Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 273: Huyết sắc san hô


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 273: Huyết sắc san hô

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Tiếng nổ lớn như vậy Diệp Mặc đương nhiên là nghe thấy, trong lòng cười khẩy,
nhưng cũng có phần kinh ngạc, nếu hắn không cẩn thận, không chừng chiếc xe bị
nổ là xe của hắn. Vụ nổ như thế này, cứ coi như hắn không chết thì cũng phải
bị lột da. Huống hồ trong xe còn có em gái hắn, bọn Địa sát này thật thâm độc.

– Anh à, chiếc xe bị nổ vừa rồi có phải là của tên sát thủ kia không?

Đường Bắc Vy đương nhiên là cũng nghe thấy tiếng nổ.

Diệp Mặc gật gật đầu:

– Không sai, tên sát thủ đó vốn là đặt bom vào gầm xe của chúng ta nhưng bị
anh phát hiện, anh liền đặt bom trở lại xe của bọn chúng. Sau đó chính tay
chúng cho nổ, đây là tự làm tự chịu rồi.

Đường Bắc Vy theo bản năng nắm chặt bàn tay của mình, sợ hãi một lúc lâu mới
lên tiếng:

– Những người này xấu xa đến vậy, chết cũng đáng, đúng là quá nguy hiểm.

Nói xong, mặt cô hiện lên sự lo lắng, tuy rằng lần này thoát nạn, nhưng lần
sau thì sao, lần sau nữa thì sao?

– Anh à, em thấy xã hội này khác xa so với những gì em nhìn thấy, trước đây
em chỉ nhìn thấy một số thứ trên bề mặt, có rất nhiều thứ em không thể nào
nhìn thấy được. Ôi! Chỉ có tự mình trải qua mới biết nó đáng sợ đến mức nào.

Đường Bắc Vy cảm khái nói.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, hắn từ trước đến giờ chưa bao giờ cho rằng ở đây an
toàn, tuy rằng tốt hơn nhiều so với Tu Chân giới, nhưng nguy hiểm thì không
đâu không có.

Mấy người muốn giết hắn đã bị giết cả rồi, tốc độ của Diệp Mặc đã tăng lên hết
ga, trên đoạn đường núi khúc khuỷu, tốc độ của hắn càng ngày càng nhanh, mới
chỉ chưa đến vài phút, đã nhìn thấy người về thứ tư, đó là người của nhà họ
Vân.

Ở một nơi rộng hơn một chút, Diệp Mặc trong lúc tay đua của nhà họ Vân chưa
kịp phản ứng, đã vượt lên trên như một trận gió vút qua.

Xếp thứ ba là Kiều Cương, Kiều Cương bị một tay đua khác của nhà họ Vân vượt
lên, bây giờ xếp hạng ba, nhưng hạng bốn chính là người của nhà họ Vân, muốn
vượt Kiều Cương đúng là tuyệt đối không thể.

Kiều Cương đang nghi hoặc tại sao giờ này mà Diệp Mặc chưa thấy lên, liền lập
tức thấy xe của Diệp Mặc như một trận gió cuốn đến. Kiều Cương đương nhiên
không thể tranh giành với Diệp Mặc được, lập tức nhường đường cho xe của Diệp
Mặc đi qua.

– Duy trì hạng này là ổn rồi.

Diệp Mặc trong lúc vượt lên cũng không quên nhắc nhở Kiều Cương một tiếng.

Diệp Mặc nghĩ, chỉ cần hắn có thể vượt qua tay đua của nhà họ Vân thì nhà họ
Kiều sẽ đứng thứ nhất. Bởi vì tay đua da đen kia mặc dù xếp hạng một, nhưng
Trương Hòa đã không có điểm rồi.

Xếp thứ hai chính là tay đua mà nhà họ Vân mời đến, thực sự là kỹ thuật không
tồi, ở trên đường núi khúc khuỷu đến vậy mà tốc độ vẫn không hề có xu thế giảm
đi.

Tuy rằng phía trước có một chiếc xe có thể vượt qua được, nếu Diệp Mặc muốn
vượt,cũng rất đơn giản. Nhưng Diệp Mặc không muốn làm điều gì thái quá nữa
rồi, xe chỉ còn hai bánh, không rơi xuống vực đã là một điều phi thường rồi.
Mặc dù tốc độ của tay đua xe kia rất lớn nhưng nếu so sánh với Diệp Mặc thì sự
chênh lệch là quá lớn.

Tốc độ này đối với người thường là rất lớn rồi, nhưng đối với Diệp Mặc, chiếc
xe này nếu so sánh với Phi Kiếm của hắn thì không biết là chậm đến mức nào,
nói tương đương với ốc sên cũng không quá.

Ở một đoạn đường rộng rãi một chút, Diệp Mặc đạp chân ga của chiếc Mercedes-
Benz đến cùng, một chút đã vượt qua tay đua của nhà họ Vân rồi.

– Đồ điên.

Tay đua của nhà họ Vân là một tay đua nguy hiểm nổi tiếng người Nhật Bản.
Nhưng Diệp Mặc này, đến rẽ ngoặt cũng không thay đổi tốc độ, hắn đúng là không
thể dùng lý mà nói được rồi.

Diệp Mặc thả Phi Kiếm ra, một khi đến chỗ cần rẽ ngoặt liền để Phi Kiếm đẩy ột
chút.

Lúc còn một phần sáu quãng đường, Diệp Mặc đã đuổi được tay đua da đen rồi.
Đoạn đường này không những rộng rãi mà còn không có khúc ngoặt nào cả. Có thể
nói rằng đoạn đường này hoàn toàn nhờ vào tính năng của xe, chỉ cần một mạch
đạp chân ga là được.

Tay đua da đen này biết rõ rằng tính năng chiếc xe của y hơn đứt xe của Diệp
Mặc, xe của y là một chiếc xe đua Ferrari. Hơn nữa, trên xe của Diệp Mặc lại
còn có thêm một người nữa. Nếu đem so sánh, thế yếu là quá rõ ràng. Y cơ bản
cũng không cần phải cản đường Diệp Mặc, chỉ cần một mạch đạp chân ga về đích
là chiến thắng đã về tay rồi.

Diệp Mặc đã rớt sau tay đua này, muốn cản chiếc Ferrari của y đúng là không
thể, hơn nữa, Diệp Mặc cũng không muốn dùng cách cản xe của người khác để
giành lấy chiến thắng.

Hắn tiếp tục nhấn ga, đồng thời thả Phi Kiếm ra, sau đó để cho Phi Kiếm đẩy ở
sau xe, như vậy sẽ tăng thêm được tốc độ cho xe.

Tay đua da đen này không thể ngờ rằng chiếc Ferrari của y dần dần bị Diệp Mặc
vượt qua. Y vừa nhấn ga, vừa hoài nghi nhìn chiếc Mercedes-Benz của Diệp Mặc,
rõ ràng đây là một chiếc xe Mercedes-Benz tân trang. Vượt qua chiếc Ferrari
của y ư, điều này là không thể, tuyệt đối không thể.

Y là một cao thủ về đua xe, chỉ cần nghe tiếng xe của Diệp Mặc là có thể biết
được dùng loại động cơ nào. Tuyệt đối không thể nào so sánh được với chiếc
Ferrari của y, nhưng chiếc Mercedes-Benz này sao có thể nhanh hơn xe của y
được?

Nhưng mặc cho y có nhấn ga đến thế nào đi chăng nữa, thậm chí có thể cảm nhận
được rằng chiếc xe như sắp bay lên đến nơi. Nhưng Diệp Mặc vẫn cứ vượt qua xe
của y, cho đến khi y nghĩ ra phải dùng một cách khác thì y mới phát hiện ra xe
của Diệp Mặc đã về tới đích.

Diệp Mặc chưa xuống xe đã thu lại Phi Kiếm. Việc đầu tiên mà hắn làm sau khi
xuống xe là nhìn xem Đổng Cầm còn ở đó hay không, nhưng không ngoài dự đoán
của hắn, Đổng Cầm đã rời đi rồi.

Nhưng Diệp Mặc không lo lắng, chỉ cần còn ký hiệu đó, sớm muộn gì hắn cũng tìm
ra cô ta. Hơn nữa nếu cô ta còn ở lại đây, Diệp Mặc mới thấy kỳ lạ. Một sát
thủ đến cả tính cảnh giác mà không có thì còn gọi gì là sát thủ.

Liên tục mấy tiếng nổ vang hỗn loạn cùng một chỗ, ngoài người đầu tiên đến
đích là Diệp Mặc ra thì mấy người còn lại cũng lần lượt về đích.

Tám người dự thi, cuối cùng chỉ còn lại năm người hoàn thành cuộc thi, ba
người còn lại đã bị hủy diệt cả người lẫn xe, không thể hoàn thành cuộc thi.
Mặc dù rất tàn khốc nhưng chuyện này cũng sẽ không thể được truyền ra ngoài.

Hai tay đua của nhà họ Vân đứng thứ ba và thứ năm, tổng điểm được 10 điểm. Một
tay đua của nhà họ Trương đã chết, người còn lại xếp hạng hai, tổng điểm là 7.
Nhà họ Tra được 0 điểm. Nhà họ Kiều được hạng nhất và hạng tư, tổng điểm là
13, hoàn toàn xứng đáng đứng thứ nhất.

Ngoài một triệu tiền thưởng, Huyết Sắc San Hô thuộc về nhà họ Kiều. Đương
nhiên là một triệu này chỉ là cái vỏ bọc, làm gì có ai để một triệu đó trong
mắt, phần thưởng thực sự cho người đứng thứ nhất chính là Huyết Sắc San Hô.

– Anh Diệp, lần này nhờ có anh, em đúng là không nhìn lầm người. Đã được hạng
nhất, haha, đi thôi, ông nội em rất muốn gặp anh, cùng đến nhà em đi.

Kiều Cương vừa nghe hạng nhất đã về tay Kiều gia, sung sướng đến mức nhảy cẫng
lên, nắm lấy tay Diệp Mặc.

Diệp Mặc gật gật đầu.

– Được, tới nhà cậu xem xem.

Nếu như không có Huyết Sắc San Hô thì Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không tới nhà họ
Kiều, chuyện của hắn hiện tại rất nhiều. Nhưng mà hắn phải xác định xem Huyết
Sắc San Hô này có phải thứ giống như trong Tu Chân giới hay không, nếu như
thực sự là Huyết Sắc San Hô trong tưởng tượng của hắn, hắn sẽ chủ động mở
miệng hỏi xin nhà họ Kiều.

Danh tiếng to lớn của Diệp Mặc, nhà họ Kiều tuy còn là một gia tộc lớn hơn nhà
họ Diệp, nhưng cũng không dám thờ ơ với Diệp Mặc, ít nhất cũng rất khách khí
đối với Diệp Mặc.

Kiều Chấn tuy không tự mình ra nghênh đón nhưng vào lúc thiết yếu thì cũng đi
ra.

– Diệp tiên sinh, lần này thiệt cho cậu rồi, nếu như không phải cậu thì Huyết
Sắc San Hô này cũng sẽ không rơi vào nhà họ Kiều chúng tôi, Tiểu Cương lần này
đã quen biết một quý nhân, nào, Diệp tiên sinh, tôi kính cậu một ly

Kiều Thanh Báo dường như rất để bụng Huyết Sắc San Hô, sự hưng phấn trong ánh
mắt của ông ta thực sự không có cách nào che dấu.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười

– Chút chuyện nhỏ, không biết có thể lấy Huyết Sắc San Hô ra xem chút không?

Diệp Mặc không thích Kiều Thanh Báo này lắm, vẻ mặt của ông ta quá bợ đỡ, vì
thế lúc hắn nói chuyện, thậm chí một câu xưng hô cũng không có. Nếu như xác
nhận Huyết Sắc San Hô không phải thứ hắn muốn tìm, hắn cũng không do dự rời
khỏi nhà họ Kiều. Nhà họ Kiều này, ngoài Kiều Cương thuận mắt một chút ra thì
những người khác hắn thực sự không để trong lòng.

– Ấy, cái này…

Kiều Thanh Báo hiển nhiên có chút do dự, ông ta thấy Diệp Mặc tuy danh tiếng
lớn nhưng Huyết Sắc San Hô này lại rất quan trọng.

– Chú tư, chỉ xem mà thôi, không sao đâu.

Kiều Cương lập tức chen lời.

Kiều Chấn cười ha hả.

– Đi lấy Huyết Sắc San Hô ra đây, mọi người đều xem một chút.

Kiều lão gia chủ gia đình cũng đã nói rồi, lập tức Kiều Thanh Báo liền không
nói gì nữa, tuy rất không muốn lấy Huyết Sắc San Hô ra nhưng chỉ có thể đi vào
lấy ra.

Huyết Sắc San Hô được mang ra liền có một loại linh khí nhàn nhạt vờn quanh.
Tuy không đậm đặc nhưng Diệp Mặc lập tức liền biết sự dự đoán ban đầu của hắn
là sai rồi. Huyết Sắc San Hô này chính là loại linh thảo kia ở Tu Chân giới,
không ngờ ở Trái Đất cũng có, thậm chí đến tên cũng giống. Nếu như Huyết Sắc
San Hô cho hắn, nói không chừng hắn lập tức có thể tăng lên luyện khí tầng
bốn.

Kiều Chấn không hổ là một lão hồ ly, ông ta vừa nhìn thấy ánh mắt của Diệp Mặc
liền lập tức biết Diệp Mặc đã nhìn trúng Huyết Sắc San Hô này rồi.

Không đợi Diệp Mặc mở miệng, Kiều Chấn vội vàng nói:

– Nếu như không phải Huyết Sắc San Hô có liên quan đến tương lai nhà họ Kiều
thì đem tặng anh bạn Diệp Mặc cũng được. Nhưng Huyết Sắc San Hô này có thể
khiến ba người nhà họ Kiều tăng lên Hoàng cấp, vì thế ngoại trừ Huyết Sắc San
Hô này, những điều kiện khác anh bạn Diệp cứ tùy tiện đưa ra.

Diệp Mặc không ngờ Kiều Chấn lại nói như vậy, hắn còn chưa mở miệng. Tuy nhiên
hắn lập tức nói:

– Kiều tiên sinh, Huyết Sắc San Hô này có lợi đối với tôi, tuy nhiên nếu nhà
họ Kiều chỉ cần cơ duyên thăng lên Hoàng cấp, tôi cũng có thể giúp, tôi có thể
cung cấp đan dược để năm đệ tử nhà họ Kiều tăng lên Hoàng cấp, đan được để một
người tăng lên Huyền cấp. Dùng để đổi lấy Huyết Sắc San Hô này.

– Nói khoác không biết ngượng mồm.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên không hợp thời.

Kiều Cương lập tức đứng lên.

– Kiều Trị Quân, cậu có ý gì? Anh Diệp nói có thể là có thể.

Kiều Thanh Báo cười lạnh lùng, quát một câu với Kiều Trị Quân.

– Trị Quân, Diệp Mặc là khách quý của nhà họ Diệp chúng ta, đừng nói linh
tinh.

Nói xong lại quay đầu nói với Diệp Mặc:

– Xin lỗi cậu, Huyết Sắc San Hô đối với gia tộc tôi rất quan trọng, chúng tôi
không có cách nào đồng ý với yêu cầu của cậu, ở đây có một tấm thẻ ngân hàng,
dùng để bày tỏ chút tâm ý của nhà họ Kiều chúng tôi.

Khi lấy ra tấm thẻ ngân hàng đưa cho Diệp Mặc, trong lòng Kiều Thanh Báo cười
lạnh, Diệp Mặc này đúng thật là nói khoác không biết ngượng mồm, lại nghĩ đơn
giản như thế lừa đổi lấy Huyết Sắc San Hô của nhà họ Kiều. Nằm mơ đi, đưa ra
đan được có thể tăng lên Hoàng cấp và Huyền cấp, phỏng chừng hắn cho rằng
người cả thế giới này đều ngốc giống như hắn ấy.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.