Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 281: Tay trắng lập nghiệp


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 281: Tay trắng lập nghiệp

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Tên cảnh sát mập không phải ngốc, gã thấy Diệp Mặc dám công khai nổ súng giết
người, mặc dù là sau khi lấy chứng nhận, nhưng việc này là không thể tin nổi.

Cho dù là người trong ngành đặc biệt, cũng không thể làm như vậy. Nhưng người
trẻ tuổi trước mắt này cố tình làm như vậy. Điều này chỉ có thể nói là hắn
không phải có lai lịch lớn để dọa người, mà là có thân phận đặc biệt nào đó.

Mấy người cảnh sát và bảo vệ rất nhanh đã chạy đi, ngay cả Đậu Lâm bị Diệp Mặc
bắn chết cũng bị khiêng đi. Đây đúng là đến nhanh, đi cũng nhanh.

Không chỉ Tàng Gia Nghiêm biết Diệp Mặc không tầm thường, tất cả người trong
xe đều biết hắn không tầm thường, cả xe trong lúc nhất thời yên tĩnh hẳn.

Tàng Gia Nghiêm cũng không phải là người không có kiến thức, anh ta thu hồi đồ
đạc của mình, nói với Diệp Mặc:

– Người anh em Diệp đúng là ân đền oán trả, có thể quen biết anh, thật sự
Tàng Gia Nghiêm tôi rất may mắn. Tôi còn tưởng người anh em Diệp là người buôn
bán, thật đúng là có mắt không tròng.

Rất hiển nhiên, Tàng Gia Nghiêm cũng không phải ngu dốt như người bình thường,
anh ta biết có cực ít người có giấy phép giết người. Không thể nghi ngờ gì,
Diệp Mặc chính là một trong số những người cực ít này, nhưng anh ta cũng biết
cho dù là người có giấy phép giết người, cũng không thể công khai giết người,
cho nên anh ta mới nói Diệp Mặc là người ân đền oán trả. Mà người có giấy phép
giết người đều là tinh anh trong tinh anh của quốc gia, càng không có khả năng
là một người làm ăn buôn bán, lúc này anh ta mới nghĩ đến Diệp Mặc lúc đầu là
lừa anh ta.

Diệp Mặc chắp tay nói:

– Anh Tàng quá khen, thật ra tôi rất thích những người căm thù cái ác như anh
Tàng, nhưng việc tôi muốn đến biên giới buôn bán không phải gạt anh, tôi thật
sự muốn làm kinh doanh, súng của tôi được dùng hợp pháp, nhưng cũng là quan hệ
hợp tác thôi.

Diệp Mặc nói đơn giản một câu, nhưng trong lòng Tàng Gia Nghiêm lại sửng sốt.
Quan hệ hợp tác? Có ai lại có năng lực hợp tác với quốc gia? Nếu như Diệp Mặc
nói thật, vậy bản lĩnh của hắn tuyệt đối là khủng khiếp.

Chị em họ Viên còn chưa kịp phản ứng, còn đang khiếp sợ, không tin được, người
kiêu ngạo như Đậu Lâm lại bị người trẻ tuổi trước mặt này giết dễ dàng, thậm
chí người trẻ tuổi kia còn đang trò chuyện vui vẻ trên xe.

Lúc này một gã đàn ông còn béo hơn đã cầm giấy tờ của Diệp Mặc vội vã chạy
tới, đi theo phía sau gã là gã cảnh sát mập. Gã béo hơn đi đến trước mặt Diệp
Mặc chào một cái, lúc này mới hai tay đưa giấy tờ cho Diệp Mặc nói:

– Tôi là trưởng tàu đoàn tàu này, Vạn Hữu Điền, huấn luyện viên Diệp, đây là
giấy tờ của ngài.

Diệp Mặc cầm giấy tờ hỏi Tàng Gia Nghiêm lấy thẻ nhớ đưa cho cảnh sát béo nói:

– Đây là chứng cứ rõ ràng Đậu Lâm phạm tội, anh mang đến đồn cảnh sát Yến
Kinh, nói là tôi gửi, còn chuyện ở bến sông, lần sau đến Yến Kinh tôi sẽ hỏi
tiếp.

– Vâng, thưa huấn luyện viên Diệp.

Người trưởng tàu béo cúi đầu chào rất đúng qui cách.

– Tốt rồi, ở đây không có việc gì nữa rồi. Tôi sẽ đưa chị em họ Viên đi, lời
khai của họ lúc nãy đã có ba cảnh sát nghe thấy.

Diệp Mặc gật đầu thản nhiên nói.

Nhìn trưởng tàu mang theo vài nhân viên bảo vệ rời đi, Diệp Mặc thở dài, trong
lòng lại càng thêm khát vọng quyền lực. Đây là quyền lực ưu đãi, nếu như không
có giấy chứng nhận, cho dù hắn có nhiều bản lĩnh hơn nữa cũng chỉ có thể giết
người xong rời khỏi, chứ không thể vẫn ngồi lại đây yên ổn được, còn không
theo nguyên tắc gì, tuy biết mình mang chị em họ Viên đi là vi phạm nguyên tắc
nghiêm trọng, nhưng cũng không ai nói gì.

Viên Mai Hương lúc này mới phản ứng lại, sự tình lúc này đúng là nằm mơ cũng
không ngờ tới, cô lại không hề bị đụng đến một cọng tóc. Cô bị kích động, vội
vàng quỳ xuống cảm tạ Diệp Mặc, Diệp Mặc khoát tay nói:

– Một chút việc nhỏ thôi, không đáng nhắc đến, tôi nghe nói cô tốt nghiệp tài
chính chuyên nghiệp?

– Vâng, tôi vốn tốt nghiệp đại học Tài chính xong chuẩn bị đi đến bến sông
công tác mới gặp tên súc sinh kia.

Viên Mai Hương nói xong trong mắt vẫn lộ ra vẻ kinh hoàng như cũ.

Diệp Mặc gật gật đầu nói:

– Tôi muốn đi làm kinh doanh một chút, nếu cô không có chỗ nào tốt đi, đi
giúp tôi làm chút việc về tài vụ, tất nhiên là nếu cô có nơi tốt hơn để đi,
hoặc phải về nhà cũng được. Tôi chắc chắn những người đó không dám đến tìm cô
nữa đâu.

– Tôi tình nguyện cùng anh đi làm ăn, chỉ có việc là em trai tôi phải đi học,
nó vì đi tìm tôi mà đã bỏ lỡ ba năm.

Viên Mai Hương giọng điệu rất đơn giản, rõ ràng là rất cảm ơn Diệp Mặc.

– Được, vậy sau này cô hãy đi theo anh Tàng, đợi tôi gặp được Phương Nam
xong, sau đó sẽ tính việc làm ăn của chúng ta. Còn em trai cô cứ ở lại Quế Lâm
đi học cũng được.

Diệp Mặc đi một chuyến tàu lại giúp được vài người, trong lòng thấy rất vui,
tuy hắn không biết Viên Mai Hương bản lĩnh thế nào, nhưng lại rất thích tính
cách của Tàng Gia Nghiêm.

Trong một gian phòng tối om ở Quế Lâm, Phương Nam vẫn nằm trên giường như cũ,
nhưng hiện giờ ở bên cạnh gã chỉ còn ba đàn em

Ngoại trừ hai người trung thành với y là Thạch Đầu và Tiểu Thiết, còn lại một
người là Tiểu Hỏa. Lúc trước chính Tiểu Hỏa gặp Diệp Mặc ở Yến Kinh, Diệp Mặc
nói cho gã biết hắn sẽ đến Lưu Xà một chuyến.

– Anh Nam, đã mấy tháng, anh Diệp còn chưa đến, chúng ta có nên đổi chỗ khác
hay không?

Tiểu Thiết hơi chần chừ hỏi.

Thạch Đầu và Tiểu Hỏa cũng không ở đây, trong phòng chỉ có Tiểu Thiết ở lại
chăm sóc Phương Nam.

Phương Nam hiểu lời Tiểu Thiết nói, bởi vì ở Quế Lâm Phương Nam không dám lộ
mặt, thậm chí đi viện cũng không dám. Hơn nữa cũng chẳng có tiền đi bệnh viện,
lời Tiểu Thiết hiển nhiên là có ý nói Diệp Mặc sẽ không đến, muốn Phương Nam
khỏi phải ở đây chờ đợi.

Phương Nam lại lắc lắc đầu:

– Tiểu Hỏa mỗi ngày đều đến quanh sân bay dò xét, nó nhất định sẽ đợi được
anh Diệp đến, anh ấy không phải người bình thường, đã nói sẽ đến giúp ta một
lần, chắc chắn sẽ đến, hiện giờ anh ta chưa đến chắc là vì còn bận bịu nhiều
việc.

– Anh Nam…

Tiểu Thiết còn định nói gì nữa, lại bị Phương Nam ngăn lại

Phương Nam khoát tay nói:

– Tiểu Thiết, anh hiểu ý của chú, nhưng anh vẫn tin anh Diệp, chỉ có anh Diệp
mới chữa được chân của anh, hơn nữa chỉ có đi theo anh Diệp anh mới có tiền
đồ, mấy lời thừa thãi không phải nói nữa, Phương Nam này đã gặp nhiều người,
chỉ có anh Diệp mới đáng để anh đi theo, anh ta thực sự là anh hùng.

– Tốt lắm! Phương Nam anh đã coi trọng Diệp Mặc tôi như vậy, tôi sẽ giúp anh!

Tiếng Diệp Mặc vang lên ở cửa.

– Anh Diệp…

Phương Nam cố ngồi dậy, Tiểu Thiết vội đỡ Phương Nam.

Gã thanh niên trẻ tuổi phía sau lưng Diệp Mặc vui vẻ chen vào nói:

– Anh Nam, cuối cùng đã đợi được anh Diệp, em bảo anh Diệp về đây.

– Cảm ơn cậu, Tiểu Hỏa.

Trong mắt Phương Nam có sự vui mừng như Tiểu Hỏa, không thể ngăn được.

Chị em họ Viên và Tàng Gia Nghiêm không ngờ bạn của Diệp Mặc lại ở trong cảnh
gian khổ này, hơn nữa trong phòng lại có một mùi hôi thối bay ra. Điều này
khác hẳn với lúc đầu bọn họ nghĩ Phương Nam chỉ gặp chút khó khăn về làm ăn.
Nhưng cả hai đều không ai hỏi gì, bọn họ quen Diệp Mặc một thời gian rất ngắn,
nhưng cũng biết Diệp Mặc sẽ không lừa bọn họ.

– Anh Diệp, anh đến rồi.

Thạch Đầu vác một bao lớn, toát mồ hôi đi đến. Thấy Diệp Mặc, trong lòng cũng
là niềm vui bất ngờ vô cùng, bọn họ trốn ở đây đã nửa năm, chính là để chờ
Diệp Mặc.

Diệp Mặc gật gật đầu, lấy ra một tấm thẻ đưa cho Tàng Gia Nghiêm nói:

– Trong này có chút tiền, anh rút ra đi thuê một gian phòng tốt một chút để
ở, chúng ta đi chỗ khác rồi nói tiếp.

Tàng Gia Nghiêm không ngờ tấm thẻ Diệp Mặc đưa anh ta lại có đến mấy triệu tệ,
lúc anh ta nhìn thấy số dư trong thẻ đúng là hoảng sợ, nói thật, anh ta chưa
từng nghĩ có thể cầm trên tay mình nhiều tiền như vậy.

Anh ta cũng chưa từng nghĩ qua, Diệp Mặc không ngờ lại tin tưởng anh ta, tùy
tiện giao ấy triệu, cũng không sợ anh ta nảy lòng tham gì. Diệp Mặc quả nhiên
là người đáng kết giao, Tàng Gia Nghiêm trong lòng thầm quyết định, nhất định
phải làm bạn tốt với Diệp Mặc.

Có tiền làm việc rất nhanh, thay đổi chỗ ở mới xong, Diệp Mặc lập tức giúp
Phương Nam điều trị vết thương. Tuy rằng Phương Nam bị thương rất nặng, thậm
chí lại trong một thời gian dài, nhưng trong tay Diệp Mặc, cũng chỉ là việc
trong một tuần, một tuần lễ sau, Phương Nam đã có thể đi bộ được.

Diệp Mặc lại một mình tìm được Tàng Gia Nghiêm, với hắn mà nói, Tàng Gia
Nghiêm so với Phương Nam và Du Nhị Hổ còn có ưu thế hơn.

Tính khí giang hồ của Phương Nam vẫn chưa sửa được, tuy có thể độc bá một
phương ở vùng biên giới, nhưng tương lai làm đại sự chân chính lại không bằng
Tàng Gia Nghiêm, mà Nhị Hổ lại càng kém hơn Phương Nam.

– Anh Tàng…

Diệp Mặc vừa mới nói một câu, Tàng Gia Nghiêm lền khoát tay nói:

– Người anh em Diệp, tôi giờ rất khâm phục anh, anh là người có bản lĩnh nhất
mà tôi từng thấy. Phương Nam trọng thương như vậy, chỉ một tuần anh đã có thể
giúp anh ta đi ra đường được, nói thật, nếu là tôi nghe nói, chắc chắn sẽ
không tin, về sau nếu như anh xem trọng tôi, cứ gọi tôi là Gia Nghiêm.

– Được, tôi cũng không khách sáo. Phương Nam anh cũng thấy rồi, anh ấy chính
là lãnh đạo một bang hội ở Lưu Xà, nhưng giờ tôi định để anh ấy ở biên giới
giúp tôi làm ít việc kinh doanh chân chính, tất nhiên cũng cần sự hỗ trợ của
anh.

Diệp Mặc thấy Tàng Gia Nghiêm rõ ràng quyết đoán, cũng không hề giấu diếm.

Tàng Gia Nghiêm lập tức đứng lên nói:

– Cứ vậy đi, nếu tôi có thể đi cùng anh, chính là muốn cùng anh làm việc, tôi
giờ đã xuất ngũ, việc tốn sức vẫn có thể làm được một ít.

Diệp Mặc lắc lắc đầu nói:

– Tôi hiện tại vì chút lý do, cần rất nhiều tiền, cho nên muốn làm một đế
quốc thương vụ cực kỳ to lớn, còn có một tập đoàn thế lực to lớn tuyệt đối,
hiện giờ chỉ là bước đầu thôi. Tuy rằng thân thủ anh không tệ, nhưng so sánh
với người lợi hại thật sự thì còn kém khá xa. Tôi có một quyển công pháp cổ
võ, anh xem qua, nếu có hứng thú, có thể học một ít, cũng có thể cùng mấy
người Phương Nam họ học một ít.

Diệp Mặc lấy ra một quyển sách cổ võ lúc trước sau khi giết Trịnh Thành Pháp
lấy được trên người gã, mặc dù với Diệp Mặc không có lợi gì, nhưng với Tàng
Gia Nghiêm và Phương Nam lại hữu dụng.

– Không ngờ là bí kíp cổ võ trong truyền thuyết?

Tàng Gia Nghiêm hiển nhiên không phải tầm thường như Phương Nam, Diệp Mặc vừa
lấy ra, anh ta lập tức hiểu được thứ này có ích bao nhiêu với anh ta.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.