôi cười lăn lộn
lên chứ.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.